Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chiếm đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ Thatch làm gì với chàng kỹ nam kia, khi về đến nhà Marco đã lập tức lôi Ace đến phòng, gã ném em lên giường, thô bạo và hoang dại, như dã thú khi tìm thấy con mồi. Marco đem cơ thể rắn như đá tảng áp lên người em, đẩy Ace chìm sâu vào một đợt hôn môi nồng nàn. Ace đối với tất cả hành động của hắn thì chỉ có thụ động mà thừa nhận. Lưỡi em bị hắn nút vào liên tục, cánh môi đỏ hồng cũng bị day cắn đến đau nhức, khuôn miệng vì há ra mà mỏi nhừ, nước bọt trong suốt tiếp tục trào ra hai bên khoé miệng. Thế nhưng nam nhân tóc vàng kia vẫn chưa hề ngưng cuộc tiến công, vẫn liên tục công thành chiếm đất, không chừa cho em đến một giây để lấy lại chút hơi thở.

Đến lúc Ace nghĩ bản thân sắp ngất đi rồi, thì hắn dứt ra khỏi môi em, kéo theo một sợi chỉ bạc nối dài, dâm mỹ và nóng bỏng. Marco nhanh chóng cởi áo mình ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc đầy nam tính. Rồi gã đàn ông tóc vàng kia hung hăng dùng tay xé rách áo em vùi đầu vào hõm cổ Ace, há miệng cắn mạnh xuống một ngụm.

"A...M-Marco..." em chỉ kịp thét lên một tiếng, đau đớn truyền từ cổ giáng thẳng lên não, xoá tan đi cơn mù mịt từ nụ hôn ban nãy.

Cảm giác được mùi máu tanh trong miệng, gã mới ngẩng đầu, khoái chí nhìn vào dấu răng sâu hoắm mình để lại trên cổ người kia. Đáy mắt hắn ánh lên dục vọng sâu xa, giọng nói cũng chợt trầm khàn hơn, nhuốm đầy màu dục vọng: "Ace, tôi cho phép em rời khỏi đây sao?"

Sau đó không chờ em trả lời, hai tay hắn đã tuỳ ý xoa nắn cơ thể mềm mại của Ace, đi đến đâu cũng lưu lại dấu tay đậm nhạt. Màu đỏ tươi lẫn tím bầm nổi bật trên làn da trắng nõn, kích thích mạnh mẽ dục vọng chiếm hữu của Marco. Siết chặt eo em, gã lập tức dùng răng đánh dấu từng tấc da thịt trên người em.

Cổ, xương quai xanh, lồng ngực, cơ bụng, cánh tay, Marco cũng nhanh chóng lột sạch chiếc quần jean lẫn boxer của em để thuận lợi cho bản thân cắn lên người Ace, cẳng chân, đùi trong, không nơi nào không in hằn hai ba vết răng của gã, có cái còn sâu đến rướm máu. Ở mỗi nơi Marco đi qua, Ace đều phải cong người lên để chống chịu với cái khổ sở sắp ập đến. Kiểu gặm cắn như thú hoang ăn mồi khiến em thấy mình như bị ăn tươi nuốt sống. Toàn bộ cơ thể trở thành món ăn ngon để cho gã nhai nuốt từng miếng một rồi tiêu hoá hoàn toàn mà Ace biết bản thân sẽ chẳng thể thoát khỏi gã, miệng nhỏ chỉ biết rên ư ử như một chú mèo con đáng thương.

"Ưm...Marco...đ-đừng...hic...đau..."

Lặp lại việc cắn này một lần rồi một lần, đến khi khắp người Ace không chỗ nào chưa bị gặm đến bật máu, Marco mới thoả mãn ngẩng đầu, chịu dừng tay một chút. Nhưng rất nhanh sau đó, con ngươi sung huyết của gã nhìn thấy một thứ rất nổi bật, vồn vã cúi xuống.

"Aaa..." Ace hét lên chói tai khi hắn cắn thẳng vào đầu ngực của em. Nước mắt phút chốc vì đau mà trào ra. Em có thể chịu đựng được những lần tấn công vừa rồi, nhưng đau đớn lần này không phải chuyện đùa.

Ace mặc cho cổ họng đau rát vì nãy giờ la hét quá độ, em dùng hai tay giữ chặt đầu gã, khuôn miệng bật ra những âm thanh nức nở và hoảng loạn: "Đừng... đau...đau..."

Marco dừng lại, dùng đầu lưỡi nhẹ miết khoả anh đào trong miệng nhằm xoa dịu cơn đau vừa rồi. Ngón tay cũng không chần chừ mà bóp mạnh đầu ngực bên kia, khiến nó vốn đã cứng nay còn dựng thẳng hơn nữa.

Đau đớn xen lẫn khoái cảm không ngừng truyền đến từ đầu ngực, Ace chỉ biết nhắm chặt mắt, ngón tay luồn vào mái tóc vàng óng của hắn, như có như không đẩy đầu kẻ kia ra khỏi người mình. Khuôn miệng gã vừa ẩm vừa nóng, kĩ thuật lưỡi lại điêu luyện khiến khoái cảm liên tục đánh ập vào người em, hoà quyện cùng với đau đớn lúc nãy, tạo thành một cảm giác bức bối đến lạ.

Nhận ra được sự phản kháng mỏng manh của em, Marco nhướng lên một bên mày, rồi hắn rời khỏi đầu ngực em, ngắm nhìn tuyệt tác trước mắt.

Đầu vú sưng đỏ căng đến mức sắp nổ tung đang dựng thẳng không ngừng run rẩy trong không khí. Điều này khiến lòng gã dâng lên một sự thoả mãn như kẻ vừa thắng trận. Marco kéo người Ace dậy, sau đó nhấn đầu cậu vào phần thân dưới của gã. Dùng chất giọng khàn nồng nặc mùi dục vọng, hắn lạnh lùng ra lệnh "Hầu hạ nó đi-yoi."

Xét theo dòng thời gian 4 ngày vừa qua thì đây không phải là lần đầu Ace làm chuyện này, mặc dù lúc đầu rất phản đối nhưng khi đối diện với cặp mắt như một bậc đế vương đó của gã, em chẳng cách nào từ chối, dù thế việc thoả mãn gã bằng miệng luôn khiến em cảm thấy áp bách. Em vẫn chẳng thể chịu được cảm giác có một thứ thô to lại dài thọc sâu vào cổ họng mình và cọ xát vòm họng liên tục. Biết thế, nhưng cậu hiểu người trước mặt hiện đang sắp mất kiên nhẫn, nên đành ngoan ngoãn nghe theo. Ace vươn tay đến lưng quần của gã, lập tức đã bị bàn tay thô to kia túm lại. Người tóc vàng nói với tông giọng không đổi "Dùng miệng của em-yoi."

Ace nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, sau đó cúi sát xuống hạ bộ gã. Dùng răng kéo khoá quần, lộ ra cự vật căng phồng sau lớp vải mềm.

Nuốt một ngụm nước miếng, Ace tiếp tục dùng răng kéo xuống chiếc quần lót đẫm nước. Dương vật gã nóng hổi, bật ra đập vào bên má em, tản mạn mùi đàn ông nồng đậm, quẩn quanh cánh mũi Ace. Phân thân màu tím đỏ nổi đầy gân xanh, quy đầu căng mập, vương chút dịch nhờn trên đầu chóp, không khỏi khiến em phải giật mình, mi mắt cũng khẽ giật mấy cái.

Đây không phải lần đầu cùng gã xảy ra quan hệ, nhưng dù như thế nào thì Ace vẫn không thể thích ứng được kích thước của hắn.

"Không phải lần đầu mới thấy, em đang ngại cái gì-yoi?" Hắn nhếch môi, sau đó vươn tay giữ chặt khớp hàm người trước mắt, để dương vật mình ma sát lên gương mặt mềm mại của Ace.

Tiền dịch theo từng cử động, lấm tấm đọng lại trên gò má ửng hồng vì kích thích của em, tạo thành một khung cảnh đậm mùi tình dục.

Marco miệng đắng lưỡi khô, hắn liếm môi, chuẩn xác để phân thân trước cánh môi hồng căng mọng kia "Há miệng em ra-yoi."

Con ngươi màu xám nhìn vào đồng tử xanh kia, liền biết được bản thân không thể trốn tránh được nữa. Em ngoan ngoãn hé môi, tự nguyện ngậm lấy đầu nấm, cố gắng dùng lưỡi an ủi nó, cũng chính là an ủi Marco đang trong cơn tức giận, hi vọng hắn sẽ nguôi ngoai một phần nào.

Dương vật vừa cảm nhận được sự ấm nóng của khoang miệng Ace, gã đã phải hít vào một hơi, ngăn không cho bản thân bùng nổ. Đầu lưỡi non nớt lướt nhẹ trên đầu nấm, thi thoảng còn chọc vào lỗ nhỏ trên đỉnh, cánh môi hồng phớt mút lấy phân thân, tạo ra những âm thanh bú mút ngập trong dục vọng.

Động tác của Ace không phải quá điêu luyện, nhưng sự trúc trắc này càng về sau lại càng như một đoá anh túc, càng dùng càng nghiện, càng được nếm trải thì càng kích thích. Cảm giác muốn chiếm hữu em cứ càng ngày càng dâng cao trong lòng hắn, mãnh liệt như dung nham phun trào, ào ạt như sóng thần đánh tới.

Gã đưa đôi mắt phủ một tầng dục vọng của mình nhìn vào mái đầu nho nhỏ đang vùi bên dưới, bỗng thấy phần má của em đã căng phồng lên vì dương vật của bản thân, phúng phính như mấy đứa trẻ mũm mĩm tròn đầy.

Gợi cảm kinh khủng...

Cuối cùng, Marco giữa hành động ngây ngô của người tóc đen, bình tĩnh trong đại não chợt đứt phụp một cái. Gã giữ chặt hàm cậu, đẩy thẳng phân thân vào trong cổ họng Ace.

"Ưm... ưm..." Phân thân gã chọc thật sâu vào bên trong, đè lên đầu lưỡi, khiến bụng em cào lên một cỗ dịch vị, cảm giác buồn nôn liên tục đánh vào thần kinh đại não. Ace muốn ói, nhưng vì cự vật thô to kia đã chèn ép hết cả khoang miệng, nên những thứ duy nhất em có thể làm chính là há to miệng hết cỡ, cố gắng nén lại cảm giác nhộn nhạo nơi bao tử.

Mặt Ace áp sát vào đám lông đen rậm rạp ở sát gốc phân thân gã, có chút ngưa ngứa. Tư thế này khiến chóp mũi em theo từng hơi thở có thể hít trọn mùi hương đàn ông nam tính của Marco. Nồng đậm đến mức có thể đem đầu Ace xung đến sắp ngất. Đôi mắt em ầng ậng nước, không tự chủ mà trào ra từng giọt.

Bàn tay gã túm chặt lấy mái tóc bết mồ hôi của em, siết chặt lấy nó. Lúc này Marco bắt đầu luân động trong miệng Ace với tiết tấu như vũ bão, hoàn toàn không để em nghỉ ngơi. Cứ đâm thật sâu, lại rút ra, rồi tiếp tục đâm vào một cú lút cán.

Khuôn miệng Ace vì mở ra quá độ mà mỏi nhừ, nước bọt trong suốt theo từng cử động đâm rút của hắn mà chảy xuôi theo hai khoé môi. Em siết chặt hai nắm tay mình, tì lên đùi trong Marco, yếu ớt đẩy tay. Em muốn gã dừng lại, nhưng khớp hàm bị bàn tay to lớn chế trụ, Ace không thể làm gì ngoại trừ giương đôi mắt ngập nước lên nhìn gã đàn ông phía trên.

"Biết sai chưa-yoi?" Gã tạm dừng động tác, dùng tay xốc lên mớ tóc đang che đi gương mặt em.

Ace run rẩy gật đầu, trong miệng vẫn ngậm lấy dương vật thô to của gã, nước mắt nhuộm ướt hàng mi dài.

Marco bất chợt sững người.

Gã buông miệng chửi thề một tiếng, cắn chặt môi, luân động càng tàn bạo hơn nữa.

Sau cùng, Marco ưỡn thẳng eo, đem dương vật mình cắm thẳng vào miệng em với độ sâu chưa từng có, trầm khàn lên tiếng "Nuốt hết cho tôi-yoi."

Kết thúc câu nói, Ace liền cảm nhận được thứ trong miệng mình khẽ giật nảy lên một cái, sau đó từng luồng tinh dịch tanh nồng bắn thẳng vào yết hầu em, nóng như phải bỏng.

Gã rút phân thân ra khỏi miệng Ace, không quên dùng chút dịch trắng còn sót lại trên đầu nấm vẽ loạn bên môi em. Marco thoả mãn lật người cậu lại, nâng eo lên cao, phơi bày toàn bộ nơi tư mật trước con mắt nóng bỏng của gã.

Ace sau một hồi kích tình mạnh mẽ lúc nãy, cả người liền xụi lơ không chút sức lực, đầu óc mông lung mơ hồ, mặc hắn tuỳ ý bày bố.

Ngay khi hậu huyệt phấn hồng đang căng ra hết cỡ bại lộ trước mặt Marco. Hắn như thể đã nhẫn nại quá lâu, lập tức đâm ngón tay thon dài của mình vào, gấp gáp nới rộng cho em.

"Aa... A..." Tiếng rên rỉ vụn vỡ phát ra từ hai cánh môi nhỏ của Ace, cơ thể như bị điện giật mà run lên. Nếu không có cánh tay gã đang cố định ở eo, người tóc đen nhất định sẽ té nhào ra nệm, không thể trụ vững được nữa.

Chất lỏng trong suốt không ngừng tuôn trào dính nhớp ra ngoài miệng huyệt. Chỉ trong chớp mắt, quanh mông liền thành một mảng ướt đẫm, dâm dịch xuôi theo đùi trong chảy xuống phía dưới. Đôi mắt Marco ánh lên tia sáng đỏ ngầu, gã như một con thú hoang mất khống chế, ngón tay không chờ được mà đâm liên tục vào hậu đình đang hé mở kia.

Cơ thể Ace liền run rẩy kịch liệt. Từng thớ thịt mềm mại cùng chất lỏng ấm áp đem ngón tay bao lấy, miệng huyệt mấp máy giật giật, như thể đang khát cầu thêm.

"Ướt đến như vậy, em thật dâm đãng-yoi." Hắn ghé sát tai cậu, với đầu lưỡi liếm vào bên trong vành, phả hơi thở đầy ấm nóng khắp xung quanh.

Marco rất nhanh liền tìm ra được điểm mẫn cảm nằm sâu trong tràng đạo. Dùng ngón tay đâm chọc nơi tuyến tiền liệt đã tê dại, hắn thỉnh thoảng dùng đầu móng tay gãi nhẹ vào nơi đó, khiến bên trong phân bố càng thêm nhiều chất lỏng.

Ace bị chọc đến hai chân nhũn ra, mái tóc đen bết vào trán, hiện ra vẻ đẹp khiêu gợi. Em có cảm giác mình sắp tan thành một bãi nước dưới sự âu yếm của người nọ, không thể thoát ra, mãi mãi bị nhấn chìm.

Gã vươn tay giật tóc em kéo ra sau, liếm một đường dọc gò má, mùi mặn mặn của mồ hôi thấm vào từng thớ lưỡi. Tay hắn nhanh chóng khuấy mạnh, nới rộng vách tràng ẩm ướt sưng đỏ.

"Ưm... a... đừng..." Em vì đau đớn mà nói qua từng âm đứt quãng nhỏ vụn. Mà điều này rơi vào tai gã lại càng kích thích bản tính hoang dã trong người Marco. Marco bóp mạnh lấy bên mông em, thậm chí còn đánh một cú thật kêu, khiến mảng da mềm mại in hằn vết bàn tay, má mông cũng nảy lên trong không khí.

Máu trong người hắn sôi sục, Marco hoá thân thành sói, dùng dương vật căng cứng đến sắp nổ của chính mình đặt trước hậu huyệt ẩm ướt, trực tiếp thúc mạnh, tiến quân thần tốc.

Một cú lút cán.

"Hic...t-tha, xin anh..." Cả nửa thân trước Ace liền ngã rạp xuống ga giường màu xanh đậm. Đầu em nghiêng sang một bên, cố gắng hớp vào từng ngụm khí.

Đôi môi đỏ hé ra hợp lại, gò má non mịn nhuộm sắc hồng, đuôi mắt phiếm màu mận chín, làn da đầy dấu hôn cùng răng, cả người tản mác ra mùi hương dâm đãng câu nhân. Marco vùi đầu vào hõm vai em, thoả mãn mà hít sâu một hơi, cảm nhận rõ nét cảm giác vừa ẩm ướt vừa chật chội nơi hậu huyệt người kia.

Ace đầu óc mơ màng, nơi cửa sau bị nhồi đầy, vách tràng căng ra cực hạn để chứa chấp phần thân to lớn của hắn. Bên bả vai truyền tới từng cơn râm ran từ hơi thở nặng nề của gã khiến em khẽ run người, con ngươi xám bạc cũng phiếm một tầng sương mù mỏng.

Cửa hậu còn chưa kịp thích ứng, dương vật bên trong lại hoàn toàn không quan tâm, hung bạo tiến thẳng vào, quy đầu to lớn chọc loạn bên trong. Nội bích lập tức bị đâm đến mềm nhuyễn, theo từng cú tiến công không trật tự của gã mà lộ ra vẻ dâm mỹ. Dương vật khi rút ra còn mang theo được một ít thịt non nớt màu hồng, ướt sũng kêu nhóp nhép.

Tròng mắt gã đỏ cả lên, ngay cả một chữ cũng không nói, chỉ tập trung vào thân dưới, liên tục đánh thật sâu vào bên trong. Mỗi lần đâm vào đều có thể ma sát chuẩn vào điểm nhạy cảm của Ace, khiến em chỉ có thể bật ra những tiếng thở dốc cùng rên rỉ yếu ớt.

Dương vật sưng cứng giữa lỗ nhỏ của hai cánh mông trắng nõn cong vểnh ra ra vào vào, theo mỗi lần rút ra đâm vào đều mang dâm dịch đi theo, ẩm ẩm dính dính bám vào hai bên đùi non. Marco nhìn hậu đình em bú mút lấy thứ của mình, trong lòng liền dâng lên cảm giác thoả mãn tột cùng.

Gã cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm dọc từ sống lưng lên cổ, sau đó chậm rãi dừng lại ở sau gáy. Marco giã từng cú thúc mạnh đến kinh người, dùng môi mút mạnh nơi kia, để lại một dấu đỏ đỏ tím tím. Sau đó hắn liền lập tức cắn xuống,

"Ưm..." Ace vì đau đớn mà ưỡn cong lưng, ngón tay bấu lấy drap giường đến trắng bệch. Tóc tai hỗn độn ẩm ướt dính sát hai bên thái dương.

Gã vươn bàn tay giữ lấy quai hàm em, ép cậu xoay đầu về phía mình. Đầu lưỡi quấn quít ở cánh môi, rồi nhanh chóng luồn vào bên trong, khuấy đảo mọi ngõ ngách trong khoang miệng.

Động tác đâm rút vẫn duy trì hung bạo như cũ, nhưng nụ hôn lại dịu dàng đến lạ.

Nước bọt giao triền chảy sang hai bên khoé miệng, em hai mắt nhắm nghiền, đầu óc hiện tại chỉ toàn là hình bóng của gã cùng khoái cảm ở nơi kết hợp truyền tới. Em không chịu nổi sự hung bạo của gã liền thút thít cầu xin "Marco...c-chậm thôi..."

Đôi mắt đẫm nước mắt kết hợp cùng mồ hôi và nước bọt, gò má ửng hồng vì tình dục, thu vào trong mắt gã là một khung cảnh gợi cảm và mang tính kích dục mạnh mẽ. Marco hít sâu một hơi, dương vật lại căng bự thêm một vòng, muốn đem lỗ huyệt em tách nứt.

"Không... to..." Em mở to mắt khi cảm nhận được thứ đang công thành chiếm đất trong người mình kia lại càng nở lớn. "Trướng... trướng quá..."

"Ace, em là của ai-yoi?" Marco ghé vào tai cậu, cắn nhẹ lên phần xương sụn ở bên vành. Thân dưới vẫn liên tục đẩy tới từng cú thúc thô bạo, đem nhục huyệt đâm đến mềm mại ướt đẫm, dính nhớp một mảng.

Cơ thể em theo mỗi cú đâm đều nảy lên phía trước, sau đó liền bị gã hung hăng giật lại đằng sau, cảm nhận rõ sự nóng ấm cùng động tác hung bạo của người kia. Em khó khăn nói trong từng cơn thúc sâu của gã "C-của anh..."

"Trả lời lại, em là của ai-yoi?" Ngón tay gã lướt qua đầu ngực cậu, cấu véo đầu vú đỏ tươi.

"A..." Ace run người. "Của anh... Marco... đư-đừn-..."

"Ừ. Portgas D. Ace, em phải nhớ rõ, em là người của tôi." Gã vùi đầu vào hõm vai em, thân dưới càng đâm rút kịch liệt hơn.

Marco đẩy người thêm vài lần nữa, rồi hắn ưỡn thẳng hông, đem dương vật đâm vào vị trí sâu chưa từng có trong người em. Một tay gã bấu chặt vào eo người trước mặt, để lại một đạo dấu tay bầm tím, tay còn lại tiến đến phân thân Ace, liên tục xốc mạnh.

Vài giây sau, trong nháy mặt một lượng lớn tinh dịch từ đầu đỉnh dương vật phun ra, tưới ướt nhục huyệt Ace, nóng bỏng như dung nham, bắn thật sâu vào bên trong.

Đầu óc người tóc đen trống rỗng, trong mắt xoẹt qua một mảng trắng xoá. Phân thân em run lên, giải phóng trong tay hắn. Cả người cậu đổ ập xuống ga giường, gã cũng ghé sát vào người em, nơi tư mật vẫn kết hợp chặt chẽ không một kẽ hở.

Ace có nghe được gã đang lầm bầm một câu nào đó. Em không nghe được. Nhưng trong thâm tâm cậu biết rõ, câu nói này như một loại chú cổ, vĩnh viễn trói buộc em vào gã.

Marco nhìn thấy con người trước mắt, gương mặt thấm đẫm nước mắt cùng mồ hôi tinh mịn, trong lòng chợt có thứ gì đó mềm mại quét qua.

Gã hôn lên đầu vai em, dùng giọng nói trầm khàn thuật lại câu nói vừa rồi một lần nữa.

"Ace, dù em làm gì, dù em ở đâu, thì em vĩnh viễn vẫn là người của tôi-yoi."

-----------

Việc thức dậy vào sáng hôm sau như một cực hình với Ace, mèo con ôm cái thân đau nhức nằm rên ư ử trên giường, mỗi một chuyển động dù chỉ là nhỏ nhất cũng khiến các khớp xương trên cơ thể kêu gào thảm thiết mỏi đến mềm nhũn cả người đủ chứng minh đêm qua Marco chính là phạt em rất nặng.

Ace tự nhủ nhất quyết cả đời sẽ không bao giờ trốn đi chơi nữa, hậu quả thật không lường mà. Mãi đến trưa vì quá đói nên cậu mới miễn cưỡng bò xuống giường, ôm cái hông mỏi nhừ lấy bức tường bên cạnh làm điểm tựa, lê từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng, muốn xuống nhà bếp thì phải đi ngang qua văn phòng của gã.

Ace vốn chỉ định biến nhanh xuống bếp kiếm đồ ăn mau mau lót đầy cái bao tử đang quặn lên gì đói của mình nhưng đi lướt qua phòng làm việc của Marco thì lại thấy cửa phòng không đóng, em đưa mắt vào kiếm xem có gã không thì thật bất ngờ, ngoài người tóc vàng ra còn có sự xuất hiện của Thatch và chàng trai kỹ nam đêm qua nữa, tò mò không biết ba người nói gì nên Ace quyết định nán lại để nghe lén.

Marco ngồi trên ghế sofa đối diện là Thatch và bên cạnh anh ta là Izo-cậu kỹ nam mà tên tóc nâu nằng nặc đòi chuộc về cho bằng được.

"Cậu lại muốn gì nữa-yoi?" Marco nhăn mặt, tên này tính giở trò gì đây, khi không lại kéo cậu trai này vào phòng làm việc của gã.

Thatch cầm tay Izo hùng hổ tuyên bố "Từ giờ cậu ấy sẽ ở chỗ tôi!!"

"Đây là nhà của cậu-yoi?" Gã nhướng mày không hài lòng, từ khi nào mà đại bản doanh Fushichou lại thành chỗ cho anh ta bao nuôi trai thế.

"Đừng khó chịu thế chứ?" Thatch bĩu môi "Chẳng phải trước đây cậu cũng hay dẫn mấy ả đàn bà lẳng lơ kia về đây sao?"

"Cậu còn gái gú hơn cả tôi!!"

"Giờ tôi chỉ xin cậu giữ Izo lại cậu cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi là sao?"

Marco lườm tên bạn thân đang khua môi múa mép trước mặt mình "Đây là nhà của tôi, tôi thích đem ai về là quyền của tôi, cậu có ý kiến gì?"

Thatch nghẹn họng, ừ thì đây là gia tộc của hắn "Hay là như vầy đi, nể tình người bạn vào sinh ra tử suốt bao năm qua với cậu, để Izo ở lại đây nha!!"

Gã thở hắt, cũng thôi không làm khó dễ nữa, dù sao thì có người bầu bạn ở cạnh Ace gã vẫn yên tâm hơn phần nào. Nhận được sự chấp thuận của Marco, Thatch liền vui vẻ kéo tay Izo ngồi xuống cạnh mình, giờ đều là người nhà cả, không cần phải câu nệ tiểu tiết làm gì.

"Ngài đúng là rộng lượng lão đại à, từ khi có Ace cậu thay đổi hẳn, không như khi ở bên mấy ả đàn bà kia nhỉ?"

Nghe nhắc đến tên mèo nhỏ nhà mình, Marco liền không nhịn được mà nhoẻn miệng cười "Lũ đàn bà đó chỉ chơi qua đường hay làm ấm giường thôi, sao có thể so sánh với Ace được-yoi?"

"Haha cậu thật có mắt nhìn đó nha!!" Thatch dẻo mỏ nịnh bợ gã.

"Phải, một vật nhỏ đáng yêu vừa ngoan ngoãn biết nghe lời, cơ thể lại rất mê người-yoi!!" Marco vui vẻ khen ngợi mèo con nhưng qua tai Ace thì lại khác.

Cậu đứng bên ngoài nghe hết những lời nói của gã, trong lòng dâng lên một cảm giác tủi thân, từ khi nào trong mắt Marco, gã chỉ xem cậu là một món đồ để thoả mãn nhu cầu tình dục của bản thân hắn vậy? Thì ra Marco một mực giữ em ở bên chỉ vì cậu là kẻ duy nhất luôn cam chịu sự kiểm soát của anh ta, rất biết nghe lời và sẽ không bao giờ phản bội lại gã.

Em đã mong rằng hắn sẽ thật lòng yêu mình chứ không như những kẻ chỉ tiếp cận em vì vẻ bề ngoài. Vậy mà tại sao chứ? Khi em hết mực tin tưởng thì Marco lại đối xử với em chẳng khác gì một thứ đồ chơi, có giá trị thì hết mực trân quý đến khi chơi chán rồi sẽ vứt bỏ dễ dàng như vứt một con gấu bông rách nát.

Ace không đứng nán lại thêm quá lâu, cậu quay đầu mặc kệ cơ thể đã đến giới hạn, cắm đầu chạy trốn bởi những thứ em nghe nãy giờ đã quá khả năng chịu đựng của em rồi. Trái tim như bị giáng một đòn thật mạnh đến xây xẩm cả mặt mày vỡ vụn thành từng mảnh, khiến em đầu váng mắt hoa, mọi thứ trước mắt đều nhoè mờ đi hẳn.

À, hoá ra tất cả chỉ là diễn kịch. Trước giờ đều là diễn kịch. Tất cả đều không có thật.

Những ấm áp trước giờ đều chỉ là nói dối mà thôi. Chỉ tại cậu ngu ngốc lại dễ xiêu lòng nên mới tin mấy lời đường mật của gã. Ace bước từng bước xiêu xiêu vẹo vẹo trên con đường xuống nhà bếp. Em có va trúng vài người làm, họ có lo lắng hỏi thăm vài câu nhưng hai tại Ace bây giờ đã điếc đặc, nên em chỉ thấy được những cái nhép môi cùng khuôn mặt quan tâm của họ. Thứ duy nhất bây giờ em nghe được là những câu nói lúc nãy của bọn họ, những câu nói sắc như dao, liên tục cứa từng nhát nhỏ nhưng sâu hoắm vào lòng em.

Đau đến mức đó, nhưng lại không thể rơi ra bất kì giọt nước mắt nào. Không phải vì không đau buồn, mà là đau đến mức tê liệt tất cả giác quan rồi. Đôi mắt từng rất rực rỡ bây giờ cũng phủ một lớp sương mịt mù, gương mặt thì tái nhợt, bây giờ trông em không khác gì một cái xác không hồn cả.

Như thể bị rút hết sinh khí, chỉ còn lại cái vỏ yếu ớt chống chọi với sự thật tàn nhẫn như những mũi tên. 

Ace thả người ngồi xuống ghế trong nhà ăn, đầu bếp thấy em xuất hiện liền phấn khởi mang đến cho cậu thật nhiều món ăn ngon, tiếc là lúc này em không có tâm trạng thưởng thức chúng, Ace đờ đẫn một lúc lâu đến khi Ray vô tình đi ngang qua thấy vẻ mặt thiếu sắc mệt mỏi của em liền ghé lại hỏi thăm.

"Ace, nhóc ổn không? Sao mới dậy mà sắc mặt nhợt nhạt thế?"

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ lắc đầu một cái từ chối lòng tốt muốn đem thuốc tới cho em của chàng bác sĩ.

Cho đến khi anh ta định đi tìm Marco thì Ace gọi với theo lúc gã đã bước đến chân cầu thang "...các anh đừng giận tôi nha, tôi xin lỗi"

Ray hơi khó hiểu nhưng rồi cũng nhún vai cho qua "Nhóc làm như tụi này lần đầu nhìn thấy nhóc bị lão đại hành cho mặt mũi tái mét thở không ra hơi ấy. Đừng lo, dù sao nhóc cũng là anh em trong nhà, lo lắng cho chú mày cũng là việc bọn anh nên làm thôi" anh kết thúc bằng một tiếng thở dài chán nản, phận là thuộc hạ thì chịu vậy, thằng nhóc này trước sau gì cũng thành chủ của bọn họ thôi.

Ace nhìn theo bóng người kia rời khỏi phòng bếp, môi khẽ khàng "Là anh đại diện bọn họ hứa rồi đấy" Một trong những điều khiến Ace bâng khuâng nhất khi em quyết định rời khỏi đây chính là bốn người thuộc hạ kia. Bọn họ nhìn vậy mà đã gắn bó với nhau hơn ba năm trời rồi, cậu biết một khi bản thân trốn đi thì người đầu tiên phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Marco chính là bọn họ, mặc dù Ace nghĩ có lẽ hắn giận cũng chỉ bởi việc em ngang nhiên rời khỏi Fushichou như chốn không người sẽ khiến mặt mũi của gã bị bôi nhọ một cách nặng nề, mà với kẻ có lòng tự trọng và luôn đặt danh dự của gia tộc lên hàng đầu như Marco chắc chắn không để em yên vì vậy mới ra sức bắt Ace về, chứ một kẻ thấp cổ bé họng chỉ xứng làm đồ chơi của gã như em sao có thể khiến đại nhân vật kia bận lòng mà ra sức tìm kiếm được chứ.

Do đó việc kéo người vô tội vào mớ hỗn độn do mình gây ra làm em vẫn có chút áy náy. Cố nhét mấy món trên bàn vào dạ dày lót bụng sau đó em đứng lên, lặng lẽ đi ra vừa giả bộ đi dạo rồi ở khoảnh khắc nơi thuộc hạ lơ là không để ý, cậu lần nữa biến mất khỏi biệt thự Phượng Hoàng.

Đầu bếp nhìn đĩa đồ ăn còn đầy ắp trên bàn chẳng vơi đi là bao thì bắt đầu lo lắng, cậu nhóc của lão đại luôn rất thích mấy món ăn ông ấy nấu và lúc nào cũng ăn sạch sẽ chúng với bộ dạng phấn khởi, ấy vậy mà hôm nay lại mệt mỏi đến mức không ăn nổi thứ gì đàng hoàng. Ông ta sai người làm dọn dẹp rồi bản thân tự mình đi lên báo cáo với lão đại, dù sao cậu cũng là người gã yêu thương nhất trong nhà, vẫn nên thông báo tình trạng của Ace một tiếng.

"Lão đại, cậu Thatch, cậu Izo!!" Ông cung kính chào ba người trong phòng.

"Chuyện gì thế? Ace vẫn chưa ăn cơm sao?" Marco đặt tập giấy tờ trên tay xuống trầm giọng hỏi, nhà bếp rất khi đến gặp hắn trừ khi đã thật sự xảy ra chuyện.

"Dạ thưa, cậu Ace đã ăn nhưng mà..."

"Lão đại, thuộc hạ canh gác vừa báo lại, Ace đã biến mất rồi!!" Ông đầu bếp chưa kịp dứt câu nói của mình thì Riolet từ ngoài hớt hải chạy vào, hơi thở còn chưa kịp lấy đã vội vã hét lên với gã.

Marco trợn trừng mắt, lập tức gầm lên ra lệnh điều động toàn bộ nhân lực lục soát cả biệt thự nhất định phải tìm cho ra Ace. Gã lo lắng chạy tới nơi lần cuối mà thuộc hạ nhìn thấy em đứng, việc Ace bị bắt cóc trong biệt thự là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể là em tự mình trốn đi.

"Ace, em mau bước ra đây, tôi không thích đùa với em đâu-yoi!!" Marco lớn tiếng hét lên đe doạ. Nhưng xung quanh chẳng có tiếng đáp lại mà chỉ có giọng nói hô hoán vội vã của người làm. Gã siết chặt tay thành nắm đấm, chỉ trong vòng chưa tới một ngày mà em dám trốn khỏi gã đến hai lần, có trốn thì trốn cho kỹ, đừng để tôi bắt được em nếu không hậu quả em lãnh không nổi.

Ace thật ra vẫn chưa đi xa, cậu nhóc chỉ mới chui qua khỏi bức tường chắn cao xung quanh biệt thự bằng một cái lỗ nhỏ cậu vô tình phát hiện ra mà thôi. Sự thật là em vẫn ở đó, cách một bức tường với gã nhưng có lẽ vì quá phẫn nộ với việc Ace đột nhiên biến mất, Marco vẫn chưa nhận ra sự bất thường, cậu dùng hai tay bịt chặt miệng ngăn không cho mình phát ra tiếng động. Cậu vội vã rút điện thoại gọi "Ông ơi, giúp cháu với!!!" Sau đó em liền bật chế độ máy bay ngăn Pavel dùng cách dò sóng phát ra từ điện thoại để tra vị trí của em.

Ace đứng bên ngoài không ngừng gấp rút bởi từ đây cậu có thể nghe tiếng chuông báo động vang lên rất lớn, Fushichou sẽ chẳng bao giờ bật nó nếu không có việc khẩn cấp, điều này cho thấy gã tức giận với hành động của em và cũng đồng nghĩa với việc nếu bị bắt mạng nhỏ của em chắc chắn không giữ được. Vài phút sau cuộc điện thoại cầu cứu, một chiếc xe hơi đã dừng trước chỗ em đứng.

"Cậu Ace!!!" Một chàng trai tóc hồng gọi tên em, tóc đen nâng bước vội chạy lại, cánh cửa xe đã được mở ra nhưng Ace lại chần chừ có chút ngập ngừng chưa muốn rời đi.

"Chúng ta mau đi thôi!!" Chàng tài xế lần nữa giục em.

Marco có lẽ không biết, em chưa bao giờ nói cho anh biết, rằng em yêu gã da diết. Thậm chí dù chỉ mới ở cạnh nhau hơn ba năm nhưng hình bóng của gã đã khắc ghi in hằn trong tâm trí em, Ace chưa từng nghĩ về ngày nào đó, ngày em không yêu anh nữa, cậu sẽ phải sống cuộc đời thế nào. Một Marco đầy lạnh lùng với bá khí lúc nào cũng bức người, một Marco dù không thích hầu hạ người khác vẫn luôn cố gắng dịu dàng chăm sóc mỗi lần cậu bất cẩn bị thương hay một Marco lúc nào cũng thích chiếm hữu đều làm tim em thổn thức.

Mới đó mà đã từng ấy thời gian em bên cạnh gã, cho đến hiện tại, tuy không thể ở lại lâu hơn nhưng vị lão đại ngang tàn kia đã là chấp niệm duy nhất của em. Ace bây giờ chính là như vậy đó, dù vô tình hay cố ý thì hình bóng người nọ cứ vậy mà xuất hiện rồi lắp đầy mọi khoảng trống trong tim em. Như lúc này vậy, dù em lựa chọn trốn chạy nhưng đồng thời cũng ý thức được rằng cái tên Fushichou Marco với em cả đời này chính là khắc cốt ghi tâm.

Tiếng hối thúc đầy gấp gáp của cậu trai lạ mặt được ông nội gửi đến khi cậu điện thoại cho ông nhờ giúp đỡ vẫn cứ văng vẳng bên tai không dứt. Mặc kệ kết quả nếu như mình chậm trễ không rời đi ngay lập tức, em vẫn đứng đó lấy điện thoại ra, tắt đi chế độ máy bay, bỏ qua một dãy dài những cuộc gọi nhỡ, em tự mình tìm rồi ấn vào một dãy số. Ace có chút do dự nhưng rốt cuộc vẫn là rất nhớ giọng nói trầm ấm của người nào đó.

"Marco..." Ace khẽ cất tiếng gọi khi đầu dây bên kia chẳng để em đợi đến hồi chuông thứ hai đã vội vàng bắt máy.

"Ace, em đang ở đâu? Lập tức trở về cho tôi-yoi!!" Vẫn là cái giọng mang đầy sự uy hiếp đó, anh hẳn đã bị em chọc cho tức điên lên rồi, phải thôi, danh dự của Fushichou thế mà lại bị một kẻ nhỏ bé như em bôi tro trát trấu lên.

"Ace, em mau trả lời tôi!!" Marco à, không phải em không muốn đáp lời anh mà là em không biết phải đáp thế nào, sau những gì mà anh đã luôn nghĩ về em.

"Tôi đã cảnh báo em thế nào về việc dám rời khỏi tôi, đêm qua vẫn là chưa đủ với em? Giờ em đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó và giải thích với em, chết tiệt, em đừng đụng chuyện liền trốn đi như vậy nữa-yoi" Marco vậy là biết em đã nhìn thấy gì, Marco vậy là biết anh đã tổn thương em. Vậy mà anh vẫn làm đó thôi, nếu cho anh giải thích, anh sẽ giải thích cái gì nữa.

Marco đầu dây bên kia gấp gáp không thôi, ban nãy khi tìm ở vườn mà chẳng thấy bóng dáng em, hắn đã ra lệnh truy xuất tất cả các camera trong nhà xem em đi đâu thì vô tình biết được, Ace ấy thế mà lại nghe hết được cuộc nói chuyện của họ, gã chẳng biết em có nghe hết đầu đuôi hay không nhưng với việc em vội vàng bỏ chạy cộng thêm thái độ mệt mỏi chán ăn được Ray và đầu bếp báo lại thì chắc chắn Ace chỉ nghe hết khúc đầu nên mới hiểu lầm gã rồi bỏ đi.

Ace mím môi, trái tim đau nhói lên từng hồi ép cho nước mắt từ khoé mi chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt đã chịu quá nhiều tổn thương từ chính người mình yêu hết lòng, với cổ họng nghẹn cứng, em cố gắng mấp mấy môi phát ra âm thanh khản đặc khiến người khác phải xót xa "Marco à, em mệt rồi chúng ta dừng lại nhé"

"Dừng lại? Em muốn thế sao-yoi?" Ừ, là em muốn dừng lại nhìn anh bước tiếp, nhìn anh tìm thấy một người anh thật sự yêu, và cũng là để nhìn thấy anh hạnh phúc.

"Portgas D. Ace, chuyện này không phải em muốn là được. Tôi không đồng ý! Rốt cục em đang ở đâu?" Marco luôn điềm nhiên trong mọi hoàn cảnh giờ lại mất bình tĩnh rồi sao, nhìn xem anh như sắp bóp chết người khác tới nơi ấy.

"Em mau trả lời tôi đi chứ, m* nó, em đây là muốn bức tôi điên đúng không, sao em không về đây trực tiếp cầm dao giết chết tôi đây cho rồi! Em chơi trò này không phải chỉ muốn có thế sao!"

"Marco à..." Giọng Ace nghèn nghẹn thì thào.

"Em mau trở về cho tôi-yoi!!!"

"...tự chăm sóc tốt bản thân, anh nhé!!" Đừng để bị thương cũng đừng làm việc quá sức, những vết sẹo trên người anh thật khiến em đau lòng đấy.

Câu nói vừa dứt, Ace lập tức tắt máy, em vứt luôn chiếc điện thoại của mình xuống dưới đất. Hít một hơi sâu rồi cúi người ngồi vào chiếc xe hơi đã được mở sẵn cửa. Em biết việc rời đi của mình sẽ khiến mọi người trong biệt thự gặp rắc rối nhưng với một người như Marco, có lẽ anh sẽ sớm quên đi cậu và tìm kiếm cho mình một người khác đem lại cho anh sự yêu thích thật sự, Ace với anh mà nói vốn cũng chỉ là tạm thời, vì mọi sự gặp gỡ đều là duyên, vì bước vào đời là người tuỳ ý nên ít nhất rời đi phải là từ phía em.

Lần này em ra đi là mang tâm tưởng quyết không trở về, mối quan hệ giữa bọn họ nếu không phải do ông trời sắp đặt vốn sẽ chẳng thể chạm nhau. Hoặc nếu có cơ hội gặp lại chỉ mong lúc đó người em trao trọn yêu thương không vì hành động hiện tại mà mang lãnh ý trong ánh nhìn. Ace mang theo một thân người đầy ưu tư cùng thương tổn mà đi không hay biết ngày hôm đó cũng có một người vì lạc mất người tình mà thống khổ kiếm tìm trong tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top