Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Tôi cũng không để ý, ăn cơm xong, theo thường lệ lại mở livestream viết truyện.

Kết quả vừa mở, phòng livestream đã tràn vào mấy chục nghìn người.

[Nhiều người thế, mọi người cũng giống tôi, đến hóng kết cục của con chó lột da à?]

[+1 +1, ba ngày mà đạo trưởng nói sắp hết rồi, tôi không nhịn được máu hóng hớt nữa.]

[Đến rồi đến rồi, chuẩn bị xong hạt dưa rồi, anh em ngồi vào chỗ thôi!]

Tôi giật mình.

Quả nhiên, chỉ còn 2 tiếng nữa.

[Nhưng mà nhìn phông nền thì chủ thớt đã đổi chỗ rồi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.]

[Oh, chàng trai vẫn nghe lời khuyên đấy chứ.]

[Đừng có nói quá, chỉ vì một con chó mà chuyển nhà? Tôi thấy cậu ta đúng là nhiều tiền không có chỗ tiêu.]

[Đúng vậy, sao lại có người tin vào mấy thứ này chứ.]

[Tôi nhớ chủ thớt từng nói hồi nhỏ cậu ấy bị thương, chắc là bị lừa đá vào đầu rồi ha ha ha ha.]

Là người viết tiểu thuyết mà, tôi đã quen với việc đối mặt với những bình luận ác ý rồi.

Việc gấp bây giờ là kiếm thêm chút tiền lộ phí, rời khỏi đây.

Tôi cúi đầu tập trung viết truyện, không biết qua bao lâu, trên trời đột nhiên đổ mưa.

Từ nhỏ, tôi đã có nỗi sợ hãi vô cớ với trời mưa.

Trong bình luận có người nói muốn xem cảnh mưa ở nông thôn, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, tiện thể livestream cho họ xem.

Ai ngờ vừa đi đến cửa sổ, trên trời đã giáng xuống một tia sét.

Vì để tiết kiệm điện nên trong nhà không bật đèn.

Mà nhờ ánh sáng của tia chớp.

Một bóng đen lưng gù đột nhiên xuất hiện, đối mặt với tôi.

7

"Cháu không sao chứ?"

Ngoài cửa sổ, dì Thái bỏ mũ áo mưa xuống, bật đèn trong sân.

Tôi "vâng" một tiếng.

Nhìn thì có vẻ không sao, nhưng thật ra tôi đã đi một vòng từ nãy rồi.

"Dì ơi, muộn thế này rồi còn mưa nữa, dì ra ngoài làm gì thế ạ?"

"À, ngoài sân còn mấy cây rau chưa thu hoạch, dì lấy bạt che lại thôi."

Hóa ra là vậy.

Tôi "ồ" một tiếng: "Nhà dì nuôi chó ạ? Vừa nãy hình như cháu nghe thấy tiếng chó sủa."

Dì Thái ngẩn người, rồi lại mỉm cười:

"Chắc là chó nhà hàng xóm đấy, cháu đừng sợ, cửa đã khóa hết rồi, nó không vào được đâu."

"Vâng ạ dì ơi, dì ngủ sớm nhé."

Thấy tôi không sao, dì Thái quay về nhà chính.

Đèn trong sân vừa tắt, sau lưng tôi lập tức dâng lên một trận lạnh toát.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng gọi điện cho Lý Quan Ngư.

"Đại sư đại sư, Phú Quý đến tìm tôi rồi!"

Lý Quan Ngư ở đầu dây bên kia hình như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Hả? Không phải cậu đã chạy rồi sao?"

"Bốn cái chân chó thì chạy sao lại được tàu cao tốc với máy bay?"

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là Phú Quý sẽ lột da.

"Đại sư, tôi thừa nhận là tôi đã hơi coi thường Phú Quý, chạy chưa đủ xa.

"Nhưng bây giờ, xin anh nhất định, nhất định phải cứu tôi!"

Vừa nãy tôi thấy rất rõ.

Cửa ra vào của căn tứ hợp viện này được làm theo kiểu hành lang, mưa không tạt vào được.

Nhưng trên bậc thềm, ngoài dấu giày đi mưa của dì Thái.

Còn có mấy dấu chân hình hoa mai.

Bình luận điên cuồng hỏi:

[Sao cơ? Dấu chân hình hoa mai là sao?]

[Cậu ngốc à, chỉ có động vật mới có dấu chân hình hoa mai.]

[Má ơi má ơi, nổi hết da gà, chắc con chó đó đến thật rồi?]

[Mẹ ơi, xem được chuyện này vào ban đêm, A Di Đà Phật Chúa Giêsu Quan Thế Âm Bồ Tát mau đến phù hộ con!!!]

[Người ở trên, cậu cũng tin tạp ghê.]

Tôi không kịp giải thích nhiều.

Vì những dấu chân đó không phân biệt trước sau.

Chứng tỏ không phải là dấu chân do chó bò bằng bốn chân để lại.

Mà do một con chó, dùng hai chân sau, nhảy lò cò để lại.

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi nảy ra một câu hỏi.

Nhìn cách ăn uống tối nay, để chữa bệnh cho con trai, bình thường dì Thái chắc hẳn rất tiết kiệm.

Vậy sao dì lại dẫn con trai đến McDonald's ăn kem ốc quế 5 tệ một cái?

Lại còn vừa đúng lúc gặp tôi đang không có nhà để về.

5 tệ đủ cho hai mẹ con xào 2 đĩa rau.

Hơn nữa, dì Thái đến thị trấn Hoàng Hôn không lâu sau khi bà nội mất.

Thông thường, cho dù muốn chuyển nhà, người già ở nông thôn cũng sẽ không chọn nơi quá xa quê.

Trong đầu tôi chợt lóe lên rất nhiều chỗ không  hợp lý.

Tôi không ngốc đến mức tin rằng, nhà hàng xóm của dì Thái cũng có một con chó biết đi bằng hai chân sau.

Huống hồ, dì Thái còn đang giấu tôi chuyện con chó đó đã vào nhà.

8

"Tôi cách cậu hơi xa, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới đến nơi."

"Cậu cứ tiếp tục mở livestream viết truyện đi, đừng sợ."

"Càng không được để thứ đó biết cậu đã phát hiện ra nó."

Môi tôi run run nói vâng.

Nhưng cơ thể ngồi xuống trước bàn làm việc đã cứng đờ đến mức không thể cứng hơn được nữa.

Bình luận im lặng, nhưng lại trôi rất nhanh.

[Lúc đầu tôi còn thấy hoang đường, nhưng tại sao càng xem càng thấy lạ.]

[Đúng vậy, vừa nãy chủ thớt giơ điện thoại lên, tôi thật sự nhìn thấy những dấu chân đó, rất đáng sợ.]

[Thôi xong, chuyện này đúng là không thể chê vào đâu được, chủ thớt đã nghe lời khuyên chạy rồi mà vẫn bị đuổi kịp.]

[Sao giờ, lần đầu gặp mặt là lúc đếm ngược cái chết của chủ thớt, tôi thấy hơi ngại.]

[Rất tiếc phải quen biết cậu theo cách này, Chu Lý đại đại, đi bình an nhé.]

Cũng có người bày mưu cho tôi:

[Nhanh lên! Chui vào chăn đi, người và ma có giao ước, ma không vào được trong chăn!]

[Vào chăn gì chứ, đó là chó, là vật thể hữu hình!]

[Vậy thì hết cách rồi, không thì chủ thớt chạy tiếp đi.]

[Chạy đi đâu? Ngoài trời đang mưa, nhìn nhà cửa xem, tối nay chủ thớt ở nông thôn đấy. Cậu có biết ruộng ngô có gì không? Ra ngoài sẽ tiêu đời ngay!]

Bình luận ồn ào hỗn loạn, người thì bảo tôi ở lại, người thì bảo tôi đi.

Nhưng đầu óc tôi đã không còn cách nào để suy nghĩ nữa, tuy tay đang gõ chữ, nhưng chữ không thành câu, truyện không thành chương.

Tôi chỉ biết đặt hy vọng duy nhất vào Lý Quan Ngư.

Khoảng 20 phút sau, trên trời lại giáng xuống một tia sét.

Sau ánh sáng chói lòa, màn hình máy tính tắt ngúm.

Hình như mạch điện bị hỏng.

Trong lòng tôi "thịch" một tiếng.

May mà điện thoại đã được sạc đầy, không kết nối với bất kỳ dây cáp dữ liệu nào, vẫn có thể hoạt động bình thường.

"Ui, sao lại mất điện thế? Thôi, đi ngủ."

Tôi cảm thấy lạ, nhưng vẫn cố gắng diễn cho giống một chiến sĩ có chủ nghĩa duy vật.

Nhưng vừa quay người lại——

"Chạy trốn, hư quá."

Giữa nhà, một con chó già gầy trơ xương nhìn tôi cười nửa miệng!

Cảnh tượng trong mơ.

Không ngờ lại trở thành sự thật!!!

9

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top