Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

IX

Người trong lòng

[Tôi có nhận ra một điều rằng người trẻ ít khi nhập tâm vào vai diễn khi đi đóng phim, mà ngược lại chính là những người từ trung niên cho đến già mới có thể diễn một cách xuất thần được. Có lẽ đã đến tuổi này rồi thì tính cách cũng chỉ có nhiêu đó: đơn thuần, không phức tạp như các cô cậu thiếu niên thanh niên. Vì người già họ được chọn cho những vai diễn rất "người già", thế nên chẳng có gì khó khăn khi nhập vai cả.

Hồi đó tôi cứ cho rằng mình đúng là có máu diễn viên xuất chúng, vì mỗi lần luyện tập trước gương tôi đều thấy biểu cảm khuôn mặt mình rất hợp tình hợp lý. Sau này nghĩ lại tôi chỉ thấy buồn cười.]

Có những lúc tôi muốn thu nhỏ ai đó lại, bỏ vào trong túi và đi khắp nghìn trùng xa xôi. Tôi cũng muốn có một người để vào trong tim mà nhớ mà thương. Cảm thấy chính mình thảm hại và cô đơn, nhưng không sao, vì lúc nào tôi cũng có thể chọn cậu và mang cậu đi dễ dàng. Có thể tôi sẽ làm được, nhưng tâm hồn cậu ở nơi đâu, mãi mãi không thuộc về tôi. Tôi có nghe được bài hát này, bản cover "Người trong lòng" của Đào Đức Lý. Tất nhiên, tôi có khóc. Nghe bài nào buồn tôi cũng khóc mà. Giọng anh nghe như đang hát cho riêng ai đó chứ chẳng đơn thuần như một bài hát sáng tác rồi đăng lên mạng. Tôi cũng muốn có người hát như vậy cho mình. Tôi muốn được hát ru, muốn được vỗ về, anh sẽ ôm lấy tôi và bảo có anh đây rồi. Thế là tôi lại nghĩ đến chuyện tôi sẽ hát lại cho anh như thế nào. Tôi không làm được đâu, không phải ai tôi cũng có thể cất giọng hát cho nghe, nhưng có lẽ nếu thực sự yêu thương người ta thì nhất định một ngày tôi sẽ thực hiện được mong muốn đó. Vì hát đối với tôi là một loại thể hiện cảm xúc đặc biệt rõ ràng và chính xác nhất, tất thảy những điều tôi chôn sâu trong lòng sẽ được những nốt nhạc bay bổng đưa lên cao vời vợi với những cụm mây trắng, còn tâm hồn tôi sẽ ở lại với người nghe. Tôi có từng hát cho cậu rất nhiều lần rồi, tôi vẫn ở đó chứ không đi đâu đúng không?

Tôi nghĩ rất nhiều về khả năng bay lượn của chim. Tôi nghiên cứu sâu vào vấn đề đó cũng trên dưới mười lần. Chim có thể bay bằng một cái sải cánh, thế nhưng tôi không tài nào hiểu nổi tại sao con người phải cần nhiều hình thức khác để ẩn dụ việc mình đang lơ lửng trên chín tầng mây? Tại sao ta phải hát mới cảm giác như bay lượn? Tại sao ta đàn, ta múa, ta vẽ vời, ta trang điểm, ta tâm sự, ta yêu?... Tôi cũng muốn yêu, vì tôi muốn bay. Những thứ khác nói thẳng ra là không hề có chút năng khiếu bẩm sinh để thực hiện, ví như việc đàn hát, nhảy nhót. Những cái đó chỉ có thể tập. Yêu đương đâu cần phải tập. Tôi muốn yêu một người để trải nghiệm cảm giác thả người trôi đi theo cơn gió mùa hạ, lặng lẽ hôn lên vệt mây trải dài, và tắm trong suối nắng của mặt trời mang đến từ đằng xa. Nếu nói theo kiểu dân thường, thì chính là tôi đã vã lắm rồi.

Tôi vẫn còn đang nghe bài hát đó đây, vì mạch cảm xúc của tôi đôi phần phụ thuộc vào âm nhạc. Và tôi cảm thấy mình sẽ viết tốt hơn nếu tập trung vào nhạc thay vì chỉ ngồi một chỗ trầm tư suy nghĩ. Tôi thích hát mỗi khi buồn, vì như vậy tôi sẽ dễ khóc. Tôi thích khóc, khóc làm dịu đi nỗi buồn phần nào. Đâu phải lúc nào cũng cười là được. Đôi ba lần tôi sẽ cất giọng mũi nhỏ mà lắp bắp hát theo vài câu, tôi sẽ ngừng lại đột ngột mà chảy nước mắt. Vì tôi thương bản thân mình quá. Cậu biết là "người trong lòng" chính là chỉ có thể để mãi ở trong tim, chỉ có quyền nhớ, chứ không có quyền yêu. Tôi có đặt cậu vào trong lòng, vì vậy tôi không thể yêu cậu như cái cách tôi yêu "anh". Tôi chỉ có thể nhớ đến cậu đời đời kiếp kiếp, chứ không thể đường đường chính chính làm những chuyện tình nhân hay làm, vì nếu tôi thực sự to gan mà làm như vậy thì có lẽ không chỉ có cậu mà cả tôi cũng sẽ phát ốm mất thôi. Cậu đang đọc những dòng này thì chắc đang ngứa ngáy khó chịu lắm đúng không? Đừng lo, cũng bình thường thôi, tôi biết mình sẽ chẳng làm những việc như vậy với cậu đâu. Tôi có mong chờ cậu cảm thấy khó chịu, vì chỉ có như vậy tôi mới yên tâm. Tôi sẽ có thể đặt một người vào trong tim rồi, còn cậu sẽ ở mãi trong lòng tôi, mãi mãi bị chôn chặt không thấy được trụi trần của thế gian.

Tôi tua đi tua lại bài hát này bao nhiêu lần rồi, cũng không muốn nó phải kết thúc. Tôi không muốn cậu và tôi phải kết thúc ở một giai đoạn nào đó, nhưng cũng chẳng muốn chuyện chúng ta là mãi mãi. Vì chúng ta chẳng phải một, mà là hai. Tôi và cậu chính là hai nam châm cùng cực.

"Người trong lòng tôi, cậu đang nơi đâu
Đâm rễ nảy mầm
Tôi vẫn ở đây chờ cậu
Đâm rễ rồi nảy mầm
Tôi vẫn ở đây chờ đợi cậu"

wushisi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top