Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

"Cậu nói cái gì! Hắn kết hôn? Sao tôi không biết hắn kết hôn?" Chẩm Tri Trúc mở cửa xe bước vào, giơ tay lên dùng vai đỡ điện thoại. Nổ máy xe của anh lao ra khỏi gara và lao thẳng ra đường cao tốc.

“Cậu có chắc không?” Chẩm Tri Trúc lúc này vẫn đang nghe điện thoại, anh quay tay lái, những chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi, dường như đang phàn nàn về việc không hài lòng.

Chẩm Tri Trúc liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: "Đi, đi cướp chú rể! Tôi lập tức đến ngay."

Sau khi lên đường bằng phẳng, Chẩm Tri Trúc đã không thể chịu đựng được nữa. Người đàn ông anh yêu mười năm đột nhiên biến mất cách đây vài ngày và hôm nay sẽ kết hôn. Đối tượng kết hôn còn không phải là mình! Càng nghĩ càng thấy tủi thân, chẳng lẽ những gì mình làm trước đây chưa đủ để Trương Duẫn trân trọng sao?

Anh đạp chân ga, chờ lát nữa nhìn thấy Trương Duẫn, anh nhất định phải quật ngã hắn, sau đó xé rách tây trang của hắn, Chẩm Tri Trúc liếm đôi môi khô khốc. Động cơ gầm rú, anh chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, đầu óc trống rỗng.

Chiếc xe do Chẩm Tri Trúc điều khiển lao xuống cầu vượt, dưới cầu là dòng sông không đáy. Giống như miệng vực thẳm, nó nuốt chửng chiếc xe của Chẩm Tri Trúc trong một ngụm, gây ra một cơn sóng lớn, sau đó từ từ trở lại bình yên.

"Loảng xoảng!" Khi anh tỉnh lại, xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng lật sách.

"Gối đầu, làm sao thế?" Trương Duẫn thì thầm vào tai Chẩm Tri Trúc, cô Trương đang giảng tiếng Anh trên bục nhìn xuống.

Chẩm Tri Trúc quay lại và nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang cau mày nói chuyện với mình, đây là... Trương Duẫn? Trương Duẫn lúc học cao trung? Lúc hắn còn gọi anh là "Gối đầu.", từ sau khi tốt nghiệp đại học thì anh chưa bao giờ nghe hắn gọi mình là "Gối đầu" nữa. Đợi đã, chẳng phải anh đã vô tình rơi xuống sông trên đường đi cướp chú rể sao? Anh nghĩ đến việc thi thể của mình sẽ được mọi người nhìn thấy như thế nào.

Sau khi định thần lại, Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc có chút cứng đờ, đưa tay chạm vào trán Chẩm Tri Trúc.

"Gối đầu, cậu bị sốt." Trương Duẫn lo lắng nói.

Chẩm Tri Trúc dùng sức hất tay hắn ra và nói: “Cậu mới là người nóng đấy, ông đây!”

Một tay khác chuẩn bị đánh Trương Duẫn, nhưng anh nhận thấy có gì đó không ổn khi nó vẫn còn trên không trung.

Trương Duẫn nhìn chằm chằm vào Chẩm Tri Trúc với vẻ mặt tổn thương, đôi mắt tràn đầy sự ngây thơ và có chút nhẫn nại.

"Chẩm Tri Trúc, em đang làm gì vậy?" Cô Trương cố kìm giọng hét lên. Cuốn sổ cô đang sửa chính tả tình cờ đến của Chẩm Tri Trúc, không ngẩng đầu lên, cô gạch chéo màu đỏ lên trên rồi nói tiếp: " Lên đây!"

Chẩm Tri Trúc không hài lòng liếc nhìn Trương Duẫn bên cạnh, hiện tại anh rất khó chịu. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ cáu kỉnh. Đứng dậy đi lên bục giảng.

"Tự em nhìn xem mình viết cái gì? Rau viết như thế nào?" Giáo viên tiếng Anh ném quyển chính tả đến trước mặt anh, bụi phấn trên bàn bay lơ lửng trong không khí, hơi thở của Chẩm Tri Trúc trở nên nhỏ hơn.

Điểm số của anh ở trường cao trung không cao lắm và luôn đứng thứ hai từ dưới lên. Về việc tại sao Trương Duẫn, một học sinh đứng đầu lại ngồi cùng anh đơn giản là vì Trương Duẫn quá cao, hơn nữa cũng là do chính hắn xin được ngồi cùng Chẩm Tri Trúc.

"V-e-g-e-t-a..." Chẩm Tri Trúc không nhớ nổi từ này.

Cô Trương nhìn anh một cái, tiếp tục sửa cuốn vở trong tay: “Em nên học hỏi nhiều hơn từ Trương Duẫn. Em đã học năm ba cao trung rồi, những từ đơn giản này cũng không biết, cô nói cho em biết nhé! Nếu không phải cô không từ bỏ em thì đã sớm mặc kệ em. Sở dĩ đến bây giờ cô vẫn quan tâm đến em là vì... không biết nữa... mỗi ngày... "

Chẩm Tri Trúc càng nghe càng thấy mơ hồ, đầu cảm thấy choáng váng. Anh nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống.

Khi tỉnh lại lần nữa, anh đã nằm trên giường bệnh. Với đôi mắt nhức nhối, anh ngước mắt lên và nhìn về phía cửa sổ. Anh nhìn thấy Trương Duẫn đang làm bài tập trên bàn cạnh cửa sổ, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn còn nửa đầu, màu đỏ cam nhuộm một nửa bầu trời. Ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu vào Trương Duẫn, khiến thiếu niên trông như một bức tranh. Gió thổi tung mái tóc mềm mại của hắn, đầu bút cọ vào mặt giấy, thỉnh thoảng dừng lại như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đột nhiên lại bắt đầu viết một cách điên cuồng.

Chẩm Tri Trúc nhớ lại, anh và Trương Duẫn đã ở bên nhau vào năm cuối cao trung. Nói cách khác, Trương Duẫn hiện là bạn trai của anh, còn là thời điểm cuồng nhiệt nhất.

Nhắm mắt lại, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Trương Duẫn viết cọ xát trên giấy. Một lúc sau, âm thanh dừng lại, sau đó có tiếng bước chân của Trương Duẫn đi tới.

Trương Duẫn nhẹ nhàng đặt tay lên trán Chẩm Tri Trúc, tay hắn hơi lạnh còn Chẩm Tri Trúc giả vờ ngủ. Anh vẫn chưa muốn đối mặt với người này, nghĩ tới việc hắn sẽ làm sau này khiến Chẩm Tri Trúc vô cùng khó chịu.

Trương Duẫn thấy chai nước của Chẩm Tri Trúc đã gần hết nên gọi y tá đến rút kim.

Chẩm Tri Trúc lại nhắm mắt và ngủ thiếp đi.

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, hình như là ba mẹ anh. Anh mở mắt ra và nhìn thấy mẹ mình và Trương Duẫn đang nói chuyện ở cuối giường.

Người đầu tiên nhận ra anh đã tỉnh lại là Trương Duẫn.

"Gối đầu đã tỉnh rồi." Trương Duẫn khóe mắt nhìn thấy động tác của Chẩm Tri Trúc, vui mừng nhìn sang. Mặt khác, mẹ của Chẩm Tri Trúc là Đổng Tuyết và ba Chẩm Ma Hồng hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng đó là sự thật.

Chẩm Tri Trúc đang học xa nhà, Đổng Tuyết và Chẩm Ma Hồng chắc chắn đã vội vã chạy tới đây sau khi nghe tin Chẩm Tri Trúc bị bệnh.

Chẩm Ma Hồng đầy ẩn ý liếc nhìn Trương Duẫn, sau đó quay sang Chẩm Tri Trúc và nói: "Còn không mau cảm ơn bạn cùng lớp đi."

Từ nhỏ Chẩm Tri Trúc đã sợ ba mình cũng không thân với ông lắm. Cho dù là mười năm sau Chẩm Tri Trúc vẫn cảm thấy giữa mình và ba có một vách ngăn.

"Không sao, không sao đâu ạ, gối đầu là bạn thân nhất của cháu." Trương Duẫn nhanh chóng giải thích.

Chẩm Tri Trúc cười khổ, rất nhiều năm sau, Trương Duẫn cũng giải thích như vậy, Chẩm Tri Trúc là bạn thân nhất của tôi.

Chẩm Ma Hồng mím môi không nói gì, Đổng Tuyết nhìn Chẩm Tri Trúc đang nằm trên giường nói: "Mẹ đã bảo con phải vận động nhiều một chút, xem cái thân thể này của con xem, ba ngày thì đã có hai ngày bị bệnh. Ở bên ngoài một mình càng khiến người ta không thể bớt lo."

"Mẹ, con biết rồi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Chẩm Tri Trúc nghe Đổng Tuyết nhắc mãi cũng cảm thấy đau đầu. Năm đó mẹ anh dùng cái miệng thông minh này để dỗ dành Chẩm Ma Hồng khuất phục.Trước mặt bà, dù có nói bao nhiêu lý do thì bà cũng có thể đánh trả trở về.

"Vậy được rồi, nếu không có chuyện gì thì sớm xuất viện đi. Mẹ sẽ chuyển một ít tiền vào thẻ của con, sau này nếu có chuyện gì phải thông báo với người lớn trong nhà." Đổng Tuyết bĩu môi.

"Con biết."

Đổng Tuyết nhìn thấy Chẩm Tri Trúc như vậy thì có chút tức giận, nhìn thấy Trương Duẫn ở bên cạnh hoàn toàn đối lập, con trai bà thân thể mảnh khảnh, giọng điệu mềm mại, sao có thể là con trai của mình vậy!

"Vậy thì làm phiền bạn cùng lớp rồi." Bà quay lại và mỉm cười nói với Trương Duẫn.

"Dì, nếu dì bận thì về trước đi. Có con ở đây, không sao đâu." Trương Duẫn mỉm cười lịch sự nói với bà.

Chờ hai người Đổng Tuyết rời đi, Chẩm Tri Trúc thở dài một hơi.

"Gối đầu, mau ngồi dậy. Tôi mua món cháo trứng và thịt nạc yêu thích của cậu này." Trương Duẫn nói xong đi tới đỡ Chẩm Tri Trúc ngồi dậy, Chẩm Tri Trúc không nói gì liếc nhìn hắn, ngoan ngoãn dựa vào gối.

Trương Duẫn lấy trên bàn một bát cháo còn đang bốc khói, chắc là vừa mới mua về.

“Phù,” Trương Duẫn múc một thìa cháo thổi, “Nào, ăn từ từ thôi.” Hắn đưa cháo đến miệng Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc cúi đầu ăn một miếng, mùi vị khá ngon.

"Cậu không biết đâu, hôm nay khi cậu bất tỉnh, tôi đã rất lo lắng." Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc đã ăn, giọng điệu của hắn rõ ràng là vui hơn nhiều.

Vừa nói, hắn vừa múc thêm một muỗng nữa, thổi lần nữa rồi đút Chẩm Tri Trúc ăn.

Trương Duẫn giơ hai cánh tay lên và siết nắm chặt tay để cho anh thấy cơ bắp của mình: "Nhìn cơ bắp của chồng cậu đi! Lúc đó tôi đã bế cậu chạy đến bệnh viện."

"Sau đó bác sĩ tới nói chỉ là cậu chỉ bị cảm lạnh sốt, không có gì nghiêm trọng, tôi mới yên tâm."  Trương Duẫn buông tay xuống, tiếp tục nói.

Sự mềm mại trong lòng Chẩm Tri Trúc lại bị Trương Duẫn khơi dậy, nhưng anh vẫn không hiểu lắm tại sao kiếp trước Trương Duẫn lại muốn cưới người phụ nữ đó.

"Trương Duẫn, cảm ơn." Chẩm Tri Trúc nuốt cháo trong miệng nói.

Trương Duẫn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đều là lỗi của tôi, sao có thể nói lời cảm ơn?”

Hắn cứ như vậy đút từng muỗng cháo cho anh đến khi ăn xong. Chờ đến khi Chẩm Tri Trúc gần như bình phục, hai người làm thủ tục trở về nhà.

Chẩm Tri Trúc đến từ tỉnh khác nên phải trọ ở trường. Anh nhớ mang máng, năm đó anh và Trương Duẫn sống ở bên ngoài, Trương Duẫn có một căn hộ lớn ở gần trường học, sau này hắn sang tên cho Chẩm Tri Trúc.

"Gối đầu, đêm nay cậu ngủ đừng đá chăn. Trời ban đêm rất lạnh." Trương Duẫn sờ đầu Chẩm Tri Trúc, hắn cao hơn Chẩm Tri Trúc mười centimet. Chẩm Tri Trúc khoảng 1m78, còn Trương Duẫn khoảng 1m88, sau khi học đại học Trương Duẫn lại cao đến 1m93. Chẩm Tri Trúc im lặng suy nghĩ một lúc, Trương Duẫn ăn gì mà lớn vậy.

"Ừm."

Chẩm Tri Trúc vẫn còn nhớ đường đến nhà Trương Duẫn, hai người ngựa quen đường cũ đến khu chung cư. Nhưng khi đến cửa, Chẩm Tri Trúc thực sự không nhớ được mật khẩu của nhà Trương Duẫn. Sau khi chuyển quyền sở hữu cho anh, thì anh lại đổi mật khẩu, đã nhiều năm như vậy cũng đã sớm quên mất.

"Sao vậy? Hôm nay bị sốt đến đầu óc không tỉnh táo à?" Trương Duẫn mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều rất là sáng chói như ánh mặt trời. Tên này, Chẩm Tri Trúc âm thầm thở dài, nếu sau này hắn không làm loại chuyện như vậy. Rất có thể...

Nhưng mà có nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì. Anh cũng đã trọng sinh.

“Ừ.” Chẩm Tri Trúc sờ sờ đầu, tỏ vẻ mình hơi xấu hổ.

Trương Duẫn thuần thục nhập mật mã, sau đó ôm Chẩm Tri Trúc bước vào cửa. Trước cửa có đôi dép lê của bọn họ, Trương Duẫn vội vàng xỏ vào sau đó lập tức ngồi xổm xuống thay giày cho Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc chưa từng nghĩ tới Trương Duẫn  sẽ làm hành động này, đã lâu rồi anh và Trương Duẫn không thân mật như vậy. Cũng không nghĩ tới Trương Duẫn sẽ quỳ một chân xuống và thay giày cho anh mà không chút ghét bỏ nào. Nghĩ đến đây, đôi mắt của Chẩm Tri Trúc trở nên hơi ươn ướt, có lẽ kiếp trước anh đã hiểu lầm Trương Duẫn ở một khía cạnh nào đó?

Hắn thực sự là một người tốt và rất đáng để yêu. Anh vừa nghĩ đến việc có nên chia tay với Trương Duẫn hay không. Có lẽ như vậy thì sau này sẽ không xảy ra chuyện lộn xộn như vậy, nhưng hiện tại, anh thật sự không nỡ chia tay với hắn. Hay là đi một bước tính một bước?

Trọng sinh, thì mọi thứ trên thế giới này sẽ bắt đầu lại. Tất cả đều có vẻ quen thuộc nhưng đều là xa lạ, chỉ có người trước mắt mười năm sau vẫn ở cạnh anh.

"Tôi đi pha một ít nước cho cậu tắm." Trương Duẫn đi dép cho Chẩm Tri Trúc, đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Tối nay hai người xin nghỉ tiết tự học buổi tối cho nên về nhà sớm. Ký túc xá của Chẩm Tri Trúc không có kiểm tra phòng ngủ, trên cơ bản mỗi ngày anh đều ở một chỗ với Trương Duẫn. Vào năm cuối cao trung, hai người bị phát hiện ở chung. Đương nhiên, đây chính là chuyện đã xảy ra với Chẩm Tri Trúc ở kiếp trước.

Chẩm Tri Trúc thoải mái tắm rửa, uống thuốc rồi nằm lên giường lớn. Lúc này, Trương Duẫn vẫn còn rất nhút nhát, cả hai cũng không làm chuyện gì quá mức.

Sau khi Trương Duẫn tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm đi ra, so với các bạn cùng lứa, cơ thể hắn khỏe khoắn hơn. Cơ bụng tám múi và làn da khỏe mạnh chỉ có ở người châu Á. Hình tam giác ngược điển hình, cởi quần áo ra thì có da có thịt. Chẩm Tri Trúc trước đây rất thích sờ cơ bụng của Trương Duẫn, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng chạm vào cơ bụng của hắn.

Trương Duẫn nhìn thấy người trên giường không có động tĩnh gì, chắc là bị bệnh nên có chút buồn ngủ. Hắn tắt đèn và nằm xuống bên cạnh.

Trong lòng cảm thấy có chút mất mát, hôm nay gối đầu của hắn có vẻ không nhiệt tình lắm.

Chẩm Tri Trúc thật sự không có cách nào để nhiệt tình, trong lòng anh đang rối bời. Anh và Trương Duẫn có nên tiếp tục hay không?

Trương Duẫn cọ cọ vào Chẩm Tri Trúc, chân hắn chạm vào chân Chẩm Tri Trúc, Trương Duẫn  quay lại và đối mặt với Chẩm Tri Trúc.

“Gối đầu, cậu ngủ chưa?”

_______________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn cả nhà đã đọc.

Bah.

(~ o ~)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top