Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngài Jeon phát hiện hôm nay em người thương cứ nhìn mình, nhưng ánh mắt ấy lại không mang theo yêu thương nhung nhớ gì. Park thiếu cau mày liếc ngài Jeon cả buổi, mà vị anh hùng càng co rúm ngồi ăn một chỗ, chẳng dám to tiếng dù chỉ một câu.

Tính xấu của Park thiếu lại nổi lên, thế là vừa nói vừa rằng mấy câu, xem trúng đâu đó thì trúng.

Quả đúng như anh dự liệu, mười phát trúng cả mười.

Nhưng nhìn sắc mặt buồn xỉu của người kia, anh cũng chẳng vui nổi, nhưng là Park thiếu, anh chẳng muốn hạ mình chút nào, nhất là hôm qua còn bị người kia đối xử như thế nữa. Thế là anh nghĩ thầm trong lòng, dỗ anh đi, một câu cũng được, rồi anh sẽ lại dịu dàng như những lần trước.

Nhưng vị anh hùng mà tinh tế đến vậy thì tốt rồi, ngài coi những lời châm chọc đó lại thành sự thật, có hơi tủi thân lắm. Vì uống say nên ngài chả nhớ gì cả, em ấy nói như thế là làm khó ngài rồi, nhưng ngài cũng sai nhiều lắm, ngài hứa sẽ về để ăn bữa tối đầu tiên sau ngày kết hôn nhưng lại say đến mức chẳng nhớ đường về.

Ngài muốn nói ngài sai rồi, nhưng lại nghĩ, từ khi đến đây, ngài luôn xin lỗi và khiến em giận, nếu ngài lại lỗ mãng như thế, có khi nào em lại càng giận ngài hơn không?

Thế là hầu tước ủ rũ cúi đầu, gấu lớn biết mình làm sai, nhưng chẳng thể nói được câu nào, nom tủi thân thật. Ngài mấp máy nói, nhưng lại chẳng thốt lên được điều gì. Hầu gia ngước lên nhìn phu nhân của mình, đôi mày xinh đẹp đang nheo lại, đôi môi xinh đẹp cũng hơi mím, thể hiện em cũng không vui vẻ gì.

Ngài, ngài lại làm em giận rồi sao?

"Ta–ta đi trước, em cứ dùng bữa tiếp đi."

Nói rồi bình tĩnh đẩy ghế rời đi, còn về Park thiếu, anh lại chợt thở dài, biết lời nói mình hơi quá đáng, nhưng ai bảo vị anh hùng kia làm sai làm gì?

Vài ngày sau đó, cũng vì giận dỗi, Jimin chẳng thèm nhìn đến hầu tước Jeon, làm vị anh hùng cứ lo lắng ngược xuôi. Dẫu là vậy, nhưng có vẻ như mặt lạnh đã gắn với ngài Jeon rất lâu, nên trông ngài chẳng buồn phiền gì, mà ngày càng cau có hơn, Jimin thấy người kia cau có lại càng thêm giận dỗi.

Người đâu mệt quá, anh không thèm để ý nữa.

Cau có thì thế nào, tôi đây không có dỗ anh đâu.

Thế nhưng vào một buổi tối nọ, anh lại thấy gương mặt nào đó gõ cửa phòng mình, rồi lại đưa mình đến quán rượu cũ. Lại say sao? Jimin bực mình dậm chân, nhưng chốc lát lại bình tĩnh, vô cùng cẩn trọng mà đi theo sau lính gác, cho đến khi thấy bóng lưng quen thuộc đang dựa lưng trên chiếc ghế.

Jimin không quản hình tượng của mình, vội vội vàng vàng lao đến vỗ một phát thật mạnh lên vai vị anh hùng. Mà người kia lại đột ngột mở mắt và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của anh, rồi nhẹ nhàng siết lấy. Đôi ngươi co lại rồi lại mơ màng giãn ra.

"Em đấy à?"

Jimin phát hiện người đàn ông này cứ hễ say lại như thành một người khác, và cả mình ngày càng trở nên thân quen hơn với đám binh lính của ngài Jeon.

"Ngài ấy lại say sao?" Jimin nhíu mày hỏi.

"Vâng—" Lính gác gật đầu lia lịa.

Thấy người đàn ông cười hì hì đang ngốc ngốc mà tập trung nhìn mình, Jimin thầm nói trong lòng, về nhà rồi hẵng xử, bây giờ chưa được. Anh đành nhờ hai người lính đỡ Jungkook lên xe, nhưng ngài Jeon không để ai chạm vào mình, ngài vịn bàn rồi chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Park thiếu rồi thản nhiên bế người lên.

"Anh!" Jimin ngượng ngùng, mọi người trong quán rượu đang nhìn, một số cười lớn và vỗ tay cho hành động của ngài Jeon.

"Chà, tướng quân thế mà bây giờ đã có người đến đón về rồi, chắc tôi phải tìm một người quá."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Ngài Jeon cứ thế ôm Jimin đi về nhà, ngài chẳng lên xe, mà cứ thế đi bộ về. Quán rượu cách dinh thự không xa, nhưng hiện tại Jimin đang rất khó chịu. Ngài Jeon không có bế anh theo kiểu công chúa gì đó đâu, mà bế giống như vác bao gạo ấy, thành ra bụng anh bị đè nén, lực ôm của người kia lại quá mạnh, nên là anh khó chịu quá.

"Em còn giận tôi không?"

"Còn!" Jimin đáp lại. "Còn giận nhiều lắm."

"Vậy tôi xin lỗi." Ngài Jeon đáp nhẹ. "Tôi xin lỗi em rồi, em tha thứ cho tôi được không? Tôi hứa lần sau không làm em giận nữa đâu."

"Anh say hả?"

"Không, tôi không có say." Ngài Jeon lắc đầu.

Anh say chắc rồi.

Thế là suốt quãng đường đi về, ngài Jeon cứ thế hỏi, mà Jimin cứ thế trả lời. Hai người cứ đi vậy trong gió đêm, và hậu quả là sáng hôm sau, Jimin lại bị ốm.

"Hôm qua ta đã làm gì sao?" Ngài Jeon đỏ mắt, ngài vừa hỏi hầu gái, ai cũng bảo hôm qua ngài không dùng xe ngựa, cứ thế vác phu nhân từ quán rượu về nhà. Nhưng ngài chẳng tin ngài lại làm như vậy đâu."Ta có nói điều gì kỳ lạ với em không?"

Đầu Park thiếu đang quay mòng mòng, anh phiền đến nỗi không nói nên lời, nhưng nhìn phản ứng của hầu tước, lại nén cười mà lắc đầu. Mặc dù vậy, phản ứng hôm qua của vị anh hùng đáng yêu lắm, có dịp phải thử chuốc say ngài ta mới được.

Park thiếu nhìn hầu tước, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt. Sau đó lại nhìn lại mình, hôm qua hầu tước Jeon lúc say có bảo với anh rằng, anh không còn là Park thiếu nữa, mà là phu nhân của hầu tước Jeon. Ngài ấy vui lắm, ngài ấy thương anh lâu rồi, giờ mới cưới được người về nhà.

Ngoài sự cảm động, Park thiếu nhận ra mình không còn là Park thiếu nhà công tước nữa, chính mình cũng biết điều đó, nhưng cứ hễ đứng trước mặt hầu tước, anh lại quên béng đi. Có lẽ bởi vì ngài Jeon đã chiều chuộng và nhượng bộ mãi, nên trước mặt ngài, anh vẫn luôn là thiếu gia Công tước mà quên đi thân phận thật của mình.

"Có, ngài bảo ngài muốn hôn em." Jimin cong môi, anh nhìn về phía ngài Jeon.

Vị anh hùng nghe vậy thì đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng mà nhìn phu nhân của mình. Cứ ấp a ấp úng mãi, người hầu đứng xung quanh nghe thế thì phì cười vì phản ứng của ngài Jeon.

"Ta–ta uống say nên không nhớ rõ." Ngài Jeon lại tưởng rằng ngài đang xúc phạm em, bối rối giải thích."Ta–ta–"

"Em hiểu mà."

"Vậy thì tốt–"

"Thế bây giờ ngài có muốn hôn em không?" Jimin tiếp tục hỏi.

"Có–" Ngài Jeon phát hiện mình nói hớ bèn vội vàng đáp lại."Không, không phải ý đó đâu. Ta có việc, ta đi trước."

Phu nhân Park nhìn dáng chạy kỳ quái vội vàng của ngài Jeon, không nhịn cười nổi, chỉ một nụ hôn cũng khiến ngài bối rối đến thế, vậy sau này khi họ thân mật hơn thì phải làm sao đây?

Nếu ngài không chủ động tiến đến gần em, vậy để em chủ động làm chuyện đó giùm ngài. Nhưng cũng chỉ một chút thôi đấy, nếu ngài vẫn không làm gì, em sẽ không chờ ngài nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top