Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tần ngơ ngác, Bạch tỷ à, tôi theo phe của cô đấy, sao mà tàn nhẫn với tôi vậy chứ!

Cậu tưởng tượng sau này vừa mở miệng ra thì thiếu mất cái răng cửa, gió lùa vào ê cả hàm, thôi thiếu điều muốn chết cho xong.

"Nhất định phải nhổ răng sao? Nhổ rồi tôi còn ngọng ngịu thêm, đừng có nhổ mà…” Thời Tần từ chối đây đẩy, chỉ thấy Bạch Tiêu nhìn mặt cậu với vẻ mặt quái dị, cậu liền nhìn về phía Thành Ngự, cậu biết chỉ có Thành Ngự là người có thể nói đỡ cho mình.

Thành Ngự vừa cúi đầu nhìn, liền thấy một đôi mắt tròn xoe của Thời Tần, vừa sốt ruột vừa đáng thương nhìn có chút buồn cười.

Thành Ngự thấp giọng nói một câu, "Đừng cắn tôi."

Giọng nói trầm thấp, xuyên qua màng nhĩ của cậu, Thời Tần chưa kịp phản ứng gì thì đã bị nắm cằm, bắt cậu há miệng

Thời Tần tuyệt vọng nhìn Thành Ngự, cảm giác chiếc kìm đảo qua lại trong miệng mình.

"A..a"

Chỉ thấy Thành Ngự đột nhiên nhìn cậu khẽ mỉm cười, Trong nhất thời bị vẻ đẹp trai lai láng làm ngây ngẩn thì bỗng nghe tiếng cụp một cái, một chiếc răng bị rút ra khỏi miệng.

"Nhổ răng khôn, thì không ảnh hưởng cậu nói chuyện."

Thời Tần nuốt vào giọng nghẹn ngào, lập tức cảm kích nhìn Thành Ngự.

Bạch Tiêu đứng bên cạnh bất đắc dĩ dùng khay nhận lấy, lời nói trước đó cô nhắc Thành Ngự, xem ra cậu ấy không để trong lòng.

Hai người này ở chung cứ như hai người bạn vậy.

"Thành Ngự, kiểm tra xem miệng của cậu ta một chút." Tiến sĩ Đường đưa vài tấm hình cho Thành Ngự.

Mấy tấm hình đó chụp khoang miệng của xác sống, còn có đánh dấu để dễ dàng kiểm tra.

Đại đa số xác sống răng đều trở nên sắc bén, lợi bị rút lại, toàn bộ khoang miệng đều là một màu tím đen, lưỡi thì cứng, môi trên và môi dưới đều nứt nẻ.

Lần này không cần Thành Ngự ra tay, Thời Tần đã tự giác há to miệng.

Thành Ngự dùng kìm rà qua lại một hồi. Vừa quan sát vừa tổng kết, Bạch Tiêu phối hợp đứng bên cạnh chụp ảnh.

"Răng hàm bằng phẳng sạch sẽ, đầu lưỡi mềm mại, vách trong cổ họng có màu đỏ, thuộc về... đặc tính bình thường của loài người." Thành Ngự khẽ cau mày.

Bạch Tiêu đang chụp ảnh cũng ngừng lại, "Tiến sĩ, kỳ lạ thật, nếu chỉ nhìn khoang miệng như thế thì sẽ cho rằng đây chính là khoang miệng của loài người.”

Tiến sĩ Đường nghe nói vậy, cũng tới nhìn thử, ông ta lấy một cây bút chì đặt ngay miệng Thời Tần: “Cắn thử xem”

Thời Tần cắn thử… nhưng cắn không gãy mà chỉ hằn lại dấu răng.

Tay Thành Ngự vẫn còn nằm ngay hai bên má của cậu, nói “Không có lực cắn của xác sống.”

Tiến sĩ Đường gật gật đầu, cau mày sâu hơn, hiển nhiên rất nhiều chuyện ông ta không nghĩ ra được.

Thời Tần cũng không cách nào nói cho ông ta, cơ thể mình bị sự chi phối của hệ thống, tất nhiên là không giống bình thường rồi.

"Còn có gì chưa kiểm tra không? Môi..." Tiến sĩ Đường hỏi.

Thành Ngự trực tiếp trả lời: "Mềm, không nhiệt độ."

Bạch Tiêu tay đang chụp ảnh thì khựng lại, nghi hoặc nhìn Thành Ngự, vừa rồi cậu ấy chạm vào môi của xác sống sao? Là cô nhìn nhầm rồi sao?

Tiến sĩ Đường muốn gật đầu, lại đột nhiên kinh ngạc nói: "Không phải cậu mang bao tay sao? Sao mà biết không có độ ấm?”

Thành Ngự trong lúc nhất thời nghẹn lời, khó giải thích được, cảm giác cổ mình hơi ngứa ngứa.

"Là do...bất ngờ."

"Cậu chạm qua rồi sao? Đừng bất cẩn như thế…không may bị cắn thì toi.” Tiến sĩ Đường cũng không phải đang quan tâm Thành Ngự có bị cắn hay không, chẳng qua thấy như vậy thì thật là sơ ý, làm sao có thể tùy tiện chạm vào miệng của xác sống cơ chứ.

Thời Tần lớ ngớ một hồi, khi nào vậy ta, sao mình không nhớ gì hết?

Thành Ngự trầm mặc đứng đấy, chờ Tiến sĩ Đường quở trách xong mới nói: “Tiến sĩ bảo trong người cậu ta nồng độ virus khá ít, vậy cắn người xong thì còn chữa được không?”

“Cơ địa mỗi người mỗi khác, cũng không thể mạo hiểm kiểm tra được, nhưng tôi khuyên cậu đừng có ỷ lại mà thân thiết với chúng, bất cẩn một phút thì mất mạng như chơi. Biến thành xác sống còn đỡ, không may thành người đột biến….” Tiến sĩ Đường vừa nói tới đây thì đột nhiên cả phòng thí nghiệm đều yên lặng như tờ.

Thời Tần cảm thấy được sự căng thẳng nơi đây, thấy được loài người vẫn còn biến sắc khi nghe đến người đột biến.

"Tiến sĩ, cậu ta không phải người đột biến chứ.” Một nghiên cứu sinh nơm nớp lo sợ nói.

"Không phải, đặc trưng của người đột biến chính là võng mạc sẽ biến thành màu đỏ, hơn nữa chúng còn có thể dùng thần lực để khống chế xác sống, trong mắt chúng thì con người chỉ là một loại thức ăn… nhưng cậu ta… trước đó đội phó Thành không phải đã nói rồi sao, bầy xác sống xem cậu ta là đồng loại nên mới không bị cắn."

"Nếu không phải có kháng thể thì khả năng chính là xác sống biến dị, thế nhưng căn cứ vào những dữ liệu vừa rồi, cậu ta không phải là người đột biến, nên anh đừng sợ.” Bạch Tiêu ôn hòa nói.

Có sự bảo đảm của Tiến sĩ Đường và được Bạch Tiêu giải thích cặn kẽ, cậu nghiên cứu viên kia rốt cuộc cũng an tâm một chút.
...

"Được rồi, cũng đã trễ, mọi người đi ăn tối đi, hôm nay vất vả rồi.” Bạch Tiêu nói.

Công việc nguy hiểm nhất là tiếp xúc với xác sống đều do Thành Ngự làm giúp.

"Không sao, cậu ấy rất phối hợp.” Thành Ngự đang rửa tay, vừa muốn theo Bạch Tiêu ra ngoài thì nghe giọng yếu ớt của Thời Tần.

"Anh... Lát anh có quay lại đây không?" Thời Tần quay đầu nhìn về phía Thành Ngự.

Thành Ngự bỗng dừng lại.

"Buổi tối cũng chỉ quan sát thêm tình hình, cậu có thể nghỉ ngơi rồi. Ngày mai sẽ xuất phát, cậu phải dưỡng sức một chút.” Bạch Tiêu cắt ngang, liếc mắt nhìn Thời Tần một cái. Cái xác sống này sao mà dính người thế, vừa chiều ban nãy Thành Ngự đi vệ sinh thì cậu ta cũng căng thẳng không yên cứ hỏi Thành Ngự đi đâu.

Bạch Tiêu cũng vì nghĩ cho Thành Ngự, hoàn toàn không muốn họ quá thân nhau.

Thời Tần khó giải thích được ánh mắt ban nãy của cô ấy là gì, sao lại nhìn cậu như vậy.

"Vậy... Không tới sao?" Thời Tần nhắm mắt nói.

Thành Ngự dù bận nhưng vẫn nói, "Cậu sợ sao?" Thì ra trong người cậu ta vẫn còn cảm xúc.

Giỡn mặt, lão tử có gì phải sợ, lão chỉ sợ là anh không giữ được tinh tiết!

"Cũng.. sợ sợ, anh ở đây với tôi đi!” Kệ đi, đại trượng phu co được giãn được, vì không để nhiệm vụ thất bại thì thủ đoạn nào cũng xài được.

"Cơm nước xong, tôi sẽ tới."

Quả nhiên!

Thành Ngự đưa cho Thời Tần một viên thuốc an thần.

Lúc quay đầu sang lại thấy sắc mặt Bạch Tiêu rất khó coi.

Lát sau Bạch Tiêu đột nhiên mở miệng khẽ cười, nói: “ Tôi cảm thấy cậu đối xử với cậu ta còn dịu dàng hơn cả tôi đấy, ngay cả tôi quen biết cậu từ nhỏ mà còn chưa được này.”

Thành Ngự buông lỏng người, nói :”Dịu dàng? Không phải thế, chỉ là cậu ta có chút đặc biệt thôi.”

"Đặc biệt thế nào, là một xác sống sao?"

"Một xác sống kiên trì nói mình là người, loài người không chấp nhận cậu ta, cậu ta cũng không chấp nhận được mình là xác sống, nếu là người bình thường sẽ cảm thấy rất cô đơn và sợ hãi. Mọi người ở đây đều đối xử cậu ta như một vật thí nghiệm, chẳng qua thấy cậu ta có chút đáng thương…có điều… dường như cậu ta lại không cảm thấy mình đáng thương.” Thành Ngự nói một hơi rồi nở nụ cười “Cậu ấy rất thú vị.”

Bạch Tiêu nhìn Thành Ngự, hơi chút hoảng hốt, từ lúc bọn họ gặp mặt ở đây thì mới thấy cậu ấy cười như thế, hẳn là xuất phát từ nội tâm.

Những sự xa lạ trước mắt phảng phất như biến mất, cậu chàng thiếu niên mà cô quen biết dường như quay trở về, thế như phần chân tình vừa biểu hiện ra này lại không dành cho cô.

Điều này làm cho đầu óc Bạch Tiêu có chút lo lắng một cách kỳ lạ.

"Từ khi chú và dì qua đời, tôi chưa thấy cậu thoải mái như thế này, tôi cứ nghĩ sau đợt huấn luyện vừa rồi thì nếu cậu gặp bọn xác sống thì tuyệt nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình như thế”

Ba mẹ Thành Ngự hai năm trước đã hi sinh, sau khi huấn luyện hoàn tất thì huấn luyện viên còn cảm thán quả là hổ phụ sinh hổ tử, trên người phảng phất khí chất như lúc nào cũng có thể bảo vệ căn cứ của loài người.

Nhưng từ khi em gái cậu ấy được giải cứu được khỏi cái chết thì Bạch Tiêu nhìn thấy được đôi mắt cậu thiếu niên kia như rơi vào hắc ám, sự tàn nhẫn ẩn hiện trong con người cậu ấy, liền muốn cầm súng đi báo thù, nhưng báo thù ai đây?

Cậu thậm chí còn không biết xác sống nào đã giết hại ba mẹ mình.

Nhìn vẻ mặt đồng tình và thương hại của Bạch Tiêu, Thành Ngự cảm thấy không thoải mái, nụ cười trên môi nhạt dần:” Sau đó tôi luôn luyện tập ở binh đoàn, cậu chưa gặp qua nên mới hiểu lầm như thế, thời gian có thể chữa lành tất cả.”

“Thật không? Kỳ thực lúc đó tôi thấy rất hối hận, tại sao lúc đó không tâm sự, không chia sẻ thêm với cậu, nếu như có thể an ủi cậu thì tốt rồi. Đây là chuyện bạn bè nên làm mới phải.”

"Cũng không cần thiết, trong thế giới này, đừng nên nghĩ bản thân mình thảm thương thế nào, hãy nghĩ rằng chúng ta vẫn còn may khi vẫn là con người, không biến thành xác sống, không thành người đột biến, cũng không bị như Thời Tần. Hãy xem đó là may mắn đi, hà tất còn phải chờ người khác an ủi, nói những lời văn vẻ ra làm gì.”

Lòng Bạch Tiêu quặn lại một chút, hơi mất mát nhìn Thành Ngự, "Là tôi lo việc không đâu."

Thành Ngự nói, "Không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm, chỉ là mọi người đều trưởng thành rồi.”

Cậu biết Bạch Tiêu có ý tốt, chỉ là không thích cách quan tâm thế này. Cậu cảm thấy mình như tham gia một chương trình phỏng vấn, người dẫn đề cập đến quá khứ đau thương kia, cậu không muốn khóc, nhưng đối phương lại muốn ép cậu khóc rồi mới bắt đầu an ủi, điều đó thật không thoải mái chút nào. Tính cách cậu không phải là người dễ dàng vạch ra vết thương của mình cho người khác xem rồi để người ta bình phẩm này kia.

Có lẽ họ không chung đường, cũng có thể thời gian đã làm họ xa cách, không còn thân như ngày còn bé nữa.

Bọn họ đi đến nhà ăn, đều không nhắc lại việc cá nhân mà chỉ thảo luận về công việc.

Kết quả vừa tới, Thành Ngự liền bị vây lại.

"Anh Thành Ngự, rốt cuộc anh cũng ra rồi, phía sau phòng thí nghiệm có một công viên, buổi tối đom đóm đẹp lắm, anh có muốn…..”

"Đội phó, bảo vệ nói ở đây có nguyên liệu làm thuốc nổ, có muốn chúng tôi chuẩn bị không.” Hoắc Tử Tuyền đồng thời nói.

Hai người nói xong thì nhìn nhau.

Đường Tư Ân tràn đầy phòng bị, Hoắc Tử Tuyền thì vẻ mặt đầy khiêu khích.

"Lát nữa tôi muốn tới phòng thí nghiệm." Thành Ngự nói: "Chuyện thuốc nổ..."

Doãn Thường Lâm lập tức nói: "Đội phó, chuyện thuốc nổ anh yên tâm cứ để em lo."

Hoắc Tử Tuyền không nói mà nhìn về phía Doãn Thường Lâm. Thành Ngự gật gật đầu, "Để Quách Dực cùng cậu... Quách Dực đâu rồi?"

"Anh ta ăn cơm xong thì ra ngoài tuần tra rồi, anh Thành Ngự, phòng thí nghiệm chán lắm, anh tới đó làm gì? Sao anh không để ý đến em." Đường Tư Ân làm nũng nhìn Thành Ngự.

"Vậy cậu và Hoắc Tử Tuyền lo chuyện này đi." Thành Ngự giao phó xong lúc này mới nhìn về phía Đường Tư Ân."Tư Ân, em không phải trợ thủ sao? Sao lại không tới phòng thí nghiệm?"

"Em ... Em không giúp được, em cũng không phải chị Bạch Tiêu." Đường Tư Ân than vãn: "Hơn nữa có xác sống, em sợ."

"Nếu như không có chuyện gì làm, thì có thể giúp Thường Lâm một tay, hỗ trợ công việc cho bọn họ."

Đường Tư Ân nhất thời nghẹn lại, cầu cứu nhìn về phía Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu vội vàng nói: "Tư Ân chỉ là lâu rồi không gặp cậu, chỉ muốn ôn lại chút chuyện cũ, không làm lỡ việc đâu.”

Đường Tư Ân nhanh chóng gật gật đầu.

Thành Ngự lạnh nhạt ngồi xuống, Đường Tư Ân ở bên cạnh huyên thuyên, Hoắc Tử Tuyền thì sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn hay sao, lâu lâu lại đâm chọt mấy câu, rốt cuộc Thành Ngự bỏ đi, Đường Tư Ân còn chưa nói được gì liền tức muốn nổi đóa. Hoắc Tử Tuyền ngược lại trào phúng nở nụ cười mỉa mai.

Kết quả Đường Tư Ân bực tức khóc rấm rức, liền chạy ra ngoài, Bạch Tiêu lo lắng Đường Tư Ân lại làm chuyện nguy hiểm như buổi sáng, chỉ có thể đuổi theo.

Còn bên kia, Thành Ngự về phòng thí nghiệm, các nghiên cứu viên ăn qua loa xong đều đã tập trung lại.

Cho nên Thành Ngự vừa vào thì nghe một nhân viên hỏi Thời Tần:

"Khóc được không?"

"Không, không khóc nổi."

"Có tiết nước bọt không?"

"Có. Lúc nhìn thấy cậu."

"... Khụ khụ khụ... Có... Có cương không?"

"... hả?"

"Có cương không, có thể lấy một ít tinh..."

"@#¥%&*... Không thể."

"Ấy... Sao cậu biết được, thử qua rồi sao?"

"Đại ca... Xin buông tha tôi đi."

"Thành thật trả lời!"

"Trước đó... lúc tắm... Có... Có thử, tôi  cũng muốn biết thân thể của tôi ra sao, thế nhưng... Thật sự không cứng nổi."

Thành Ngự đứng ở cửa phảng phất nghe được câu than thở kia, lồng ngực cảm thấy rung rung, thì ra lúc đó đòi đóng cửa lại là cũng có nguyên nhân.

Tác giả có lời muốn nói: 

Nữ chính: Ngay trước mặt tôi ... Ha ha...

Tba...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top