Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XXII. Kết Thúc

Kết Thúc

Trước Tết, tôi có gặp cô ruột và hai cô cháu đã ra ngoài đi chơi với nhau. Cô ruột tôi rất dễ tính và là người tốt. Tôi nhớ lúc đấy hai chúng tôi đến Aeon và điều đầu tiên tôi muốn làm đó chính là đi xem phim. Đây là lần đầu tôi đến rạp kể từ khi mẹ mất. Những thời gian trước tôi chỉ đi xem phim cùng mẹ chứ không ai khác.

Lúc đấy tôi đặt vé xem bộ phim Soul của Pixar.
Tôi cảm thấy tựa hồ như mình chưa trải nghiệm cuộc sống một cách trọn vẹn cũng lâu rồi. Tôi nhớ lại mấy lúc bản thân thực sự cảm thấy yêu đời. Và tôi nhận ra, có lẽ tuổi trẻ chính là khoảng thời gian chúng ta bỏ lỡ nhiều điều nhất. Tôi bỏ lỡ mất cơ hội được sống một khi đã nghĩ rằng cuộc đời là thứ chán nhất. Tôi chưa hề nghĩ về việc sẽ trải nghiệm nó như thế nào.

Đột nhiên tôi thấy nhớ.

Tôi nhớ trường cấp hai nhỏ bé mà hồi đấy từng học.

Tôi nhớ hương vị tàu hủ mình từng ăn khi còn ở Đà Nẵng, và cả tàu hủ từng ăn khi ngồi cùng bạn, bên vệ đường ngắm dòng xe qua lại.

Tôi nhớ con mèo đầu tiên mình nuôi.

Tôi nhớ lần đầu thích một người và cảm giác phấn khích mỗi khi nhìn thấy người đó.

Tôi nhớ lần đầu điên cuồng vì nhóm nhạc Hàn.

Tôi nhớ vị món thịt viên mà mẹ hay làm cho tôi.

Tôi nhớ giọng hát không được hay lắm của chính mình, vang dội khắp căn phòng ngập tràn ánh nắng.

Tôi nhớ những bộ đồ mà bây giờ chắc đã lỗi mốt mà hồi ấy tôi khoác lên người, xoay đi xoay lại trong gương, ngắm nghía mãi không thôi.

Tôi nhớ con chó Alaska tên Lucky mà mình rất quen, cả con chó Corgi tên Puppy. Chúng đều không phải chó của tôi nhưng tôi biết chúng.

Tôi nhớ khung cảnh thành phố khi nhìn từ trên cao.

Tôi nhớ quán karaoke mà hồi đấy năm cuối cùng của cấp hai cả lớp kéo nhau ra ngồi.

Tôi nhớ lần đầu chạm vào cây guitar mới cứng mà bố mua cho.

Tôi nhớ cặp kính đầu tiên của mình mà đến bây giờ đã làm mất rồi.

Tôi nhớ lần đầu khóc ở rạp chiếu phim.

Tôi nhớ lần tôi chúm môi hút mật ngọt của những bông hoa đỏ đến giờ vẫn không biết tên ở ngôi trường cấp một năm ấy.

Tôi nhớ khi tôi đặt tên cho hoa đậu biếc là "hoa sữa bò" vì nghĩ chúng có mùi như vậy.

Tôi nhớ những con cá mà mình đã nuôi.

Tôi nhớ những con búp bê giấy và những bộ quần áo giấy mà mẹ tôi kẹp trong một quyển vở bị tôi tìm ra nghịch.

Tôi nhớ con đường năm ấy từng băng qua không biết mấy lần với một người bạn, đến nhà thầy giáo học thêm.

Tôi nhớ tôi và bạn cùng ngồi trong quán bún riêu ven đường húp xì xụp tô bún của mình.

Tôi nhớ ngày đấy trời đổ cơn mưa tầm tã không ngớt, đứa nào đứa nấy ướt nhẹp cả người, tôi và người bạn này chạy ra chỗ bánh cuốn bên đường để ăn, cả đĩa bánh cũng nhẹp nước.

Tôi nhớ cái lần mẹ chở tôi và hai mẹ con ngã lộn trên đường vì tràn dầu, tôi bị chiếc xe máy đè lên chân và chảy máu tùm lum, đến giờ sẹo vẫn còn.

Tôi nhớ ngôi nhà của người bạn thời thơ ấu mà hồi đấy cứ Chủ Nhật là lại đến chơi.

Tôi nhớ căn nhà rộng thật rộng của dì tôi và hai thằng nhóc quậy thật quậy của dì.

Tôi nhớ lớp thái cực quyền của mẹ tôi.

Tôi nhớ sân tập mà hồi đấy lớp của mẹ tôi hay đến, chỗ đấy có những sợi dây rất dày treo từ trần nhà mà tôi hay đu lên như Tarzan.

Tôi nhớ những lúc chơi đùa cùng hai người bạn trạc tuổi là con của bạn mẹ tôi hồi đấy.

Tôi nhớ mỗi buổi tối đều canh đến tám giờ rưỡi để xem phim hoạt hình.

Tôi nhớ căn gác xép ở nhà cũ, hồi đấy tôi hay lên đấy chơi.

Tôi nhớ những đêm khuya khi mẹ ra ngoài, tôi nằm trong mùng bật TV xem mấy bộ phim tuổi teen của Disney.

Tôi nhớ mấy cuốn sách tức cười của Roald Dahl và mấy cuốn sách vui tươi của Nguyễn Nhật Ánh.

Tôi nhớ cây thông Noel nhỏ xíu để trong góc phòng và lần đầu đến nhà thờ Đức Bà cũng nhân dịp đấy.

Tôi nhớ ngọn gió lạnh những đêm về khuya trên tuyến đường tôi phóng băng băng.

Tôi nhớ bộ sách Nhật Kí Ngốc Xít và bộ sách Harry Potter.

Tôi nhớ những tấm ảnh poster đầu tiên mình có và cả cuốn fanbook nhờ một người bạn mua được.

Tôi nhớ tất cả bạn bè của mình.

Tôi nhớ cả những người bạn từng trêu ghẹo làm cho tôi tức điên.

Tôi nhớ lớp học có tia nắng ấm tràn vào mỗi lần vén rèm lên, tiếng giảng đều đều của cô và tiếng ngáp ngái ngủ của đứa cùng bàn.

Tôi nhớ ngày cuối cùng học chính khoá trước khi lao đầu vào ôn thi tuyển sinh, cả trường quay sang kí lên áo nhau những nét chữ nguệch ngoạc bằng bút bi thay cho lời tạm biệt.

Tôi nhớ ngày cuối cùng lớp chúng tôi học ở ngôi trường cấp hai tạm bợ đó trước khi người ta chuyển qua trường mới xây.

Tôi nhớ hai ngày đi thi tuyển sinh.

Tôi nhớ cảm giác khi nhận được kết quả thi. Điểm cao hơn tôi mong đợi.

Tôi nhớ...

Tôi nhớ cậu.

Tôi nhớ lần đầu hai đứa mình nói chuyện trên mạng.

Nhớ hồi đấy cố gắng căng não đoán cậu là ai trong trường.

Nhớ lần phát hiện ra người nhắn với mình không ai khác lại chính là cậu.

Nhớ lần đầu tiên hai đứa đi chơi với nhau cùng với một vài người bạn khác.

Nhớ lần đầu tiên được ôm cậu.

Nhớ vẻ mặt vui tươi của cậu mỗi khi nhìn thấy tôi.

Nhớ lúc hai đứa trao đổi thư tay viết cho nhau.

Nhớ ngày bế giảng ở trường cấp hai và chúng mình đã ôm nhau thật lâu.

Nhớ những lần tôi làm cậu cười phá lên.

Nhớ những lần cậu làm tôi cười phá lên.

Nhớ tất cả.

Tôi nhớ tất cả.

Cuộc đời tôi kể từ khi sinh ra, tôi nhớ tất cả.

 

Và kể cả sau này, tôi cũng sẽ nhớ hết tất cả.
 

 

________________

Đến đây là kết thúc rồi, tôi chẳng còn gì để nói. Nếu cậu muốn tôi chỉnh sửa gì, hãy để tôi biết. Hãy đọc một mạch từ đầu đến cuối. Hãy cảm nhận tâm tư của tôi nhé.

Từ sâu trong đáy lòng,
Tôi yêu cậu, nhất. Chúc mừng sinh nhật.

wushisi.
Ba giờ rưỡi chiều, ngày 28 tháng 2 năm 2021.
Dành tặng "Vợ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top