Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 41 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Thời Tần không còn chảy máu như người thường nhưng vẫn có thể kiểm tra được nhóm máu, lúc Tiến sĩ Đường còn sống, ông ta nghi rằng có phải vì cậu là một chủng loại đặc biệt chỉ vì nhóm máu hiếm hay không, tuy nhiên, nhóm máu hiếm cũng không phải chỉ có mình cậu có, trừ khi các chủng loại còn lại chết hết, chỉ còn lại mình cậu. Nếu như vậy thì chủng loại đặc biệt như cậu đáng lẽ ra phải xuất hiện sớm rồi mới đúng, cho nên suy đoán về nhóm máu của cậu là không khả thi.

"Nói chung bây giờ lâm vào bế tắc, tôi cũng không dám tiếp tục thử nghiệm, bây giờ xem như cậu là hi vọng duy nhất của tôi." Mặt Phó Hủ Chu lạnh lùng nói ra những câu như thế.

Ngày thứ ba, Phó Miểu quả thực muốn phát điên rồi, Thời Tần cảm giác tính tình của cô gái này ngày càng trở nên bất ổn và kích động. Thậm chí còn đòi tự thiêu chung với Thiệu Nham để giải thoát cho anh ta, đây cũng là lần đầu tiên Phó Hủ Chu trưng ra vẻ mặt lạnh như băng với em gái mình, anh ta chả nói gì mà bỏ đi chổ khác.

Phó Miểu cũng khuyên Thời Tần đừng có mà làm nghiên cứu gì hết, thế nhưng kỳ thực Thời Tần chẳng cần phải làm gì, máu cần rút thì đã rút, còn lại đều do Phó Hủ Chu làm cả.

Thời Tần trước giờ cứ nghĩ Phó Miểu vừa đẹp lại vừa tốt tính, thế nhưng bây nhìn cũng không không buồn nhìn, ăn cơm xong liền kéo Thành Ngự xuống tầng hầm.

Vừa lúc lần trước Thành Ngự bạo phát còn bị nội thương, Phó Hủ Chu liền đề nghị cho anh ta sử dụng một ít thuốc.

Loại thuốc này sẽ khiến người khác hôn mê một khoảng thời gian, Thành Ngự đưa cái máy kích hoạt bom từ xa cho Thời Tần, nói “Nếu như tôi không tỉnh, thì cậu cứ kích hoạt nó.”

Chuyện này cũng hơi khó xử, còn Phó Hủ Chu chỉ vờ như không nhìn thấy.

Thời Tần đương nhiên sẽ không để Thành Ngự mạo hiểm, chuyện này cậu đã sớm hỏi qua hệ thống, miễn chuyện không ảnh hưởng đến tính mạng, hệ thống sẽ không nhắc nhở, cho nên chứng minh thuốc này không có vấn đề.

Uống thuốc xong thì Thành Ngự ngủ thiếp đi.

Thời Tần ở bên cạnh trông chừng, khi Phó Hủ Chu đang muốn bắt tay vào việc, lại phát hiện mấy đoạn video xảy ra vấn đề, thấy vậy nên Thời Tần nhảy vào giúp anh ta sửa thử.

Hai ngày nay Phó Hủ Chu ở chung với Thời Tần, cũng thấy cậu có chút tay nghề nên giao cho cậu ta làm.

"Bữa giờ anh cũng quay như vậy sao?"

"Ừ, hồi trước chỉ quay quy trình nghiên cứu, bây giờ có quay thêm về tình hình của Thiệu Nham, tôi cũng không biết sau khi truyền máu có ảnh hưởng gì không. Thật ra là tôi chỉ trông chờ vào kỳ tích mà thôi.”

"Còn bền lắm đó." Thời Tần nói.

Phó Hủ Chu chỉ chỉ cái hộp bên cạnh, trong đó là một đống thẻ nhớ, thật may là anh ta còn tìm được chúng. Những cái thẻ nhớ này đồng thời cũng cho Thời Tần thấy được sự kiên nhẫn của anh ta trong bốn năm đằng đẵng kia, nếu là Thời Tần, không chừng cậu đã chết vì sự bức bối tù túng này rồi.

Thời Tần vừa sửa vừa xem tình hình của Thành Ngự, mặc dù biết là không sao nhưng cậu vẫn có chút lo lắng.

"Mối quan hệ của hai người có vẻ rất tốt nhỉ." Phó Hủ Chu đột nhiên nói.

"Ừ, anh em tốt mà."

Phó Hủ Chu lại thì thầm, "Không chỉ vậy, ánh mắt của lúc nào cũng dính lấy anh ta, không chỉ là anh em tốt thôi phải không?”

"Chịu thôi, hết cách rồi, vì vận mệnh của cộng đồng."

Phó Hủ Chu tò mò nhìn Thời Tần.

Thời Tần suy nghĩ một lát, nói, "Nói cho dễ hiểu chính là nếu anh ta chết rồi thì tôi cũng không sống nổi, không phải vì tôi đang bị anh ta nắm thóp gì cả.. mà là mạng sống của anh ta rất quan trọng đối với tôi. Dù cho tôi có xảy ra cớ sự gì đi nữa cũng không muốn anh ta tổn hại dù chỉ một cọng tóc. Nếu hậu quả nặng nề xảy ra với anh ta, tôi cũng không tưởng tượng được anh ta sẽ phải sống ra sao.” 

Phó Hủ Chu dường như có hơi cảm động mà nói: "Tôi hiểu được cảm giác của anh, có lẽ hai chúng ta khá giống nhau."

"Tôi biết, quan hệ của anh và Thiệu Nham cũng rất tốt, chỉ là tình cảnh của tôi và anh không giống anh." Thời Tần giải thích.

Phó Hủ Chu tỏ vẻ đã hiểu, "Ừ, tôi hiểu mà, đúng là không giống nhau, hai người qua lại với nhau, còn tôi thì không phải…” 

Thời Tần: ? ? ? ? Ý anh ta là sao? Mình và Thành Ngự cũng không phải kiểu qua lại kia, anh ta chết thì tôi cũng chết theo, nhưng nếu tôi ngủm củ tỏi thì anh ta cũng không sao mà.

"Cậu rất may mắn, tìm được thứ thuộc về mình."

Thời Tần: ... Toi rồi, càng nghe càng không hiểu.

Đột nhiên có tiếng nói từ đâu truyền đến.

"Thôi đi, thật là buồn nôn hết sức."

Thời Tần sững sờ, thấy Phó Hủ Chu sắc mặt trắng bệch nhìn về phía cửa.

"Tìm được đồng loại với nhau thì anh hẳn là vui lắm phải không." Phó Miểu từ trong tối bước ra, khuôn mặt nhợt nhạt, cô ta quay đầu nhìn Thời Tần :”Không ngờ những người không bình thường như mấy người lại không ít nhỉ.”

Thời Tần: Cậu là xác sống, không bình thường là phải rồi, thế nhưng sao lời nói của cô ta hình như mang nghĩa khác vậy.

"Miểu Miểu!" Phó Hủ Chu không cách nào bình tĩnh được nữa , "Đừng nói nữa."

"Chúng tôi cũng không muốn giả ngu làm gì, tôi diễn không nổi nữa rồi.” Phó Miểu đột nhiên tức giận “Từ đầu tôi đã biết, những cái suy nghĩ kinh tởm trong lòng anh, tôi biết hết rồi.”

Phó Hủ Chu sớm biết sẽ có một ngày như thế, thế nhưng không nghĩ tới việc bị mắng xối xả thẳng mặt lại đau đớn đến vậy.

"xin lỗi em, anh biết em muốn rời khỏi đây chắc là vì đã nhìn ra …”

"Không phải, trước khi tôi và Thiệu Nham kết hôn, vừa gặp anh ta thì tôi đã biết anh như thế nào rồi.” Cô ta hét lớn lên.

Thế nhưng câu này lại làm Phó Hủ Chu bối rối, "Cái gì?"

"Tôi biết anh yêu anh ta, chuyện này không đúng với lẽ thường, phải gọi là biến thái mới đúng, anh là người anh trai mà tôi lấy làm kiêu ngạo nhất, sao anh có thể đi thích đàn ông chứ? Tôi muốn chữa cho anh, cứu vớt anh khỏi đám bùn lầy này, để anh bỏ anh ta đi, nhưng mà…. Thiệu Nham thật sự rất tốt, tôi cũng yêu anh ta, tôi là con gái mà, để chúng tôi yêu nhau mới đúng với lẽ thường, anh ta cũng không thích đàn ông, nếu như anh ta biết anh yêu anh ta, nhất định anh ta sẽ chán ghét anh cả đời, cho nên tôi phải giành trước anh. Để anh đừng làm chuyện sai trái, tôi cho rằng sau khi tôi kết hôn thì anh sẽ tỉnh táo lại. Vậy mà tại sao, tại sao anh cứ cố tình u mê không lối thoát như vậy. Anh nghĩ tận thế rồi thì cứ để mặc mình như vậy sao?”

Phó Hủ Chu sững người, không dám tin những lời em gái mình vừa nói.

Mà lúc này Thời Tần nghe xong thì não mới hoạt động hết công suất. 

Cho nên... Cho nên, anh em họ Phó hiểu lầm cậu và Thành Ngự là loại quan hệ đó?

Bây giờ có nên giải thích rõ ràng với hai người không ta, thế nhưng bầu không khí này thì có vẻ cậu xen mồm vào cũng không tiện lắm.

Thời Tần vừa căng thẳng, không khỏi nắm lấy tay Thành Ngự, nhưng cậu không để ý rằng tay anh ta có hơi nhúc nhích một chút.

Phó Hủ Chu không hề trả lời, chỉ dùng gương mặt đau khổ nhìn em gái mình.

Thế nhưng Phó Miểu không chịu được ánh mắt như thế, lửa giận càng bùng lên.

"Thiệu Nham chết rồi, sao anh không buông tha anh ta đi, không phải là vì tôi, mà là vì chính anh đó! Anh đúng là ghê tởm, lại đi yêu em rể của mình, nếu như anh ta có ý thức thì tôi chắc là anh ta cũng không muốn anh đụng vào anh ta đâu. Tôi cầu anh buông ta cho anh ta đi ! Trở lại bình thường đi! Nếu như anh cứ như vậy, một khi anh ta tỉnh dậy, vậy anh muốn tôi ... muốn tôi làm sao bây giờ? Nếu như tôi bắt đầu cuộc sống mới, không phải tôi sẽ thành người phản bội sao? Tôi van anh đó, suy nghĩ lại đi!"

Phó Miểu khóc như mưa, cuối cùng không chịu nổi nữa liền tông cửa ra ngoài.

Chỉ để lại một Phó Hủ Chu như mất đi ba hồn bảy vía, cõi lòng như tan nát, nếu giờ đưa cho anh ta một con dao, không chừng anh ta sẽ cứa cổ mình mà không hề do dự.

"Xin lỗi..." Phó Hủ Chu đột nhiên lẩm bẩm, không biết là nói cho Phó Miểu hay là nói cho Thiệu Nham nghe, "Tôi biết, tôi là kẻ biến thái."

Nhìn dáng vẻ Phó Hủ Chu, Thời Tần thực sự không dám nhìn thêm.

"Biến thái cái gì chứ, đồng tính thì có lỗi gì, ai cũng được tự do yêu đương mà. Đừng nghe em gái anh nói bậy, có cô ta không hiểu thì có."

Phó Hủ Chu cười khổ một tiếng."Cho nên tôi nói cậu rất may mắn."

Thời Tần: Nguy rồi, hiểu lầm càng nghiêm trọng rồi, thời cơ giải thích đã tới.

Thời Tần đang muốn nói, liền thấy Phó Hủ Chu đột nhiên đi vào một căn phòng khác, lấy ra hai chai rượu.

Thời Tần: ...

"Biết uống rượu không?"

"Cũng chút thôi... không nhiều lắm, anh... Mượn rượu giải sầu sao?"

Phó Hủ Chu mở bình rượu, ngồi xuống đất trước mặt Thiệu Nham, rồi nhấp vài ngụm nói, "Có lúc cậu cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa, thì chỉ cần chút rượu để quên đi tất cả."

Thời Tần: ... Xem ra không cần mình an ủi rồi. Anh ta không phải người yếu đuối như vậy, mà dù cho yếu đuối thì có vẻ anh ta vẫn có động lực để kiên trì đến phút này, có điều Thời Tần có hơi tò mò, "Ba người các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy"

Phó Hủ Chu có vẻ cũng rất muốn nói hết, đêm nay Phó Miểu nói ra chuyện này, cơn ác mộng bao lâu rốt cuộc cũng đã tới, nên anh ta thong thả kể lại mọi chuyện cho Thời Tần nghe.

Đằng kia Phó Miểu còn đang bực dọc không thôi, rốt cục thấy mình không tiếp tục chờ được nữa, cô ta không muốn trở mặt với anh mình, có một số việc vĩnh viễn không nói ra thì cứ để nó mập mờ trong màn sương đi, thế nhưng từ khi cô ta phát hiện Thời Tần và Thành Ngự cũng là đồng tính, còn anh trai cô ta cứ tỏ ra một bộ dạng ao ước, có mà không được thì càng khiến cô ta tức điên lên.

Cô muốn về nhà, chẳng muốn ở cái xó xỉnh này nữa, còn anh trai cô…. Muốn làm gì thì làm, cô đã cố hết sức rồi.

Vì vậy Phó Miểu lại một lần liên lạc với chồng mới của mình, hi vọng hắn ta có thể đón cô ta về nhà.

Nhưng bộ đàm còn chưa bật thì đã nghe có tiếng nói đằng sau vang lên.

"Phó tiểu thư, nếu như cô bật nó thì chả khác nào cây táo rào cây sung, thông đồng với kẻ địch phản quốc . Tôi khuyên cô không nên như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top