Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 36: MẬT THƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chạy thêm một đoạn nữa thì cũng chịu không nổi mà xuống ngựa. Y dừng lại bên bìa rừng mà bước xuống quỳ dưới đất ôm lấy mặt. Y đang khóc, tiếng khóc nghẹn ngào đến đau khổ. Lúc nãy trước mặt Vương Nhất Bác, y tỏ ra mình rất mạnh mẽ, thậm chí là lạnh lùng tàn nhẫn, cốt chỉ để cho hắn có thể bỏ cuộc, để y rời đi. Nhưng khi đã rời xa hắn rồi thì y lại đau. Khắp người đều đau. Nỗi đau này quá sức chịu đựng làm cho y ngạt thở.

         “Đau quá! Đau quá”

         Tiếng kêu của Tiêu Chiến nhỏ thôi nhưng cũng khiến cho Hải Khoan nghe được. Hắn cũng đã dừng ngựa lại mà đứng bên cạnh y. Thấy Tiêu Chiến quỳ ở đó, ôm mặt khóc, hắn cũng không cầm lòng được mà nước mắt chảy ra. Lưu Hải Khoan tự hỏi, không biết đây là mối duyên gì mà đau đến như thế. Người lưu luyến, người rời đi, ai cũng đau. Trong cả cuộc đời, hắn chưa từng thấy ai yêu thương nhau mà lại đau đến thế. Có yêu nhau sâu đậm thì mới cảm nhận được nỗi đau khi bắt buộc phải rời xa thế này. Và chủ nhân của hắn đang phải chịu đựng điều đó.

         Hải Khoan bước lại gần Tiêu Chiến rồi ngồi xuống bên cạnh. Hắn ôm lấy vai y rồi vỗ vỗ an ủi.

         “Thiếu chủ! Người có sao không?”

         “Ta đau quá Lưu huynh ạ! Ta đau quá!”

         “Mạc tướng hiểu! Mạc tướng hiểu mà!”

         Hắn vừa nói vừa liên tục vỗ vai đến an ủi Tiêu Chiến. Hắn biết y đang cảm thấy đau lòng và bất lực lắm. Lời động viên này hắn hy vọng có thể làm cho Tiêu Chiến dịu lại tâm tình của mình.

         “Thiếu chủ! Người cứ khóc đi. Hãy khóc cho nhẹ lòng!”

         “Mạc tướng luôn ở đây mà. Người đừng sợ!”

…………………………………………………

         Vương Nhất bác, Vu Bân và Tương Hàn quay lại công việc lúc nãy. Dù có đau lòng thì hắn cũng phải tiếp tục thôi. Càng đau lòng hắn càng muốn thật nhanh tìm ra bí mật này, phải nhanh chóng hoàn thành mới được. Có như vậy hắn mới cảm thấy nhẹ lòng và thôi day dứt.

         Ám vệ lại được lệnh tiếp tục tìm kiếm. Vương Nhất Bác bước đến tảng đá lúc nãy và tiếp tục quan sát. Vu Bân, Tương Hàn và ám vệ đã tìm thấy những trụ đá xung quanh khắc 8 ký hiệu kia. Họ nhanh chóng tập hơp trước mặt vương gia mà cất giọng cung kính.

         “Bẩm Vương gia! Đã tìm thấy rồi!”

         “Tốt lắm!”

         “Những ký hiệu này nằm trên một bàn đá nhỏ, giống như một cái cần gạt!”

         “Vậy thì hãy gạt cần đi!”

         “Tuân lệnh!”

         Ám vệ và Vu Bân nghe được lệnh lập tức gạt cần xuống, phiến đá lớn ngay trước mặt Vương Nhất Bác lập tức hiện ra. Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cửa lớn đã mở nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa cho ai bước vào. Hắn sợ lại có những cái bẫy mới. Vậy nên hắn mới sai ám vệ mang theo đá nhỏ ném lên trước mặt để dò đường. Đúng như lời hắn đoán, khi đá nhỏ được ném lên, rất nhiều bẫy nhỏ hiện ra, tên bay tứ phía cùng đất đá xung quanh dội đến nghe thật long óc. Sau một lúc thì các bẫy cũng đã lộ diện hết, đường đi an toàn, hắn lập tức cho người tiến vào.

         Làng Thẩm Nhai đã yên bình được 10 năm. Hôm nay tự nhiên có động tĩnh, dân làng đều run sợ. Ai nấy đều cầm giáo mác chờ sẵn. Họ sợ bọn Mông Cổ và Trác Văn Tuyên vào đây nên mặc dù ở trong mật đạo nhưng cũng đề phòng hết sức.

         Thấy bên ngoài ồn ào, một nam nhân cao lớn đã đứng tuổi bước ra. Tuổi của hắn trạc độ 33, 34 tuổi, thân hình cao lớn, mặc thường phục tiến nhanh về phía dân chúng. Hắn không ai khác chính là Chu Doanh, con trai duy nhất còn sống của Chu Nguyên. Người dân trong thôn thấy hắn thì hạ vũ khí mà chắp tay cung kính.

         “Tướng quân! Hình như có kẻ đột nhập!”

         Chu Doanh nghe đến thì thất kinh. Mật đạo này 10 năm nay là bất khả xâm phạm, vậy tại sao hôm nay lại có động? Không thể nào! Chu Doanh không dám tin nhưng trong lòng hắn đã hiện lên sợ hãi. Hắn sợ lão Trác Văn Tuyên đã mò được vào nên đã nhanh chóng vào trong lấy bảo kiếm rồi bước ra cất giọng lớn.

         “Mọi người! Nếu lão già Trác Văn Tuyên đến, ta sống chết với lão!”

         “Được! Được! Không sợ! Không sợ!”

         Chu Doanh và mọi người nhanh chóng tiến ra, đúng lúc Vương Nhất Bác, Vu Bân và Tương Hàn cùng ám vệ đi vào. Chu Doanh không biết Vương Nhất Bác và Vu Bân nhưng hắn lại biết rõ Tương Hàn. Ngay khi vừa nhìn thấy nhau, hai người đã đồng thanh gọi tên nhau.

         “Tương đại nhân! Tương đại nhân!”

         “Chu thiếu gia! Chu thiếu gia!”

         Chu Doanh và Tương Hàn chạy đến gần nhau. Hắn không đề phòng gì nữa. Cố nhân mười năm ở ngay trước mặt, thật là chuyện đáng mừng. Tương Hàn nhìn Chu Doanh mà khẽ cất giọng nghẹn ngào.

         “Chu thiếu gia! Cậu còn sống sao? Ơn trời, ta vẫn tưởng Chu gia đã diệt vong. Ta đã rất đau lòng!”

         “Dạ vâng thưa Tương đại nhân! Mạc tướng may mắn được tướng sĩ bảo vệ nên còn sống! Chỉ là cha mẹ thì…”

         Hắn nói đến đó mà nghẹn ngào không thể nói tiếp. Tương Hàn cũng hiểu điều đó nên không hỏi tiếp nữa. Ông nắm lấy tay hắn rồi cất giọng chậm rãi.

         “Chu thiếu gia đừng đau lòng nữa. Hôm nay ta đưa một người đến đây, ngài ấy nhất định minh oan cho hai nhà Chu gia và Tiêu gia!”

         Chu Doanh nghe nói  đến đó thì sực tỉnh. Hắn nhìn sang bên cạnh Tương Hàn thấy một nam nhân cao lớn, một thân bạch y đang điềm nhiên nhìn mình. Hắn ngạc nhiên lắm, không biết người này là ai. Tương Hàn thấy vậy liền cất giọng giới thiệu.

         “Chu thiếu gia! Đây là Vương gia Phúc Khang An. Ngài ấy là người đã phá rất nhiều các vụ án nổi tiếng, nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng cho Chu gia và Tiêu gia. Chính tôi là người nhờ vả ngài ấy, hãy yên tâm đi!”

         Chu Doanh nghe nói như vậy thì lòng sững lại. Hắn đưa mắt nhìn Phúc Khang An từ trên xuống dưới. Trong trí nhớ của mình, hắn vẫn còn nhớ rõ, năm đó cha hắn đã kể cho hắn nghe, hoàng thượng có hai hoàng tử rất thông minh. Một người tên là Vương Hoanh, một người tên là Vương Nhất Bác. Lẽ nào người đứng trước mặt hắn đây là hoàng tử nhỏ của Khang Nguyên?

         Vương Nhất Bác thấy Chu Doanh cứ đứng ngẩn ngơ nhìn mình thì cất giọng điềm tĩnh.

         “Ta tên là Vương Nhất Bác, tự là Phúc Khang An!”

         “…”

         “Hôm nay ta đến đây là muốn tìm hiểu rõ vụ huyết án năm xưa của Tiêu gia và Chu gia. Nếu như Tiêu gia và Chu gia thật sự bị oan, ta sẽ thay mặt đòi lại công bằng cho các ngươi!”

         Chu Doanh và dân chúng nghe thấy liền tức quỳ xuống hành lễ.

         “Mạc tướng bái kiến Phúc Khang An!”

         “Bái kiến vương gia Phúc Khang An!”

         “Miễn lễ!”

         Chu Doanh ban đầu còn đề phòng Phúc Khang An, đơn giản vì chuyện năm xưa liên quan đến phụ thân hắn. Nhưng khi nghe Tương Hàn nói ông đã nhờ vả và nhìn thấy khí chất của vị vương gia này, hắn lại cảm thấy tin tưởng không còn e ngại nữa. Vương Nhất Bác cũng rất mừng vì cuối cùng cũng có thể khiến người khác tin tưởng mình, đó là điều không dễ.

         “Mời vương gia vào trong! Ta sẽ mang hết mọi chuyện nói ngài biết, tất cả!”

         “Được!”

…………………………………………….

         Chu Doanh vẫn nói đều đều trong căn phòng nhỏ. Bên cạnh Vương Nhất Bác vẫn im lặng lắng nghe. Mỗi câu chuyện qua đi mà hắn cảm giác như nó đang hiển hiện trước mặt, rõ ràng chân thật nhưng vô cùng đau đớn. Hắn không ngờ Trác Văn Tuyên lại ác ôn đến như vậy, thật không bằng loài cầm thú. Ngay khi Chu Doanh nói xong, Vương Nhất Bác vì tức giận mà đập “rầm” trên bàn. Tất cả ám vệ và mọi người xung quanh đều im bặt không dám nói câu nào cả. Vương Nhất Bác nghiến răng gằn từng chữ.

         “Trác Văn Tuyên! Lão thật ác độc. Hôm nay ta điều tra ra ngọn ngành, nhất định sẽ bắt lão đền tội! Hừm!”

         Chu Doanh nghe nói như vậy thì xúc động lắm. Y không bao giờ dám tin, có một ngày, y lại được chính con trai của Khang Nguyên giúp đỡ. Điều này quá ư hoang đường nhưng nó lại là sự thật. Bao năm qua, y đã không còn lòng tin với triều đình, nhưng hôm nay, đứng trước mặt vị vương gia này, y lại một lần nữa được cược lòng tin!

         Chu Doanh sau đó liền hướng Phúc Khang An mà cất giọng cung kính.

         “Khởi bẩm vương gia! Cha của mạc tướng và Tiêu bá bá trước đây có bàn qua nhau. Trong ba người con thì mạc tướng lớn tuổi nhất. Tiêu Chiến và Tiêu Thanh nhỏ hơn. Vậy nên hai người thống nhất giao lại cho mạc tướng một tấm bản đồ. Cha nói rằng tấm bản đồ này rất quan trọng, trong đó chứa hết bí mật về Trác Văn Tuyên và làng Thẩm Nhai. Hôm nay mạc tướng trao lại cho vương gia, mong ngài có thể tìm ra bí mật đó!”

         Y nói xong thì cũng nhanh chóng mở hòm gỗ ở bên góc nhà mà lấy ra một tấm bản đồ. Đây chính là bản đồ cất giấu bí mật mà Chu Doanh đã nói. Vương Nhất Bác phá rất nhiều vụ án nên hắn đã nhìn qua không ít các sách cổ, bản đồ. Vậy nên nhìn thấy tấm bản đồ này, hắn cũng không có gì lấy làm lạ. Vương Nhất Bác nhận được tấm bản đồ thì nhìn thật kỹ. Hắn thấy địa hình vẽ trên tấm bản đồ cũng đơn giản chứ không phức tạp gì. Nó lại chỉ địa điểm ngay trên vùng lau sậy trước cửa mật đạo lúc nãy. Vương Nhất Bác nghĩ gì đó liền cất giọng lớn.

         “Người đâu! Lên khỏi mật đạo, tỏa ra đi tìm!”

         “Dạ vâng!”

Ám vệ và dân chúng cùng Vu Bân, Vương Nhất Bác, Chu Doanh bước ra ngoài và bắt đầu tìm kiếm. Trời đã tối rồi nên khu vực này rất yên ắng, cũng không phải lo sợ như ban ngày mà đề phòng. Vì vậy mà mọi người cũng yên tâm hơn.

         Vương Nhất Bác, Chu Doanh và Vu Bân vào sâu trong hẻm núi hiểm trở. Theo dấu bản đồ cuối cùng họ cũng tìm ra một cửa động. Chu Doanh trước đây vì sợ bị phát giác nên không rời khỏi mật đạo. Nếu cần chuyện gì, sẽ có người dân thay y ra ngoài, vì vậy chưa từng tìm kiếm bí mật trên bản đồ này.

         Vương Nhất Bác thấy cửa động thì không sợ mà bước đến. Lại là bát trận đồ của Gia Cát Lượng. Hắn nhanh chóng nhìn đủ 8 cửa Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử, Cảnh, Khai. Hắn biết cửa sinh, cảnh, khai là cửa cát ( cửa tốt) nên ngay lập tức chọn cửa sinh mà chạm vào. Đúng như cách hắn nghĩ, cánh cửa thứ nhất lập tức mở ra. Liền theo sau đó là cảnh cửa thứ hai, hắn lại chọn cửa Cảnh và khi cánh cửa cuối cùng xuất hiện, hắn đã chọn cửa Khai. Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, hắn và những người còn lại lập tức tiến vào. Đó là một cái hang nhỏ chỉ đủ vài người ngồi. Vương Nhất Bác thấy trên bàn đá có một hộp gỗ thì lập tức bước đến cầm lấy. Hắn mở ra, bên trong là một tập giấy gió trắng tinh không có chữ gì hết. Vương Nhất Bác và Chu Doanh cầm lên rồi nhìn nhau ngạc nhiên. Vương Nhất Bác cất giọng thắc mắc.

         “Tại sao lại là giấy trắng không có một chữ nào?”

         Chu Doanh đứng cạnh đó cũng bước lại gần rồi nhận lấy tập giấy đó mà cất giọng ngạc nhiên.

         “Cha mạc tướng đã nói, trong này chứa tất cả bí mật về Trác Văn Tuyên và làng Thẩm Nhai. Tại sao ta lại tìm được toàn là giấy trắng? Tại sao vậy?”

         Vương Nhất Bác nhìn xấp giấy trên tay của Chu Doanh. Hắn thấy loại giấy này vừa mịn lại còn dai, kéo ra một chút cũng không dễ rách như giấy bình thường thì sinh nghi. Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng. Hắn nghĩ việc này có thể ngông cuồng nhưng không thử thì không thể biết được. Vậy nên đã hướng mắt qua Chu Doanh mà cất giọng gấp gáp.

         “Chu tướng quân! Chúng ta về làng ngay! Ta có cách để thử với xấp giấy này!”

         “Dạ vâng thưa vương gia!”

…………………………………………………………..

         Vương Nhất Bác và Chu Doanh cùng toàn bộ mọi người đã vào đến làng Thẩm Nhai. Họ tụ tập quanh căn phòng nhỏ. Vương Nhất Bác đặt hết giấy trên bàn rồi đột ngột múc một xô nước tạt lên giấy. Mọi người nhìn thấy đều thất kinh, ai cũng nghĩ vị vương gia này quái đản. Chu Doanh đứng gần đó cũng sợ hãi vô cùng, y biết đó là tất cả những gì cha y để lại, nếu mất đi, Chu gia và Tiêu gia cũng vĩnh viễn không được giải oan. Giây phút thấy Vương Nhất Bác tạt nước lên xấp giấy, hắn đã kinh sợ đến cả người run rẩy.

         Vương Nhất Bác lần này chính là đánh cược với bản thân. Hắn biết giấy gặp nước bình thường sẽ hỏng hết, nhưng hắn tin vào trực giác của mình và hắn đã đúng!

         Những tờ giấy trắng phau không có một chữ bị dội nước ướt đẫm, không những không hư hỏng gì mà một lát sau đã xuất hiện điều kỳ lạ. Tất cả chúng đều hiện chữ lên đó. Càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người lại một lần nữa há hốc. Họ nhanh chóng vây quanh vương gia để xem. Vương Nhất Bác và Chu Doanh ngay lập tức cầm lên xem. Từng dòng từ chữ trên đó lập tức đập vào mắt hai người.

         Năm Khang Nguyên thứ nhất

         Trác Văn Tuyên tham ô quân lương đến 1 vạn giạ thóc. Bắt quân sĩ làm việc suốt ngày đêm, đánh đập vô cùng dã man.

         - Trác Văn Tuyên cho người của đông xưởng bí mật  giết hại những tướng tá trong triều đình có ý phản lại lão bao gồm.

         +Thẩm Huỳnh

         + Tạ Vân Long

         + Lưu Bình

         + Lý Đông Sở

         Tự tay lão đã bức hình Ngô Viên đến chết vì dám to tiếng chửi mắng lão là kẻ không có tính người, không bằng loài cầm thú. Sau đó lão còn cho người bí mật giết hại Viên gia.

         - Trác Văn Tuyên cấu kết với một số tham quan trong triều bóc lộ dân chúng ở Tô Châu cống nạp lương thực và bắt đi quân dịch vô cớ. Mùa lũ tràn về, dân đói khổ nhưng lão vẫn tham ô tiền thuế của dân đến hàng vạn lạng bạc!

         - Trác Văn Tuyên cấu kết với quân Mông Cổ đàn áp dân làng Thẩm Nhai và giết đi hơn 50 mạng người. Lão cho người vu oan cho Tiêu gia và Chu gia nói rằng hai nhà ngầm liền kết với Mông Cổ làm phản. Kỳ thực chính là lão đã liên kết với Thiết Mộc Đan mang quân Mông Cổ vào giày xéo biên cương. Vì Tiêu Vượng và Chu Nguyên nhiều lần phát hiện và giết chết rất nhiều người của đông xưởng nên lao đã sinh hận mà vu oan giá họa, giả chữ của Tiêu Vượng và Chu Nguyên, lợi dụng mối quan hệ với Thiết Mộc Đan để viết thư giả mạo.

         Bằng chứng về việc Trác Văn Tuyên và Thiết Mộc Đan liên lạc với nhau là ba bức thư tay từ mật thám của đông xưởng đã bị người ở Tiêu Vượng lấy mất và được giấu trong mật đạo nằm trong vườn hoa của Tiêu phủ.

         Những lời trên đây đều là thật, không sai không sót một chữ. Nếu dám hai lời, chúng ta xin nhận tội chết!

                                                        Tiêu Vượng -  Chu Nguyên

         Trên bản cáo trạng này đã được chấm chỉ tay bằng máu. Chu Doanh đọc đến đó liền nghẹn ngào, thì ra năm xưa vì vạch trần tội ác của Trác Thừa tướng mà mang họa vào thân, kết cục làm cho Tiêu gia và Chu gia gặp đại họa.

         Vương Nhất Bác đọc đến những đòng này thì tức giận đến run người. Không ngờ lão Trác Văn Tuyên lại có thể lộng hành đến như vậy. Hắn càng nghĩ càng thống hận và còn trách cứ phụ hoàng mình, tại sao khi xưa mù quáng mà tin vào những lời nói của Trác Văn Tuyên rồi gây ra cảnh nhà tan cửa nát cho Tiêu gia và Chu gia như vậy? Tuy hắn không phải là người gây ra chuyện đó nhưng bản thân lại cảm thấy day dứt trong lòng, giống như mình đã gây tội lớn vậy. Khoảnh khắc này, hắn lại nghĩ về Tiêu Chiến. Bây giờ hắn đã hiểu được nỗi thống hận mà y đang mang, thật sự không dễ gì nuốt vào trong lòng được. Vương Nhất Bác càng nghĩ đến những đau thương mà Tiêu gia và Chu gia phải chịu mà nghẹn đắng lòng. Hắn khẽ lẩm bẩm một mình.

         “Tiêu Chiến! Ta xin lỗi ngươi, vô cùng xin lỗi ngươi. Tiêu gia đã chịu nỗi oan quá lớn. Ta không biết làm sao để bù đắp cho ngươi bây giờ! Ta thật sự không biết!”

         “Ngươi hãy hận ta đi, hãy hận ta thật nhiều, ta cam tâm tình nguyện!”

         “Tiêu Chiến!”

…………………………………………………..

         Chu Doanh đọc xong những bản giấy kia thì chợt thấy một bản giấy cuối cùng nằm dưới. Hắn vội vàng lấy lên đọc rồi lập tức sửng sốt. Vương Nhất Bác thấy Chu Doanh mặt tái mét ra thì cầm ngay tờ giấy trên tay của hắn mà đọc. Cũng như Chu Doanh, Vương Nhất Bác mặt lập tức biến sắc. Trên tờ giấy này ghi rõ:

         Bí mật của làng Thẩm Nhai

         Thẩm Nhai rộng 2 dặm (gần 1000m), đất đai quanh năm tươi tốt dùng để trồng màu và lương thực, thực phẩm. Nhưng cách làng Thẩm Nhai khoảng 2 dặm về phía tây, ngay gần khu vực núi, đất đai lại bạc màu không trồng được lương thực. Tiêu huynh và ta đã nhiều lần kiểm tra và phát hiện đất nơi đó màu sắc kỳ lạ, ngửi còn có mùi hắc. Vạch đất ra còn phát hiện những dòng nước nhờn nhợt đen ngòm. Chúng ta đã thử đốt thì phát hiện nó cháy rực. Thứ đen ngòm đó chính là dầu mỏ!

         Một số kẻ gián điệp của Đông Xưởng đã nghe phong phanh chuyện này từ làng Thẩm Nhai nên đã báo cho Trác Văn Tuyên. Lão ta nhanh đến gặp hai chúng ta (chỉ Tiêu Vượng và Chu Nguyên) để chứng thực bí mật về vùng đất chứa đầy dầu mỏ. Hai chúng ta không nói chút gì cả, Tiêu huynh còn lớn tiếng mắng Trác Văn Tuyên, nói lão muốn tham ô dầu mỏ để tư lợi riêng và có ý làm phản (khi xưa, dầu mỏ dùng trong quân đội để phục vụ việc quân). Chúng ta cho rằng nguồn lợi này là của triều đình, vậy thì nên báo với hoàng thượng để khai thác phục vụ cho quân đội. Tiêu huynh đã nói thẳng vào mặt Trác Văn Tuyên rằng chuyện này không phải là chuyện của lão nên không cần báo cáo gì với lão hết, chuyện này là chuyện công của triều đình!

         Vương Nhất Bác đọc đến đây mà chết lặng. Thì ra tất cả những chuyện đau lòng này xuất phát từ vùng đất chứa đầy dầu mỏ gần làng Thẩm Nhai. Chính nó đã gây ra bị kịch cho hai nhà Tiêu gia và Chu gia. Cũng chỉ vì họ quá thẳng thắn, quá trung thành nên đã bị kẻ gian hãm hại mà chết thật đau đớn. Vì Trác Văn Tuyên mà Tiêu gia và Chu gia bị giết xác chất thành đống, thây phơi đầy nhà. Nỗi oan nghiệt này ai thấu, 10 năm nay còn chịu tiếng xấu của thiên hạ mà chết không nhắm được mắt.

         Sau khi đọc xong bức thư, Vương Nhất Bác và Chu Doanh cùng những người khác đã đi ra lại khỏi mật đạo thêm lần nữa. Bọn họ tiến về khu vực trong bản đồ đã chỉ. Khi đặt chân ngay ở trên đó, Vương Nhất Bác đã ngồi xuống rồi đưa tay khoét một lớp đất để kiểm chứng. Đúng như lời trong bức thư nói, đây là vùng chứa dầu mỏ.

         Vương Nhất Bác cầm nắm đất trên tay mà nghẹn lòng. Hắn tức giận đến độ bóp nát hết đất trong tay. Vì thứ này mà Trác Văn Tuyên đã nhẫn tâm giết hàng trăm mạng người. Vì kẻ độc ác lòng lang dạ sói này mà Tiêu Chiến của hắn mất đi cha mẹ và huynh trưởng, suýt mất đi mạng sống, bây giờ bơ vơ nơi đâu không rõ. Vương Nhất Bác hận lắm, hắn nghiến răng mà cất giọng thật lớn.

         “Trác Văn Tuyên!”

         “Nếu ta không lấy mạng ngươi, ta không còn là Phúc Khang An nữa!”

         Nói rồi hắn hướng đến ám vệ và Vu Bân cùng Tương Hàn mà cất giọng đầy giận dữ.

         “Người đâu!”

         “Dạ có hạ quan!”

         “Lập tức về kinh, bẩm báo hoàng thượng. Ngay lập tức cho người bắt Trác Văn Tuyên và phong tỏa phủ Thừa tướng!”

 ......................❤❤❤................

Author: mainguyen87       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top