Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã bao lâu tôi không còn khóc lóc
Từ cái thời còn lóc cóc loi choi
Không nhớ nữa, cái ngày sặc mùi khói
Cũng cướp đi ánh sáng mắt tôi rồi

Hương rượu mua say làm tôi khó tả
Tôi hả hê đứng ở mép vực sâu
Miệng tôi câu nhưng lòng sâu không biết
Cũng không thiết kể lể mấy người nghe

Mắt tôi me bóng dáng đầy xa lạ
Tai tôi thả toàn tiếng vang hoang đường
Nhìn trong gương tôi thấy mình cười khẽ
Như là vẽ bức mộng mơ bằng từ

Tôi thừ người mà ngắm bọn thiêu thân
Luôn lẩn quẩn mà bay vào củi lửa
Như con người luôn sửa chữa cái tôi
Nhưng thôi thôi, có mấy người làm đến?

Đá chênh vênh cũng không ngăn được họ
Dù có khó cũng quyết cho đến cùng
Đều vùng vẫy để đấu tranh sống tốt
Từng chút một nhưng đều hóa tro tàn

Tôi hoang mang, sao họ kiên trì thế?
Trong mắt tôi, thế giới luôn vô tình
Còn tình người luôn thình lình chạy mất
Thì thời gian lại bất giác vô hình

Họ gìn giữ cái gọi là tình yêu
Và trái tim luôn xiêu lòng người khác
Tôi lại thấy vài tấm lòng đổ nát
Hát cho hay mỗi bài ca si tình

Tôi thùng thình mà rộng mở trái tim
Như que diêm còn vươn vài độ ấm
Liệu rồi có người âm thầm bước đến?
Không quên mang ngàn ánh đỏ sáng ngời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top