Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 42 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi tận thế, Thiệu Nham là lính PCCC, còn Phó Hủ Chu là sinh viên y khoa, trong một lần bất cẩn làm thí nghiệm thì gây ra hỏa hoạn, Phó Hủ Chu bị nhốt ở bên trong, lúc đó chính nhờ Thiệu Nham xông vào trong bế Phó Hủ Chu đang hôn mê ra khỏi biển lửa.

Trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy người hợp mắt như thế xuất hiện, liền để lại ấn tượng hết sết sâu nặng cho anh ta.

Ban đầu chỉ là vì muốn cảm ơn Thiệu Nham, Phó Hủ Chu liền tìm cơ hội mời một bữa cơm, thế nhưng đối phương sống chết không đồng ý, nói là đây là công việc của mình, không cần phải làm như vậy.

Hai người sau đó cũng thường xuyên liên lạc, Phó Hủ Chu tính tình lạnh lẽo, không quá am hiểu cách phải chung sống với người khác thế nào, một ngày quanh đi quẩn lại chỉ biết tìm tòi nghiên cứu rồi xem bệnh cho người khác, cho nên số bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn tính tình Thiệu Nham thì trái ngược hoàn toàn, năng động, nhiệt tình, chu đáo, tươi sáng như ánh mặt trời, ai nấy cũng yêu mến cậu ta, duy nhất chỉ có mỗi chuyện học hành là cậu ta không kham nổi, thế nên ta vô cùng sùng bái Phó Hủ Chu về phương diện học tập này.

Dần dần, một Phó Hủ Chu chưa từng yêu đương qua bỗng phát hiện mình có một tình cảm khác lạ đối với Thiệu Nham, nhưng trên thực tế anh ta thấy mình không hẳn là thích đàn ông, chỉ là riêng đối với Thiệu Nham mới phát sinh ra kiểu tình cảm thế này.

Phó Hủ Chu đã phải dũng cảm lắm mới đối mặt tình cảm của mình, nhưng bước kế tiếp mà nói mới là khó khăn nhất. Tuy rằng Thiệu Nham cũng chưa từng yêu ai qua, thế nhưng nhìn một cái là biết cậu ta thẳng hơn cả cột thép, gặp cô gái nào cũng sẽ đỏ mặt, mẫu người yêu thích chính là những cô gái có ngoại hình đáng yêu, mỗi lần có rượu vào thì hay than thở muốn có một tình yêu ấm áp và ngọt ngào.

Vừa vặn lúc này, Phó Hủ Chu bởi vì chuyện luận văn và chia phòng ngủ mà đánh nhau mới bạn cùng phòng, xong chuyện này càng khiến nhiều người xa lánh anh ta hơn.

Thiệu Nham chạy đi bệnh viện liền thấy Phó Hủ đầu đầy thương tích, xém chút nữa là đánh nhau với bạn cùng phòng của anh ta.

Cuối cùng Phó Hủ Chu và bạn cùng phòng đều bị kỷ luật, Thiệu Nham liền đề nghị anh ta dọn sang chổ khác, thuê một chổ chung với mình, sẵn tiện có thể chăm sóc nhau.

Chuyện này đương nhiên trúng tim đen của Phó Hủ Chu, anh ta liền vui vẻ dọn ra ngoài.

Năm đó quả thực đối với Phó Hủ Chu mà nói vừa là thiên đường cũng vừa là địa ngục, có thể sinh hoạt chung với người trong lòng đúng là hạnh phúc còn gì bằng, thế nhưng tình cảm phải chôn giấu mãi thì càng đau khổ hơn, anh ta cứ ám chỉ hay bật bao nhiêu đèn xanh thì Thiệu Nham cũng không hiểu gì, tình cảm ngày càng khó mở miệng này không những không vơi đi mà ngày càng sâu nặng thêm.

Phó Hủ Chu càng cảm thấy chính bản thân mình không tiếp tục kiên trì được, chỉ mong một ngày có thể bày tỏ được tình cảm của mình.

Lúc này cô em gái Phó Miểu thi đậu nghiên cứu sinh cũng đến ở thành phố này.

Phó Miểu rất nhạy cảm, người anh trai ít về thăm nhà, lại cứ nhắc về Thiệu Nham mãi, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi đó ký túc xá Phó Miểu vẫn chưa sắp xếp xong, thế nên cô ta về phòng trọ ở chung với hai người bọn họ.

Phó Miểu  ở phòng của Phó Hủ Chu, còn Phó Hủ Chu liền bị Thiệu Nham kéo tới phòng mình.

Ở chung một thời gian, người trong cuộc thì mơ hồ, còn người ngoài cuộc thì tường tận, Phó Miểu rốt cuộc hiểu trong lòng anh trai mình nghĩ gì.

Hai người ngủ chung một giường chẳng khác nào dày vò Phó Hủ Chu, rốt cuộc đến một ngày anh ta quyết định bày tỏ tình cảm của mình, cho nên bảo Phó Miểu ra ngoài chơi, đến tối rồi hãy về.

Anh ta tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, tất cả mọi thứ đều rơi vào trong mắt của cô ta.

Vì được nghỉ phép nên Thiệu Nham cũng không về nhà đúng giờ, Phó Hủ Chu liên lạc không được, lại lo lắng có phải có nhiệm vụ khẩn cấp gì không, sốt ruột đến nỗi chạy tới đơn vị của Thiệu Nham.

Nhưng không tìm được, chỉ có thể chờ ở nhà một mình.

Tới tận nửa đêm, Thiệu Nham và Phó Miểu lại cùng nhau về nhà.

Phó Miểu cười nói với anh mình, "Anh, em thích Thiệu Nham, hôm nay hẹn anh ấy ra ngoài để tỏ tình, anh đừng giận nha, anh Thiệu Nham còn chưa chịu trả lời em nữa kìa.”

Phó Hủ Chu phút chốc ngây ra như phỗng.

Thiệu Nham có chút lúng túng gãi đầu, "Hủ Chu, anh đừng giận, tôi biết em gái là bảo bối của anh, không phải muốn cướp khỏi tay anh đâu, cô ấy đã nói với tôi rất nhiều, thì ra cô ấy nghiêm túc như thế, tôi cũng muốn nghiêm túc suy nghĩ sẽ trả lời cô ấy sau.”

Thế nhưng Thiệu Nham vừa nhìn Phó Miểu với bộ dáng thẹn thùng, mặc dù chưa rõ câu trả lời thế nào nhưng cũng đã nhìn ra, Thiệu Nham chỉ hơi ngại việc người anh em tốt của mình tức giận hay không thôi. Vốn dĩ trước giờ Thiệu Nham cũng chỉ đơn thuần xem Phó Miểu như một đứa em gái, thế nhưng bỗng cô ta bày tỏ thì từ em gái liền trở thành một cô gái đang theo đuổi mình. Có thể nói một thân một mình Thiệu Nham ở đây thì không thể không động lòng.

Hết thảy tất cả mọi thứ vừa đúng lúc chẳng khác nào một chuyện cười.

Trong nháy mắt Phó Hủ Chu sắc mặt trắng bệch, thậm chí theo bản năng còn muốn nôn mửa tại chỗ.

Nhưng anh ta vẫn mang khuôn mặt tươi cười mà nói, "Nếu như hai người có ý với nhau, tôi làm sao mà can thiệp được? Vui còn không kịp đây này."

Từ đó về sau, Thiệu Nham và Phó Miểu chính thức qua lại với nhau, tình cảm cũng rất tốt, cho dù có cãi nhau, chỉ cần nhờ Phó Hủ Chu đứng giữa hòa giải là ổn, cho nên chưa bao giờ chia tay, thậm chí hai người còn muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta nữa.

Tình cảnh như thế làm Phó Hủ Chu không bỏ đi được, Thiệu Nham muốn cả ba ở chung, cũng tiện chăm sóc cho Miểu Miểu. Anh ta cũng không thể gây chuyện trước khi đám cưới của em gái mình diễn ra, nên chỉ đành giữ khoảng cách càng xa càng tốt, bởi vì anh ta sợ mình sẽ phá hoại hạnh phúc của em gái, sợ một ngày Thiệu Nham cảm thấy anh ta thật kinh tởm.

Cứ như thế kéo dài trong đau khổ gần hai năm.

Phó Miểu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hai người lấy giấy kết hôn. Phó Hủ Chu cảm giác mình rốt cục có thể giải thoát được rồi, thoát khỏi cuộc sống của họ, nhưng  vừa kết hôn được một năm thì virus xác sống bùng nổ.

Mọi người không thể tách ra mà cùng tập hợp lại một cứ điểm để đối phó nạn dịch, chỉ có Phó Hủ Chu là chỉ muốn trốn tránh một mình.

Mãi đến khi Căn cứ Đông Phương xảy ra thảm án vào ngày trăng máu, mọi thứ đều thay đổi.

Bọn họ chạy trốn tới công viên nước này, dần dần mọi thứ cơ bản đã ổn định, chỉ là ba năm sau, Phó Miểu không tiếp tục chờ được nữa, nhất định ép Phó Hủ Chu từ bỏ tất cả, dẫn cô ta về căn cứ sinh sống, Phó Miểu cho rằng bọn họ vừa bắt đầu thì đã sai lầm rồi, không nên vì một xác sống mà trở thành như vậy, Thiệu Nham đã chết, từ bỏ chấp niệm mới có thể sống sót được.

Khi đó Phó Miểu đã bắt đầu nói lảm nhảm, Phó Hủ Chu cho là Phó Miểu nhìn thấu tình cảm dị hình dị dạng của anh ta dành cho Thiệu Nham, thế nhưng không nghĩ tới em gái mình từ đầu đã biết tất cả.

Cuối cùng anh ta để em gái mình rời khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới, không ngờ cô ta bây giờ lại muốn ép cả anh rời khỏi chỗ này. 

...

Nói xong tất cả, Phó Hủ Chu đứng lên, đi tới trước mặt Thiệu Nham, tháo cái chụp trên đầu anh ta xuống, lúc này Thiệu Nham không phát bệnh, chỉ là ngây dại nhìn về phía trước.

"Có phải tôi nên thả tự do cho cậu không? Là tôi quá cố chấp, giam giữ cậu ở đây phải không? Miểu Miểu hi vọng vọng hai chúng tôi đều được tự do, nhưng mà cớ sao... Tôi không làm được."

Có vẻ anh ta thật sự uống say, có vẻ biết Thiệu Nham  đều không nghe thấy, cũng không hiểu gì.

Phó Hủ Chu cố nén nước mắt, nhưng vẫn không ngừng được giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi... Xin lỗi, từ đầu tôi đã không muốn làm anh em của cậu, tôi hận cậu là em rể tôi, e rằng miểu miểu nói rất đúng, là tôi ích kỷ muốn giữ cậu lại, cứ nghĩ là tận thế rồi thì miểu miểu sẽ không cần cậu nữa, tôi sẽ có cơ hội, cho dù cậu đã là xác sống, tôi cũng không muốn từ bỏ cơ hội giữa tôi và cậu. Tôi ... Tôi đúng như miểu miểu nói như vậy, thật kinh tởm, thật biến thái, nhưng tôi ..."

Phó Hủ Chu không nói được nữa, bụm mặt khóc nức nở, vô lực quỳ xuống dưới đất.

"Nhưng mà tôi ... Thật sự thích cậu, rất thích, rất thích, tôi muốn cắt đứt phần tình cảm này, nhưng con tim tôi lại không biết nghe lời, càng ngày chỉ càng sâu thêm, tôi thật sự không chịu nổi. Xin lỗi... Thiệu Nham, cậu rõ ràng đối xử thật lòng với tôi nhưng tôi lại lừa dối cậu, xin lỗi... hãy tha thứ cho tôi ."

Lòng dạ Phó Hủ Chu như tan nát, Thời Tần lại là người dễ mủi lòng, nghe được chuyện như thế cũng chịu không nỗi, hai mũi hơi chua xót, muốn lại gần an ủi nhưng một tên chưa biết yêu đương như cậu thì phải an ủi người ta thế nào đây.

Phần tình cảm này không có bắt đầu, cũng sẽ không có bất kỳ câu hồi đáp nào, lỡ dỡ từ ban sơ rồi, Phó Hủ Chu chỉ có thể một mình mang theo nó, nếu như không có tận thế, không chừng anh ta sẽ bỏ đi, tìm một nơi đất khách quên người bắt đầu cuộc sống mới, có lẽ một ngày nào đó sẽ quên được Thiệu Nham, thế nhưng ông trời lại không cho anh ta cơ này. Phần tình cảm đơn phương này như những cọng dây leo đã bám sâu rễ vào trong anh ta rồi.

Phó Hủ Chu khóc trong đau đớn, giọng khàn cả đi,  cả người không ngừng run rẩy, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng xác sống gào thét quen thuộc, Thiệu Nham cũng đã không bình tĩnh nổi.

Thời Tần nhìn Phó Hủ Chu, anh ta rất nhanh đã lau mặt một cái, chống tay ngồi dậy, nhanh chóng bỏ qua cảm xúc rệu rã vừa rồi, anh ta liền lấy chụp đầu đeo lại vào cho Thiệu Nham nhưng cậu ta lại vùng vẫy kịch liệt, Phó Hủ Chu vừa mới uống rượu, tay  có chút run rẩy, đang muốn nhờ  Thời Tần lại phụ thì bỗng Thiệu Nham bình tĩnh trở lại

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Thời Tần quay đầu nhìn sang, liền thấy Thành Ngự đã tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top