Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 40 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Thời Tần không thể phán xét mọi việc Phó Hủ Chu làm, nhưng trong lòng cậu rất ngưỡng những người có thể đi ngược lại với vòng quay của thế giới. Làm thế nào mà anh ta lại dành bốn năm đó để mang theo một xác sống và một em gái lang thang khắp nơi?

"Cũng còn may là... cậu thật sự không coi chúng tôi là người biến dị! Nếu không thì, ngay từ đầu tôi đã bị bắt rồi." Dương Bình cười khổ nói, ông ta biết những căn cứ khác đã động tay động chân thế nào với những người biến dị. "Nhưng đó tuyệt đối chỉ là lời đồn, tôi đã thành người biến dị bảy tám năm, cũng không có bạo phát như thế, chắc tùy cơ địa mỗi người."

"Xác những con biến dị bị thí nghiệm ở đâu?" Thành Ngự hỏi.

“Bởi vì họ không thể kiểm soát được và không muốn các căn cứ khác biết về nghiên cứu của mình nên tạm thời họ đã tiêu hủy tất cả. Tuy nhiên, theo như báo cáo thì có thể họ sẽ tiếp tục việc nghiên cứu, không sớm thì muộn."

Mỗi căn cứ đều có bí mật riêng,  tất cả họ đều muốn nắm quyền ở thế giới mới này và phát triển những thế mạnh của họ, vì vậy họ sẽ không dại mà chia sẻ bí mật của mình cho ai, giống như Căn cứ Bạch Lang. Họ đã làm điều tương tự, giữ bí mật về sự tồn tại của những loại xác sống đặc biệt cho đến khi nam chính trở thành phản diện và phá hủy mọi thứ, không ai biết chính những loài đặc biệt này lại chính là hi vọng có thể cứu lấy nhân loại.

"Cho dù không nghiên cứu, ở nơi hoang dã như này cũng sẽ có xác sống biến dị xuất hiện, kẻ yếu sẽ bị xác sống ăn thịt, đó là quy luật rồi." Dương Bình nói.

Thời tần cau mày nói: "Bốn năm trước đã có rồi, nếu chúng ta sớm đề phòng, có lẽ bây giờ sẽ không có nhiều biến dị xuất hiện như vậy, về sau sẽ càng nhiều, chúng sẽ trở nên mạnh hơn và thông minh hơn nữa."

"Họ chỉ phòng bị." Thành Ngự đột nhiên mở miệng nói.

"Hả?" Thời Tần nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt Thành Ngọc trở nên u ám: “Ngoài việc ngăn cản việc người biến dị bạo phát xuất hiện, thì tiêu diệt người biến dị còn có một nguyên nhân khác, đó chính là ngăn cản xác sống tiến hóa.”

Thành Ngự nói ra những lời này, phút chốc ai nấy đều im lặng đến lạ thường.

Vẻ tức giận trên mặt Dương Bình không còn có thể đè nén được nữa: "Nếu con người tập trung sức lực đối phó xác sống thay vì người biến dị thì có lẽ thế giới này đã sạch sẽ bình yên lâu rồi.”

Phó Hủ Chu cũng yên lặng thở dài. "Mọi người đều không tin tưởng lẫn nhau. Ai dám nói mình  sẽ toàn tâm toàn ý tiêu diệt xác sống chứ. Huống chi, người bình thường chúng ta còn sợ người biến dị hơn cả xác sống."

Thời Tần sau lưng phát lạnh, nhìn về phía Phó Hủ Chu, ở đây chỉ có anh ta là người bình thường.

Phó Hủ Chu giọng điệu nhàn nhạt nói: "Bởi vì loài người càng sợ những thứ giống tương tự với mình. Những xác sống không có trí thông minh chỉ là những con muỗi phiền phức. Điều thực sự đáng sợ là những kẻ biến dị có thể sử dụng xác sống làm vũ khí, đúng không? Để phòng ngừa hậu hoạn, thì thà đem chúng bóp chết từ trong trứng nước, chúng ta rất khó nói người đang nắm quyền làm đúng hay làm sai, dù sao nếu càng ngày càng xuất hiện nhiều người biến dị bạo phát thì loài người sẽ đứng trên bờ vực tuyệt chủng” 

Thời Tần không khỏi nhìn Thành Ngự, cảm thấy cuộc sống nam chính sau này thật sự khó khăn, vì vậy không khỏi nắm lấy tay anh ta.

Thành Ngự quay đầu nhìn về phía Thời Tần, cũng nắm chặt tay cậu, nếu như tương lai không thay đổi, vậy những thứ này chính là thảm trạng của Người biến dị cũng chính là tương lai của Thành Ngự

【 keng, giá trị hắc hóa +3, 58 】

Thời Tần ……

Liên quan đến việc gia tăng giá trị hắc hóa này, cậu nghe xong cảm thấy trong lòng phức tạp, gần như đen mặt đi. Điều này đối với nam chính là bình thường, nhưng nếu giá trị cứ tăng cao hơn nữa, anh ta sẽ gặp nguy hiểm.

"chắc... sẽ không sao." Thời Tần cố gắng an ủi, muốn cứu vãn một chút giá trị này.

Thành Ngự cũng chỉ nhàn nhạt nhếch miệng phụ họa nói: "ừ, sẽ không sao đâu"

Nói xong Phó Hủ Chu liền dẫn Thời Tần xuống dưới tầng hầm làm các thí nghiệm.

Khi họ đi xuống, Phó Miểu đang bưng nước nóng và khăn lau người cho Thiệu Nham.

Thấy bọn họ thì cô ta chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi không nhịn được mở miệng nói: "Anh, lần này mà thất bại thì anh phải bỏ hết tất cả mà đi theo em đó."

Phó Hủ Chu cứ im lặng.

Phó Miểu đi ra ngoài lúc vừa vặn đụng phải Thành Ngự.

Phó Miểu trừng Thành Ngự một cái, nhưng anh ta không đếm xỉa gì.

"Em gái anh sao vẫn luôn ở đây vậy, cô ta không ở cùng những người khác sao?” Thành Ngự đột nhiên hỏi.

Phó Hủ Chu đang lắp các thiết bị lên người Thời Tần thì gật đầu đáp: “Thật ra lúc cứu được Thiệu Nham nó vẫn rất vui vẻ, mặc dù Thiệu Nham đã biến thành xác sống, nhưng vì tôi đã cho nó hi vọng và nó cứ chờ như thế. Đã qua ba năm rồi, nó chắc là mất hết kiên nhẫn nên niềm tin cũng chẳng còn."

Không có ai để nói chuyện cho nên cô ta sắp phát điên, Phó Hủ Chu cũng cảm thấy có lỗi với em gái mình và không muốn nhốt cô ta cả đời như thế, cho nên anh ta tạo một thân phận mới cho cô ta, làm một chút giao dịch với những người lang thang và để đưa cô ta đến sống ở một căn cứ nhỏ không xa.

"Là lỗi của tôi, tôi tưởng rằng nó bằng lòng ở lại cùng Thiệu Nham, kỳ thật tôi nên để nó ở căn cứ kia cùng với loài người, một mình tôi chịu đựng nỗi ám ảnh là đủ rồi. Tuy là anh trai của Phó Miểu, nhưng thiết nghĩ tôi nên để nó lựa chọn cuộc sống cho riêng mình mới phải."

Phó Miểu lúc đó muốn anh ta bỏ Thiệu Nham nhưng anh ta cứ dùng dằng mãi, sau đó mới đồng ý rằng lúc rãnh sẽ đi thăm cô ta.

Lần này đại khái là Phó Miểu quyết định muốn khuyên cho bằng được anh ta nên mới đột nhiên trở về tìm hắn.

Thành Ngự nghe xong cũng không nói gì.

Mà lúc này Phó Miểu thấy Dương Bình đã đi ngủ nên liền lén lút chạy ra khỏi đây, đi tới con đường hầm sau đó lấy cái bộ đàm mini ra, sau khi bắt được tín hiệu thì cô ta rất mừng rỡ.

Giọng một người đàn ông trong đó vang lên

"Miểu miểu, em đang ở đâu? anh rất lo cho em, mau cho anh  địa chỉ đi."

"Em đã nói tới tìm anh của em rồi mà, chổ này không thể để người ngoài phát hiện được.”

"Anh của em là ai vậy, làm gì mà bí mật thế, em ra ngoài một mình như thế anh rất không yên tâm, với lại anh cũng có phải là người ngoài đâu, chúng ta đã kết hôn rồi, anh phải đi gặp anh vợ mới đúng chứ.”

"Anh ấy đang rất bận, anh về trước đi, đừng ở đây nữa, xác sống rất nhiều, tụi em đã đụng phải một con biến dị, vô cùng đáng sợ, đừng để em lo lắng, chờ em thuyết phục được anh ấy, em hứa sẽ để hai người gặp nhau.”

"Tụi em? Còn có người khác nữa sao, có nguy hiểm không em"

"Không... cũng không nguy hiểm lắm, họ đối xử với bọn em rất tốt, còn giúp đỡ công việc của anh em nhiều lắm."

"Có Người biến dị sao?"

"Có hai người… hơn nữa còn có một xác sống rất kỳ lạ ."

" Em nói sao !"

"Chính là..."

"Phó Miểu tiểu thư, sao cô ở đây một mình như thế rất nguy hiểm đấy." Đột nhiên có tiếng nói phía sau truyền đến.

Phó Miểu sợ hết hồn, nhanh chóng tắt bộ đàm rồi liền giấu đó đi, sau đó xoay người lại thì thấy Dương Bình đứng đó không xa đang nhìn cô cười.

"Chú... Sao chú lại ra đây?"

"Tôi thấy cửa chính mở nên không yên tâm, còn cô?"

"Tôi chỉ đi dạo xung quang thôi."

"Ồ..." Dương Bình: "Chúng ta đi vào thôi, ở ngoài không an toàn đâu."

"Ừm..." Phó Miểu lật đật bước về.

Ánh mắt Dương Bình vẫn luôn đặt trên người Phó Miểu, mãi đến tận khi cô ta vào phòng mình thì mới cười khẩy một tiếng, ánh mặt càng trở nên lạnh lùng.

Mà ở đầu dây bên kia, tại thị trấn H, một nhóm lính vũ trang đang nấp gần đó.

"Sao rồi? Đã xác định được vị trí chưa?"

"Vẫn chưa, thời gian ngắn quá, chỉ có thể đoán đại khái là chúng ở phía đông.”

"đại khái cũng được, chúng ta có thể có thêm thời gian truy quét, gần đây càng nhiều hiện tượng biến dị, nhất định phải tìm được Phó Hủ Chu, vì toàn thể lợi ích của nhân loại!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top