Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bằng Nghị | 10 lý do bạn nên yêu Lý Hoành Nghị (06+07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06.

Lý do thứ sáu: Lý Hoành Nghị cười rất đẹp.

Ngao Thuỵ Bằng dự định đến sớm hơn một chút, nhưng trên đường mới sực nhớ ra cậu còn phải đi gặp quản lý của mình để xin hoãn lại buổi chụp ảnh sang hôm khác. Dù sao thì triển lãm cũng quan trọng hơn mà.

Một lát sau, Ngao Thuỵ Bằng lái xe đến địa điểm đã hẹn trước, ngay lập tức nhìn thấy Bùi Sở Tiêu đang ríu rít trò chuyện cùng Lý Hoành Nghị.

Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài.

Giá mà cậu biết.

Anh thầm nghĩ, lòng bàn tay vô thức siết chặt hơn một chút. Ngao Thuỵ Bằng cắn chặt môi, cố hết sức ngăn lại cái ý định nói cho cậu biết Sở Tiêu là con nuôi.

Ngao Thuỵ Bằng tiến gần đến chỗ hai người, vô tình nghe thấy Hoành Nghị nói rằng. "Chờ đã, rốt cuộc cậu là ai vậy?"

Ngao Thuỵ Bằng lúc nào cũng muốn nói cho anh biết Sở Tiêu là ai, nhưng lại chẳng thể nào làm việc đó.

"Em là...um...của anh Thuỵ Bằng nên là..."

"Sở Tiêu." Ngao Thuỵ Bằng nhẹ giọng gọi. Sở Tiêu nhìn thấy anh, ngay lập tức chạy đến gần. Lý Hoành Nghị thấy vậy cũng theo chân Sở Tiêu, nhưng lại quay đầu đi không thèm nhìn anh.

"Tôi nghĩ là chúng ta nên bắt tay vào làm việc ngay thôi, xong sớm về sớm." Lý Hoành Nghị cất tiếng, lén nhìn Bùi Sở Tiêu mặt ỉu xìu đi thấy rõ.

Ngao Thuỵ Bằng thừa biết Sở Tiêu đã muốn gặp Hoành Nghị từ lâu. Bởi vì anh luôn kể cho thằng bé nghe những câu chuyện về cậu, nên lúc nào Sở Tiêu cũng luôn ao ước rằng có thể gặp được Lý Hoành Nghị.

Ngao Thuỵ Bằng cố gắng gạt bỏ những cảm xúc không đáng có qua một bên, hắng giọng nói.

"Để anh dẫn em đi gặp mọi người." Nghe anh nói vậy, hai người kia gần như ngay lập tức đi theo anh.

"Anh Nghị, em xin lỗi về chuyện của b- ý em là anh Thuỵ Bằng." Sở Tiêu thấy không khí giữa hai người có vẻ khá ngột ngạt, bèn chủ động lên tiếng bắt chuyện với cậu.

"Ay, cậu xin lỗi gì chứ, Thuỵ Bằng luôn như vậy mà" Lý Hoành Nghị nói, ngước lên nhìn người đang đi phía trước, không giấu được sự rầu rĩ trong giọng nói của mình.

Mặc dù Ngao Thuỵ Bằng đi trước cậu một đoạn khá xa, nhưng những lời Lý Hoành Nghị nói anh lại nghe không sót một chữ.

Khi đến studio, Ngao Thuỵ Bằng gọi những nhân viên ở đó một tiếng, giới thiệu Hoành Nghị với mọi người. Ai ai cũng vô cùng phấn khích trước sự hiện diện của cậu. Và dĩ nhiên, chỉ trừ một người là Ngao Thuỵ Bằng.

Anh cảm thấy trong người mình bây giờ tràn ngập sự ghen tuông cũng tức giận. Hoành Nghị nói chuyện với mọi người vui vẻ là thế. Ấy vậy mà khi nói chuyện với anh thì lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt như là anh sắp ăn thịt cậu ý.

Những ý nghĩ trong đầu Ngao Thuỵ Bằng cứ rối tinh rối mù lên, anh cười cười, nghĩ thầm.

Lỗi của mình mà.

Mọi người cùng nhau lên kế hoạch, thảo luận xem nên trình bày những tác phẩm nào. Miệt mài một lúc thì đã đến giờ nghỉ trưa.

Ngao Thuỵ Bằng vẫn còn đang bận rộn bàn bạc thêm với một nhân viên. Bỗng anh nhìn thấy Hoành Nghị cùng Sở Tiêu đang vui vẻ cười đùa. Bữa trưa của cậu chính là một trong những điều khiến cho anh cảm thấy đau đầu nhất. Cậu thường xuyên ăn đồ ngọt thay cho bữa trưa. Ví dụ như bây giờ, trên tay cậu chẳng có gì ngoài một thanh socola.

Ngao Thuỵ Bằng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quyết định lần này sẽ không xen vào cuộc nói chuyện của hai người kia nữa. Lý Hoành Nghị nói chuyện với Sở Tiêu có vẻ khá thoải mái. Đối với anh, như vậy là đủ rồi. Vì ít nhất thì, cậu cũng cười với con trai của họ rồi.

Lý Hoành Nghị lúc nào cũng tràn đầy sức sống, nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng hiện hữu trên môi. Ngao Thuỵ Bằng lúc nào cũng muốn cậu cười thật tươi.

Vậy mà người cướp đi nụ cười của cậu trong suốt những tháng ngày qua lại là anh. Ngao Thuỵ Bằng thực sự đã đánh mất đi người quan trọng nhất đời mình rồi.

---

07.

Lý do thứ bảy: Lý Hoành Nghị thích tiếp xúc với những người nhỏ tuổi hơn.

Vừa mới hết thời gian nghỉ ngơi, Ngao Thuỵ Bằng liền tiến đến hai người họ, "Sở Tiêu, bên ngoài có người cần cậu giúp đỡ."

Hai người cùng quay sang nhìn Ngao Thuỵ Bằng. Anh thấy Hoành Nghị có lướt mắt qua người mình, rồi chỉ im lặng không nói gì.

"Vâng, b... à anh Thuỵ Bằng" Bùi Sở Tiêu mỉm cười chào Lý Hoành Nghị, nhanh chân rời đi.

Sở Tiêu đi rồi, chỉ còn lại Lý Hoành Nghị và Ngao Thuỵ Bằng đứng cạnh nhau. Bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ, không ai nói với ai câu nào. Ngao Thuỵ Bằng thầm nghĩ nếu như anh mở lời, mọi chuyện sẽ lại càng trở nên rối rắm và vượt quá sự kiểm soát. Cho nên anh chỉ tiếp tục lặng im đứng cạnh cậu.

Lý Hoành Nghị chỉ liếc Ngao Thuỵ Bằng một cái, lấy cặp sách rồi đi sang khu vực khác. Cậu thậm chí còn chẳng thấy phiền khi tỏ vẻ không quan tâm gì đến người đứng trước mặt mình. Rồi lại một lần nữa, Ngao Thuỵ Bằng chẳng hề hé răng nói nửa lời.

Anh siết chặt lòng bàn tay mình khi nhìn bóng hình gầy gầy thân thuộc đang dần mất hút. Thở dài một hơi, sau đó tiếp tục quay lại làm việc.

Sau một giờ đồng hồ, Ngao Thuỵ Bằng lại thấy Sở Tiêu cùng Hoành Nghị đang trò chuyện. Ann không thể nào ngăn cản Sở Tiêu làm việc này, bởi chẳng có gì là sai cả khi cậu con trai của mình muốn kết thân với người khác.

Một lúc lâu sau đó, hai người di chuyển ra ngoài sảnh của tòa nhà, đến lúc bấy giờ, anh mới nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa.

Anh chú ý thấy Hoành Nghị có len lén nhìn anh trong vài giây rồi lại quay phắt đi. Tim anh lại nhói lên, tay vớ ly cà phê đắng chát hóp vào một ngụm để xua đi cảm giác đau lòng này.

Ngao Thuỵ Bằng thấy Hoành Nghị và Sở Tiêu đang thảo luận rất sôi nổi về bản thiết kế của cậu, liền tiến đến chỗ hai người họ, không biết vô tình hay cố ý mà lại một lần giữa làm gián đoạn cuộc trò chuyện đấy.

"Liệu có đủ chỗ cho giải phân cách không?"

"À vâng, tất nhiên rồi ạ. Nghị ca đã lên kế hoạch rất kĩ rồi mà!" Sở Tiêu hứng khởi giải thích. Lý Hoành Nghị ở bên cạnh cố gắng vẽ ra một nụ cười gượng gạo, đương nhiên là chẳng thèm nhìn Thuỵ Bằng lấy một lần. Chắc hẳn, cậu đang cảm thấy vô cùng khó chịu với bầu không khí hiện tại.

Thế nhưng Lý Hoành Nghị không thể nào bỏ đi được bởi lát nữa cậu vẫn còn việc phải làm ở đây. Bây giờ đã trễ rồi, nhưng vẫn còn thứ cậu phải hoàn thành.

"Em về trước đây anh Nghị, ngày mai gặp lại!" Bùi Sở Tiêu nói, ôm anh một cái rồi rời đi. Hoành Nghị cũng trao lại cho cậu một cái ôm và mỉm cười.

"Chào em, về nhà cẩn thận nhé!".

Ngao Thuỵ Bằng chỉ đứng đấy, trái tim mềm nhũn cả ra khi nhìn thấy hành động của hai người.

Anh chào cậu bằng một cái gật đầu nhè nhẹ nhưng Lý Hoành Nghị còn chẳng buồn để ý. Ngao Thuỵ Bằng cũng chẳng bày ra một tí cảm xúc dư thừa nào, bước thẳng vào trong xe.

Hoành Nghị vẫy tay chào tạm biệt với Sở Tiêu khi cậu tiến đến xe của Ngao Thuỵ Bằng. Anh để ý, rằng họ chẳng bao giờ tạm biệt nhau một cách "thắm thiết" đến như vậy mỗi khi tan làm.

Thuỵ Bằng lén nhìn Hoành Nghị một lúc rồi khởi động xe. Anh thấy rõ ràng được nét đau thương trên mặt cậu nhưng rồi cậu lại nhanh chóng cất bước rời đi, để rồi trong đáy mắt anh lúc này chỉ là một bóng lưng đầy bi thương và đơn độc.

--------------------

Tui không thích ngược chút nào, đây là bộ truyện ngược đầu tiên tui chuyển ver, và có khả năng sẽ là bộ cuối cùng. CÓ KHẢ NĂNG thui nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top