Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Dưới ánh nắng, một nhóm nam sinh đang rượt đuổi nhau.

Chẩm Tri Trúc đứng dưới bóng cây,  Trương Duẫn dường như nhận ra ánh mắt của anh, hắn thực hiện một bước ba bước ném bóng, vào!

Đột nhiên, Trương Duẫn quay lại nhướng mày nhìn anh.

Kiếp trước, đã rất nhiều lần Chẩm Tri Trúc muốn quay lại thanh xuân nhưng bây giờ trở về, trong lòng lại có chút cảm giác khó tả.

Giáo viên thể dục kêu tập trung lại, mọi người đều thực hiện một số hoạt động chuẩn bị, về cơ bản họ vào các tiết thể dục đều là hoạt động tự do, rất ít chương trình giảng dạy.

Trương Duẫn tham gia đội bóng rổ, Chẩm Tri Trúc thì ngồi sang một bên để xem họ chơi bóng rổ.

Thật ra kiếp trước Chẩm Tri Trúc cũng có chơi bóng rổ, kiếp trước lúc học đại học Trương Duẫn thấy nhàm chán nên đã rủ Chẩm Tri Trúc chơi bóng rổ, sau này, sau khi đi làm, Chẩm Tri Trúc cũng hình thành thói quen tập thể dục.

Mặc dù tập thể dục chủ yếu là giữ dáng, đó là lý do tại sao Trương Duẫn lại chăm chỉ rèn luyện cơ thể của mình trong nhiều năm qua.

Chẩm Tri Trúc nghiêng đầu nhìn Trương Duẫn chơi bóng rổ, ánh nắng có phần chói mắt, bóng tối của rổ che khuất khuôn mặt hắn, làm mờ đi đường nét.

Anh ngồi đó thực sự chán nên đi đến căng tin mua nước có gas cho Trương Duẫn và một ly nước chanh cho mình.

Khi quay lại, anh thấy có mấy cô gái đang mang nước đến cho Trương Duẫn, Chẩm Tri Trúc nhìn nước trong tay mình cười khẽ.

Trương Duẫn đi vòng qua đám đông và đi về phía anh, anh chỉ mặc một bộ đồ thể thao vì chơi bóng rổ rất nóng. Chẩm Tri Trúc rõ ràng nhìn thấy những giọt mồ hôi trên chóp mũi Trương Duẫn, đột nhiên nước chanh trong tay anh bị lấy đi.

Anh thấy Trương Duẫn không hề quan tâm uống nước qua ống hút, các cô gái xung quanh có vẻ hơi ngơ ngác, không ngờ rằng Trương Duẫn lại có loại... đam mê này?

Chẩm Tri Trúc cũng không có phản ứng, tay cầm nước chanh vẫn lơ lửng trên không, tay còn lại cầm chai nước ngọt.

"Tôi... đã uống cái này." Chẩm Tri Trúc nhìn đám đông phía sau Trương Duẫn, bạn bè của hắn nhìn hai người với nụ cười nửa miệng.

Trương Duẫn dùng một tay ôm Chẩm Tri Trúc vào lòng, Chẩm Tri Trúc  bị hắn kéo mạnh, toàn thân mất đi trọng tâm, anh nghe thấy từ trong lồng ngực Trương Duẫn phát ra: "Tôi không ngại."

Chẩm Tri Trúc giật giật khóe miệng, cho dù không ngại thì trước mặt nhiều người như vậy cũng nên biết tiết chế chứ!

"Không phải của không thích nước chanh sao?" Chẩm Tri Trúc hỏi.

Trương Duẫn đặt nước chanh vào tay Chẩm Tri Trúc, kề sát tai Chẩm Tri Trúc nói: "Tôi không thích nó, chua. Nhưng cậu đã uống, rất ngọt."

Nói xong, Trương Duẫn buông anh ra, sau đó vẫy vẫy tay, giải tán đám người xem náo nhiệt.

Nhưng với tư cách là một hủ nữ thâm niên, Chương Thâm đã bắt đầu nghĩ đến tiết mục học bá công đùa bỡn học tra thụ! Quá là đã! Chiều nào phân công vai trò dừng lại và ông chủ, Chẩm Tri Trúc nhất định là thụ! Cô vô cùng muốn chia sẻ suy nghĩ này với người khác ngay lập tức.

Chẩm Tri Trúc vẫn ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa hết.

Anh cư nhiên bị một đứa 17, 18 tuổi đùa bỡn giữa ban ngày ban mặt! Mặt của anh! Giờ biết để đâu? Người khác chắc chắn đều nghĩ anh là thụ!

Nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh lại! Chẩm Tri Trúc nhấp một ngụm nước chanh để bình tĩnh lại, sau đó thở ra.

Khi quay người tìm chỗ ngồi, tình cờ bắt gặp đôi mắt của Chương Thâm giống như một con hổ đói đang vồ lấy thức ăn.

A aaaaa! Chẩm Tri Trúc uống ly nước chanh mà vừa nãy Trương Duẫn uống! Chương Thâm hét lên trong lòng, Chẩm Tri Trúc cũng không thể nghe được.

Cô gái này về ngoài là một bé loli nhưng trong tâm lại là mãnh nam! Không nghĩ đến việc yêu đương, chỉ muốn nhìn mấy anh trai yêu đương thui!

Chẩm Tri Trúc xấu hổ cười với cô, sau đó giơ lon nước có gas trong tay lên ý bảo cô có muốn uống không.

Là một hủ nữ của thời đại mới của thế kỷ 21, sao Chương Thâm có thể lấy nước của thụ mua cho chồng mình?  Cô lắc đầu như trống bỏi, vung tay mạnh mẽ, dùng cơ thể chứng tỏ mình không muốn uống.

Sau giờ học thể dục có một tiết tự học, Chẩm Tri Trúc trở lại phòng học trước, đặt lon nước ngọt chưa mở lên bàn của Trương Duẫn và mở sách ra. Anh còn phải ôn lại bài tập về nhà, nếu lần này thi không tốt sẽ phải đến lớp dành cho học sinh kém.

Không phải vì Trương Duẫn mà ở lại! Mà là vì học tập! học tập! Trong lòng Chẩm Tri Trúc tự an ủi mình.
Rời xa Trương Duẫn, yêu học tập.

Rời xa học tập, yêu Trương Duẫn.

Phi phi phi, nghĩ cái quái gì vậy? Người đàn ông nhỏ bé trong đầu Chẩm Tri Trúc lại bước ra gây sự, lắc đầu, anh cầm lấy cây bút trên bàn, bắt đầu viết thật nhanh.

Khi Trương Duẫn quay lại, Chẩm Tri Trúc đang làm một câu hỏi, câu này khiến anh phải vò đầu bứt tai. Khó quá trời khó!

Anh ngẩng đầu nhìn Trương Duẫn, mùi hormone nam xộc thẳng vào mặt khiến Chẩm Tri Trúc đỏ mặt, anh rất thích mùi của Trương Duẫn nó khiến anh cảm thấy an tâm.

"Không biết cách làm sao?" Trương Duẫn kéo ghế ra và đặt áo khoác đồng phục học sinh của mình lên lưng ghế.

Chẩm Tri Trúc gật đầu, liếc nhìn vầng trán ướt của Trương Duẫn, anh lấy một gói khăn giấy trên bàn ra và đưa cho hắn.

Trương Duẫn lưu loát lấy ra một miếng khăn giấy và tiến lại gần Chẩm Tri Trúc.

Hắn cầm bút chỉ vào câu hỏi trên tờ giấy: “Đối với câu hỏi này, trước tiên phải hiểu yêu cầu của nó …”

Nói xong, hắn nhìn Chẩm Tri Trúc, nhưng Chẩm Tri Trúc vẫn sững sờ.

"Tôi nói vậy đã rõ chưa?" Trương Duẫn mỉm cười hỏi Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc phục hồi tinh thần và nói: "Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm. Cậu nói lại đi."

Anh ảo não nhìn tờ giấy, tại sao Trương Duẫn lại đẹp trai như vậy? Hắn khi đang giảng đề và khi chơi bóng rổ hoàn toàn khác nhau, nhưng vẻ ngoài đầy khí phách và hăng hái vẫn là cùng một người.

"Vậy tôi nói lại lần nữa, cậu phải nghe cho kỹ." Trương Duẫn mở lon nước và uống một ngụm.

Một mùi cam đi cùng với giọng nói của Trương Duẫn khi hắn nói, xộc vào mũi và trái tim của Chẩm Tri Trúc.

Trong những năm tháng tuổi xế chiều, Chẩm Tri Trúc vẫn cảm thấy rung động khi nhớ lại cảnh tượng này.

Nhiều lúc, con người có những lúc không thể khống chế trái tim đập loạn nhịp của mình, có thể là vì một hành động, một lời nói của ai đó, hoặc có thể người đó không làm gì cả cũng có thể khiến mình rung động.

Chớp mắt đã đến ngày thi.

Đầu tiên họ làm bài kiểm tra sinh học, sau những ngày ôn tập nghiêm ngặt của Trương Duẫn, Chẩm Tri Trúc đã vô cùng tự tin.

Trước kỳ thi, Chẩm Tri Trúc căng thẳng đến mức không thể ngủ được, nhưng lần này sau khi được Trương Duẫn ôn lại, anh lại không có cảm giác gì hết.

Kỳ thi này là kỳ thi riêng cho từng môn, không phải là kỳ thi tổng hợp, đây cũng là phần kiểm tra chi tiết dành cho những người thiên về một khối như bọn họ.

Sau này chắc phải có bài kiểm tra tổng hợp.

Khi đề thu được phát ra, Chẩm Tri Trúc liếc nhìn nó một cái rồi bắt đầu viết.

Anh và Trương Duẫn không ở cùng phòng thi, Trương Duẫn ở phòng thi đầu tiên và Chẩm Tri Trúc ở phòng thi thứ 14. Anh đã hạ quyết tâm lần sau sẽ không đến phòng thi này nữa! Tất nhiên sau này cũng sẽ không quay lại.

Rất nhanh anh đã làm xong trang đầu tiên, cũng không biết là vì ôn tập quá nhiều mà anh làm bài rất nhanh chóng khi viết đáp án cũng không còn do dự

Sau khi Trương Duẫn thi xong, hắn  đến phòng thi thứ 14 đợi Chẩm Tri Trúc, nhìn qua khe cửa và tình cờ nhìn thấy Chẩm Tri Trúc đang ngồi bên cửa sổ. Đường nét của Chẩm Tri Trúc trông mềm mại như bóng dưới ánh hoàng hôn, khiến hắn thực sự muốn cắn một miếng.

Chẩm Tri Trúc đang bận múa bút thành văn, đương nhiên không biết Trương Duẫn ngoài cửa đang nghĩ gì, sau khi kiểm tra toàn bộ xong, anh  thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Vừa quay đầu, anh đã nhìn thấy Trương Duẫn ở cửa, anh có chút phấn khích và muốn chia sẻ niềm vui sau kỳ thi với Trương Duẫn.

Chẩm Tri Trúc bước ra từ cửa sau, Trương Duẫn dựa vào bức tường của hành lang cúi đầu chơi  điện thoại di động.

“Đi thôi.” Khi nói chuyện Chẩm Tri Trúc không kìm được sự vui vẻ.

Trương Duẫn nhướng mày, ném áo đồng phục lên vai: "Muốn ăn cái gì?"

Hắn rất ăn ý không hỏi Chẩm Tri Trúc thi thế nào, bởi vì chỉ cần nhìn vẻ mặt của Chẩm Tri Trúc là biết làm bài thi tốt.

"Tôi muốn ăn Lẩu Tom Yum." Chẩm Tri Trúc liếm môi, kết thúc bài kiểm tra sinh học bọn họ có thể tan học, môn này kiểm tra vào buổi chiều, mấy ngày thi không có tiết tự học vào buổi tối, đi ăn lẩu Tom Yum thì còn gì bằng.

"Được." Trương Duẫn lấy ra một cái bình giữ nhiệt từ cặp của mình.

Chẩm Tri Trúc nhìn cái bình, đó là cái bình giữ nhiệt Doremon, nhớ mang máng là trước đó anh mua rồi để trong nhà Trương Duẫn.

"Đây là cái gì?" Chẩm Tri Trúc hỏi.

Trương Duẫn mở nắp, uống một ngụm trước, cảm thấy không nóng liền đưa cho Chẩm Tri Trúc: “Nước chanh mật ong, không nóng.”

Chẩm Tri Trúc cầm lấy, anh rất thích uống nước chanh, nhưng Trương Duẫn lại không thích lắm.

Nước trong bình giữ nhiệt còn ấm, nước chanh pha mật ong rất ngon, uống một miếng nước đã làm anh thèm ăn hơn rất nhiều.

Khi đến nhà hàng Thái thì nơi này đã rất đông khách rồi, vừa bước vào đã một luồng hơi nóng ập vào khiến người ta khó thở.

Hai người chọn một phòng riêng nhỏ, Chẩm Tri Trúc gọi một Lẩu Tom Yum rồi đưa thực đơn cho Trương Duẫn, Trương Duẫn nhận lấy và gọi một ít thịt, nhìn những món ăn vặt khác, thêm một vài món rồi hài lòng đặt thực đơn xuống.

"Cậu gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết!" Chẩm Tri Trúc còn chưa ăn xong đã bắt đầu cảm thấy đau lòng vì không thể ăn hết được.

Trương Duẫn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay thi nên bồi bổ cho cậu."

“Tôi cũng không có bệnh, bồi bổ làm gì ?” Chẩm Tri Trúc nhỏ giọng nói nói. Mặc dù anh rất thích ăn lẩu Tom Yum có vị chua và cay nhưng nhiều đồ ăn như vậy thực sự rất lãng phí.

"Không phải còn có tôi sao?" Trương Duẫn mỉm cười, hắn biết Chẩm Tri Trúc không thích lãng phí.

"Gối đầu, tôi cảm thấy trạng thái gần đây của cậu tốt hơn trước rất nhiều." Trương Duẫn đặt tách trà xuống, nhìn chăm chú lá trà nổi lên trong chén.

"Hả?"

Trương Duẫn nhích lại gần  Chẩm Tri Trúc, hôm nay lời hắn đã kìm nén đã lâu rốt cuộc cũng nói ra.

"Lúc trước, tôi luôn cho là cậu không cần tôi nữa." Trương Duẫn ủy khuất vô cùng nhìn Chẩm Tri Trúc, anh không thể chịu đựng được Trương Duẫn nhìn mình chằm chằm như vậy, luôn có cảm giác như anh đang bắt nạt hắn.

Chẩm Tri Trúc thở dài: "Tôi xin lỗi."

"Không, là tôi cảm thấy, là tôi làm chưa đủ tốt. Cậu nói đi, tôi làm sai chỗ nào, tôi nhất định sẽ sửa chữa." Trương Duẫn nắm lấy tay Chẩm Tri Trúc nói tiếp: “Nhưng xin cậu đừng không nóng không lạnh với tôi như lúc trước, được không?”

Chẩm Tri Trúc cắn môi dưới, anh khổ không nói hết : “Trương Duẫn, cậu thật sự rất tốt. Thời gian trước là vấn đề của tôi."

"Vậy những gì cậu nói trước đó, chúng ta bắt đầu lại, liệu còn tính không?" Trương Duẫn nhìn vào mắt Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc chợt nhớ đến lúc mình mới sống lại đã kiêu ngạo, lúc đó Trương Duẫn có lẽ không vui phải không?

Anh vừa định nói thì người phục vụ đẩy xe đẩy đi vào.

“Các món ăn đã chuẩn bị xong, xin quý khách chờ một chút.” Người phục vụ đặt đĩa lên bàn rồi ân cần đóng cửa lại.

Bảy tám món ăn được bày ra trên bàn, bao gồm cả đồ nấu chín và món lẩu.

"Ahem, chúng ta ăn cơm trước đi." Trương Duẫn phá vỡ sự im lặng.

Chẩm Tri Trúc gật đầu, anh thực sự muốn nói…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top