Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Lãnh cảm

"Quá ồn."

"Giọng nhỏ xíu, tớ chẳng nghe được cái gì cả."

Vừa về đến nhà chưa ngồi được bao lâu đã bị kéo đi xem mắt, hai người tuyệt vọng liếc nhìn nhau, tóm tắt buổi xem mắt trong một câu.

Hai nhà là bạn bè nhiều năm, vả lại mẹ của cả hai còn là bạn thân, dẫn tới việc tất cả mọi người cảm thấy hai người bọn họ từ nhỏ đã làm mọi thứ cùng nhau, lại thân nhau như anh em nên họ sắp xếp cho cả hai đi xem mắt chung luôn.

"Tớ thấy nếu còn đi xem mắt nữa, thì chỉ có thể rời khỏi khu trung ương may ra mới tìm được bạn đời."

"Sao tôi cảm thấy cậu rất vui nhỉ?"

Lệ Trạch buồn cười nói.

"Thế cậu không vui à?"

Lục Minh thở dài:

"Sao phải kết hôn chứ, đâu phải bọn họ không biết tình trạng của tụi mình."

"Lục Minh, cậu rất bình thường."

Lệ Trạch không vui nói.

"Được rồi, khứu giác của tớ chỉ hơi không tốt thôi."

Thật ra Lục Minh cảm thấy không sao cả, khứu giác không tốt đương nhiên không phải là không ngửi được các mùi hương bình thường, mà chỉ đối với mùi do tuyến thể Omega phát ra mà thôi, hắn gần như không ngửi thấy được mùi pheromone, không ngửi thấy được nên đương nhiên cũng không có khả năng bị kích thích cho động dục.

"Tớ cảm thấy không ngửi được mùi gì tốt hơn là bị sặc chết."

Nhớ lại trải nghiệm lúc nhỏ, Lục Minh rùng mình.

Lục Minh thức tỉnh rất sớm, vả lại khứu giác của hắn còn nhạy cảm lạ thường, lúc ấy còn là trẻ con, các tuyến trong cơ thể còn non nớt, nên khi ngửi được pheromone của Omega thì hắn có cảm giác như vừa bước vào cửa hàng nước hoa vậy, cứ hắt xì mãi, sau này do một tai nạn nhỏ nên hắn mới trở thành như thế này.

Nhưng Lục Minh lại cảm ơn tai nạn đó từ tận đáy lòng, nghĩ đến chuyện lúc nhỏ mà hắn nổi hết da gà.

"Có phải hơi quá rồi không?"

Lục Minh liếc xéo y:

"Cậu thì tốt rồi, ngửi thế nào cũng không sao."

Lệ Trạch hắng giọng, câu này như đang nói y có chướng ngại vậy.

Ăn ý bao năm, chỉ nhìn nhau thôi cũng biết đối phương nghĩ gì, Lục Minh thò lại gần nháy mắt:

"Yên tâm, ai dám nói cậu không được, tớ sẽ giúp cậu làm rõ ngay."

"Cút!"

Lệ Trạch cảm thấy mình phải đánh giá cao độ mặt dày của Lục Minh hơn nữa.

"Tụi mình xem mắt thất bại 90 lần rồi đó."

Lục Minh vừa đi vừa đếm số lần thất bại của cả hai.

"Không phải, 91 lần mới đúng."

Lệ Trạch đứng ở cửa phòng cười nói:

"Người đó cũng sẽ là kiểu người mà cậu ghét nhất thôi."

Lục Minh liếc y:

"Cậu nói cho đã đi rồi cũng sẽ y như tớ."

"Chưa chắc nha, có lẽ tôi sẽ làm trước cậu một việc đấy."

Lệ Trạch đột nhiên muốn nhìn thấy hắn giận đến mức dậm chân.

"Cậu đừng có mơ."

Lục Minh ỷ vào việc thể lực của mình cao hơn y nửa cấp mà vung nắm đấm uy hiếp:

"Cẩn thận tớ đánh cậu đấy."

"Tôi chờ."

Lệ Trạch nói với vẻ không quan tâm, rồi chỉnh lại quần áo, mặc dù không muốn đi xem mắt nhưng đây là lễ nghi cơ bản nhất, xong xuôi rồi y mới đi vào phòng.

-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top