Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 37: TRỌNG THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nói xong thì cũng nhanh chân nhảy lên ngựa. Vu Bân, Tương Hàn và ám vệ cũng lần lượt sẵn sàng. Vương Nhất Bác nhìn dân chúng đang vây quanh mình liền cung kính cất giọng.

          “Mọi người đã vất vả rồi. Vương Nhất Bác ta hôm nay sẽ về lại kinh thành và tâu lên hoàng thượng. Chuyện của làng Thẩm Nhai đã sáng tỏ, ta sẽ lấy lại danh dự cho làng này. Mọi người hãy yên tâm. Từ sau này, mọi người cũng không cần sống trong mật đạo này nữa mà có thể sống an bình như xưa. Chúc mọi người bình an. Vương Nhất Bác ta xin cáo từ tại đây!”

          Dân làng thấy vương gia sắp đi liền quỳ hết xuống chắp tay cung kính.

          “Đa tạ vương gia! Đa tạ vương gia! Chúc người lên đường bình an!”

          Chu Doanh thấy Vương Nhất Bác sắp đi thì cất tiếng gọi.

          “Vương gia! Có thể cho mạc tướng đi theo không? Dù sao mạc tướng cũng là con của Chu Nguyên tướng quân. Có mạc tướng đứng ra làm chứng, mọi ngươi sẽ tin tưởng hơn!”

          Vương Nhất Bác nghe ra rất có lý. Chu Doanh chính là một trong những nhân chứng sống của vụ án này. Nếu y có thể theo hắn về kinh thành, hoàng thượng và văn võ bá quan nhìn thấy, sẽ thêm phần tin tưởng. Hắn nghĩ như vậy liền hướng đến y mà  gật đầu rồi cất giọng chậm rãi.

          “Được! Ngươi về cùng ta. Vụ án này cần ngươi góp sức rồi!”

          Chu Doanh nghe thấy thì mừng lắm. Cuối cùng, đại oan 10 năm của Chu gia y và Tiêu gia đã có thể rửa sạch. Y mừng lắm. Bản thân đã có thể thay cha mẹ lấy lại danh tiếng cho Chu gia. Chu Doanh không chậm một khắc mà nhảy ngay lên ngựa rồi chắp tay cung kính.

          “Đa tạ vương gia! Chu gia mang ơn người!”

          “Đừng nói như vậy. Là bổn phận của Phúc Khang An ta! Đi thôi!

          Đoàn ngựa nhanh chóng rời đi. Dân chúng nhìn theo lại chắp tay cung kính lạy. Họ vô cùng vui mừng. Cuộc sống trốn chạy 10 năm giờ đã có thể kết thúc được rồi. Rất nhiều người vẫn còn chưa thể tin vào cuộc gặp gỡ đầy duyện nợ với Phúc Khang An. Với họ, đây giống như một giấc mơ đầy ảo ảnh. Nó quá đột ngột nhưng cũng quá xúc động nên chưa dám tin. Nhưng cho dù như thế thì chuyện này đã xảy ra rồi, là thật, không phải ảo ảnh nữa.

          Tất cả mọi người nhìn theo bóng vị vương gia kia không rời mắt. Cuộc gặp gỡ ngắn nhưng đó giống như là may mắn lớn nhất trong đời đến với họ, thật quá cảm động.

………………………………………………………..

          Trác Văn Tuyên đang ở trong thư phòng. Ngày hôm qua, lão đến đại mạc cùng Thiết Mộc Đan một chuyến, sau đó không thể mở ra được mật đạo đành quay về. Thế nhưng khi đi qua một hẻm núi lại trông thấy bóng dáng hai nam nhân rất quen thuộc. Một người thân hình cao gầy và nét mặt rất quen. Trí nhớ của lão rất tốt. Lão thấy khuôn mặt này rất giống với nữ nhân hôm đó gặp tại Thanh Trà tửu quan. Bản thân vẫn rất tò mò không hiểu vì sao hai khuôn mặt này lại giống nhau đến vậy, nhưng một kẻ là nữ nhân, một kẻ là nam nhân.

          Đang ngồi trầm ngâm trong phòng thì Trác Nguyệt bước vào. Nàng ta thấy cha mình ngồi có vẻ bần thân thì ngồi xuống bên cạnh mà cất giọng lễ phép.

          “Cha ơi! Có chuyện gì mà cha trầm ngâm như vậy?”

          “Cha đang nghĩ đến một chuyện!”

          “Là chuyện gì?”

          Trác Văn Tuyên chợt nhớ ra hôm trước Trác Nguyệt có nói bên cạnh Phúc Khang An có một nam nhân rất đẹp, vừa hay hôm qua lão cũng thấy nam nhân đó dung mạo tuyệt sắc nên sinh nghi. Đúng lúc lão đang từ đại mạc chạy về thì lại thấy y ở gần đó. Hôm nay con gái ngồi bên cạnh nên cũng hỏi vài câu.

          “Nguyệt nhi! Con nói bên cạnh Phúc Khang An có một nam nhân rất đẹp phải không?”

          “Dạ đúng! Hắn ta tên là Hải Lâm!”

          “Hải Lâm à?”

          “Dạ vâng”

          “Nguyệt nhi! Hải Lâm này đã từng giả nữ nhân bao giờ chưa?”

          Trác Nguyệt nghe đến đó thì trong lòng nhen lên tức giận. Nàng ta chưa quên việc ám vệ báo cáo chuyện tại Thanh Trà tửu quán. Hôm nay cha nàng hỏi thì nàng đã không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

          “Có! Hắn ta đã từng giả nữ nhân. Hôm trước tại Thanh Trà tửu quán, y hóa thân thành một cô nương mặc y phục xanh. Ám vệ của con còn phát hiện Phúc Khang An bế lấy y bay khỏi Thanh Trà Tửu quán!”

          Trác Văn Tuyên nghe đến đây thì biến sắc. Mặt lão chuyển từ đỏ sang đen kịt. Vậy là rõ. Thì ra hôm đó lão đã nghi ngờ rất đúng. Cô gái vào phòng Thiết Mộc Chân chính là gián điệp của Vương Nhất Bác, tên là Hải Lâm. Vậy thì Phúc Khang An đã phát giác ra cuộc gặp gỡ của lão và Thiết Mộc Đan rồi.

          Trác Văn Tuyên đang ngồi nhưng cả người đã bắt đầu run. Lão lại nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, lão đi đi về về đại mạc rất nhiều lần, lẽ nào Phúc Khang An cũng đã mò đến đó.

          “Không thể! Không thể nào!”

          Lý trí lão cố gạt đi suy nghĩ kia, rằng đó chỉ là suy đoán của lão. Nhưng dù có như vậy, người lão vẫn run lên lợi hại. Lão biết Phúc Khang An trời sinh thông minh sắc sảo, vậy nên càng nghĩ lão lại càng lạnh sống lưng.

          Đúng lúc đó thì ám vệ lại chạy vào bẩm báo.

          “Bẩm thừa tướng! Người của ngài đã về ở ngoài sân!”

          “Cho vào!”

          Ám vệ riêng được lão cử đi dò la thông tin tại Khang An phủ đã về. Hắn quỳ trước mặt Trác Văn Tuyên mà cất giọng cung kính.

          “Bẩm thừa tướng! Tiểu nhân đã nghe ngóng được, cách đây 7 ngày, phủ Khang An xảy ra chuyện. Người tên Hải Lâm đã bị thương nặng nhưng sau đó 3 ngày liền tỉnh lại và làm loạn cả phủ. Y liên tục hét lên mình không phải tên Hải Lâm, mà là Tiêu Chiến, con trai của Tiêu Vượng và Hạ Tường Vi!”

          Trác Văn Tuyên nghe đến đó thì sởn gai ốc. Ly trà trên tay lập tức đổ hết lên bàn. Tiêu Chiến – cái tên này dẫu có qua thêm 10 năm nữa, lão vẫn nhớ. Năm đó, lão đã cho ám vệ đuổi giết y và tướng sĩ trong hẻm núi. Tất cả tướng sĩ đi theo bảo vệ y đã bị giết chết, y cũng bị rơi xuống vực sâu hun hút. Ám vệ có xuống dưới tìm nhưng không thấy. Lần đó lão đã nghĩ y bị thú hoang ăn thịt rồi. Không ngờ…

          Trác Văn Tuyên đứng phắt dậy mà khẽ gằn giọng.

          “Tiêu Chiến! Thì ra nhà ngươi vẫn còn sống. Hay cho ngươi, Trác Văn Tuyên ta đã chủ quan rồi! Hừm!”

          Trác Văn Tuyên xâu chuỗi hết vấn đề và chợt lạnh sống lưng. Lão đang nghĩ đến tình huống xấu nhất, đó chính là Phúc Khang An đang muốn lật lại vụ án 10 năm trước của Tiêu gia va Chu gia. Nếu như vậy thì phải tìm cho ra làng Thẩm Nhai mới được. Lão lại lẩm bẩm trong miệng.

          “Vương Nhất Bác! Ngươi muốn tóm được ta thì phải tìm cho ra bí mật của làng Thẩm Nhai. Nhược bằng không, ngươi có sống hết đời này cũng không thể giai oan cho họ được đâu! Hahaha!”

          Ám vệ bên ngoài lại tiếp tục chạy vào, hắn quỳ xuống mà cất giọng lo lắng.

          “Bẩm thừa thướng! Hạ quan có việc trình báo!”

          “Nói đi! Có chuyện gì!”

          “Ám vệ của ta phát hiện Phúc Khang An cùng thuộc hạ đang từ đại mạc chạy về, cách kinh thành còn 20 dặm. Nhìn hắn có vẻ vô cùng gấp gáp. Bên cạnh hắn có Vu Bân và hai người nữa. Một trong hai người chính là người họ Chu mà thừa tướng đang muốn tìm kiếm!”

          “Cái gì? Cái gì?”

          Trác Văn Tuyên nghe đến đó mà đổ mồ hôi. Lão đang run rẩy đến không ngừng. Trác Nguyệt đứng bên cạnh thấy vậy cũng sợ hãi. Nàng ta thấy cha mình lạ lắm, cả người đang run rẩy. Từ trước đến giờ, cha nàng trước mặt nàng luôn trầm tĩnh điềm nhiên, hôm nay thấy như vậy cũng là lần đầu, nhất thời nàng cũng kinh sợ.

          “Cha! Cha làm sao vậy? Đã có chuyện gì?”

          Trác Văn Tuyên thật sự không còn quan tâm đến xung quanh nữa. Lão đang sợ nhưng cũng đang vô cùng giận dữ. Lão biết, Phúc Khang An đã mở được mật đạo kia rồi. Vậy thì bí mật trong đó hắn đã có được. Lão lại nghe nói hắn đang trên đường về… chi bằng lúc này… làm cho Phúc Khang An mãi mãi biến mất…

          Trác Văn Tuyên nghĩ như vậy mà trong lòng cười khẩy. Ánh mắt lão nổi lên tia hung ác. Cách đây 10 năm, trên tay lão đã dính máu của hàng trăm người, giết người đến không ghê tay như lão thì còn sợ đến ai. Huống chi chỉ là một Phúc Khang An. Lão thầm nghĩ, lần này chính là do hắn đã động đến giới hạn của lão, đừng trách ai hết. Có trách, hãy trách hắn quá tò mò mà tham gia vào việc của người khác. Trác Văn Tuyên ánh mắt đỏ rực như máu mà khẽ gằn giọng.

          “Vương Nhất Bác! Tên nhãi ranh! Đừng trách ta ác độc, có trách thì trách ngươi xía vào chuyện của ta!”

          “Hừm!”

……………………………………………………………….

          Vương Nhất Bác cùng thuộc hạ đã chạy trên đường. Nơi này chỉ cách kinh thành tầm 10 dặm. Khi đoàn ngựa chạy qua một con đường nhỏ thì bất chợt xung quanh, hàng chục sát thủ áo đen nhảy xuống từ các ngọn cây. Vương Nhất Bác và đoàn người ngay lập tức dừng lại. Hắn biết mình đã bị mai phục và cũng dễ dàng đoán ra là người của ai. Vương Nhất Bác cất giọng lẩm bẩm.

          “Trác Văn Tuyên! Lão cũng đánh hơi nhanh quá đấy!”

          Vu Bân, Chu Doanh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sững người. Họ nhìn thấy sát thủ đến gần thì lập tức cất giọng lớn.

          “Các ngươi là ai?”

          Sát thủ vẫn bước đến cất giọng lạnh lẽo.

          “Chúng ta là ai đâu quan trọng. Hôm nay đến đây, tát nhiên là muốn lấy mạng  các người rồi! hahaha!”

          Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên ngựa, vẻ mặt điềm nhiên không chút run sợ nào mà cất giọng điềm tĩnh.

          “Hừm! Người của Đông Xưởng!”

          “Đúng đó Vương gia! Ngài thật tinh mắt!”

          “Các người dù bị đốt ra tro, ta vẫn nhận ra. Sao nào? Muốn chặn đường giết ta sao?”

          “Ngài lại nói đúng rồi!”

          “Là Trác Văn Tuyên sai các người đến?”

          “Tất nhiên rồi! Vương gia, lần này bọn ta không nể tình nữa! Xin ngài đừng oán giận. Có trách thì trách ngài đã làm hỏng chuyện của Thừa tướng! hahaha!”

          Vu Bân nghe thấy vậy thì hét lớn.

          “Ngông cuồng! Dám phục kích vương gia! Các người là chán sống rồi!”

          “Bọn ta đã đến đây thì cũng không nghĩ đến chuyện sống làm gì. Nhưng bọn ta chết cũng sẽ mang vương gia của các người theo!”

          “Khốn kiếp! Để ta đưa các ngươi chầu trời!”

          Vu Bân nói xong liền rút kiếm phi ngựa chạy tới khai chiến. Ám vệ của Vương Nhất Bác cũng xông lên không chút run sợ. Sát thủ bên kia cũng ngay lập tức nhảy vào khai chiến. Bên này Tương Hàn nhìn thấy thì hốt hoảng. Ông là quan văn, chưa từng thấy những cảnh chém giết như thế này nên trong lòng kinh sợ, trán đã rỉ mồ hôi. Tên bắn ra loạn xạ khiến ông chới với. Vương Nhất Bác biết Tương Hàn không có võ công nên đã kéo ông lên ngựa của mình rồi cất giọng trấn an.

          “Tương đại nhân đừng sợ! Ta ở đây, sẽ không để ông bị thương!”

          Nói rồi Vương Nhất Bác cũng kéo Tương Hàn xuống ngựa mà nhảy vào khai chiến. Hắn vừa đánh nhau nhưng cũng vừa một tay bảo vệ lấy Tương Hàn nên thân thủ không nhanh như ngày thường. Chu Doanh là tướng lĩnh, nhìn thấy những cảnh này đã quá quen. Y cũng nhảy khỏi ngựa mà hét lớn.

          “Vương gia! Ngài đừng sợ! Có mạc tướng ở đây!”

          “Được! Nhờ Chu tướng quân một tay!”

          Sát thủ mà Trác Văn Tuyên phái đi có võ công cao cường, thân thủ lanh lẹ. Hai bên quần nhau gần 20 hiệp, người chết vô số. Trác Văn Tuyên không phải là kẻ đơn giản, độc ác lại có thừa. Ban đầu lão chỉ để tầm 20 ám vệ ra ứng chiến nhằm làm cho Phúc Khang An chủ quan. Và đúng là như thế. Hắn vẫn nghĩ ám vệ của mình đã thắng thế và giết hết sát thủ, nhưng không, liền sau đó hàng chục sát thủ khác lại xuất hiện khiến cho Vương Nhất Bác hốt hoảng. Hắn nhận ra mình đã bị lừa, số sát thủ lúc nãy chỉ là mồi nhử mà thôi.

          Vương Nhất Bác ngay lập tức ra hiệu cho Vu Bân thực hiện phương án dự phòng. Y hiểu ý liền ngay lập tức hành động. Ngay khi Vương Nhất Bác mất đề phòng, hắn đã bị một sát thủ chém sượt qua vai trái. Áo rách ra và máu chảy ướt một mảng. Vương Nhất Bác ngay sau đó lập tức giết chết ám vệ và tiếp tục giao chiến. Vu Bân bên vẫn chưa thể ra hiệu lệnh vì số sát thủ vây quanh y quá nhiều. Vương Nhất Bác nhảy vào hỗ trợ cho y rồi cất giọng nói đủ để y nghe thấy.

          “Vu Bân! Rút ra nhanh lên. Nếu không tất cả sẽ chết hết!”

          “Dạ vâng!”

          Vương Nhất Bác nói xong thì một sát thủ phía sau lại tấn công Vu Bân. Hắn vung gươm chém chết tên đó và cũng bị chém một nhát bên vai phải. Máu lại chảy ra đầm đìa. Vu Bân thấy vương gia vì bảo vệ mình mà bị thương khắp người nên đau xót lắm. Cậu lấy hết sức bình sinh mà rút súng bắn pháo sáng lên trời. Lần này thì thành công. Kinh thành đang ở gần ngay trước mặt, ám vệ của Vương Nhất Bác tại kinh thành nhiều vô kể. Chỉ cần nhìn thấy tín hiệu này trên bầu trời, họ lập tức dò đường và tìm tới bảo vệ Vương gia ngay lập tức. Chuyện này đã xảy ra không ít lần nên ám vệ đã quen.

          Số sát thủ còn lại càng đánh càng hăng. Bọn chúng biết Vu Bân đã gọi cứu viện nhưng tình thế này cũng không thể rút nữa. Lần này dù có chết cũng phải lấy mạng Phúc Khang An nên bọn chúng quyết tử một phen.

          Kiếm của sát thủ lại chém tới. Chu Doanh đối đầu với hàng chục sát thủ nên không thể lại gần Vương Nhất Bác. Vu Bân cũng đánh trả rất mạnh vây cánh xung quanh hắn. Vương Nhất Bác một thân đầy thương tích nhưng tay vẫn nắm chặt vai Tương Hàn mà bảo vệ cho ông. Tương Hàn đau lòng lắm, không ngờ Vương gia này bên ngoài lạnh lùng như vậy nhưng tính cách lại vô cùng tốt đẹp. Ông đã đúng khi dựa vào hắn rồi.

          Sau lưng Vương Nhất Bác, kiếm lại chém tới. Lần này sát thủ ra tay rất hiểm. Vu Bân thấy nhưng không kịp đỡ lấy, mũi kiếm vun vút nhắm ngay gáy của Vương Nhất Bác mà phóng tới. Tương Hàn trong tích tắc đã quên luôn bản thân mình mà đẩy Vương Nhất Bác ra, bản thân đỡ cho hắn một kiếm.

          “Hự…hự…”

          Vương Nhất Bác bị đẩy ra đột ngột thì hoảng hốt. Hắn quay lại nhìn đã thấy một kiếm cắm ngập bên ngực của Tương Hàn, hắn liền hét lên.

          “Tương đại nhân! Tương đại nhân!”

          Vương Nhất Bác gạt đi những mũi kiếm chĩa về phía mình. Hắn kéo ông lại bên cạnh rồi tiếp tục vung kiếm mà giết số sát thủ xung quanh. Ngay lúc trận chiến diễn ra gắt gao thì cứu viện đã tới.

          Hàng trăm ám vệ cưỡi ngựa lập tức xuất hiện bao vây sát thủ. Họ nhanh chóng khống chế và giết sạch bọn chúng. Vu Bân thấy thuộc hạ đến thì vui mừng lắm, cuối cùng, trận chiến này đã có thể dừng lại.

          Số sát thủ bị giết chết rất nhiều. Thây phơi đầy đường, máu nhuộm lênh láng. Tất cả ám vệ đều quỳ xuống cất giọng hô lớn.

          “Bái kiến vương gia! Chúng tiểu nhân hộ giá chậm trễ, mong người trách phạt!”

          “Đứng lên đi!”

          Vương Nhất Bác cất giọng đứt quãng. Hắn đã mệt lắm rồi. Toàn thân y phục trắng bị thấm đẫm máu, thương tích cả người. Vương Nhất Bác đau đến mờ mắt mà loạng choạng như sắp ngã. Vu bân bên cạnh thấy vậy lập tức chạy đến đỡ lấy mà cất giọng đầy lo lắng.

          “Vương gia! Ngài làm sao vậy? Vương gia!”

          Vu Bân phát hiện tay mình đầy máu tươi thì biết Vương Nhất Bác bị thương nặng lắm. Y không chậm một khắc mà ôm lấy hắn nhảy ngay lên ngựa rồi hét lớn.

          “Vương gia trọng thương rồi! Người đâu, hộ giá vương gia, lập tức về kinh, không được chậm trễ!”

          “Tuân mệnh!”

          Vu Bân quay sang nói với ám vệ.

          “Mau đưa Tương đại nhân về vương phủ cùng vương gia. Ông ấy bị thương rất nặng!”

          “Vâng thưa Vu tướng quân!”

          Tất cả ám vệ lần lượt lên ngựa và rời khỏi đó ngay lập tức. Trên con đường nhỏ, xác người chết ngổn ngang, máu chảy tanh hôi đến rợn người…

……………………………………………………….

          Trác Văn Tuyên đang ở trong thư phòng. Bên cạnh là Trác phu nhân. Cả hai đang vô cùng lo sợ. Lão đã được thuộc hạ cấp báo, số ám vệ phái đi giết Phúc Khang An đã bị giết sạch mà kinh sợ cả người. Lão không nghĩ đến cả gần trăm ám vệ mà bị giết sạch như vậy, bản thân lão hối hận vì đã coi thường Vương Nhất Bác.

          Trác phu nhân vẫn chưa hiểu chuyện gì mà lão gia lại gấp gáp run rẩy như vậy nên đã cất giọng dò hỏi.

          “Lão gia! Đã có chuyện gì? Sao ông lại lo lắng như vậy?”

          “Phu nhân! Chúng ta không thể ở lại đây nữa. Mau chuẩn bị để rời khỏi đây ngay lập tức. Chuyện của ta đã bị Phúc Khang An phát giác. Ta đã sai người giết hắn nhưng thất bại. Nơi này không thể ở lâu, bà gọi Nguyệt nhi, mau đi thôi!

          Trác Nguyệt đang ở trong phòng nàng. Chuyện hôm nay của Cha nàng, nàng đã biết hết. Nàng cũng biết người cha nàng phái đi giết Phúc Khang An đã bị giết sạch. Bây giờ cha nàng đang muốn bỏ trốn. Thế nhưng nàng lại không muốn đi. Nơi này là phủ Thừa tướng, là nhà của nàng, nàng không muốn đi đâu cả.

          Thân là ái nữ của Thừa tướng, được thiên hạ khen ngợi, nàng đã quen rồi. Rời xa vinh hoa phú quý và sống kiếp trốn chạy, nàng không cam lòng. Chuyện đã xảy ra như thế, dẫu có đi cũng không còn đường lùi nữa. Chi bằng… ở tại nơi này… kết thúc tất cả.

          Nô tì được Trác Phu Nhân sai vào phòng Trác Nguyệt để gọi nàng ra thì đi ngay lập tức. Nhưng khi họ vừa vào đến phòng nàng thì nhìn thấy một cảnh tượng đầy kinh hãi. Trên xà nhà cao, Trác tiểu thư đang treo mình lơ lửng, mắt vẫn mở nhưng đã chết rồi. Nô tì sợ hãi mà chạy đi vừa hét lớn

          “Phu nhân! Lão gia! Không hay rồi!”

          “Phu nhân! Lão gia!”

          Trác phu nhân và Trác thừa tướng nghe nô tì hét vọng cả một góc phủ thì quát lên.

          “Câm miệng! có chuyện gì?”

          “Phu nhân! Lão gia! Tiểu thư… tiểu thư đã…”

          “Tiểu thư làm sao?”

          “Tiểu thư đã treo cổ tự vẫn rồi!”

   .......................❤❤❤...................

Author: mainguyen87      

         

         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top