Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Ngự như bị chìm sâu vào một giấc mơ thật dài, từ một thế giới đầy sặc sỡ bỗng chuyển sang đầy u ám, ngột ngạt và vô vọng, nó như một thứ chất lỏng sềnh sệch nặng nề giam hãm anh ta lại, khiến anh ta không thể thở nổi.

Ý chí vốn dĩ kiên cường từ trước đến giờ, thế nhưng trong cái bóng tối lạnh lẽo này, anh ta chỉ biết tự thầm nhủ “thôi tiêu rồi”, và muốn biến mất khỏi đây cho nhanh.

Bởi vì trong tiềm thức của anh ta có thể cảm giác được, thế giới này không có bất kỳ người nào còn tin tưởng và thương yêu anh ta nữa.

Thế giới này đã ruồng bỏ anh ta.

Lúc này cảm thấy thể xác và tinh thần đang đấu đá lẫn nhau làm anh ta vô cùng khó chịu.

Vừa lúc tỉnh lại cả linh hồn đều đau đớn không thôi, đột nhiên có một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể, cảm giác khó thở không còn nữa.

Anh ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, dường như có một vệt sáng chiếu vào mặt.

Ánh sáng... Ấm áp, ôn nhu...đầy xúc cảm.

Là ai... Là ai đã mang cho anh ta luồng ánh sáng này, là ai đã xua đi nỗi đau đớn kia và để anh ta có thể tiếp tục sống.

Thành Ngự cảm giác được được mình bị người ta ôm thật chặt, môi cũng cảm giác được một độ ấm.

Điều này khiến anh ta có chút rung động.

Nhưng là sẽ là ai chứ? Có ai lại muốn cứu sống mình cơ chứ?

Ký ức như một thước phim tua ngược về, từng người từng người xuất hiện rồi biến mất, anh ta cũng không giữ lại bất kỳ hình ảnh nào, mãi đến khi có một bóng người như mang theo một luồng năng lượng ấm áp mà tiến lại gần.

Anh ta cố gắng nhìn.

Một khuôn mặt thanh tú ngoan ngoãn nhưng lại mang đôi mắt của một xác sống.

Đôi mắt này, khuôn mặt vừa quen lại vừa không quen.

Đã nhớ ra rồi.

Còn có một người đang chờ mình, bảo rằng vĩnh viễn luôn ở cạnh mình.

Chỉ cần có sự hiện diện người này, thế giới này sẽ không bị vứt bỏ.

Cậu ta là... là Thời Tần....

【 giá trị hắc hóa 55, tiến độ trừng trị 10 】

Thành Ngự tỉnh lại, thấy bên mình ấm áp không cần đoán cũng biết là ai.

Nhất định là Thời Tần.

Cho dù vẫn chưa hoàn toàn mở mắt ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Thời Tần.

Nhưng mà có gì đó không đúng.

Sao bàn tay này quá nhỏ.

Thành Ngự bỗng nhiên ngồi dậy quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy thằng nhóc Lục Diêu Lan đang ngủ say như chết trên giường.

Thành Ngự: ... Còn Thời Tần đâu?

Lục Diêu Lan bị Thành Ngự làm tỉnh giấc, lập tức vui vẻ nói: "anh Thành tỉnh rồi, tốt quá." Đang lúc vui mừng nên nó nói chuyện rất trôi chảy. Sau đó sờ trán Thành Ngự nói: "Hạ sốt rồi."

"Em..." Thành Ngự lập tức bắt đầu nhìn bốn phía, tìm kiếm người nào đó.

"Không... không tốt, em đáng lẽ ra phải chăm sóc anh, lại không hay mà ngủ quên mất.” Lục Diêu Lan lắp bắp nói.

"Là em luôn chăm sóc anh sao? Em cứu mạng anh?" Không đúng, mình không phải muốn hỏi chuyện này "Thời Tần đâu?"

Lục Diêu Lan vẫn còn lơ mơ, Thành Ngự trông có vẻ hơi đáng sợ, Lục Diêu Lan hơi sợ bò xuống giường, "chuyện đó... em và chị Vương nhìn thấy … hai người…rớt xuống sông nên cứu lên…anh Thời Tần và chị Vương ra ngoài tìm đồ ăn rồi."

Thành Ngự vừa nghe lập tức muốn đứng dậy, bị Lục Diêu Lan ngăn cản, "Đừng... Đừng, bị thương... không được..."

Thành Ngự cúi đầu nhìn, nửa người trên để trần, vết thương được xử lý qua loa nhưng có còn hơn không.

"Bọn họ ra ngoài tìm thức ăn... ở đây an toàn... Bọn họ lập tức trở về. Anh đói bụng? Hay là... khát nước?"

Nghe đến đó, Thành Ngự cũng không giãy giụa, muốn uống chút nước.

Lục Diêu Lan nhanh chóng đưa cho anh ta.

"Cảm ơn."

Lục Diêu Lan cười lắc đầu một cái.

Thành Ngự hỏi cậu ta một chút chuyện. Lục Diêu Lan liền kể lại những chuyện trong lúc anh ta đã hôn mê.

Vương Diễm và Thời Tần hợp sức cứu Thành Ngự, thế nhưng dưỡng thương bên ngoài vào lúc này thì quả là một ý tồi, hơn nữa họ còn nghe tiếng còi xe, chắc là có binh đoàn đang làm nhiệm vụ gần đó.

Vì vậy quyết định âm thầm trốn đi.

Vừa vặn nếu cứ đi dọc theo con sông này thì sẽ là đường cao tốc, không sợ lạc đường mà còn tránh được bọn xác sống, che giấu được mùi trên người họ.

Bọn họ cứ thế mà đi một ngày một đêm, rốt cục đi tới cái thôn nhỏ hồi trước Vương Diễm ở. Nơi này cũng là nơi trước Thành Ngự đã thả hai người kia ra. Cái thôn này là nơi thỉnh thoảng những người lang thang hoặc thợ săn tự do sẽ dùng để tá túc, hoặc tìm thêm những vật tư cần thiết. Chổ này không thể nói là an toàn, thỉnh thoảng vẫn có xác sống xuất hiện, bất quá có Thời Tần ở đây thì cũng dễ dàng đối phó chúng hơn.

Bọn họ thuận lợi tìm được một nơi ở tương đối.

"Cực cho mọi người rồi, cám ơn." Thành Ngự lại nói cám ơn lần nữa, anh ta cũng hiểu rõ nếu như không gặp Vương Diễm và Lục Diêu Lan thì anh ta hẳn là đã chết rồi.

"Không không không, anh đừng khách sáo, đây là ân tụi em phải trả… này..” Lục Diêu Lan luống cuống tay chân trả lời, mặt hơi đỏ lên: “may là… mọi người đều sống sót.. lúc đó… tình hình anh không được tốt lắm… anh Thời Tần còn sắp khóc nữa…hai người rất thân thiết.”

Thành Ngự sững sờ, không tự chủ được nhếch miệng, tùy ý nói: "Có đúng không? Vậy cậu ấy sao  không chờ anh tỉnh lại mà chạy ra ngoài rồi, đã yên tâm rồi sao?"

"chị Vương là bác sĩ mà, chị ấy nói không có chuyện gì, khẳng định là không sao ... Hơn nữa , em nghĩ anh Thời Tần chắc là xấu hổ."

Thành Ngự ừ một tiếng.

Lục Diêu Lan che miệng cười, "Anh ấy hôn anh lâu lắm nha, sau đó còn không dám nhìn mặt anh, bị chị Vương cười cho nửa ngày."

Thành Ngự: ... đầu óc hơi lâng lâng.

Hôn? Hôn cái gì? !

Cái gì? Thời Tần hôn mình? Làm sao có khả năng? !

Trong đầu Thành Ngự như có tiếng nứt răng rắc ở đâu đó

Thành Ngự đột nhiên hít một hơi, "À, hô hấp nhân tạo?"

Lục Diêu Lan mới nhớ tới, "Đúng... Đúng, chính là cái này từ, anh Thời Tần vẫn thổi anh như vậy đấy."

Thành Ngự: ..."Khụ khụ khụ... Đây là phương thức cứu người rất bình thường, không cần xấu hổ."

"Ha, chị Vương cũng nói như vậy." Nhưng mà cho dù là vậy, thì thằng nhóc này nó nghĩ trong đầu thà hôn một em gái còn hơn hôn một anh trai. Bất quá chị Vương cũng lén giải thích với nó rằng, hai người anh này chính là cái loại quan hệ đó.

Lục Diêu Lan chưa tới mười tuổi nên nó suy nghĩ cũng đơn giản lắm, chỉ nghĩ “cái loại quan hệ” này nhất định là hai người bạn rất thân với nhau mà thôi.

Bất quá hình như chỉ có anh Thời Tần xấu hổ mà thôi còn anh Thành... Lục Diêu Lan nhìn sang, chỉ thấy ánh sáng mặt trời nhàn nhạt như màu vỏ quýt rọi vào mặt anh ta, người thì dựa vào giường, mặt có chút ngẩn ngơ, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, anh ta không làm gì cũng khiến người khác thấy sợ hãi.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, là Thời Tần và Vương Diễm đã trở lại.

Lục Diêu Lan chưa kịp hoàng hồn liền thấy Thành Ngự nhanh chóng đi đến cửa, rõ ràng bị thương, nhưng hành động vẫn rất nhanh, cũng không cho Lục Diêu Lan cơ hội ngăn cản.

Nhưng Thành Ngự lại dừng ở cửa, không đi tiếp nữa.

Đằng kia, Thời Tần và Vương Diễm đã về tới cổng.

"Tôi thật chưa từng thấy người nào săn mồi mà đần như vậy, lúc trước lỡ đói bụng rồi thì cậu làm sao?" Vương Diễm càm ràm.

Thời Tần cầm con gà rừng đang giãy trong tay, lộ vẻ lúng túng, mình là một trạch nam thì làm sao mà biết đi săn cơ chứ. "Trước khi khôi phục ý thức tôi không biết đã từng ăn gì, thế nhưng sau này khi tỉnh táo lại thì tôi gặp được Thành Ngự, anh ấy còn biết săn mồi, rất lợi hại.”

Thời Tần vừa đi vừa giải thích.

Hãy nhìn nam chính của tôi đi mọi người, anh ấy tuyệt đối là người đàn ông bất phàm, là người tốt nhất trong cái thế thời tận thế này.

Bất quá hình như có chút gì đó sai sai, mỗi lần Thời Tần khoe khoang Thành Ngự trước mặt Vương Diễm thì cái chị này có vẻ không chịu thì phải. Cũng như lúc này, Vương Diễm chẳng những không chịu nghe mà còn chòng ghẹo lại.

"Biết rồi biết rồi, biết cậu kén ăn, cậu ta thì liền chiều theo cậu, rõ ràng cái thân xác sống của cậu hữu dụng hơn, mà cậu lại muốn đi dựa dẫm vào một con người đi săn mồi cho cậu. Tôi rất hoài nghi không biết những con xác sống khác chúng nó có khinh bỉ cậu hay không nữa.”

Thời Tần: ... Trước giờ mới biết miệng lưỡi của Vương Diễm cay độc như vậy nha.

Lúc Thời Tần còn ở cái thế giới cũ thì rất được chị em phụ nữ mến mộ, thế nhưng có một kiểu người cậu không thể nắm bắt được, chính là kiểu người thông minh miệng lưỡi nhiều khi đính đầy dao lam thế này.

"Đúng rồi, chờ cậu ta tỉnh lại, các người có dự tính gì không?" Vương Diễm vừa cắt tiết gà vừa nói.

Thời Tần chạy vào cái giếng bên trong sân vọc nước “để chờ anh ta đã, hai người thì sao, có muốn đi chung với tụi tôi không?” Thời Tần trực tiếp đề nghị, Bạch Tiêu mỹ nữ thì cậu đã cho vào xó rồi, còn Vương Diễm thì không tệ lắm, cậu sẽ quyết định đứng về phía cô ấy, để hai người đi chung thì mới phát triển tình cảm được chớ.

"Tôi sẽ dẫn Lục Diêu Lan sang bên chỗ người biến dị, hai người muốn rời khỏi đây sao?"

Thời Tần ngạc nhiên, chuyện này thì không hay, cậu vốn cho rằng bạn đời của Vương Diễm đã qua đời, cô ấy cũng sẽ không còn chỗ nương tựa, chỉ có thể đi chung với bọn họ, không nghĩ tới...họ lại đi tìm chân tường của vụ việc Người biến dị năm đó”

Vương Diễm thấy Thời Tần phản ứng như thế liền đoán: "Các người có chuyện muốn làm sao?"

"Cũng có thể xem là như vậy..."

Vương Diễm tỏ ra đã hiểu, thản nhiên nói: "Bất quá cậu nhất định phải cẩn thận."

Vương Diễm nói hơi cường điệu, Thời Tần nghi hoặc hỏi "sao thế?"

"Nhìn cậu ngốc như thế, cho nên tôi nói người phải cẩn thận là cậu đó. Sau này có thể cậu chính là đối tượng mà tất cả các căn cứ tranh giành để nghiên cứu, cậu đó, không chừng còn nguy hiểm hơn so với Người biến dị nữa.”

Thời Tần: ... ! ! ! !

"Cậu thật sự không nghĩ tới sao?"

"Chị nói xong tôi mới nghĩ tới." Thời Tần trước giờ vẫn chỉ để ý chuyện của nam chính, chăm chỉ làm nhiệm vụ, cho nên quên mất bản thân mình cũng là một nhân vật tồn tại trong cái thế giới này. Trong nguyên văn cậu bị đưa về căn cứ bạch lang, sau đó bị giam giữ để nghiên cứu cho đến khi hết giá trị lợi dụng, bên ngoài đều không biết chuyện này.

Bây giờ cậu trốn ra được, Căn cứ Bạch Lang chắc chắn sẽ không buông tha cậu. Nếu như chỉ có Căn cứ Bạch Lang thì không sao, đằng này những căn cứ khác đều biết... thì toi.

Thời Tần lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Vương Diễm khõ trán Thời Tần: "Cho nên, sau này có muốn làm gì hay gặp ai, đừng có tùy tiện mà lộ diện"

Thời Tần lộ mặt khó xử, cậu và Thành Ngự đều có một cặp mắt đặc thù, muốn người khác không nhận ra cũng khó.

"Kỳ thực cậu ta đưa cậu trốn đi, tôi còn bất ngờ." Vương Diễm đột nhiên thở dài nói.

Thời Tần vểnh tai lên nghe.

"Tâm tình của cậu ta thật ra vẫn còn dành một chỗ cho đám người kia, cậu ta bị phỉ nhổ vậy mà còn ráng cứu đám người đó, lại còn muốn đưa cậu trốn đi, cậu không thấy kỳ lạ sao?  Theo lời đám người đó nói thì cậu chính là tia hi vọng của nhân lại, vậy chẳng phải cậu ta nên đưa cậu về phòng thí nghiệm thì mới đúng, không phải sao?”

Thời Tần ngây ra, trong nhất thời dĩ nhiên quên mất vấn đề này.

Vương Diễm thấy Thời Tần bộ dáng có chút buồn cười, "Vạn nhất ngày nào đó Thành Ngự muốn vì đại nghĩa hi sinh cậu, không bằng cậu đi chung với tôi đi, vừa vặn có thể ghép đôi luôn.” 

Thời Tần run rẩy khóe miệng nhìn Vương Diễm.

Vương Diễm cười cười, "Này, cậu nói không thể ăn đồ ăn chín, loại này gà rừng cậu muốn ăn mấy con, tôi giúp cậu xử lý. Có phải là muốn nhổ lông không?"

Thời Tần ừ à thì cửa phòng bên cạnh được mở ra.

Thành Ngự mặt không hề cảm xúc từ bên trong đi ra."Tỉnh rồi à? Xem ra cậu thật sự là một Người biến dị năng lực hồi phục ưu tú hơn so với những người tôi đã gặp." Vương Diễm hơi kinh ngạc nói.

"Thành Ngự, anh không sao chứ?" Thời Tần lập tức buông đồ trong tay chạy tới

Thành Ngự liếc mắt nhìn Thời Tần một cái.

Thời Tần mắt hơi giựt giựt, đột nhiên phản ứng lại, đoạn đối thoại vừa nãy chẳng lẽ anh ta nghe rồi sao, có nên... giải thích chút không.

Thành Ngự chậm rãi nói: "Tôi không sao, còn cậu?"

Thời Tần lắc đầu một cái, nhưng thân thể thì không phối hợp, Thành Ngự quét mắt, lông mày liền nhíu lại.

Vết thương trên người xác sống so với nhân loại không giống nhau, chúng không chảy máu mà chỉ chảy ra một chất lỏng sềnh sệch, cho nên vết thương cứ thế mà nhìn như bị khét đen và vữa ra ở đó. Nhìn vết thương của Thời Tần sâu hoắm tận xương, đặc biệt là trên cánh tay và mu bàn tay, vết thương này không phải bị thương trong lúc đánh nhau với Nhạc Lương, mà hẳn là lúc anh ta bị hôn mê, nên anh ta không biết vì sao Thời Tần mà bị thương.

Đại khái là đều liên quan tới anh ta.

Đương nhiên vết thương của xác sống cũng có thể khôi phục được.

Thành Ngự thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt Vương Diễm, đầu tiên là nói cám ơn, sau đó lấy con gà rừng rồi nói: "Để tôi làm cho, cậu ta ăn thế nào, tôi là người rõ nhất.”

Vương Diễm nhìnThời Tần một cái rồi đưa con gà cho Thành Ngự.

Thời Tần đứng ở phía sau, luôn có cảm giác hình như Thành Ngự có vẻ không vui thì phải.

Kỹ thuận Thành Ngự rất nhanh, tổng cộng năm con gà rừng, ba con cho bọn họ, hai con cho Thời Tần đều được anh ta xử lý sạch sẽ.

Thời Tần đương nhiên sẽ không ăn chung với ba người bọn họ. Tự mình tìm chỗ ăn một mình.

Chờ sau khi trở về,  thấy Thành Ngự đang nhóm lửa.

Bọn họ lúc trước nhặt được một ít gia vị, Thành Ngự sơ chế một lát rồi rắc vào mấy con gà thì mùi thơm nứt mũi liền bay ra.

Quả nhiên tay nghề của nam chính đúng là tuyệt hảo.

Vương Diễm và Lục Diêu Lan đều khen không dứt miệng, chỉ có Thời Tần một mình khốn khổ cười ha ha mà nhìn, ai bảo cậu không thể ăn cơ chứ, mỹ vị có thể dựa vào tưởng tượng đấy nha. Xuyên qua một cái thế giới xa xôi thế này mà chưa từng được ăn cơm của chính tay nam chính nấu, còn gì thiệt thòi hơn.

Cơm tối xong, Thời Tần dự định đi dạo gần đây, Thành Ngự cũng muốn đi theo, thế nhưng bị Vương Diễm ngăn lại.

Cho dù Thành Ngự đã mặc quần áo, nhìn bề ngoài không thấy gì nhưng thật ra máu đã thấm ướt cả, vết thương không cẩn thận có thể sẽ toác ra thêm. Bản thân bác sĩ Vương Diễm quả thực đối với loại hành vi này giận không chịu nổi.

Thành Ngự chỉ đành cam chịu phối hợp băng bó.

Thời Tần đột nhiên cảm giác đây là một cơ hội rất tốt để nam nữ chính ở cùng nhau, dù cho sau này mỗi người một ngả, nhưng bây giờ cứ bồi dưỡng tình cảm được thì bồi dưỡng trước đã.

Kết quả là, Thời Tần bắt cóc theo bóng đèn Lục Diêu Lan, chỉ chừa lại cô nam quả nữ Thành Ngự và Vương Diễm.

Trong phòng, Vương Diễm đốt cây nến xong thì tỉ mỉ xử lý vết thương.

"Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi, nếu cần gì cứ nói với tôi." Thành Ngự nói.

Vương Diễm nhớ tới chuyện hồi ban sáng, nói đùa: "Vậy cậu đưa Thời Tần cho tôi đi."

Thành Ngự trong nháy mắt trầm mặc, mặc dù không mở miệng, Vương Diễm có thể cảm giác được không khí lạnh xuống vài độ.

Vương Diễm cười cười, "Thời Tần là người tốt, cậu sẽ vì đại nghĩa mà hi sinh cậu ta sao?"

"Chính là sợ không bảo vệ được cậu ấy mới dắt cậu ậy đi cùng." Thành Ngự nói.

Vương Diễm nở nụ cười, "Cũng đúng. Các người đều là người tốt. Hai người... Thật sự là một đôi sao?"

Thành Ngự bị câu hỏi bất thình lình này liền run rẩy khóe miệng một chút, "Cô suy nghĩ nhiều quá, chúng tôi không phải loại quan hệ đó. Bất quá... Tôi sẽ không đưa cậu ấy cho bất kể người nào."

Vương Diễm cười nhạo một tiếng, câu giải thích gì mà đầy mâu thuẫn vậy?

Thành Ngự không tiếp tục nói đề tài này, mà hỏi: "Cô... hai mắt làm sao có thể trông như vậy được, tôi cũng muốn làm vậy." Như vậy sau này nếu cần phải tiếp xúc với con người thì cứ để anh ta ra mặt cũng được rồi.

Vương Diễm biết Thành Ngự quả nhiên là nghe được cuộc nói chuyện, chỉ nói: "Tìm một bác sĩ, móc ra một con mắt, nhét vào một con mắt giả, cậu đồng ý sao?"

Thành Ngự quyết đoán nói: "được, bác sĩ kia là ai, ở đâu?"

Vương Diễm thấy Thành Ngự đã quyết định muốn ra đi: "Được, vừa vặn chúng tôi có thể tiện đường đi qua đó, khách hàng như cậu, vị bác sĩ kia hẳn là rất thích.”

"Người đó là Người biến dị ?"

"Không! Người đó là người bình thường, thế nhưng nếu Người biến dị cần bất kỳ sự giúp đỡ gì, thì người đó sẽ ra tay giúp đỡ,  chỉ cần giúp người đó làm một chuyện."

"Chuyện gì ?"

"Giúp người đó khống chế một cái xác sống. Đúng rồi, người đó dường như cũng là người sống sót thoát ra được từ Căn cứ Đông Phương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top