Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này đám người bên trong phòng thí nghiệm nghe đến động tĩnh liền lục đục chạy ra.

Thời Tần đứng đằng sau cũng lén lút nhìn, quả nhiên liếc mắt liền nhìn thấy nữ chính Bạch Tiêu. Đúng vậy, nhiệm vụ lần này chính là Bạch Tiêu, đây cũng chính là lần gặp gỡ đầu tiên của cặp nam nữ chính sau tận thế.

Lúc đó đọc tiểu thuyết, tác giả ám chỉ nam chính sẽ đổ máu tại đây, trước mặt ba mỹ nhân, để các độc giả tự suy đoán.

Cho nên mọi người bắt đầu đặt cược xem ai sẽ là nữ chính của bộ truyện này.

Thời Tần đương nhiên cược mỹ nhân Bạch Tiêu.

Phải nói đại đa số ai cũng muốn vậy, dù sao mở đầu truyện thì nam chính vẫn còn rất ngây thơ, sẵn sàng từ chối Hoắc Tử Tuyền, có thể thấy được cậu ta không phải là người không biết từ chối.

Thế nhưng tác giả à, nếu cứ như thế thử thách nam chính, để mọi người đoán mò như vậy nữa thì làm sao mà được.

Kết quả đệ nhất nữ chính bị giáng chức, nam chính lại vui vẻ ân ái với người khác, Thời Tần thua đầy mất mặt, nước mắt ê chề rơi xuống.

Biệt danh của cả Thời Tần bại trận lúc ấy có tên là “Tôi vì anh Thành mà đánh mất tôn nghiêm của đàn ông”.

Mỗi lần bạn bè hỏi “Thành Ngự đã làm gì anh” Thời Tần đều nhân cơ hội lên án cậu ta một hồi.

Bây giờ Thời Tần phải lôi kéo mọi người đánh cược lần nữa, nhất định phải là Bạch Tiêu. Vì cái mạng nhỏ của cậu, nhất định phải là cô ấy.

Thời Tần càng nghĩ càng kích động, cứ nhìn chằm chằm Bạch Tiêu mãi, cậu thấy bản thân mình như đang  chờ đón con dâu mới về nhà chồng vậy. Tuy rằng lúc này Bạch Tiêu không phấn son gì, chỉ mặc mỗi chiếc áo phòng thí nghiệm, nhưng vẻ đẹp cứ thanh thoát, phảng phất đâu đây đều là mùi hương của cô ấy. Nữ chính ngời ngợi mười phần, con gái xung quanh như lu mờ hẳn, cô ấy đứng trong đám người mà nổi bần bật, không ai có thể lơ đi sự tồn tại này.

Thời Tần cũng đúng lúc bắt được ánh mắt của nữ chính lén nhìn nam chính, một đôi mắt thấm đượm sự nhu mì.

Mấy người trong phòng thí nghiệm ào ra, xôn xao hỏi:”Đã xảy ra chuyện gì? Tư Ân?” Tiến sĩ Đường thấy con gái mình ở đó, tức giận không thôi.

"Ba ơi, con sợ quá.” Đường Tư Ân sợ hãi khóc lóc, chỉ muốn nhào vào lòng ba mình.

"Tiến sĩ Đường, cô Đường vừa được cứu khỏi bọn xác sống, tốt nhất là nên kiểm tra một chút, vui lòng đừng tới gần.”

Đội trưởng Khương tuân thủ quy tắc, để mọi người kiểm tra xem có bị xác sống cắn hay không.

Nhìn thấy Đường Tư Ân thậm chí có vết thương trên tay nên mọi người liền kiểm tra tỉ mỉ.

Đường Tư Ân giải thích là do bị mèo cào trúng, ở đây có rất nhiều người có chuyên môn nên rất nhanh đã phân biệt được.

Lúc này mọi người đều đã biết được nguyên nhân.

"Tư Ân, không phải nói đừng ra khỏi cứ điểm sao?” Bạch Tiêu cau mày khiển trách.

"Mèo dễ thương như thế, tôi muốn mang về nuôi. Ai biết đột nhiên lại xuất hiện nhiều xác sống như thế chứ.” Đường Tư Ân oán giận nói

"Mùi máu có thể hấp dẫn bọn chúng đến, cô….” Bạch Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

"Tiểu thư Đường à, lần sau có ra ngoài thì đi học chút thường thức cơ bản được không, hở ra là chảy máu, hở ra là khóc lóc la hét, nếu chúng tôi không tới kịp, cô không những gặp nguy hiểm mà chúng tôi lại còn tổn thất người nữa.” Hoắc Tử Tuyền bất mãn nói: ”Chúng tôi không sợ chết nhưng không có nghĩa để người khác hại chết một cách tức tưởi như thế chứ.”

"Cô … sao cô lại nói như thế chứ, có phải tôi cố ý đâu, thiếu chút nữa tôi cũng sắp chết rồi còn gì.” Đường Tư Ân làm như ủy khuất, tại sao đều do lỗi của mình chứ, có phải mình biết sự tình sẽ như thế này đâu, cô ta liền nhìn sang phía ba mình cầu cứu.

Vợ của tiến sĩ Đường lúc trước bị xác sống cắn nên qua đời, chỉ để lại mỗi đứa con gái bảo bối này, ông ấy đi đâu đều mang theo, chiều chuộng cực kỳ, nay thấy con gái mình bị ức hiếp, ông liền cảm thấy bực bội trong người.

Bản thân ông ỷ mình là nhà khoa học, nên tỏ vẻ coi thường mọi người ở đây, bất mãn nói:”Nếu như các người hôm qua tới đúng lúc thì sẽ xảy ra chuyện này sao? Tại mấy người khiến chúng tôi phải chờ, con gái tôi thấy ở đây tẻ nhạt quá nên mới đi ra ngoài dạo đấy chứ.”

Chuyện này lại đổ lỗi cho bọn họ? Sắc mặt các đội viên nhất thời đều khó coi, có điều trong đội ngũ nội bộ lục đục, Khang Bằng chưa gì đã bán đứng thành viên của mình: “Nếu không phải tại đội phó Thành Ngự làm trễ nãi thời gian thì chúng tôi đã tới sớm rồi. Đội phó cậu thấy chưa, tôi đã nói đi sớm rồi không nghe, chưa gì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi đó.”

Mấy đội viên mặt mày nhăn nhó nhìn về phía tên vô liêm sỉ Khang Bằng, có điều hắn ta da mặt quá dày, đứng đó cười một cách sảng khoái, không hơi đâu để ý những người còn lại.

Vừa nghe xong, Tiến sĩ Đường được nước lấn tới :”Đúng vậy, sao các người không theo kế hoạch mà làm. Đội phó…” Tiến sĩ Đường  nhìn về phía Thành Ngự: "Thằng nhóc nhà ngươi cũng bày đặt làm đội phó, một chút phong độ như ông của cậu năm xưa cũng không có.”

"Ba, ba đừng nói anh Thành Ngự như thế, vừa nãy chính anh ấy đã cứu con, là ân nhân cứu mạng của con đấy." Đường Tư Ân lập tức thay đổi thái độ.

Bạch Tiêu cũng liếc mắt nhìn Thành Ngự một cái.

Thành Ngự mặt không hề cảm xúc kể lại chuyện ban nãy, cảm giác như người bị chế giễu ban nãy không phải là mình vậy, “Xin các vị yên tâm, vẫn còn thời gian, chúng tôi sẽ đưa các về về căn cứ đúng thời hạn.”

Thành Ngự chẳng muốn tranh cãi làm gì.

"Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá, bên dưới xác sống đầy rẫy, chúng tôi phải đi thế nào đây, mạng của chúng tôi quý giá lắm đấy, không thể để xảy ra sự cố được.” Tiến sĩ Đường nói một cách không tin tưởng.

Các nhà khoa học trong thời kỳ tận thế này rất được xem trọng nên đa số thái độ của họ đều như thế, họ xem sinh mạng của mình lúc nào cũng cao quý hơn những binh sĩ, những người bình dân khác, đại đa số đều là một đám vênh váo, dương dương tự đắc.

“Chờ chúng tản đi là được rồi, Thành Ngự nói đủ thời gian thì chắc sẽ đủ thôi.” Đội trưởng Khương nhanh chóng đứng ra xoa dịu bầu không khí.

Tiến sĩ Đường  thấy Thành Ngự mặt mày lạnh tanh, dường như không nể nang mình, ông ấy hận không thể dúi đầu cậu ta xuống để phục tùng mình. Ông ta thấy sai mà không những không chột dạ, mà còn cố tình lấy cái danh trưởng bối ra oai.

Thành Ngự lại đột nhiên lên tiếng nói: "Bây giờ, còn bảo vệ nào không? Một bảo vệ khác đã hi sinh, nửa tiếng sau tiến hành hỏa táng, vui lòng thu thập di vật của anh ấy.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, bảo vệ còn lại nghẹn ngào, giọng khàn khàn nói: "Tôi ... Tôi  biết rồi."

Tiến sĩ Đường cùng Đường Tư Ân sắc mặt tái xanh.

Tiến sĩ Đường an ủi con gái mình, Đường Tư Ân không nhịn được cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi thật không phải là cố ý, hơn nữa... Bảo vệ gì mà lại không biết đánh nhau, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ là người cứu tôi chứ.”

Mấy lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều khó chịu, thế nhưng cô ta là người nhỏ tuổi nhất, lại còn là con gái độc nhất của một nhà khoa học có địa vị, cho dù có bất mãn gì cũng đành phải nuốt xuống mà thôi.

Lúc này Bạch Tiêu lại lên tiếng, "Tư Ân, sai là sai, đừng có tùy tiện nói như thế, cô phải xin lỗi người ta một tiếng chứ. Cậu ấy đã bảo vệ chúng ta lâu như vậy, vốn dĩ đã có thể quay về căn cứ….Sau này đừng lập lại sai lầm đó nữa.”

Thời Tần nghe xong gật gật đầu, hết sức tán thưởng nữ chính.

Đường Tư Ân còn muốn cãi thêm, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thành Ngự nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng, nên đành xấu hổ cúi đầu xuống.

Người bảo vệ còn lại cảm kích nhìn Bạch Tiêu, bọn họ vì bảo vệ những người quan trọng đối  mà mất mạng, thế nhưng đổi lại chẳng được chút giá trị gì.

Đương lúc tâm tình mọi người đang nặng nề thì bỗng có người giật nẩy mình, xém hét lên một tiếng.

Thời Tần: Úi chà, tới giờ mình lên sàn diễn rồi!

Sự xuất hiện của Thời Tần dấy lên một làn sóng không nhỏ, Đội trưởng Khương vừa vặn dùng cớ bảo nguyên nhân đến muộn là vì thế này, tránh được một vé phải viết kiểm điểm khi về căn cứ.

Tiến sĩ Đường mặc dù bao che cho con gái không lý lẽ, thế nhưng cái danh xưng nhà khoa học đúng là không phải chỉ là cái mác bên ngoài, vừa nghe đặc tính của Thời Tần, lại còn nghe cậu nói chuyện thì tay chân ông đều run rẩy, cứ như trông thấy ánh sáng của nhân loại không bằng.

Lúc này quyết định nhanh chóng đưa Thời Tần đi nghiên cứu một phen.

Thời Tần bị mang vào phòng thí nghiệm trong suốt, bị các thiết bị chuyên dùng quấn chặt trên ghế, trên đây còn có mùi của xác sống, hiển nhiên trước đây chắc hẳn nhiều xác sống đã bị trói vào đây.

Ghế vừa nhấc lên, thành một cái ghế nằm thẳng, Thời Tần cảm thấy bây giờ mình như đang bị đưa đi triệt sản vậy, khiến cậu muốn giãy dụa. Cũng may sự thật xác sống cấp cao có tinh hạch vẫn chưa bại lộ, nếu không một lát nữa cậu chắc là bị mấy người ở đây mổ xẻ tanh bành rồi.

Ngoại trừ trợ thủ trên danh nghĩa là Đường Tư Ân cùng Bạch Tiêu, tám nhà nghiên cứu khác đều vây quanh cậu, làm đủ các loại xét nghiệm.

Thời Tần ngó nghiêng một chút, không nhìn thấy Thành Ngự, chắc chắn nam nữ chính đã vui vẻ đi ôn chuyện, chỉ là dựa theo nội dung trong truyện, hai người hiện giờ vẫn chỉ là bạn bè, tình cảm chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, vì đang ở tận thế, mỗi người tự quản lí chức vụ của mình, năng lực càng lớn tất nhiên việc càng nhiều, bọn họ một người ở viện khoa học, một ở binh đoàn, rất khó gặp mặt, hai người đều đã trưởng thành rồi, tất nhiên quan điểm sống cũng bất đồng, chuyện tình cảm sẽ chậm tiến triển hơn.

Tầng giấy này một khi chọc thủng, tình bạn bè rồi sẽ thăng chức lên thành tình cảm trai gái.

Thời Tần tự tin tràn đầy, quyết định phải dẫn dắt nam chính thật tốt, thúc đẩy quan hệ của hai người, đồng thời ngăn nam chính trèo tường.

Ối ối….nhưng mà giờ bị trói cứng ngắc ở đây, thì làm sao ngăn cản nam chính được cơ chứ.

TBA….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top