Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Edit: Chuang

Beta: An Nhiên

~~~~~~~

Tạ Phỉ nâng mắt, tầm mắt liếc nhìn bàn tay chống bên sườn mặt của mình, cực kỳ khẳng định là mình đã bị kabedon. Người kabedon cậu có giọng trầm thấp, cố ý lạnh giọng, nhưng vừa khéo như vậy lại khiến Tạ Phỉ nghe ra được phiền não trong lòng Cố Phương Yến.

Nhưng vấn đề này rất lạ kỳ.

Cậu lách ra từ dưới cánh tay Cố Phương Yến, đứng bên lan can kế cầu thang, hỏi ngược lại Cố Phương Yến: "Đang yên lành tớ trốn cậu làm gì?"

Cố Phương Yến thu tay lại và xoay người, dựa vào phần tường ban nãy Tạ Phỉ mới dựa, chẳng buồn chớp mắt mà nhìn cậu chăm chú: "Sau đại hội thể thao, cậu đã không để ý đến tớ trên Wechat, lần nào cũng phải qua một hai tiếng mới trả lời tin nhắn."

Tạ Phỉ hơi sửng sốt, cầm điện thoại lục lại lịch sử trò chuyện, phát hiện đúng như Cố Phương Yến nói.

"Liên tiếp một tuần không ăn cơm với tớ, vừa tan học đã chạy mất, đến đâu cũng không bắt được cậu." Cố Phương Yến tiếp tục nói: "Nếu không phải trốn tớ, vậy thì là chiến tranh lạnh với tớ sao?"

Hiểu lầm này quá lớn rồi. Trong lòng Tạ Phỉ sinh ra chút áy náy, lại có chút chột dạ. Cậu cụp mắt rồi lại nâng lên, chân thành nhìn vào Cố Phương Yến và nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ bận thôi."

"Bận cái gì?" Cố Phương Yến âm u hỏi.

Tất nhiên Tạ Phỉ không thể nói cậu đang bận chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, chỉ đành nói: "Sắp sửa tới thi giữa kỳ rồi, đương nhiên là bận lật đổ vị trí hạng nhất khối của cậu."

Sau đó Tạ Phỉ không cho Cố Phương Yến bất cứ cơ hội phản bác và hỏi lại, cậu đi về trước một bước, nói một cách đúng tình hợp lý: "Cậu không cảm thấy tớ tiến bộ rất lớn sao?"

"Hình như là vậy." Nghĩ đến bài trắc nghiệm trước đó, giọng điệu Cố Phương Yến bình bình.

"Cái gì mà hình như? Đây là sự thật bày ra ngay trước mắt đó được chưa? Tạ Phỉ nâng cao âm lượng, dáng vẻ không hài lòng với câu trả lời của hắn.

"Nếu đã là học tập, vì sao không học cùng tớ?" Cố Phương Yến nghiêng đầu qua.

Tạ Phỉ vội vàng lôi ra cái cớ thứ hai: "Tớ còn phải viết nhạc, sắp đến ngày nộp bản thảo rồi."

Người đối diện vẫn nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt nặng nề.

Mắt Cố Phương Yến màu hổ phách nhạt, khi đứng dưới ánh nắng sẽ phản xạ ánh sáng hết sức trong trẻo. Nhưng lúc này không có ánh mặt trời, sườn mặt của hắn khuất trong bóng râm cầu thang, đôi mắt sâu lắng như giống cổ, nhìn lướt qua khó có thể nhìn thấu đáy mắt.

Đột nhiên, Tạ Phỉ nhớ tới ngày cuối cùng của lễ Quốc khánh. Lúc ấy cậu bị kẹt xe, rất muộn mới về đến khu dân cư. Sau khi Cố Phương Yến mở cửa cho cậu, hắn cũng nhìn cậu bằng ánh mắt như thế này. Tối hôm đó, Tạ Phỉ tức giận cáu gắt vì Cố Phương Yến hôn cậu, đồng thời nóng lòng tìm mọi cách để đẩy hắn ra xa, quên mất việc tìm hiểu thâm ý trong ánh mắt đó.

Ẩn dưới ánh mắt nặng nề có lẽ là một cảm xúc bất an nào đó, Cố Phương Yến dường như luôn lo sợ, sợ cậu sẽ không đi tìm hắn, sợ cậu không quan tâm hắn.

Đáy lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn.

Tạ Phỉ khẽ than một tiếng, nói: "Cậu đấy, sao cứ luôn nghĩ mấy chuyện không đâu."

"Vì cậu chẳng chịu nói gì với tớ cả." Cố Phương Yến dời tầm mắt, xuyên qua cửa sổ đang mở dưới cầu thang nhìn ra bên ngoài.

Gió thu lướt qua, lá xanh dần chuyển vàng, thảm cỏ xanh mướt lúc hè giờ đây mọc rải rác, một mảnh héo úa.

Tạ Phỉ cũng nhìn qua, mấy giây sau thì quay đầu, vươn tay ngoắc lấy ngón tay Cố Phương Yến để xuôi bên người.

"Xin lỗi."

Giọng thấp như đang nỉ non.

Cố Phương Yến cụp mắt, lướt nhìn ngón tay Tạ Phỉ rồi tiện đà dời mắt lên trên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Phỉ. Tạ Phỉ tưởng hắn muốn nói gì, không ngờ trong phút chốc, Cố Phương Yến lật cổ tay chen năm ngón tay vào kẽ hở tay cậu, đan tay với cậu.

"Ê --"

Tiếng hô còn chưa dứt, lưng áo Tạ Phỉ đã bị Cố Phương Yến túm lấy rồi kéo một cái, cậu đổ về trước, dán vào ngực người đối diện.

"Trước đây tớ cảm thấy mình không có kiên nhẫn, nhưng bây giờ..."

Giọng Cố Phương Yến càng lúc càng nhẹ, cách Tạ Phỉ càng lúc càng gần. Dáng môi người thiếu niên rất đẹp, màu sắc tươi đẹp, không son vẫn tự đỏ, căng tròn bóng bẩy, vì kinh ngạc mà hơi hé ra, có thể thấy được đầu lưỡi.

Hô hấp dần dần giao hòa, lông mi như lông quạ của Tạ Phỉ run run, vào thời khắc sắp đụng nhau, tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Reng reng reng reng reng --

Tạ Phỉ chợt tỉnh táo lại lùi về sau một bước dài, làm ra vẻ nghiêm túc nói tiếp câu mà Cố Phương Yến chưa nói xong: "Nhưng bây giờ nên về lớp rồi."

Cậu nói xong thì xong, chẳng buồn nhìn Cố Phương Yến cái nào. Về đến lớp ngồi vào chỗ ngồi, cậu cảm thấy mặt hơi nóng, lát sau mở cửa sổ ra hết cỡ.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào làm lộn xộn đề thi và giấy nháp trên bàn, Tạ Phỉ đành phải sắp xếp và đè chúng lại. Làm xong mấy việc này, cậu nghe thấy ghế bên cạnh bị kéo ra, Cố Phương Yến khẽ ho một tiếng rồi ngồi xuống.

Trên bục giảng, giáo viên tranh thủ giảng đề thi trắc nghiệm vừa nãy, Tạ Phỉ cẩn thận mở bài thi ra, giả vờ đang nghiêm túc nghe giảng nhưng ánh mắt không khống chế được mà chạy sao bên Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến nghiêm mặt, môi mỏng nhếch lên, mí mắt khẽ cụp, biểu cảm hơi tệ, giống như vã lắm mà không được. Nhưng dù như vậy, khuôn mặt này cũng không thể bắt bẻ, mỗi một đường cong đều như được thiết kế và đẽo gọt tỉ mỉ, hoàn mỹ không tỳ vết.

Móa... Tại sao lại cảm thấy hắn đẹp trai chứ!

Tạ Phỉ như bị điện giật mà thu tầm mắt về, nghiêng nửa người trên về phía trước, nằm dài lên bàn quay mặt ra ngoài cửa sổ. Bị gió thổi một hồi, mặt cậu không nóng cũng không đỏ nữa, nhưng dòng suy nghĩ không ngừng bay về phía Cố Phương Yến.

Khung cảnh ở cầu thang tái hiện trong đầu cậu một lần lại một lần. Ánh mắt của Cố Phương Yến khi nhìn cậu, hô hấp khi môi và môi sắp chạm nhau, thậm chí yết hầu di động lên xuống, các chi tiết dần phóng đại, không cái nào không tỏa ra sự gợi cảm.

Đậu, mình tiêu rồi.

Tạ Phỉ xòe vuốt ra, cào lung tung trên mặt bàn, kéo tờ đề dán lên mặt mình, bắt đầu diễn vai tự kỷ.

"Bạn học Tạ." Cố Phương Yến vươn tay gõ hai cái lên bàn, thấp giọng nói: "Đề này tớ làm sai rồi, có thể giảng cách giải đúng cho tớ không?"

Điêu dân lớn mật, ngươi đang hãm hại ta!

Tạ Phỉ nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.

Điêu dân ngồi bên cạnh cậu lại gõ vào bàn thêm hai cái, tiếng động không lớn không nhỏ, có thể quấy rầy Tạ Phỉ nhưng khó bị giáo viên phát hiện.

Tạ Phỉ ngồi thẳng dậy, trừng mắt với Cố Phương Yến: "Cậu phiền quá!"

Cố Phương Yến lại hừ nhẹ một tiếng.

Tạ Phỉ: "..."

Ông em giai này sao vẫn còn khó ở thế!

Cậu bực bội trợn mắt, viết cho Cố Phương Yến một bài giải rồi vứt giấy nháp qua, cho người này tự suy nghĩ.

Lúc sau, Tạ Phỉ phát hiện quan hệ giữa cậu và Cố Phương Yến hơi thay đổi. Sâu trong lòng cậu càng dung túng Cố Phương Yến hơn. Số lần đi thăm Trung Thu từ năm đến bảy ngày một lần, biến thành một tuần hai ba lần, có lúc còn ở lại chỗ Cố Phương Yến ăn bữa khuya.

Nhưng đối với một vài hành động thân mật nào đó vẫn từ chối -- Đấu tranh để từ chối. Vì cậu biết một khi đồng ý thì tương đương với vượt qua giới hạn kia, tất cả mập mờ đều hóa thành thực sự, cái gì cũng có lý do rõ ràng.

Tạ Phỉ vẫn hơi sợ việc sinh ra quan hệ về mặt tình cảm với người khác, nhưng lại không tự chủ được mà gần gũi với Cố Phương Yến. Cậu chỉ có thể vừa kéo giới hạn, vừa buông thả bản thân.

Đến trước sinh nhật Cố Phương Yến là kỳ thi giữa kỳ, vẫn thi hai ngày như trước, từ thứ ba đến thứ tư, thi xong nghỉ thẳng đến chủ nhật. Sinh nhật Cố Phương Yến vào ngày 24 tháng 11, là thứ hai, thời gian nhà họ Cố tổ chức tiệc sinh nhật được sắp xếp vào thứ năm.

Tạ Phỉ đã làm xong quà sinh nhật cho Cố Phương Yến, chỉ đợi thi xong thì ra tiệm in lấy. Cậu vốn định đi một mình, nhưng Cố Phương Yến nghe xong thì nói chỗ đó thuận đường, rất kiên quyết đòi đi chung.

Trùng hợp Bùi Tinh Nguyên có việc, không thể lái xe đến đón cậu. Tạ Phỉ suy nghĩ, từ trường đến hồ Kính Nguyệt phải đổi hai chuyến tàu điện ngầm rồi bắt một chuyến xe buýt, sau khi xuống xe còn phải đi bộ 1.5 km, giống như một thử thách dài, thế là lên cơn lười đồng ý luôn.

Nhưng sau khi lên xe, Tạ Phỉ không nhịn được trêu ghẹo Cố Phương Yến: "Em trai Cố, cậu phát hiện rồi sao? Cách sinh nhật cậu càng gần, hình như cậu càng dính người."

Cố Phương Yến bình chân như vại hỏi lại: "Không thể sao?"

"Sẽ bị người ta cười." Tạ Phỉ kéo dài ngữ điệu, nói một cách đứng đắn.

"Bị ai?"

Tạ Phỉ nâng tay chỉ vào mình: "Tớ."

"Nếu đã là cậu thì đâu có gì quan trọng?" Cố Phương Yến nói rất hời hợt.

Tạ Phỉ bị độ mặt dày của em trai Cố làm giật mình.

Khi đến trạm đích đầu tiên, Cố Phương Yến phát huy tinh thần dính người của hắn, muốn đi cùng Tạ Phỉ. Tạ Phỉ tất nhiên không thể đồng ý, lời lẽ thành khẩn nói: "Tớ chỉ đi lấy một món đồ thôi, cũng không phải đi làm cái gì, cậu chờ tớ ở trên xe là được rồi."

"Cậu không muốn cho tớ đi theo, mà qua hai ngày nữa vừa đúng sinh nhật tớ." đôi mắt Cố Phương Yến khẽ xoay chuyển: "Vậy nên... Là đi lấy quà sinh nhật chuẩn bị cho tớ sao?"

"Không phải." Tạ Phỉ chối đây đẩy.

"Thế thì là cái gì?" Cố Phương Yến rõ ràng không tin.

Tạ Phỉ nói đại: "Thư tình cho người khác."

Cố Phương Yến: "..." Sắc mặt hắn trầm xuống, mắt hơi nheo lại tỏa ra mùi vị bất mãn và nguy hiểm.

Thành công chọc tức Cố Phương Yến, Tạ Phỉ vui vẻ cười hừ một tiếng, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Tạ Phỉ liên hệ với một tiệm in ấn trước kia có hợp tác, chủ tiệm rất giỏi về thiết kế chế tác kiểu sách mỏng này.

Lấy được hai cuốn sách, một cuốn đề, một cuốn đáp án. Bìa theo phong cách đơn giản, màu đen làm nền, in một số công thức vật lý theo chiều thẳng, ngược, xiên, nghiêng. Nhìn lướt qua sẽ tưởng là sổ ghi chép được thiết kế riêng, hoàn toàn không nhận ra có liên quan đến thi đấu. Tạ Phỉ khá hài lòng.

Tiền đã thanh toán online từ lâu, nhưng lúc sắp đi Tạ Phỉ nghĩ đến gì đó, nhân tiện in một bản nhạc phổ. Cậu bỏ đồ vào cái túi đang xách trong tay, đi ra khỏi cửa tiệm thì nhìn thấy Cố Phương Yến đang đợi ngoài xe.

Dưới bầu trời âm u đầy mây dày đặc, Cố Phương Yến mặc một chiếc áo gió dài màu đen sẫm, để mở tà áo trước, lộ ra áo sơ mi nhạt màu bên trong. Gió rất ồn ào, nhưng ở chỗ hắn lại bỗng nhiên hạ thấp khí thế trở nên dịu ngoan, thổi bay tà áo của hắn như đang ôm ấp nó.

Tạ Phỉ không khỏi bật cười bước nhanh hơn, đi đến giữa đường, sau lưng chợt truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên không chắc chắn:

"Tạ Phỉ?"

Giọng nói này rất quen tai, khoảnh khắc Tạ Phỉ nghe thấy thì vẻ mặt cậu ngẩn ra.

Ngón tay đang cầm túi xách siết một chút, cậu chậm rãi quay người.

Người gọi cậu là một cô gái cao, tuổi tác có vẻ lớn hơn cậu một chút, sau lưng mang một hộp đàn màu đen. Trong nụ cười mang chút ngạc nhiên: "Chị còn tưởng nhìn nhầm rồi, không ngờ thật sự là cậu. Lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Tạ Phỉ cười với cô nàng, sau đó hất cằm về hướng Cố Phương Yến: "Có người đang đợi em, em đi trước ạ."

Cậu nói xong đi ngay, bước chân không ngừng giây nào đi đến trước mặt Cố Phương Yến, nụ cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn rất nhẹ, rất nhạt, khó mà tả được.

"Người lúc nãy là ai?" Cố Phương Yến kéo mở cửa giúp cậu.

Tạ Phỉ cụp mắt: "Là... Đàn chị học đàn lúc trước."

Xe tiếp tục chạy về phía trước, Tạ Phỉ lấy bịt mắt hơi nước ra, mở hộp, dứt khoát nhanh nhẹn bịt mắt lại.

Cố Phương Yến nghiêng đầu nhìn cậu, thong thả vươn tay ra giúp cậu chỉnh lại mớ tóc rối trước trán.

Một khi đúng tới chuyện liên quan đến đàn, tâm trạng của Tạ Phỉ sẽ luôn trùng xuống ngay lập tức. Cố Phương Yến từng thử tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Phỉ luôn luôn im lặng không nói.

Hắn yên lặng nhìn cậu, qua một lúc mới thấp giọng nói sang chuyện khác: "Ngày mai thức dậy thì đi luôn nhé?"

Tạ Phỉ mang bịt mắt quay qua Cố Phương Yến, đơ mặt hỏi: "Không thể để lúc bắt đầu ăn cơm mới đi được sao?"

Đáp án không làm Cố Phương Yến cảm thấy bất ngờ, hắn không chút do dự nói lại: "Thế cậu thức dậy thì nói với tớ một tiếng, tớ qua tìm cậu."

"Ê ê, cậu là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật mà, làm như vậy không ổn đâu." Mặt Tạ Phỉ không biểu cảm.

"Nhiều người tới lắm, cậu không muốn gặp, tớ cũng không muốn." Cố Phương Yến nói.

Sinh nhật mỗi năm một lần, nhưng lễ trưởng thành năm mười tám tuổi chỉ có một lần, nhà họ Cố đương nhiên phải tổ chức lớn. Bạn bè hai giới chính trị và thương nghiệp, họ hàng thường hay qua lại đều mời đến hết. Có nghĩa là bữa tiệc này là một nơi tràn đầy cảnh giao tiếp.

Cố Phương Yến không bài xích giao tiếp làm quen, mặc dù hắn nói năng thận trọng, lạnh lùng như tuyết, nhưng kỹ xảo và kỹ năng cần có đều thành thạo. Hắn chẳng qua là muốn gặp Tạ Phỉ sớm một chút.

"Bọn Hạ Lộ không phải cũng đi sao? Cậu kêu họ đến sớm với cậu." Tạ Phỉ cười lên, tiếp đó lại nói muốn ngủ, không để ý Cố Phương Yến nữa.

Cuối tháng mười một, thành phố Lâm Giang đã từ cuối thu bước vào đầu đông, trời trở tối rất sớm, lúc đến hồ Kính Nguyệt trên trời đã treo một vầng trăng chưa tròn hẳn.

Đèn trước cổng biệt thự chưa sáng, cả tòa nhà khuất trong bóng tối, vẫn chưa có ai về đến. Tạ Phỉ tạm biệt Cố Phương Yến rồi xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn lên.

Trong tủ lạnh có đồ ăn đã nấu sẵn, trong niêu đất có canh, nồi cơm điện có thể hẹn giờ đang làm việc. Tạ Phỉ hỏi Bùi Tinh Nguyên khi nào về, biết được đáp án là không cần chờ anh ăn cơm thì Tạ Phỉ hâm canh lại, cho lần lượt từng món ăn vào lò vi sóng.

"Là cái gì khiến em xin vắng lớp thi đấu, trở về vào cuối tuần vậy?" Bùi Tinh Nguyên hỏi trên Wechat.

"Chẳng phải anh nói bố đường của em ngày mai đến tìm em sao? Lần trước em gửi bản demo rồi, anh ta kêu em sửa lại vài chỗ. Đúng lúc sửa xong rồi, ngày mai cho anh ta nghe thử."

Hồi Quốc Khánh, Tạ Phỉ nhận đơn đó từ tay Bùi Tinh Nguyên, chủ đơn hàng là đàn anh của Bùi Tinh Nguyên. Người này có quan hệ rất tốt với Bùi Tinh Nguyên, thường xuyên đến nhà nhau, Tạ Phỉ gặp qua mấy lần.

Tạ Phỉ theo bản năng giấu chuyện đi tiệc sinh nhật Cố Phương Yến. Lúc trước không nhắc đến Cố Phương Yến với Bùi Tinh Nguyên là xuất phát từ ghét bỏ Bùi Tinh Nguyên hay nói nhảm ruồi, bây giờ là vì một tình cảm khác. Cậu muốn giấu nhẹm bí mật này đi, đợi đến cơ hội thích hợp rồi nói sau, hoặc chăng là đợi đến khi tất cả sóng gió kết thúc, không cần thiết nói ra nữa.

"Em nghĩ anh sẽ tin hả?" Bùi Tinh Nguyên nói, đồng thời gửi một meme cực kỳ gợi đòn.

Tạ Phỉ trả lời lại anh bằng mấy chữ: "Tin thì tin, không thì thôi."

"Mang đồ nướng cho em, ăn không?" Bùi Tinh Nguyên hỏi, sau đó học theo cách nói chuyện của Tạ Phỉ: "Thích thì ăn, không thì thôi."

"..."

"Thích thì mang, không thì thôi." Tạ Phỉ trả lời anh.

Lúc Bùi Tinh Nguyên về vẫn mang cho Tạ Phỉ.

Điều làm Tạ Phỉ cảm thấy kinh ngạc là bố đường trả thù lao cho cậu cũng qua đây chung. Người này tên là Hứa Nhất Tân, vừa ăn xiên vừa nghe thành quả mới sửa lại của Tạ Phỉ. Sau khi ăn xong lại đưa ra hai ba ý kiến sửa chữa.

Tạ Phỉ tức đến mức nghẹn một miếng thịt trong cổ họng, uống nước mấy lần mới nuốt xuống được. Cậu quyết định không gọi Hứa Nhất Tân là bố đường nữa, người này chính là bên A đã vô tình lại còn dày vò người ta.

Có điều đây là bên A biết đưa ra ý kiến sửa chữa cụ thể, còn biết hỗ trợ tìm linh cảm. Tạ Phỉ về phòng ngủ, đóng cửa sổ và khóa cửa, sửa hết mấy tiếng đồng hồ cuối cùng mới sửa xong.

Tạ Phỉ có một đặc điểm, một khi tiến vào trạng thái làm việc thì là một cỗ máy không có tình cảm. Từ sau khi Bùi Tinh Nguyên dẫn Hứa Nhất Tân về và bắt đầu nói chuyện ca khúc, Tạ Phỉ không liếc nhìn điện thoại lần nào nữa, tất nhiên không chú ý đến mấy tin nhắn Wechat Cố Phương Yến gửi tới.

Cậu đóng máy tính ngã ra ngủ. Đến 9 giờ sáng mới giãy giụa bò dậy từ trên giường, loay hoay rửa mặt rồi xuống lầu, không có anh trai cậu, chỉ có Hứa Nhất Tân ngồi trong phòng khách xem bóng đá.

Tạ Phỉ chào hỏi một tiếng, ăn xong bữa sáng thì lấy máy tính ra cho bên A nghe ca khúc cậu mới sửa xong tối qua.

"Hay lắm, không thể bắt bẻ được." Hứa Nhất Tân tháo tai nghe ra, lộ ra một nụ cười khen ngợi: "Cứ lấy bản này đi."

"Thật cảm ơn anh Hứa." Tạ Phỉ vẫn hơi buồn ngủ, tốc độ nói chậm rì rì, cũng không quá có sức nói chuyện, trông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "Nếu anh đã hài lòng, vậy giờ em gửi cho anh luôn."

Hứa Nhất Tân: "Nhạc phổ cũng gửi một bản."

Tạ Phỉ đương nhiên đồng ý. Cậu lên lần thu dọn nhạc phổ viết tay hôm qua, bỏ vào chiếc túi xách gần nhất rồi cầm đi đưa cho Hứa Nhất Tân, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.

Cậu vẫn đóng cửa sổ khóa cửa chính, dùng chăn trùm đầu lại, hai mắt vừa nhắm là lập tức ngủ ngay, do đó bỏ qua tiếng chuông cửa vang dưới lầu.

Reng reng --

Reng reng --

Trong căn biệt thứ to lớn, Tạ Phỉ ngủ rồi, trừ cậu ra chỉ có mình Hứa Nhất Tân tỉnh. Anh ấy mới nhận được tin nhắn của Bùi Tinh Nguyên kêu anh ấy ra ngoài, nghe thấy tiếng chuông cửa thì thuận tay xách túi xách bên cạnh lên.

Gió thu phiếm lạnh, cuốn theo lá rụng bay lượn vờn quanh, gió thổi góc áo khoác của Alpha đứng trước cổng phấp phới không ngừng. Mắt hắn màu hổ phách, một màu sắc rất sáng sủa trong trẻo, nhưng lúc nhìn Hứa Nhất Tân lại lạnh lùng đến không có bất cứ cảm xúc gì.

Là một Alpha tương đối lạnh lùng, tuổi tác không lớn, trông không giống hợp tính với Bùi Tinh Nguyên, chắc hẳn là tìm Tạ Phỉ. Trong lòng Hứa Nhất Tân đã có kết luận nhưng vẫn giơ tay nâng cặp kính trên mũi, cười hỏi: "Xin chào? Xin hỏi cậu tìm..."

"Tạ Phỉ." Cố Phương Yến nói, lẳng lặng đánh giá Alpha trước mặt, không phải là người lần trước đến trường đón Tạ Phỉ, nhưng túi xách anh ấy xách trong tay lai trùng hợp là cái mà hôm qua Tạ Phỉ lấy ra từ tiệm in.

Nhớ lại lời Tạ Phỉ thuận miệng nói lúc đó, biểu cảm của hắn càng thêm lạnh lùng.

Hứa Nhất Tân lộ ra vẻ mặt xin thứ lỗi: "Hôm qua em ấy bận rộn rất lâu, bây giờ đang ngủ trên lầu. Nếu có việc có thể đợi lát nữa rồi quay lại, hoặc là gửi thẳng tin nhắn cho em ấy."

*

Một tiếng rưỡi sau, Tạ Phỉ mơ màng mở mắt.

Ngủ đủ rồi, nhưng không có sức thức dậy cho lắm. Tạ Phỉ mờ mịt nhìn chằm chằm khoảng không ngoài cửa sổ một lát, mơ mơ hồ hồ nhớ ra hình như mình đã gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ không xem điện thoại.

... Chờ đã, gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ?

Thế chẳng phải Cố Phương Yến bị dòng suy nghĩ chạy trong đầu dìm chết rồi sao?

Tạ Phỉ bỗng chốc có sức, quay người xuống giường tìm thấy điện thoại trong túi áo khoác.

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, ba dòng ở trên cùng là Bùi Tinh Nguyên gửi.

Tên vô liêm sỉ này nói:

"Có chuyện muốn nói cho em biết."

"Cậu bạn học Alpha mặt đơ kia của em đến tìm em, Lão Hứa mở cửa cho nhưng hình như cậu ta đã hiểu lầm gì đó rồi."

"Cậu ta đến đột ngột, đi cũng nhanh, đương nhiên Lão Hứa không kịp giải thích gì cả, Nhưng mà em đã nhấn mạnh với anh ba lần là hai đứa chỉ là quan hệ bạn học bình thường, anh nghĩ cũng không có gì cần giải thích đâu hén?"

Có thể bị Bùi Tinh Nguyên gọi là "Mặt đơ", trừ Cố Phương Yến ra thì không có ai khác.

Tạ Phỉ nghiến răng nghiến lợi đánh chữ gửi đi: "Bùi Tinh Nguyên, em cảm ơn anh."

Bên kia trả lời ngay: "Không cần nói mấy lời sáo rỗng này, mời anh ăn cơm là được. Cơ mà tối nay anh mới về, thời gian hẹn vào ngày mai đi."

Móa nó --

Tạ Phỉ trợn mắt với ảnh đại diện của anh, thoát Wechat rồi gọi điện thoại cho Cố Phương Yến.

Sau khi nối máy, chuông reo mấy lần Cố Phương Yến mới nhận cuộc gọi. Tạ Phỉ vốn muốn giải thích rất nhiều, nhưng giờ phút này bỗng nhiên không biết nên mở lời thế nào.

Cậu im lặng mấy giây, Cố Phương Yến bắt đầu trước, hỏi: "Ngủ dậy rồi?"

"Ừm." Tạ Phỉ rầu rĩ trả lời một tiếng.

Cố Phương Yến: "Cậu qua đây hay tớ qua đó?"

Tạ Phỉ nghĩ ngợi một lúc, hôm nay sinh nhật Cố Phương Yến, mặc dù đến tối mới bắt đầu, nhưng nhà họ Cố chắc chắn đều có mặt, cậu đi một mình qua đó quá xấu hổ, bèn nói: "... Cậu qua đây đi."

"Đợi tớ vài phút." Cố Phương Yến nói, giọng điệu bình thường không nghe ra quá nhiều cảm xúc.

Tạ Phỉ vứt điện thoại lên giường, ngay cả dép cũng không thèm mang đã đi thẳng xuống lầu.

Là cậu đã làm sai, cậu nên làm chút gì đó để biểu đạt thành ý. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định pha tách trà cho Cố Phương Yến trước, những chuyện còn lại để gặp mặt rồi nói sau.

Cố Phương Yến nói đợi hắn vài phút, trên thực tế chỉ dùng có bốn phút.

Đun sôi một ấm nước, Tạ Phỉ đang bỏ lá trà vào ấm trà, nghe thấy tiếng xe thì bất cẩn bỏ dư. Cậu vội vàng múc một ít ra một cái ly khác, chia thành hai ly, lần lượt rót nước vào, bưng lên phòng khách rồi chạy chậm đi mở cửa mời Cố Phương Yến vào.

Đầu đông nhiệt độ thấp, cậu mặc một bộ đồ ngủ mỏng, để chân trần, phòng khách cũng không bật hệ thống sưởi, ngón chân bị lạnh đến đỏ lên lại hoàn toàn không nhận ra. Cố Phương Yến nhíu mày, dứt khoát khiêng cậu lên thả trên sofa, sau đó giũ chăn lông ở bên cạnh ra đắp lên người cậu, nhét hết cả tay và chân cậu vào trong.

Tạ Phỉ mặc cho hắn loay hoay, ngoan ngoãn không chịu được. Đợi Cố Phương Yến ngồi xuống cậu mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Cố."

Cố Phương Yến nhấc mí mắt lên, tỏ ý hắn nghe thấy rồi.

"Người mở cửa cho cậu hồi sáng là bố... Không, là bên A của tớ." Tạ Phỉ cực kỳ cẩn thận vươn tay ra móc ngón tay út của Cố Phương Yến, thấp giọng giải thích.

"Ồ." Cố Phương Yến cho cậu một âm tiết.

"Tối qua tớ luôn viết nhạc sửa nhạc, không để ý điện thoại." Tạ Phỉ bưng tách trà lên đưa cho Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến không nhận.

Alpha khó trị ghê.

Tạ Phỉ lần đầu tiên gặp lúng túng trong chuyện này, cậu thở dài, gục đầu nói: "Sao cậu so đo tính toán thế."

"Gần 24 tiếng đồng hồ tớ không liên lạc được với cậu, đến tìm cậu thì kết quả là được Alpha khác mở cửa cho." Cố Phương Yến nghiêng đầu nhìn Tạ Phỉ, giọng nói lạnh lẽo: "Tớ so đo tính toán?"

"Là tớ sai rồi." Tạ Phỉ chân thành xin lỗi.

Nhưng Cố Phương Yến không uống trà cậu đưa, cũng không nói gì thêm, mơ hồ có xu thế muốn ngồi thiền bế khẩu trên sofa nhà cậu. Tạ Phỉ hít hít mũi, đứng dậy đến trước mặt Cố Phương Yến, ngồi trên bàn trà khẽ khàng gọi: "Anh Cố."

Em trai Cố của cậu tiếp tục thiền bế khẩu, không hề quan tâm.

Tạ Phỉ lại gọi "Em trai Cố" và "Sếp Cố", vẫn không có hiệu quả.

"Cậu như này là không bạo lực không chịu hợp tác." Tạ Phỉ nói.

Cố Phương Yến liếc nhìn chân cậu, có chút ý cảnh cáo.

"Xem ra tớ chỉ có thể dùng bạo lực rồi." Tạ Phỉ đung đưa chân, chậm rãi than thở.

Giây sau, Tạ Phỉ nghiêng người qua, đưa tay chống bên sườn mặt của người này, một tay khác kéo cằm ép hắn ngẩng đầu lên.

Sau đó cúi đầu hôn lấy môi hắn.

Tạ Phỉ không muốn kéo căng giới hạn kia nữa, Cố Phương Yến không vui, cậu cũng không vui. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top