Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Xác định thân phận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Nhân lê từng bước đi theo Hạ Các. Đến trước nhà của Hạ Các, hay nói đúng ra là một cái lâu đài kiểu Pháp. Màu sơn trắng cổ điển, mái nhà vòm màu xanh da trời, cửa sổ màu đỏ rượu, ban công hướng ra ngoài sân vườn, đủ loại cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng, sang trọng mà không khoa trương, rộng lớn đến nổi hoa cả mắt.

Hàn Nhân theo Hạ Các vào trong, trong lòng đủ các loại sợ hãi, không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì.

Một mùi thơm từ đau bay tới, đánh thức cơn đói trong người Hàn Nhân, theo bản năng quay trái quay phải kiếm nơi xuất phát mùi hương đó, hệt như chú chó nhỏ bị bỏ đói lâu ngày.

Hạ Các không khỏi phì cười, bưng chén cháo hoa đi đến bên Hàn Nhân, từng muỗng từng muỗng đưa đến bên miệng cậu. Lúc đầu Hàn Nhân cũng tỏ ra vẻ chán ghét nhưng mùi vị thực sự rất tuyệt lại còn đang ấm. Không biết tại sao ngay lúc đó Hàn Nhân lại tháo hết phòng bị với Hạ Các, ngoan ngoãn chờ đợi từng muỗng cháo đưa đến miệng.

"Cảm...cảm ơn" Hàn Nhân thụ sủng nhược kinh.

Hạ Các xoa xoa đỉnh đầu Hàn Nhân như xoa đầu một con mèo nhỏ, nâng niu nhẹ nhàng: "Đi theo tôi."

Hàn Nhân hồi hộp đi theo, chờ đợi một điều tệ hại nào đó sắp xảy ra.

Hạ Các dẫn cậu vào một căn phòng trên tầng hai.

'Thật lớn!' Hàn Nhân cảm khái.

Cả hai bước vào bên trong, Hạ Các liền chỉ vào một căn phòng được dựng bên trong chính căn phòng đó "Đó là phòng làm riêng cho cậu, đi tắm đi, mấy ngày qua mệt mỏi rồi"





Dòng nước từ vòi sen phun xuống, hơi nước dần dần bốc lên.

Hàn Nhân híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước lượn lờ xung quanh, đọng thành một giọt nước chảy theo đường cong của cái cằm xuống cổ.

Mới vừa rồi còn tưởng là đại nạn đến nơi. không ngờ kẻ kia chỉ bảo cậu đi tắm.

Cậu không còn sợ nơi này dơ bẩn nữa,  bởi vì ba ngày này sống chung với nỗi sợ hãi khi có một thứ gì đó mon men theo cơ thể mà không thể xác định được đó là gì, lũ sâu bọ ấy đã trở thành một bức ngăn, chỉ cần không bước qua bức ngăn đó thì mọi thứ đều có thể chấp nhận.

Tắt dòng nước, Hàn Nhân đứng nhìn những giọt nước thi nhau chảy xuống nền đá cẩm thạch trắng tinh khiết.

Hít sâu một hơi, cậu lau khô đầu tóc, thân thể xích lõa đẩy cửa phòng tắm đi ra.

Nhiệt độ trong phòng đã được Hạ Các chỉnh cao lên, nên cho dù da còn lưu lại nước Hàn Nhân cũng không cảm thấy lạnh.

Ba ngày trước sau khi bị Hạ Các nhốt vào căn phòng ấy, cậu đã hiểu ra ất nhiều,ngay cả nhu cầu sạch sẽ cũng giảm bớt đáng kể. Còn về vấn đề "Sủng vật", chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trên giường, chơi chán có thể ném đi.

Căn phòng của cậu được làm bằng gương một chiều, ở ngoài nhìn vào trong sẽ thấy được tất cả, nhưng ở trong nhìn ra chỉ như một cái gương. Hàn Nhân biết Hạ Các đã quan sát cậu rất lâu rồi, nên không có chút ngượng ngùng, thoải mái đẩy cửa đi ra.

Hạ Các đang ngồi trên sô pha xem tài liệu, hắn đeo kính nhịn rất nhã nhặn. Những cọng tóc dài mất trực tự đung đưa theo nhịp thở của hắn. Mắt thoáng thấy Hàn Nhân, hắn khép số tài liệu đó lại.

Đối diện với đôi mắt của Hạ Các, Hàn Nhân thấy được một màu đen láy không chứa một tia dục hỏa.

Bước chần có chút chần chờ, tiến một bước lại lui một bước.

"Lại đây." Hạ Các tháo kính xuống để cạnh chồng tài liệu.

Hàn Nhân không thể làm gì khác, đành cứng nhắc đi tới. Tấm chăn bông lót dưới sàn mềm mại đến nỗi khiến lòng bàn chân cậu ngứa ngáy.

Chờ Hàn Nhân đến trước mặt, Hạ Các nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, ngữ khí rất nghiêm túc: " Từ giờ không được dùng giọng điệu hỗn xược với tôi, không được cấu gắt, nên nhớ cậu là sủng vật của tôi, rõ không ?"

Hàn Nhân khẽ gật đầu: " hiểu rồi."

Hạ Các đứng lên, đi đến bên Hàn Nhân.

Cảm giác bất giác an không biết có phải là do đang xích lõa hay do điều gì khác, nhịp tim Hàn Nhân có chút hỗn loạn.

Hạ Các lấy trên bàn làm việc một chiếc vòng cổ bằng da, đeo vào cần cỗ trắng nõn của Hàn Nhân. Sau đó lấy ra một sợi dây da cùng màu, câu vào chỗ móc nối ở giữa cái vòng cổ.

Hàn Nhân cảm thấy cũng bình thường, không lỏng cũng không chặt, chỉ là lúc nuốt xuống có chút ràng buột.

Hạ Các giơ tay xoa đầu Hàn Nhân, nét mặt ôn nhu :" Cậu nghe đây, cậu có thể gọi tên tôi, nhưng ở chỗ này, trong vòng kiểm soát của tôi, cậu phải nhớ rõ thân phận sủng vật của mình."

Hàn Nhân thoáng cái đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào cúc áo thứ hai của Hạ Các, khẽ 'ừm' một tiếng.

Hạ Các vẻ mặt hài lòng, nắm lấy sợi dây dài ở vòng cổ, uy nghiêm ra lệnh :" Quỳ xuống!"

Hàn Nhân cúi thấp người, quỳ xuống bên chân Hạ Các.

Hạ Các đưa mắt nhìn xuống : "Chỉ cần dây xích trong tay tôi, cậu phải quỳ xuống, hiểu chưa?"

Thanh âm ôn hòa luôn khiến con người ta rất dễ có cảm giác an tâm, nhưng sự ôn nhu này cứ như một mũi dao đang chực chờ sẵn trước lồng ngực, Hàn Nhân nhìn chằm chằm vào đôi giày của Hạ Các, đáp : " Hiểu rồi."

Hạ Các nâng mặt Hàn Nhân lên, cậu thuận theo nâng mặt lên.

Hạ Các mỉm cười: " Nào, gọi tôi một tiếng nghe xem."

Hàn Nhân khuôn mặt đỏ ửng, do dự nửa ngày mới mở miệng gọi : " Chủ...Nhân"

Bộ dạng ủy khuất ngượng ngùng của Hàn Nhân khiến tâm tình Hạ Các rất tốt, hắn nắm lấy dây da, xoay người bước đi.

Theo bước chân của Hạ Các, Hàn Nhân bò đến bên giường.

"Lên giường." Hạ Các giựt giựt cái dây cổ.

Hàn Nhân lên giường, thầm nghĩ chuyện gì cần đến cũng phải đến, đơn giản chỉ là một người phát tiết dục vọng người còn lại nhận lấy thôi.

Hạ Các đặt Hàn Nhân ở dưới thân, chăm chú nhìn lông mi cậu rung động, bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu.

Sự ôn nhu ngoài dự tính của Hạ Các khiến Hàn Nhân không biết phải phản ứng thế nào.

Hạ Các lại vuốt ve đôi môi mềm mại của Hàn Nhân, ôn nhu nói: " từ nay trở đi, cậu sẽ thuộc về tôi."

Hàn Nhân không biết từ đầu lại cảm giác hai mắt ấm nóng, nghiêng mặt đi chỗ khác.

"Ngồi dậy đi." Hạ Các xoay người qua một bên, để Hàn Nhân quỳ gối trên giường, khiến cho thứ kiều diễm giữa hai chân vừa vặn bay ra trước mắt Hạ các.

Hàn Nhân có dự cảm không lành, tim cũng đập nhanh hơn bình thường một nhịp.

Hạ Các vớ lấy hộp thuốc lá , vừa châm thuốc vừa bình thản nói " Thủ dâm, bắt đầu đi."





-----------------TÔI LÀ ĐƯỜNG PHÂN CÁCH HẾT CHƯƠNG---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top