Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bằng Nghị | 10 lý do bạn nên yêu Lý Hoành Nghị (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09.

Lý do thứ chín: Lý Hoành Nghị rất khoan dung.

Lý Hoành Nghị sụt sịt mũi, đôi mắt đã phủ một tầng nước mỏng tránh né ánh nhìn từ Ngao Thuỵ Bằng.

"Đủ rồi, chính anh là người nói chúng ta nên dừng lại. Vậy cái hành động quan tâm này của anh là gì đây?"

Giọng nói càng ngày càng chìm dần trong tiếng nấc nghẹn ngào của cậu làm anh suýt chút nữa đã không cản ngăn được bản thân mình tiến đến ôm chặt cậu vào lòng.

"Tôi chưa bao giờ muốn tiếp tục mối quan hệ này, đó có phải là lý do mà anh liên tục tiếp cận rồi làm rối tung cảm xúc của tôi lên không? Anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ đây hả Ngao Thuỵ Bằng?"

Lý Hoành Nghị cười khổ và Ngao Thuỵ Bằng, lại một lần nữa, im lặng.

Anh chỉ nhìn cậu và nghe cậu nói. Có lẽ đây là việc tốt nhất anh có thể làm trong hoàn cảnh này rồi.

Cậu vươn tay quệt nước mắt, nói. "Chúng ta đừng gặp nhau nữa, có được không?"

Ngao Thuỵ Bằng muốn khóc quá. Không phải vì lời nói của cậu, mà là do vẻ mặt đau khổ của cậu đang dày vò tâm trí anh. Lý Hoành Nghị cười, nhưng không phải là nụ cười mà cậu đặt trên môi hàng ngày. Đó là nụ cười chân thật nhất, nhưng khi nhìn vào, chỉ thấy toàn là đau đớn.

• • •

Sau đó, Ngao Thuỵ Bằng và Lý Hoành Nghị bước ra khỏi toà nhà. Không ai nói với nhau câu nào, kể cả khi làm việc. Còn nếu chạm mặt nhau, hai người sẽ nhanh chóng đi hướng khác, dù có phải đi đường vòng, cũng nhất quyết không nhìn mặt nhau lấy một lần.

Bùi Sở Tiêu đã được điều sang một chi nhánh khác, vì vậy lâu lắm rồi Sở Tiêu chưa gặp Lý Hoành Nghị.

Thời gian vẫn cứ như vậy, nhanh nhẹn qua đi chẳng đợi ai. Chỉ còn một tuần nữa thôi, buổi triễn lãm sẽ bắt đầu.

Ngao Thuỵ Bằng vẫn vậy, luôn đi làm từ rất sớm. Anh hỗ trợ và giúp đỡ mọi người hoàn thành công việc sớm nhất có thể. Buổi triển lãm đã sắp diễn ra, đó cũng là lần cuối để anh gặp lại cậu.

Tại sao ư? Vì giữa hai người đã không còn bất cứ lý do gì để níu kéo mối quan hệ này nữa rồi.

Nhưng ít nhất thì Ngao Thuỵ Bằng vẫn cảm thấy phần nào nhẹ nhõm, do cuối cùng họ cũng có thể trao nhau cái chào hỏi như những người bạn bình thường. Thậm chí cho dù trong mối quan hệ này Lý Hoành Nghị đã bị Ngao Thuỵ Bằng làm cho cậu đau đớn tột cùng đi chăng nữa thì cậu vẫn chính là người đã phá vỡ đi tảng băng cuối cùng giữa hai người họ, nói rằng chúng ta nên ngừng dằn vặt nhau đi.

Có một thứ mà Ngao Thuỵ Bằng không thể nào phủ nhận được chính là, Lý Hoành Nghị thực sự là một người rất khoan dung. Cho dù cậu có đau như thế nào, thì đến cuối cùng, cậu ấy vẫn sẽ thứ tha cho người đó.

Nhưng có vẻ như Ngao Thuỵ Bằng đã lạm dụng điều này, anh không hề muốn như thế, chỉ là...Anh không còn có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải rời xa cậu, rồi ngày ngày chửi rủa, dằn vặt bản thân mình.

Khi Lý Hoành Nghị đến, mọi người cũng gần như đã đến đông đủ và cố gắng thúc đẩy tiến độ làm việc. Mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ và không gặp trở ngại nào. Ngao Thuỵ Bằng thậm chí còn không có một chút thời gian dư dả để đưa mắt tìm kiếm Lý Hoành Nghị vì mớ công việc đang ngập đầu của mình.

Vài giờ sau đó, Ngao Thuỵ Bằng cuối cùng cũng đã có thể ngơi tay được một lúc. Anh đi lòng vòng trong studio, nhìn mọi người làm việc. Đến khu vực làm việc của Lý Hoành Nghị, anh thấy Thẩm Doanh Doanh đang đưa cho cậu một vài thỏi socola. Cậu nói lời cảm ơn với cô, tức thì gương mặt cô gái liền nhiễm một tầng hồng nhạt.

Thuỵ Bằng bây giờ chẳng có tư cách gì để ngăn cản người khác có tình cảm với cậu.

Sau đó, một vài nhân viên đi đến và nói chuyện với Hoành Nghị, họ vừa thảo luận vừa chỉ vào dải phân cách số 5 ở phía bên trái của tòa nhà.

Ngao Thuỵ Bằng để ý, ở đó là một bức tranh rất lớn nhưng đang được phủ một bức vải đen dày. Nhận ra Lý Hoành Nghị đang bước đến khu vực đó, anh cũng vô thức bước theo sau cậu.

Lý Hoành Nghị nhìn những bức tranh với rất nhiều kích cỡ khác nhau của mình, Ngao Thuỵ Bằng cũng dừng chân theo cậu. Cạu khẽ quay đầu nhìn sang bức tranh được phủ lớp vải đen bí ẩn kia.

"Anh luôn tự hỏi không biết đằng sau tấm vải đen đó là gì." Ngao Thuỵ Bằng buột miệng hỏi.

"Đó là một kiệt tác đang dang dở mà tôi-" Hoành Nghị im lặng, như nhận ra được điều gì đó, cậu quay lại và nhìn anh. Trong thoáng chốc có thể nhìn thấy một chút sự hoảng hốt trên gương mặt cậu.

"Em định cho mọi người xem bức tranh đó vào buổi triển lãm?" Ngao Thuỵ Bằng cất tiếng hỏi, nhìn thẳng vào mắt cậu. Anh thực sự rất tò mò về bức tranh này.

Ngao Thuỵ Bằng ngưng thở, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cậu.

"Đương nhiên là không, nó vẫn chưa được hoàn thành."

"Em có định vẽ tiếp bức tranh đó không?" Anh hỏi lại một lần nữa.

"Có lẽ là không, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Vả lại, bức tranh đó không còn ý nghĩa gì với tôi nữa."

"Vậy tại sao em lại nói đó là một kiệt tác?" Ngao Thuỵ Bằng vẫn kiên trì hỏi khó cậu, khiến cho Hoành Nghị vô cùng bất ngờ.

"Đấy là trước kia, còn bây giờ tôi- ý tôi là, nó không còn là kiệt tác trong lòng tôi nữa."

Cả hai đều im lặng. Mãi một lúc sau, anh mới cất tiếng.

"Anh có thể xem nó không?" Lý Hoành Nghị ngay lập tức ngước lên nhìn anh, dứt khoát trả lời.

"Không."

Ngao Thuỵ Bằng cũng không cảm thấy lạ trước câu trả lời đó. Anh có quyền gì để bắt cậu kéo tấm vải đó ra chứ?

Ngao Thuỵ Bằng lịch sự xin phép một câu, rồi rời đi, để Lý Hoành Nghị ở lại cùng với các bức tranh kia. Nếu Hoành Nghị không muốn, anh sẽ không ép cậu, phải làm bất cứ điều gì.

• • •

Đoàn đội của họ cuối cùng cũng đã hoàn thành xong hết tất cả các công việc. Đương nhiên là họ sẽ tổ chức một bữa tiệc trước một ngày buổi triển lãm diễn ra, vì mọi người ai ai cũng đã làm việc thật chăm chỉ mà. Chỉ còn lại một vài việc lặt vặt chưa được hoàn thành đó là trang hoàng cửa chính một chút và phải bán hết một số thứ trước ngày buổi triển lãm diễn ra.

Trời bây giờ đã tối lắm rồi, và chỉ còn mỗi Ngao Thuỵ Bằng và Lý Hoành Nghị ở lại. Nhưng lần này, anh không nói gì, cũng không làm phiền đến cậu như những lần trước. Lý do là anh vừa nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình.

"Đây là chìa khoá, khoá cửa cẩn thận vào nhé." Ngao Thuỵ Bằng dửng dưng nói, đưa cho Lý Hoành Nghị một chùm chìa khoá.

"À ừ, cảm ơn anh." Lý Hoành Nghị trả lời, đưa tay ra nhận chùm chìa khoá. Ngao Thuỵ Bằng chỉ gật đầu, rồi quay lưng rời đi. Anh nhanh chóng rời tòa nhà và bước lên xe mô tô, tức thì điện thoại trong túi quần rung lên.

Anh thậm chí không cần phải nhìn vào màn hình điện thoại nữa vì đã biết rất rõ ràng rằng, người ấy là ai.

"Chuyện gì vậy?"

"Con nói chuyện với ba như vậy đó hả?"

"Có chuyện gì thì ba cứ nói thẳng," giọng nói anh lại lạnh thêm vài phần. Đồng thời, anh cũng đưa tay vặn chìa khóa khởi động xe.

"Ba không thể tin được là con lại chọn người đó! Mọi người đã giới thiệu cho con rất nhiều họa sĩ khác xuất sắc hơn mà?"

Ngao Thuỵ Bằng khẽ nhíu mày, cố gắng nghiến răng để kìm chế cơn tức giận đang chực chờ bộc phát, "Em ấy là họa sĩ tài giỏi nhất mà con biết. Ba gọi cho con chỉ để hỏi về chuyện này thôi sao? Mọi việc đã vào quy củ cả tháng nay rồi."

"Con chặn số điện thoại của ba và đổi luôn cả số của con! Thậm chí con còn không cho quản lý tiết lộ bất cứ điều gì. Ba đã phải bỏ tiền cho người ta để có được số mới của con " ba anh giận dữ rít lên khiến cho anh chỉ muốn một phát mà ném luôn chiếc điện thoại.

"Tiên sư hai chúng mày, điên cả rồi phải không!?" Ông hét lớn.

"Ba cảnh cáo con lần cuối cùng Ngao Thuỵ Bằng. Nếu con không cắt đứt liên lạc với thằng khốn-"

Không để ông nói hết câu, Ngao Thuỵ Bằng đã lập tức dập máy. Những lời của ông lúc nãy đã phá hỏng cả buổi tối nay của anh. Nói chính xác hơn thì, đã phá hỏng cả cuộc đời anh.

• • •

Hôm nay là ngày cuối cùng ở studio, đoàn đội đã tổ chức một bữa tiệc không quá cầu kì như họ đã dự định. Mọi người đều mua rất nhiều đồ ăn đến đó. Lý Hoành Nghị đứng ở một góc khuất, lặng lẽ thưởng thức ly rượu trong tay. Ngao Thuỵ Bằng ấy vậy mà lại đến muộn, cậu nói vì bị Sở Tiêu nài nỉ phải mang theo bức tranh này. Mặc dù kỹ năng hội họa của bản thân không được tốt nhưng thật lòng, anh rất tự hào về bức tranh này. Ngao Thuỵ Bằng tạm thời quên đi những lời đe dọa từ ba mẹ mình, bởi vì đây có thể đã là cơ hội cuối cùng.

Anh mang đến một bức tranh cỡ lớn được phủ tấm vải trắng bên trên. Mọi người chào hỏi anh và anh lịch sự gật đầu đáp lại.

Anh đưa mắt nhìn bao quát một lượt để tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc và sau một hồi cũng đã tìm thấy.

"Nghị." Ngao Thuỵ Bằng cất lời, cảm nhận trái tim lại nhảy lên từng hồi, anh thực sự rất hồi hộp.

"Đây là yêu cầu cuối cùng của anh đối với em" Ngao Thuỵ Bằng biết mình lại không khống chế được ánh nhìn chan chứa tình cảm của mình dành cho cậu. Anh luôn tự nhắc nhở bản thân mình đây là cơ hội cuối cùng nên tuyệt đối không được bỏ lỡ.

"Ngày mai hãy đến trường quay càng sớm càng tốt, anh có vài thứ muốn cho em xem." Ngao Thuỵ Bằng dùng ngữ khí vô cùng dịu dàng nói với em, tựa như lúc họ còn quen nhau. Nhưng không chờ Lý Hoành Nghị trả lời, anh đã trực tiếp quay lưng bỏ đi.

Anh trở về khu vực làm việc của mình, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bức tranh mình vừa mang tới.

Ngày mai, anh sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với em, Hoành Nghị.

• • •

Bữa tiệc kết thúc khá sớm, vì bọn họ cần phải đến đúng giờ để chuẩn bị cho buổi triển lãm vào ngày mai. Mọi người chào tạm biệt, rồi ai về nhà nấy, đánh một giấc thật say để lấy sức. Hoành Nghị định đi về, bỗng thấy Ngao Thuỵ Bằng cùng với chiếc xe màu trắng của anh, nhịn không được mà tiến gần. Trong phút chốc, anh đã nghĩ rằng có thể cậu đã biết được điều gì rồi chăng?

Nhưng không, Lý Hoành Nghị khụy chân xuống và ghé người vào cửa kính xe hỏi anh.

"Sáng mai sớm là mấy giờ." Ngao Thuỵ Bằng nhìn thấy Hoành Nghị chủ động bắt chuyện với mình, liền mở to mắt bất ngờ. Anh cố gắng ghìm xuống cảm giác phấn khích trong lòng mình, lại trưng ra bộ mặt dửng dưng thường thấy.

"Sáu giờ sáng đi, họ sẽ không mở cửa studio cho đến tám giờ đâu."

Lý Hoành Nghị cười cười, đột nhiên lại muốn trêu chọc anh. "Thế anh giấu em cái gì vậy?"

Ngao Thuỵ Bằng giật nảy mình, nói. "Em làm sao thế!"

Không hiểu sao Ngao Thuỵ Bằng nhìn thấy nụ cười đó của Lý Hoành Nghị, anh bỗng có suy nghĩ không được đứng đắn lắm. Thật ra thì...anh đã không làm chuyện ấy lâu rồi, và anh chắc chắn sẽ chẳng làm chuyện đó với ai khác ngoại trừ cậu.

Sau đó, hai người họ lại im lặng. Nhưng khác với những lần trước, sự im lặng này làm họ cảm thấy dễ chịu đến lạ. Nếu mọi thứ đều suôn sẻ như này thì thật tốt.

"Được rồi, em về đây." Lý Hoành Nghị nói, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, rồi quay lưng rời đi. Ngao Thuỵ Bằng muốn nói anh có thể cho cậu đi nhờ, nhưng rồi lại nuốt ngược trở về.

Anh không đủ can đảm để nói. Điều đó không thích hợp để nói ra lúc này, anh sợ mình sẽ lại làm tổn thương cậu mất.

"Đi đường cẩn thận." Ngao Thuỵ Bằng thì vẫn nói, cho dù cậu có không nghe thấy đi chăng nữa.

Sau đó, Ngao Thuỵ Bằng cũng trở về nhà nghỉ ngơi.

• • •

Ngày khai trương buổi triển lãm cuối cùng cũng đến. Ngao Thuỵ Bằng lái xe đến studio thật sớm, lấy chìa khoá từ phòng bảo vệ, bước vào toà nhà.

Không gian có chút im ắng, ngoài Ngao Thuỵ Bằng ra, vẫn chưa có ai đến cả. Bây giờ là năm giờ năm mươi phút, anh vẫn đứng chờ Hoành Nghị. Anh biết cậu là người luôn đến đúng giờ.

Vài phút sau, đúng sáu giờ sáng, Lý Hoành Nghị vẫn chưa đến. Có thể là do bị kẹt xe, cũng có thể là do cậu ngủ muộn. Ngao Thuỵ Bằng nghĩ đến việc cậu đang ngủ nướng ở nhà, bất giác bật cười. Hiếm khi cậu dậy muộn như vậy, lúc nào cậu cũng đến làm việc đúng giờ cả.

Theo như Ngao Thuỵ Bằng nhớ, Lý Hoành Nghị là người ở lại cuối cùng, nên chắc chắn cậu sẽ về nhà rất muộn. Đó cũng có lẽ là lý do mà cậu chưa đến.

Một lúc sau, mọi người gần như đã đến đông đủ hết rồi, ai nhìn thấy anh cũng lịch sự chào hỏi một câu. Như thường lệ, anh vẫn chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu. Ngao Thuỵ Bằng lôi điện thoại từ trong túi quần ra, nhắn tin cho Lý Hoành Nghị. Em đến muộn à? Mọi người đã đến gần hết rồi này. Đoàn đội bắt đầu kiểm tra các bức tranh, xem xem có vấn đề gì không để có thể sửa chữa ngay. Còn Ngao Thuỵ Bằng vẫn kiên nhẫn chờ đợi Lý Hoành Nghị.

Kim đồng hồ chạy ngày càng nhanh, tiếng tíc tắc vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong sảnh. Ngao Thuỵ Bằng cứ đứng đấy chờ Lý Hoành Nghị, không biết rằng kim đồng hồ đã nhích đến số tám rồi. Đã đến giờ mở cửa, nhưng Lý Hoành Nghị thì vẫn biệt tăm biệt tích.

Ngao Thuỵ Bằng lại gửi tiếp một tin nhắn, Nghị, em đang ở đâu? Em đến muộn sao?

Mọi người vô cùng hứng khởi chào đón khách ra vào, toà nhà bỗng chốc trở nên kín người.

"Ngao lão sư! Có thể cùng tôi chụp chung một bức ảnh không?" Một cô gái nhỏ nhắn rụt rè hỏi. Ngao Thuỵ Bằng thấy vậy, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Sau đó, vì quá bận rộn mà Ngao Thuỵ Bằng không thể gọi hay nhắn tin cho Lý Hoành Nghị được nữa.

Sao cậu không đến?

Ngao Thuỵ Bằng cả ngày chỉ tự hỏi đi hỏi lại câu này, nhưng lại chẳng đủ thời gian để nhắn tin cho cậu để hỏi.

Đêm đến, cuối cùng thì buổi triển lãm cũng kết thúc. Mọi người đang dần ra về, chỉ còn một số ít ở lại.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Lý Hoành Nghị vẫn không nhấc máy, cũng không ai có thể gọi được cho cậu. Thậm chí, Hoành Nghị cũng không nhắn tin cho cậu lý do tại sao lại không tham gia buổi triển lãm.

Cậu nói rằng cậu sẽ đến. Cậu nói rằng cậu sẽ đến sớm và gặp Ngao Thuỵ Bằng. Cậu nói rằng cậu sẽ ở đây kia mà.

"Thật buồn khi Nghị ca không có ở đây."

"Đúng rồi, cậu ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."

"Nếu không có cậu ấy, chắc gì buổi triển lãm đã thành công như bây giờ." Một người khác xen vào.

Một lúc lâu sau, cuối cùng thì buổi triển lãm cũng kết thúc. Buổi triển lãm này thành công mĩ mãn, bán được rất nhiều vé. Có rất nhiều người hỏi về tác giả vẽ những bức tranh này. Họ chỉ bảo đó là món quà của một người rất tốt bụng, chứ không nói tên cho bất cứ ai.

Dần dần, mọi người đã rời đi hết, cho đến khi chỉ còn lại Ngao Thuỵ Bằng.

Trong lòng anh có lẽ vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ, Hoành Nghị sẽ đến ngay bây giờ, và anh có thể nhìn thấy cậu vào phút cuối.

Có lẽ chỉ là một tia hy vọng nhỏ bé thôi, nhưng Ngao Thuỵ Bằng cũng không đành chối bỏ nó.

Anh vẫn nhẫn nại chờ đợi. Ngao Thuỵ Bằng lặng lẽ đi xung quanh phòng triển lãm, con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh một tấm vải đen phủ lên một bức tranh, được đặt ở chính giữa căn phòng. Anh tiến gần đến bức tranh hơn, liền thấy một tờ ghi chú nho nhỏ ở phía cuối.

Kéo tấm vải lên vào thời điểm thích hợp nhất.

Là chữ viết của Lý Hoành Nghị. Không phải cậu nói bức tranh này chưa được hoàn thành, không ai có thể nhìn nó ư? Ngao Thuỵ Bằng cũng rất tò mò, anh muốn ngay lập tức kéo cái tấm vải này ra. Nhưng anh vẫn chọn không làm. Bởi vì Hoành Nghị không muốn vậy.

Thứ mà Ngao Thuỵ Bằng muốn cho Hoành Nghị thấy, là kiệt tác vĩ đại nhất ở trong lòng anh. Và đó là món quà mà anh không thể tặng cho cậu vào ngày sinh nhật. Đây là bức chân dung vẽ cậu và chỉ dành cho duy nhất một mình cậu. Anh đã mất hàng tuần để vẽ nên nó bằng tất cả tâm huyết, thậm chí anh đã hủy rất nhiều lịch trình cá nhân để có thể hoàn thành bức tranh này.

Đêm đã khuya, nhưng Ngao Thuỵ Bằng vẫn cố chấp giữ cái tia hy vọng rằng, chỉ cần chờ thêm một lát nữa thôi là có thể gặp được cậu rồi. Anh quay lại sảnh, tiếp tục đợi cậu.

Nhưng cậu lại không đến.

Và như một lẽ dĩ nhiên, bóng lưng cô độc ấy vẫn mãi ở đó, cho đến tận sáng hôm sau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top