Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#lathuguiem

Nhiều khi tôi không thể nói được gì với em, có lẽ do khoảng cách địa lí giữa tôi và em quá xa nên tôi không nói ra. Giờ thì nói ra thì cũng đã muộn màng.
Tôi chỉ có thể gửi gắm những điều muốn nói với em qua gió chiều lộng.

"Tôi muốn dành một chút thời gian để nói về cái cách mà chúng ta vẫn thường nhìn cơ hội vụt qua.

Đó là một ngày giữa tháng 11 năm ngoái, tôi đã có dịp trò chuyện với cô gái người Việt xinh đẹp. Chúng tôi tán gẫu với nhau về âm nhạc, phim ảnh, những quyển sách và khát vọng một ngày trở về Sydney của cô ấy.

Hai người chúng tôi như thể bắt nhịp được nhau ngay từ câu đầu tiên. Em thông minh, tốt bụng, hóm hỉnh và vui tính nữa... À, tôi đã bảo là em rất xinh đẹp chưa?

Với những người hiểu tôi, họ biết rằng mỗi khi cảm thấy sự thiếu đồng điệu với người con gái trước mặt, dù chỉ là một chút, tôi sẽ chẳng còn mấy khát khao cô ta.

Tất nhiên, đứng trước cô gái này, tôi không cảm thấy như vậy. Mọi điều trên đời có thể sai nhưng chắc chắn việc tôi thích em là đúng.

Tôi thích em nhiều, nhiều đến nỗi chẳng dám làm gì.

Tôi tự mình chối bỏ những cảm xúc của bản thân. Vì sâu thẳm trong lòng này, tôi biết rằng một khi gặp tôi ngoài đời, có thể em sẽ không thích gã Justin phiên bản thực này so với gã mà em vẫn đang trò chuyện trên mạng.

Em quá hoàn hảo. Tôi thì không may mắn như vậy.

Tôi và em vẫn chat với nhau thường xuyên, nhưng một cuộc hẹn thật sự thì chưa bao giờ diễn ra.

Ngày 21.1 vừa qua, tôi dồn hết can đảm trong mấy mươi năm cuộc đời để hẹn em cuộc gặp mặt. Em đồng ý. 2 ngày sau, chúng tôi hẹn nhau đi uống bіа.

Tôi tới trễ một chút, tầm 15 phút. Em vẫn ngồi đó chờ tôi, thật nhẫn nại, cùng cốc bіа trên tay. Lúc đó là 3 giờ chiều. Tôi nghĩ điều đó có chút buồn cười nhưng cũng thật là tuyệt.

Tôi và em đều hào hứng khi lần đầu được gặp nhau. Chúng tôi ngồi đó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất hàng giờ liền. Cảm giác lúc ấy cứ bồn chồn khó tả.

Suốt buổi hẹn, tôi vẫn luôn đeo chiếc kính râm, không phải để che nắng mà là để giấu đi cảm xúc của bản thân. Tôi còn nhớ em nói tôi gỡ kính ra. Tôi chỉ cười và giả vờ hài hước: "Để sau đi em".

Cả hai đã lên kế hoạch sẽ dạo chơi đêm đó sau buổi trò chuyện, thế nhưng tôi và em đều quyết định sẽ đợi. Chỉ đơn giản, chúng tôi không muốn làm hỏng những giây phút tuyệt vời cùng nhau.

Vài ngày sau, tôi phải bay qua Trung Quốc vì công việc. Khi tôi về Việt Nam, em đã bay ra Bắc đón Tết cùng gia đình. Đến khi em về lại Sài Gòn, tới lượt tôi lại phải bay đi. Cứ thế, tôi và em chẳng thể gặp được nhau lần thứ hai.

Nhưng không sao, ít ra chúng tôi vẫn có nhau. Tôi thường xuyên dõi theo những câu chuyện trên Instagram và Facebook của em. Tương tự, em cũng vậy. Như một thói quen, tôi hằng ngày sẽ mở lên xem những ai đã lướt qua story của mình. Em vẫn luôn ở đó.

Đến một ngày, em không còn xem nữa.

Tôi đã gửi tin nhắn Facebook, rồi cả WhatsApp cho em, nhưng em không một lần hồi âm. Thậm chí tôi đã gọi đіệп thoại nhưng em vẫn không nhấc máy. Tôi hiểu sau tất cả, một người tuyệt vời như em chắc cũng đã có cho mình hạnh phúc mới.

Điều đó khiến tôi buồn một chút.

Thanh Vũ đã mất trong một vụ tai nạn.

Sau một thời gian không liên lạc với em, tôi quyết định sẽ tìm cách để gặp mặt em và nói hết những cảm giác cất giấu trong lòng suốt bấy lâu. Không chơi đùa gì nữa, mọi thứ phải thật thẳng thắn với nhau.

Không may, tôi đã không có được cơ hội đó. Ngày hôm qua, tôi được tin em đã ra đi mãi mãi sau vụ tai nạn giao thông cách đây 3 tuần.

Tôi không biết nữa. Có lẽ nếu tôi nói ra những cảm xúc của mình sớm hơn, em sẽ không chịu kết cục như vậy?

Bạn biết đấy, nếu thật sự quan tâm đến một ai đó, hãy nói ra ngay hôm nay, vì ngày mai chẳng ai biết được sẽ thế nào.

Tạm biệt em.".

Từ đó, tôi sống một cuộc đời cô quạnh, sau mỗi giờ làm thì tôi ghé lại ngôi nhà thứ hai của em, chỉ một chút nữa thôi thì nhà thứ hai của em chính là tôi rồi. Bây giờ nhìn thấy em nằm đó giữa hàng ngàn ngôi nhà khác. Một cách lạnh lẽo.

 Trước nhà em thì tôi đặt một cành hoa tulip đỏ. Giờ nhìn lại thì tôi thấy tôi thật tệ bạc vì chẳng lo được cho em khi em ra đi, và tôi không dám nhìn mặt gia đình em cũng chỉ vì sự ích kỷ, nhỏ nhen của tôi mà em đi mãi, nếu như tôi lúc đó ở nhà với em thì mọi chuyện chắc có lẽ sẽ rẽ qua một hướng khác vui tươi hơn, hạnh phúc hơn. Giờ tôi chỉ còn thể an ủi mình bằng những từ "Giá như..." , "Nếu như..." vì mọi thứ bây giờ đã quá trễ rồi.

----------------------------

Truyện được dựa trên câu chuyện có thật giữa một chàng trai DJ người Mỹ và cô nàng Việt Nam. Câu chuyện đã thay đổi tên nhân vật. 

Cảm ơn bạn đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top