Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nghiệm Sinh Thạch - Fresh Quả Quả

Nghiệm Sinh Thạch

 

Tác giả: Fresh Quả Quả

1. Dạ Nương

Ta từ Triệu Vụ Sơn đến, trong tay bưng chậu gỗ, cỏ và sương sớm dính ẩm ướt hài và làn váy ta. Núi xa đạm như nước, trầm mặc như tiên cảnh, áng mây mù mịt, ta nghỉ chân trong chốc lát, phát hiện cảnh đẹp còn chưa bằng một phần mười ngòi bút vẽ của Đỗ Trọng.

Từ dòng suối trở lại rừng Bạch Trúc, từ xa xa nhìn lại, giống như có một trận tuyết nhỏ vừa rơi xuống. Mặt trời lúc này mới chịu ló ra, sương sớm đọng trên lá nhỏ xuống tóc ta, một cảm giác mát mẻ truyền thẳng từ đỉnh đầu đến gan bàn chân. Ta đi chậm, chỉ là giặt y phục từ sáng sớm, đi đường thở mạnh cũng không gấp, ta cảm thấy vui mừng.

Rừng trúc gió lớn, ta vốn buộc sợi dây để phơi y phục. Nhưng Vũ Văn Hạo đến răn dạy ta một chút, nói để những người khác đến nhìn thấy thì thành cái thể thống gì. Vì thế ta chém hai cây trúc dựng trong viện, dùng để buộc dây. Dù sao lúc ta tới, trong viện trụi lủi, cái gì cũng không có, những cây lê, cây táo trước kia cũng không biết chạy đi nơi nào.

Ta rũ phẳng rồi phơi y phục lên, bạch sam đơn giản, mộc mạc mà đơn bạc, khi ta giặt luôn thật cẩn thận, sợ dùng chút sức có thể làm hỏng nó. Đỗ Trọng tổng cộng không có vài bộ y phục, ngày thường chỉ thay mặc hai bộ y phục cũ, chính hắn cũng không lưu ý, kẻ khác cũng không lưu ý, đôi khi ta tới, lại làm vài bộ cho hắn. Bởi vì vẫn trắng như mọi khi, phỏng chừng hắn cũng không phát hiện có gì khác biệt với những bộ trước kia mình mặc.

Phơi xong y phục ta lại bắt đầu quét tước sân, thu dọn phòng ở. Sửa sang lại thư phòng Đỗ Trọng, thấy bức tranh hắn để trên bàn, nét mực chưa khô, phỏng chừng là vừa vẽ xong. Bên trên rất ít bút pháp, phần đa là màu trắng chỉ có một chiếc thuyền con và thiên nhiên tươi đẹp.

Ta cười lạnh một tiếng, ra cửa phòng, lại đến hồ trong động sau núi tiếp tục lấy nước, Đỗ Trọng thích pha trà từ nước trong đó.

Mang theo bình nước đi qua Mạn Hoa Đình, tiếng thác nước ào ào càng ngày càng gần. Bình thường lúc này Đỗ Trọng đều ngồi tĩnh tọa trên tảng đá, hơn hai mươi năm mưa gió không thay đổi.

Ta ở trong đình giúp hắn đun nước pha trà, ấm nước sôi sùng sục. Bóng dáng Đỗ Trọng cách đó không xa, vững như thái sơn, phiêu bồng như tiên. Trước đây ta thường ngồi trong đình chống cằm nhìn không biết chán, nay cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái.

Nhìn nhìn mặt trời, phỏng chừng hắn sắp đứng dậy, ta liền đi về. Đến rừng Bạch Trúc đã ba tháng có thừa, nhưng bởi vì ta hiểu rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn rõ như lòng bàn tay nên biết cách lảng tránh, cho nên vẫn chưa trực tiếp đối mặt với hắn.

Trên đường trở về gặp Yến Thương, vẫn là một bộ dáng bệnh tật hữu khí vô lực, cho dù tướng mạo lại thanh tú, cũng tựa như đóa hoa, làm cho người ta nhìn khó chịu trong lòng. Ta rất muốn bảo hắn cố lấy tinh thần, lại không biết nói ra sao.

“Dạ Nương, sư phụ gần đây thế nào?” Hắn hỏi ta, ánh mắt cũng không nhìn ta chỉnhìn chằm chằm nơi khác.

Hắn là nhị đệ tử của Đỗ Trọng, Vũ Văn Hạo là đại đệ tử. Ta đã quen Đỗ Trọng đạm mạc, Vũ Văn Hạo cao ngạo, nhưng Yến Thương lịch sự và ôn hòa lại luôn làm cho ta không thích ứng. Hắn không dám nhìn ta, ta biết là bởi thanh quy giới luật của Triệu Vu Sơn, hắn có tính cách ngượng ngùng, vả lại là vì vết sẹo trên mặt ta. Hắn có lẽ cảm thấy vô lễ đi, lại không biết càng né tránh ánh mắt người khác như vậy thì họ càng sợ, ngược lại ta nguyện ý bị người ta coi như người thường.

Ta khoa tay múa chân ra hiệu, nói cho hắn Đỗ Trọng gần đây rất tốt.

Yến Thương gật gật đầu, tiếp tục đi đến Mạn Hoa Đình, hẳn là có chuyện gì muốn báo.

Đỗ Trọng là chưởng môn Triệu Vu Sơn, được thế nhân gọi là Thủy Kiếm Tiên. Bởi vì có hắn, Triệu Vu Sơn có thể nổi danh cùng Thục Sơn. Chẳng qua mấy năm nay, cũng không xử lý công việc, tất cả đều giao cho Yến Thương cùng mấy đại trưởng lão.

Mà ta, Dạ Nương, chẳng qua một hạ nhân hầu hạ chưởng môn ăn, mặc ở, đi lại thôi, ngay cả đệ tử trong môn phái cũng không tính.

Ba tháng trước bị Yến Thương điều từ phòng bếp đến rừng Bạch Trúc Đỗ Trọng thanh tu, đơn giản là môn phái muốn làm lễ kỷ niệm, Đỗ Trọng dự thính với đệ tử, dĩ nhiên cần ta sắm sửa cơm nước. Đồn đãi Đỗ Trọng trên cơ bản từ năm năm trước đã không ăn cái gì, ngẫu nhiên chỉ ăn chút hoa quả. Tuy là người tu đạo, lại chung quy không phải tiên, Đỗ Trọng cũng không ăn ngũ cốc, cũng không ăn thức ăn. Hai đồ nhi hiếu thuận này lo lắng, đầu bếp nổi tiếng tứ phương đều mời đến một lần.

Khi ta đến rừng Bạch Trúc, vốn dĩ còn có hạ nhân hầu hạ Đỗ Trọng, sau đó lại bị ta dùng mánh khóe đuổi về môn phái làm tạp dịch một lần nữa. Ta ngoại trừ nấu cơm, quét dọn giặt quần áo cũng không làm thêm việc gì.

Trở về phòng, ta ngồi trước gương đồng đánh giá vết sẹo trên mặt. Từ xương gò má đến bên tai, tinh tế, thật ra cũng không dữ tợn nhiều, chỉ là lúc nào ta cũng dùng tóc che đi khuôn mặt hoàn hảo chỉ lộ ra vết sẹo. Người bình thường thì nhịn không được sẽ ra sức tưởng tượng thà rằng che khuất mặt khủng bố còn hơn.

Ta vén tóc lên, trong gương là gương mặt xinh đẹp, quyến rũ hoàn toàn xa lạ, đặc biệt nhất là khi cười rộ lên. Ta nhếch miệng cười trước gương, sợ ngẫu nhiên không luyện tập một chút, bản thân sẽ quên nở nụ cười như thế nào.

Không cười thì quyến rũ nam nhân thế nào đây?

Đúng vậy, ta ẩn núp tại Triệu Vu Sơn hai năm, rốt cục đợi được cơ hội tiếp cận Đỗ Trọng, không vì quyến rũ hắn, lên giường với hắn, hủy đi dung mạo và đạo hạnh làm gì.

Một nữ nhân câm lại có sẹo trên mặt, cư nhiên muốn quyến rũ một nam nhân mà nữ nhân khắp thiên hạ đều mơ ước, người ngoài biết khẳng định sẽ nói ta đầu óc hỏng rồi.

Nhưng, ta biết, không ai có thể tỉnh táo như ta.

—— Ta muốn báo thù.

2. Yến Thương

Ta đi từ Mạn Hoa Đình xuống dưới, bước đi hơi có chút bất ổn. Ta sợ phải nói với sư phụ, ta muốn đi Thục Trung, đệ tử nơi đó truyền tin rằng từng gặp qua người tương tự như sư muội xuất hiện.

Sư phụ không đồng ý, nói đại sư huynh hàng yêu bên ngoài, môn phái không thể một ngày không người quản lý.

Ta chưa từng làm trái người, nhưng chuyện liên quan đến hành tung của sư muội, ta làm sao có thể bỏ mặc?

Sư phụ lại lạnh lùng ném ra Nghiệm Sinh Thạch của sư muội nói: “Yến Thương, nàng đã chết, nhiều năm như vậy, ngươi sao vẫn là không chịu đối mặt sự thật. Ngươi chạy khắp đông tây nam bắc, tìm được nàng rồi sao?”

Ta nhìn hòn đá nhỏ màu tím kia ngẩn người lắc đầu, chỉ là một viên đá, một viên đá mà thôi, sao có thể chứng minh sư muội đã chết? Không ai có thể chứng minh, cũng không có người tìm được thi thể của nàng! Có lẽ nàng chỉ ham chơi hoặc là tự giận mình rời nhà trốn đi, có lẽ nàng chỉ bị thương mất trí nhớ, đã quên đường về Triệu Vu Sơn…

Ta cầm chặt Nghiệm Sinh Thạch của sư muội xuống núi, gần như muốn nắm nó thành bột phấn, nhịn xuống một lần xúc động muốn quăng xuống sườn núi.

Nghiệm Sinh Thạch bình thường khi tiên môn đệ tử nhập môn đều có một viên, làm pháp thuật, nhỏ máu lên. Nếu ra ngoài môn hàng yêu hoặc là khi nào có chuyện không hay xảy ra, sư môn mới biết được nên cứu người hay là nhặt xác.

Nhưng Nghiệm Sinh Thạch của sư muội, năm năm trước đã mất ánh sáng khi nàng thất tung. Ta từng không chịu tin tưởng một lần nắm tảng ngửa mặt lên trời cầu nguyện, nhưng nó chung quy cũng chẳng khác gì viên đá bình thường.

Ta đi đến rừng Bạch Trúc, trở lại phòng trước đây sư muội ở ngồi xuống hơn nửa canh giờ. Nghiệm Sinh Thạch của sư muội nắm trong lòng bàn tay bóng loáng ôn nhuận, nó thường xuyên được người ta vỗ về chơi đùa. Sư phụ nhìn như không thèm để ý, thật ra người mới thương tâm nhất. Ăn đồ ăn sư muội nấu, từ đó về sau người ngay cả cơm cũng ăn không nổi, cũng không để ý tới chuyện trong môn phái. Ta nơi nơi tìm kiếm tin tức của sư muội, cuối cùng lại lần lượt khiến người ta thất vọng, vết sẹo không ngừng bị người ta vạch ra, người có thể nào không tức giận?

Ta nhìn tượng bạch ngọc sư muội khắc nhân dịp mừng thọ sư phụ trên bàn cao một thước, cơ bản đã thành hình, chỉ kém mặt chưa điêu khắc. Lúc trước vì lấy khối ngọc này không biết chịu bao nhiêu khổ sở, khắc mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, lại chung quy chưa kịp tặng.

Tiếng của đại sư huynh không ngừng vang ở bên tai, ta tựa như muốn rơi vài giọt nước mắt. Tiểu nha đầu này ta nhặt từ trên núi về, một tay nuôi nấng lớn lên. Loại cảm tình vừa là phụ thân, vừa là huynh trưởng, sư phụ vĩnh viễn không có cách nào hiểu được.

Đột nhiên có người gõ cửa, ta mở cửa, Dạ Nương bưng nước trà, ta xua tay nói không cần.

“Ta đi Thục Trung một vài ngày, ngươi cố chăm sóc sư phụ, ta thấy khí sắc của người không được tốt”

Dạ Nương gật đầu, rũ mắt xuống, nàng cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng ai. Hai chúng ta nói chuyện luôn nhìn sang một phía, không khí rất kỳ quái. Ta biết nàng mặc kệ nhìn từ phía nào cũng tuyệt không giống sư muội, nhưng ta nhìn nàng luôn đặc biệt dễ dàng nhớ tới Xương Bồ.

Đúng vậy, Xương Bồ. Năm đó ta ra ngoài hàng yêu, ta nhặt được nàng ở ngọn núi đầy hoa xương bồ, liền đặt cho nàng cái tên như vậy, hoa xương bồ.

Từ nhỏ thân thể nàng đã không khỏe, khi dã ngoại một ngày một đêm, hàn khí tận xương, may mà sư phụ vẫn dụng tâm điều trị giúp nàng. Mãi cho đến hai tuổi nàng mới có thể  bước đi, nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh, ta cuối cùng vẫn cõng nàng cùng chơi đùa. Đệ tử trong môn cũng rất thích nàng, chỉ có đại sư huynh không hợp với nàng, hai người ở cùng một chỗ luôn cãi nhau. Nhưng những ngày vui vẻ đã qua này, sau khi sư muội mất tích, không bao giờ quay lại nữa.

Sư phụ bỏ việc trong môn phái, sư huynh trên cơ bản cũng không trở lại, thậm chí có lời đồn huynh ấy âm thầm chiêu gọi đệ tử bên ngoài, mua chuộc người trong môn, muốn thay thế sư phụ.

Mà ta, chỉ có một nguyện vọng, chính là tìm sư muội về.

3. Đỗ Trọng

Đêm khuya, ta lại một lần bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, mọi thứ yên tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi qua lá trúc, tựa như hạt mưa nhỏ rơi xuống.

Ta choàng áo đứng dậy, đẩy cửa mà ra, vốn toàn thân ẩm ướt, đón gió thổi qua, cảm giác mát tới tận xương.

Đi từng bước lên Mạn Hoa Đình trên núi, ta cần yên tĩnh. Tiếng thác nước gầm rú vừa vặn có thể che giấu nội tâm không bình tĩnh của ta, xung quanh im lặng, chỉ có thể làm cho ta nghe được tiếng trong nội tâm.

Ta đứng trên Mạn Hoa Đình quan sát Thiên Sơn, một tay vỗ về tượng điêu khắc hắc ngọc tượng trưng cho huyền điểu Triệu Vu Sơn.

Trước đây ta thường ôm Xương Bồ bay lên đây, nàng không chút nào cố kỵ coi huyền điểu như ngựa gỗ mà cưỡi, một mặt chỉ vào các phương hướng hỏi ta là chỗ nào, ta cũng không thể mang nàng đi được.

Ta mỗi lần đều gật đầu, nhưng hứa hẹn nhiều, đường lại quá xa, chúng ta chưa kịp đi hết.

Lại là một trận gió lạnh đánh úp lại, ta nhịn không được ho khan. Ánh trăng sáng tỏ, xa xa nhìn đến dòng suối nhỏ bên khe núi có một thân ảnh màu đen. Ta biết là Dạ Nương, thỉnh thoảng ban đêm nàng sẽ tới bên dòng suối giặt quần áo, hoặc là thừa dịp sắc trời chưa sáng thu nhặt chút hoa.

Ta chỉ ngẫu nhiên ăn một bát cháo của nàng, Yến Thương liền điều nàng tới đây hầu hạ ta, thật sự là có chút chuyện bé xé ra to. Ta vẫn ăn không ngon như trước, nhưng trà nàng pha cũng không tệ. Trước kia Xương Bồ cũng tranh cãi ầm ĩ muốn pha giúp ta, nhưng mỗi lần trà ngon trong tay nàng đều là lãng phí.

Còn nhớ rõ khi ta nhìn chén trà đen sạm nói không nên lời, nàng liền đỏ mặt lè lưỡi cười: “Ngại quá sư phụ, con cho nhiều trà…”

Lòng ta có một trận co rút đau đớn, hiện tại lại đột nhiên rất muốn uống trà nàng pha.

Thật ra ta không nhớ nàng.

Ta từng nghĩ rằng Xương Bồ chết sẽ làm ta rất khó chịu, dù sao nhiều năm sư đồ, ta nhìn nàng lớn lên. Nhưng ta sớm đã không có thất tình lục dục đột nhiên lén nắm chặt Nghiệm Sinh Thạch, lúc ấy ngoại trừ đầu óc trống rỗng ra, thậm chí ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

Nàng rời đi, ba năm trước ta cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa bao giờ có, tu vi và đạo hạnh của ta mạnh thêm. Chính là hai năm trước, đột nhiên bắt đầu thường xuyên nhớ tới nàng, ba tháng này lại càng ngày càng nghiêm trọng, trong mộng vẫn chuyển không được ma chướng.

Ta rất nghi hoặc, mình rốt cuộc làm sao vậy?

Dạ Nương đi đến bên dòng suối nhỏ, nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên thoát y phục dưới ánh trăng. Bên trong cái gì cũng không mặc, thân thể sáng óng ánh đột nhiên hiện ra khỏi áo choàng màu đen của nàng, linh lung tỏa sáng, mê người vô cùng. Trong đầu ta xẹt qua một tia chớp, mặc dù mặt không chút thay đổi như trước, hô hấp lại có chút không xong. Vội vàng quay mặt đi, bắt đầu tự trách mình nhìn quá rõ ràng. Mà xuyên qua tiếng thác nước gầm rú thật lớn, ta cư nhiên còn có thể rõ ràng nghe thấy nàng thật cẩn thận đi vào suối nước, dùng tay hất tung tóe hoa trên mặt nước.

Xuống khỏi Mạn Hoa Đình, ta nhẹ nhàng thở dài, nhiều năm như vậy, đã bị không ít yêu dụ hoặc chẳng lẽ còn thiếu sao. Tu luyện Cửu Thiên Thần Pháp của Triệu Vu Sơn tối kỵ gần nữ sắc, các đại môn phái vì hủy đạo hạnh của ta, vô số thủ đoạn hạ dược câu dẫn đều đã dùng tới. Thấy ta không có chút cử động, thậm chí ngay cả nam tử đều đưa  tới tận cửa.

Nay ta lại vì thấy một nữ nhân lỏa thân mà hoảng hốt? Thật sự là càng ngày càng không tốt.

4.  Xương Bồ

Hồng Cân đã nói với ta, cách tốt nhất để trả thù một người là trước làm cho hắn thống khổ sau đó giết chết hắn, nó vừa thỏa nguyện vừa thống khoái. Sau đó có thể dứt bỏ hết thảy, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.

Ta lúc ấy nghe xong chỉ lắc đầu, một loại cừu hận thâm sâu muốn cho đối phương đi tìm cái chết, thật sự có thể dễ dàng bỏ qua, sau đó bắt đầu lại một lần nữa sao?

Ta lên Triệu Vu Sơn, không tính muốn sống rời đi.

Hồng Cân cười ta khờ, nhưng kẻ ngốc như ta hắn gặp nhiều lắm. Khi tuyết lang của hắn kéo thi thể của ta từ vách núi đi ra, hắn cũng chỉ kêu: “Chỉ cho phép ăn thân mình, đầu để lại cho ta”

Nhưng tuyết lang không ăn ta, bởi vì nhiều năm trước đi Thiên Sơn với Đỗ Trọng đã thấy nó một lần, khi đó nó rơi xuống khe nứt, đói chỉ còn da bọc xương, ta cầu xin Đỗ Trọng cứu nó lên.

Đáng tiếc thú đều có nghĩa, người lại vô tình.

Khi ta được Hồng Cân cứu tỉnh trong lòng không hề cảm kích, hắn lại dạy ta, làm người khi sống không nổi sẽ học được phải hận.

Ta xin ba thứ từ Hồng Cân: Một là thoa triền thảo, một là độc kỳ lân, một dược giả chết. Hai cái trước là chuẩn bị cho Đỗ Trọng, cái cuối cùng là cho chính mình ăn, bởi Nghiệm Sinh Thạch, Đỗ Trọng cho rằng ta đã chết.

Hồng Cân muốn ta làm nha hoàn cho hắn ba năm để báo đáp, sau đó dùng mặt của ta đổi ba loại dược kia.

Ta đồng ý.

Hồng Cân là dược sư giỏi nhất trên đời, cũng là họa sư tốt nhất.

Đỗ Trọng thích họa cảnh, Hồng Cân thích họa bì.

Ta không biết hắn muốn khuôn mặt tàn tạ ngã từ trên vách núi xuống của ta để làm gì, dù sao là bộ dáng gì với ta đã không quan trọng. Hắn thay đổi khuôn mặt yêu dã quyến rũ khác cho ta, nói khuôn mặt kia hắn đã chơi chán.

Qua một thời gian, ta thấy khuôn mặt đã được thay đổi của mình được treo trên tường, im lặng nhắm mắt, giống như đang ngủ say.

Hồng Cân là nam nhân yêu dã, đổi sắc mặt như thay quần áo, ta chưa bao giờ biết tướng mạo chân chính của hắn trông thế nào. Hắn có đôi khi là nam nhân, có đôi khi cũng là nữ nhân chơi cùng với các con vật của mình.

Ba năm sau ta mang theo thoa triền thảo cùng kỳ lân độc trở lại Triệu Vu Sơn. Ta hủy mặt mình, giả dạng làm người câm điếc không biết chữ. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tới gần Đỗ Trọng.

Thoa triền thảo là một loại mị dược có tính chậm, có thể phá hủy ý chí tâm thần một người trong lúc bất tri bất giác. Mỗi lần, ta chỉ thả một chút trong chén trà của hắn. Y phục của hắn cũng dùng nước pha lẫn thoa triền thảo để giặt. Ngày qua ngày, hắn bắt đầu có biến hóa rất nhỏ. Ban đêm thường xuyên gặp ác mộng bừng tỉnh, sau khi tính tốt thời gian, ta liền tới bên dòng suối thoát y phục.

Ta muốn làm cho hắn chú ý tới ta, nhưng không thể có nhiều tiếp xúc chính diện, hắn rất thông minh, ta không nắm chắc sẽ không lộ ra dấu vết hoặc là hận ý ở trước mặt hắn.

Muốn quyến rũ một nam nhân rất dễ dàng, nhưng đối tượng nếu là Đỗ Trọng thì khác. Nếu không có thoa triền thảo, ta tuyệt đối không thể làm được.

Ta vốn còn muốn đợi hai tháng nữa, khi đó vạn phần nắm chắc động thủ lần nữa, nhưng mơ hồ nghe được tin đồn Đỗ Trọng có tâm muốn thoái vị cho Yến Thương tiếp nhận chức vụ chưởng môn, Vũ Văn Hạo bất mãn có xu hướng muốn soán vị. Ta sợ đêm dài lắm mộng, ngày mười lăm, cũng chính là ngày năm năm lẻ ba tháng tám ngày Xương Bồ chết đi, ta thả tất cả độc kỳ lân và thoa triền thảo vào trong trà của Đỗ Trọng. Thừa dịp Yến Thương đi Thục Trung, không cho phép môn nhân khác lên núi quấy rầy, như vậy ban đêm thích hợp nhất.

Đỗ Trọng không có chút phòng bị trúng độc, điều này nằm trong dự đoán của ta, Hồng Cân điều chế độc dược, cho dù là thần tiên cũng phát hiện không ra, huống chi Đỗ Trọng hắn còn không phải thần tiên.

Ta dìu hắn nằm xuống giường nhỏ, hắn mặc dù do dược mà dục hỏa đốt người, lại không thể vận công chống cự, trên trán ẩn có mồ hôi chảy ra, ý thức lại vẫn thanh tỉnh.

“Ai phái ngươi tới?”

Ta ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn trên giường nhỏ, lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ ngẩn người.

“Không có ai khác, chỉ vì ta”

Tiếng nói của ta tựa như tơ lụa mê người, vô cùng quyến rũ, cũng không phải giọng nói nguyên bản của ta. Năm đó trên cổ bị một kiếm làm đứt thanh quản, Hồng Cân đổi mặt thuận tiện cũng thay đổi nó luôn.

“Ngươi muốn như thế nào?” Giọng điệu của Đỗ Trọng bình tĩnh, ngay cả mặt cũng không thay đổi, một thân áo trắng vẫn thần thánh cao xa như thường, mà ta hiện tại lại mưu toan làm dơ bẩn.

“Ta yêu ngươi, Đỗ Trọng, ta muốn ngươi” Đây là ta lần đầu tiên thổ lộ với hắn, lại không nghĩ rằng là ở thời khắc như vậy.

Hắn nhìn ta, trong mắt thậm chí ngay cả một chút hèn mọn cùng khinh miệt cũng không có, tựa như nhìn một tảng đá bình thường.

“Không có khả năng”

“Ta biết mị dược bình thường không có tác dụng với ngươi, nhưng ngày ngày đêm đêm, thoa triền thảo đã xâm nhập xương tủy ngươi”

Hắn vẫn trấn định như trước, sắp báo thù lớn, lòng ta đã có chút phiền chán: “Không cần suy nghĩ, ngươi còn trúng kỳ lân độc, dùng tiên pháp đạo thuật gì cũng vô ích”

Ta vén tóc dài lên, lộ ra gương mặt mê người, ánh mắt hắn trong suốt nhìn ta, giống như Phật Tổ. Ta cười lạnh, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của hắn, cứ việc cố gắng khống chế chính mình, nhưng tay vẫn là nhịn không được run run.

Cái đêm thống khổ năm năm trước lại lăng trì ta, ta chỉ muốn cho hắn cũng lĩnh hội một chút cảm giác vô lực phản kháng.

Ta vùi đầu khẽ vuốt thân thể hắn, cũng không hôn môi hắn, có lẽ trong tiềm thức ta đã không phải là chính mình, không muốn dùng bộ dáng hiện tại đi làm bẩn hắn?

Hắn mặc dù vẫn mặt lạnh không nói, nhưng khi tay của ta tham nhập vào quần hắn thì hắn hít một ngụm khí lạnh.

Ngay cả chính ta cũng không thể tin được, ta làm sao dám? Người này ta từng sùng bái, kính yêu như vậy…

Ta phủ lên người hắn, y phục nửa mở, ánh mắt mê ly, hết sức dụ hoặc. Nhưng suốt một nén nhang, hắn lại không có nửa điểm phản ứng. Ta hạ thủ càng thường xuyên, hắn vẫn bị ta đùa giỡn, trên mặt cũng mơ hồ có biểu tình phẫn nộ.

Đầu lưỡi ta lướt qua vòm ngực hắn, hôn liếm, nhẹ nhàng cắn cắn. Không thể tin dưới tình huống như vậy hắn còn có thể bảo toàn lý trí, ta cũng không tin trên đời này thực sự có người vô tình vô dục.

Taykia của ta thì di chuyển trên thân thể Đỗ Trọng, loại cảm giác thống khổ và vui thích này đan vào cùng một chỗ, cơ hồ muốn bức điên ta.

Ta rốt cuộc đang làm cái gì? Ta thật sự sẽ không hối hận?

Thân thể như rắn nước bình thường chậm rãi trượt xuống, lưu lại từng cái ôm ấp ta yêu nhất, ta nhịn không được thở dốc rên nhẹ, Đỗ Trọng biết ta muốn làm cái gì tựa hồ cũng có chút hoảng.

“Không cần…”

Ta đã dùng miệng ngậm lấy, hắn nắm chặt hai tay, trên mặt rốt cục có một tia xấu hổ và giận dữ.

Ta đắc ý, càng ra sức. Hắn nhắm mắt lại, ta biết hắn đang nhẩm đọc Thanh Tâm Chú, nhưng thoa triền thảo không có khả năng chống cự như vậy, hắn chỉ biết càng ngày càng khó chịu. Nhưng làm cho ta khiếp sợ là qua một hồi lâu hắn vẫn không có phản ứng như cũ.

Ta ngẩng đầu lên cười nhạo: “Đỗ Trọng, là ngươi đạo hạnh quá sâu, hay là ngươi căn bản vô năng?”

Trên mặt Đỗ Trọng ngược lại lộ ra thương xót: “Dạ Nương, chúng ta không oán không thù, ngươi sao lại tự tiện đến tận đây”

“Không oán không thù?” Ta ngửa mặt lên trời cười, nằm úp sấp lên người hắn, cúi xuống nhìn mặt hắn, “Thật sự không oán không thù sao… Sư phụ?”

Thân thể hắn chấn động, hai mắt mở lớn, đồng tử phóng đại, không thể tin được nhìn chằm chằm ta.

Mà làm cho ta càng không thể tin được là hắn cư nhiên có phản ứng. Không khỏi lạnh lùng cười rộ lên: “Làm ta uổng phí lực nửa ngày, thì ra chỉ cần một tiếng “Sư phụ”, là có thể khiến ngươi cương”

“Câm miệng!” Hắn rốt cục lớn tiếng khiển trách. Sống nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ thấy sự thản nhiên lạnh nhạt trên mặt có vẻ mặt xấu hổ, hận, tức giận như thế.

“Thì ra ngươi vẫn quyến luyến không quên đồ đệ Xương Bồ của mình”

“Không được nhắc đến nàng!” Đỗ Trọng cư nhiên duỗi tay ra, bóp cổ ta, nhưng mà bất luận hắn dùng thái độ gì, chung quy vẫn vô lực.

Ta nằm trên người hắn kịch liệt run rẩy, ta đang cười, ta có thể nào không cười, việc này chẳng lẽ không buồn cười sao? Hắn không cho ta nhắc đến “nàng”? Hắn yêu Xương Bồ? Thì ra hắn yêu một người, người kia nhất định phải chết?

Ta cười đến nước mắt đều sắp chảy ra, mặt hắn đỏ lên, lớn tiếng nói: “Không được cười nữa!”

Ta lại vẫn rưng rưng cười nhìn hắn, ta nói: “Ngươi không phải thích nhất ta cười sao? Ngươi không phải nói ngươi sẽ bảo vệ ta sao? Mỗi lần đại sư huynh chọc ta khóc ngươi không phải đều đã thay ta răn dạy hắn sao, sư phụ, ngươi đều quên? Ngươi quên Xương Bồ sao?”

Mặt Đỗ Trọng trong phút chốc tái nhợt như tờ giấy, cả người nháy mắt sụp đi xuống, giữa hàng lông mày chỉ còn lại hoảng hốt.

“Xương Bồ… Ngươi không chết?”

Ta nằm sấp xuống, da thịt tướng thân với hắn, ngọt ngào nói: “Sư phụ, ta thành quỷ, tới tìm ngươi báo thù”

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, giống như hoàn toàn bị hút hết khí lực.

“Không nên trách sư phụ…”

Ta cười: “Ta không trách ngươi, ta chỉ là muốn biết, ta rốt cuộc làm sai cái gì? Ta nghĩ suốt năm năm, cũng không suy nghĩ ra” Ta nâng tóc dài của hắn vào lòng bàn tay nhẹ nhàng hôn, ta say đắm hắn như thế, chẳng sợ đến hiện thực.

Đỗ Trọng lắc đầu: “Ngươi không sai, là ta sai, ta có tâm ma, sợ thương tổn ngươi”

Ta bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Thì ra phương pháp sư phụ ngươi bảo vệ ta không bị thương chính là để cho đại sư huynh tới giết ta? Ta thật sự không biết, thì ra ngươi lại yêu ta, yêu đến loại trình độ này. Nhưng ta vẫn thích bị ngươi thương tổn, ngươi đơn giản sợ bị sắc đẹp sở dụ, vài thập niên tu hành, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ta biết, ngươi là chưởng môn, ngươi đường đường là Thủy Kiếm Tiên, người khắp thiên hạ nhìn ngươi, ngươi làm sao có thể cho phép bản thân yêu đồ đệ của mình chứ? Nhưng…”

Ta tới gần hắn, khẽ cắn lỗ tai hắn, cảm giác hô hấp hoàn toàn rối loạn và thân thể run nhè nhẹ của hắn, trong lòng có cảm giác rất thành tựu. Vuốt ve mặt hắn, ta một mặt hôn mặt hắn một mặt thấp giọng nỉ non: “Ta không biết, thì ra sư phụ không có sức chống cự với ta như vậy”

Thân thể hắn càng nóng bỏng hơn, giọng nói khàn khàn: “Xương Bồ, đừng như vậy”

Ta thành khẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi sư phụ, Xương Bồ quá ngu ngốc, đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ được để trả thù ngươi, bằng không, ngươi lại dạy ta?”

Môi ta không ngừng đi xuống thăm dò, xâm lược giống như công thành đoạt đất, ngạc nhiên nhìn phản ứng hoàn toàn không giống ban nãy của hắn.

“Xương Bồ, giết ta, đừng thương tổn chính mình để trả thù ta, không đáng”

Ta ngẩng đầu, ta thích phản ứng của hắn, ta chưa từng nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày chật vật không khống chế được như vậy.

“Ngươi lúc trước nếu không muốn giữ ta, sợ ta hại ngươi, vì sao không trục xuất ta khỏi sư môn?”

Trong mắt hắn đột nhiên biểu lộ một tia tàn nhẫn: “Trục xuất ngươi khỏi sư môn? Để ngươi cao chạy xa bay với Yến Thương sao? Ngươi sinh là người Triệu Vu Sơn, chết là quỷ Triệu Vu Sơn, chân trời góc biển, hoàng tuyền bích lạc, đều chỉ có thể là đồ đệ của Đỗ Trọng ta”

Ta đột nhiên sửng sốt: “Đỗ Trọng, ngươi rất ích kỷ. Ngươi sớm đã biết ta yêu ngươi, cứ để ta chết như vậy, vĩnh viễn là người của ngươi?”

Đỗ Trọng cười khổ: “Ngươi muốn ta có thể như thế nào? Lấy ngươi? Hay là cự tuyệt ngươi?”

Ta lắc đầu: “Năm năm này, ngươi chưa từng hối hận sao?”

Hắn chém đinh chặt sắt: “Nếu lại có một lần, ta vẫn giết ngươi”

Cổ họng ta có chút mặn đắng, cứng nhắc nuốt vào.

“Được, ta cũng không hối hận. Ngươi không phải mấy ngày nay hàng đêm luôn hoan hảo với ta trong mộng sao? Hiện tại mộng đẹp có thể trở thành sự thật”

Quá khứ, ta dựa vào bản năng một nữ nhân yêu hắn, hiện tại, dựa vào thủ đoạn một nữ nhân đi quyến rũ hắn. Quá khứ, ta phải có được trái tim hắn, hiện tại, ta muốn có được thân thể hắn.

“Xương Bồ!” Hắn kêu sợ hãi.

Ta cũng đã đỡ thân thể hắn ngồi xuống, hắn khẽ rên ra tiếng. Ta lung lay sắp đổ, đau đớn làm cho ta chết lặng tỉnh táo lại.

“Ngươi tội gì lãng phí chính mình, muốn mạng của ta ngươi nói một tiếng cũng được” Hắn biết không thể cứu vãn, mặt như tro tàn.

Ta cười lạnh: “Dù sao thân thể ta đã ô uế, thêm một người nam nhân lại có vấn đề gì?”

Hắn ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn ta, nhanh bắt lấy hai tay ta, móng tay đâm vào thịt: “Xương Bồ, ngươi đang nói cái gì?”

“Ngươi muốn ta chết, cứ giết ta, tội gì phải cố ý tra tấn ta?”

Sắc mặt Đỗ Trọng tái nhợt, giống như núi lửa sắp bùng nổ: “Hạo Nhi làm gì ngươi? Làm gì ngươi?”

Ta cười lạnh như trước, ta chỉ là không rõ hắn nếu muốn ta chết, vì sao không tự mình động thủ.

Ta cả đời đều quên không được, khi ta một bên khóc một bên giãy dụa một bên gọi sư phụ cứu ta, được đến cũng là một cái tát, độc ác đá đánh cùng tiếng Vũ Văn Hạo lạnh lùng cười nhạo.

“Gọi hắn tới cứu ngươi? Ngươi chẳng lẽ không biết, muốn ta giết ngươi chính là hắn sao?”

Trong nháy mắt ta không còn tình yêu.

Bị Vũ Văn Hạo ném xuống vách núi, Hồng Cân nói ta giống như trải qua địa ngục nhân gian, cả người đều là vết thương. Thật sự gặp địa ngục, là trái tim ta kìa.

Người ta gọi sư phụ, ta từng rất tín nhiệm, luôn miệng nói phải bảo vệ ta. Thế nhưng lại phái sư huynh tới giết ta?

Sự thật rất tàn khốc, nhưng chân tướng càng thêm tàn khốc. Xương Bồ ngày nay, chính là cái xác không hồn tên Dạ Nương, dùng một “khối” như vậy tàn phá thân mình, đến chiếm lấy tiên nhân cao cao tại thượng này, chẳng lẽ không phải cách trả thù tốt nhất sao?

Ta nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, mặt mỉm cười, nhưng lại rơi lệ đầy mặt. Đỗ Trọng thống khổ sung sướng thở dốc, một khắc cao trào kia hắn đột nhiên dùng sức vươn tay ôm ta vào trong lòng, ta nghe thấy hắn gần như nghẹn ngào thì thào.

“Sư phụ rất xin lỗi ngươi”

Mặt ta không chút thay đổi đẩy hắn ra, đứng dậy, mặc y phục, cũng mặc y phục cho hắn. Trịnh trọng mà thong thả, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.

Tuy rằng độc kỳ lân không có giải dược, hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ta còn là muốn tự tay giết hắn. Đây là lời hứa của ta.

Ta lấy bội kiếm trên tường của hắn xuống, hàn quang bắn ra bốn phía. Ta mang theo kiếm, đi thong thả đến trước mặt hắn.

Ngược lại giờ phút này sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, bộ dáng mặc ta chém giết. Trên đời này, chỉ có ta biết ngoài sự thanh kỳ thoát tục bề ngoài của hắn, thật ra là một trái tim đê tiện ích kỷ như nào!

Nhưng, ta vẫn còn yêu hắn.

Một kiếm đi xuống, đâm trúng vai trái. Máu đỏ tươi chảy xuống từ bạch sam ta giặt cho hắn, hai tay ta lại vô lực, đâm không vào nổi. Liền rút ra giơ lên một lần nữa, lại đâm xuống một kiếm.

Hắn không giận ngược lại cười to nhìn ta.

“Xương Bồ của ta trưởng thành, sư phụ rất vui mừng. Nếu ngươi lúc trước là người kiên cường dũng cảm như này, có lẽ ta có thể buông tay cho ngươi đi. Ta lúc ấy lại chỉ nghĩ, nếu ép ngươi rời khỏi ta, ngươi không thể sống, còn không bằng giết ngươi. Từ nhỏ ta đã không nỡ để ngươi chịu khổ, cũng không nỡ nhìn ngươi chịu khổ, đưa An Tử Đan cho Hạo Nhi, hắn lại trái ý ta, ngược lại hại ngươi chịu càng nhiều khổ. Ta lúc này rất hối hận…”

Ta run run giơ kiếm, nhìn mặt hắn, cảnh tượng ngày xưa hiện lên trước mắt. Nhưng lại là thế nào, chúng ta rốt cuộc quay về không được, ta cắn răng dùng sức đâm xuống ngực hắn.

Ngoài cửa đột nhiên có một chưởng phong, đánh văng ta ra thật xa.

Ta nhìn, đúng là Vũ Văn Hạo.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Hắn tiến lên xem xét, nhìn Đỗ Trọng cả người là máu, hơn nữa Cửu Thần Thiên Pháp Triệu Vu Sơn đã phá, đạo hạnh hoàn toàn biến mất, thân nhiễm kịch độc, không khỏi quá sợ hãi.

“Ngươi yêu nữ này! Thật to gan!”

Ta lắc lắc lắc lắc người bò lên, lau vết máu nơi khóe miệng, khẽ cười nói: “Đại sư huynh, đã lâu không gặp!”

Vũ Văn Hạo lui hai bước, sắc mặt kinh nghi bất định: “Ngươi! Cư nhiên là ngươi! Ngươi còn chưa chết!”

“Thực xin lỗi, không nghĩ qua là lại sống đến giờ”

Ánh mắt ta chỉ nhìn Đỗ Trọng, đi từng bước tới gần hắn.

Lại nói tiếp, mấy năm nay, mặc cho Vũ Văn Hạo tự tay giết ta, thương tổn ta, nhưng ta lại tuyệt không hận hắn, cũng chưa từng nghĩ tới muốn tìm hắn báo thù.

Ta chỉ hận Đỗ Trọng, bởi vì ta chỉ yêu hắn.

Vũ Văn Hạo vừa kinh vừa sợ, cả giận nói: “Xương Bồ! Ta nếu có thể giết ngươi một lần, nhất định sẽ giết ngươi lần thứ hai!”

“Đừng!”

Ta cuối cùng chỉ nghe thấy Đỗ Trọng hoảng sợ kêu lên, thì ra giọng của hắn cũng có thể thê lương như vậy.

Kiếm lạnh thấu xương nghênh diện bay tới, ta không có chỗ có thể trốn, cảm thụ được kiếm từng đâm ta trăm ngàn lần lại một lần nữa xé rách xuyên qua cơ thể ta. Ta bay lên, tựa như trước kia Đỗ Trọng vô số lần mang ta lên ngự kiếm.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, ta cúi đầu thấy mình bị kiếm xuyên tim đóng ở trên tường, giống một con thằn lằn nực cười.

Ta quá mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng báo được thù. Hồng Cân, thật ra ta không phải vô dụng như Đỗ Trọng, đúng không nào?

Chảy nước mắt, ngạo mạn chậm nhắm mắt lại, tha cho hắn, lần này, ta cuối cùng có thể an tâm chết.

Mơ hồ vẫn nhớ rõ, ngày ấy, trong Mạn Hoa Đình, ta chờ hắn tĩnh tọa xong cùng nhau về rừng Bạch Trúc, giữa vô hạn buồn chán, ta ôm sách mơ hồ ngủ, hắn đạp gió xuân tới, choàng áo cho ta, ta đang định trợn mắt, kêu to dọa hắn, cũng không ngờ hắn lại cúi người, hôn môi ta.

Trong khoảnh khắc đó, vạn vật yên lặng, ánh trăng khuynh thành.

5. Yến Thương

Ta nhận được tin tức, đêm nay người của đại sư huynh cùng phát động tập kích quy mô lớn trong đêm. Ta e sợ sư phụ có việc, suốt đêm vội vàng chạy về Triệu Vu Sơn, nhìn thấy chỉ là một cảnh tượng thảm thiết như thế này. Dạ Nương bị đóng đinh ở trên tường, sư huynh ngã trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Sư phụ không còn bộ dáng tự nhiên phong thần như xưa, hai mắt đỏ tươi, bạch y bay bay, cầm kiếm, giống nhưTu La.

“Khi sư diệt tổ, giết!”

“Bất nhân bất nghĩa, giết!”

“Phản bội sư môn, giết!”

“Giết hại đồng môn, giết!”

Mỗi một câu giết người nói liền hung hăng đâm xuống một kiếm. Liên tục hơn mười nhát, cả người đại sư huynh đều là lỗ thủng đầy máu, không ngừng run rẩy, cuối cùng lại bị sư phụ vươn tay chặt đầu.

Ta lúc ấy cả người đều rung động choáng váng, chỉ có một ý niệm trong đầu, sư phụ điên rồi.

Mấy chỗ yếu huyệt của người đều đâm ngân châm, mặc dù có thể kích phát ra tiềm năng thân thể, có thể cho tốc độ nhân lực nháy mắt đề cao vài lần, nhưng nếu không rút ra, rất nhanh sẽ chết.

Ta gọi một tiếng sư phụ, xông lên phía trước, nhìn ngân châm và bạch y nhiễm đỏ khủng khiếp lại có chút không thể nào xuống tay. Người cả đời từ bi, trên tay cũng không dính máu, sao lại phẫn hận và bi thống khiến người dùng phương thức thanh lý môn hộ như vậy?

Người cũng không nhìn thấy ta, lập tức đi đến bên cạnh Dạ Nương, nhẹ nhàng rút kiếm, thật cẩn thận ôm Dạ Nương vào trong ngực, thấp giọng gọi: “Xương Bồ…”

Ta đầu váng mắt hoa, trong phút chốc đã hiểu được hết thảy.

Nhìn sư phụ ôm Xương Bồ, lắc lư đi ra ngoài. Ta chỉ có thể che miệng đi một mạch, suýt khóc thành tiếng.

Sư phụ đi từng bước tới Mạn Hoa Dình, ánh mắt trống rỗng, chỉ một mực yên lặng đọc tên sư muội.

Đây là con đường dài nhất kiếp này ta đã đi qua, cuối cùng, nghe thấy tiếng thác nước gầm rú, Mạn Hoa Đình cách đó không xa. Nhưng thể lực sư phụ đã đến cực hạn, rốt cục ngã xuống dưới tàng cây lê cách Mạn Hoa Đình không xa, ôm sư muội, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ta quỳ dưới tàng cây khóc rống. Ta tìm năm năm, chân tướng lại là kết quả như vậy.

Một tháng sau, ta kế nhiệm chưởng môn Triệu Vu Sơn. Đứng ở Mạn Hoa Đình, ta rải tro cốt của sư phụ và sư muội vào đầm dưới thác nước. Lòng bàn tay vuốt ve hai viên Nghiệm Sinh Thạch mượt mà, bóng loáng đã thành tảng đá bình thường, ta dùng nội lực khảm sâu vào mắt huyền điểu trong đình.

Từ nay về sau, các ngươi có thể ngày ngày nhìn khắp Triệu Vu Sơn, không bao giờ ra đi nữa.

Ta xoay người, mang một thân sương sớm, dính mấy đóa hoa lê, phẩy tay áo bỏ đi.

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: