Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap3: Náo động vườn thượng uyển

Sáng sớm Tiểu Thủy đã thức dậy đến vườn thượng uyển của Ma Đế, nơi đặt gian bếp mà cô đã bảo Lục Nhĩ chuẩn bị từ hôm qua. Tiểu Thủy đảo mắt xung quanh gian bếp, nồi niêu xoong chảo, đồ gia dụng và nguyên liệu chế biến món ăn đều có đủ cả. Tuy có khác biệt với gian bếp thế kỉ 21 ở nhà cô nhưng thà có còn hơn không, ở 1500 năm trước thời đại của cô thì cô còn mong gì hơn nữa. Tiểu Thủy xắn tay áo chuẩn bị làm bếp, Lục Nhĩ đi đến bên cạnh khẽ nói:
- Tiểu Thủy chỉ cần bảo nhà bếp chuẩn bị, người muốn món gì có món đấy đâu cần nhọc sức đến vậy!?
Tiểu Thủy lắc đầu, mỉm cười:
- Ta muốn tự mình vào bếp như vậy mới tỏ hết thành ý của ta, ngươi mau qua bên kia ngồi lát nữa ta làm xong sẽ nhờ các ngươi nếm thử.
Lục Nhĩ im lặng không nói thêm gì, cúi đầu lùi lại phía sau lặng lẽ quan sát người phía trước, ánh mắt không một gợn sóng. Tiểu Ma Đế này so với Ma Đế mà hắn từng biết quả là khác một trời một vực, Ma Đế trước đấy của hắn là kẻ chỉ cần trừng mặt là có thể khiến cho vạn yêu sợ hãi mà tháo chạy. Nếu như chuyện Ma Đế chuyển kiếp là một tiểu nha đầu chói gà không chặt như bây giờ mà chuyền ra ngoài e là Tiểu Thủy sẽ gặp không ít nguy hiểm. Chỉ cần đợi một thời gian nữa Ma Đế trong con người Tiểu Thủy thực sự thức tỉnh lúc đó kế hoạch còn giang giở của ngàn năm trước sẽ được thực hiện. Lúc đó tiểu nha đầu ngốc nghếch này sẽ không còn tồn tại nữa, tình cảm của cô dành cho Tôn Ngộ Không sẽ thành hư vô, thôi thì cứ để cho cô ta vui vẻ một thời gian vậy.
Lục Nhĩ ngồi xuống chiếc tràng kỉ được thuộc hạ chuẩn bị sẵn nhàn nhã nhấp một ngụm ma tửu, phía đối diện thì hoàn toàn ngược lại. Tiểu Thủy đang đăm chiêu nhìn một đống nguyên liệu không biết nên bắt đầu từ đâu trước, cô thầm nghĩ sớm biết có ngày này thì lúc ở nhà đã ngoan ngoãn theo mẹ vào bếp học nấu ăn cho rồi. Thôi thì cứ làm đại hỏng nhiều rồi sẽ phải được, cứ làm vài món đơn giản nhất mà mẹ cô đã từng làm qua là được. Nghĩ vậy Tiểu Thủy bắt đầu vung dao chém thớt, nhặt rau, rửa đậu. Căn bếp vang đều những tiếng nồi niêu va vào nhau kèm thêm mùi khói, mùi cháy khét hòa quyện khiến cho những tiểu yêu xung quanh có chút hoảng hốt. Sau mấy canh giờ, Tiểu Thủy quệt mồ hôi trên trán thở phào nhìn vào mấy đĩa đồ ăn cảm thán:
- Không đến nỗi nào a~
Cô vui vẻ bê đồ ăn đặt lên chiếc bàn đá trong sân, vẫy vẫy tay gọi tứ hộ pháp đã được Lục Nhĩ gọi đến từ lúc trước.
- Các ngươi mau mau đến đây nếm thử tay nghề của ta đi.
Năm người cùng châu đầu vào mấy đĩa đồ ăn trên bàn, đĩa thì rau còn cả rễ, đĩa thì đậu cháy đen một mặt, bát thì cơm nửa sống nửa chín. Mấy vị hộ pháp nuốt nước bọt, mặt xanh lét thức ăn này có dành cho người thiệt không vậy?
Thân Vương Tát Mạc ho nhẹ một cái lấy lí do hắn chỉ có thể uống máu tươi mà tìm cách thoái lui, Ma Đế tọa kỵ thì vốn đã quen chỉ ăn thịt sống nên cũng xin lui. Chỉ còn lại Tử Y và Y Như Lan vốn từng là thần tiên và con người còn có chút hi vọng. Tiểu Thủy giương đôi mắt long lanh nhìn hai tỷ tỷ xinh đẹp đang cầm đũa mà run run không muốn gắp, cuối cùng Y Như Lan vẫn là người đi trước lấy hết can đảm đút một miếng rau vào miệng. Tất cả đều im lặng nhìn Y Như Lan, khuôn mặt xinh đẹp hết chuyển từ xanh sang tái rồi trắng bệch. Y Như Lan cố gắng nuốt miếng rau xuống cổ họng rồi vội vàng cầm ly nước tu một hơi đến cạn ly, quay sang nói với Tiểu Thủy:
- Chủ...chủ thượng rất...rất ngon, thần...thần cảm thấy no rồi xin phép được cáo lui trước.
Nói xong liền đứng dậy cố gắng bước từng bước thật chậm nhưng ai cũng có thể thấy một tầng mồ hôi đang thi nhau chảy trên khuôn mặt cô, tất cả đều cảm thán mà nghĩ: " Y Như Lan cô thật dũng cảm a~". Tiểu Thủy nhìn bóng Y Như Lan đi khuất lại quay sang người còn lại ngồi bên bàn cười trừ Tử Y Tiên Tử, xởi lởi mời mọc gắp cho nàng miếng đậu vàng ươm có một góc cháy xém:
- Tử Y tỷ tỷ chúng ta tiếp tục ăn cơm mau thử miếng đậu này đi.
Tử Y nhìn miếng đậu trong bát mắt mở to, tự an ủi bản thân không sao không sao cùng lắm chỉ là như nhai đá thôi. Nhanh chóng cho miếng đậu vào miệng, lại thêm một khoảng im lặng diễn ra. Tử Y nuốt miếng đậu xuống rồi nhẹ nhàng đặt đũa xuống bàn ăn, thanh tao lấy chiếc khăn lau miệng rồi quay sang cười duyên dáng với Tiểu Thủy:
- Chủ thượng thần còn có việc xin phép cáo lui trước.
Nói xong lập tức đứng dậy đi như chạy, Lục Nhĩ cùng Ma Đế tọa kỵ và Thân Vương Tát Mạc ngồi trên trường kỷ cạnh lối ra vào khu vườn nãy giờ có thể thấy trên mặt nàng cũng như Y Như Lan kia cũng mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy. Cả ba lại lẳng lặng quan sát tiểu Ma Đế đang tối sầm mặt mũi:
- Ta không tin tay nghề của mình lại tệ như vậy!
Nói xong liền vớ lấy một tiểu yêu quái ở gần đấy nhét cho hắn một miếng cơm thật to, miếng cơm vừa vào miệng tiểu yêu kia đã rên la ầm ĩ:
- Nóng quá, vừa nhão vừa nóng.
Tiểu Thủy nhìn tiểu yêu đang rên la mà run run, thua keo này ta bày keo khác, nấu lại. Kết quả sau năm sáu lần nấu lại của Tiểu Thủy có hơn một nửa số yêu quái trong vườn bị cô bắt thử đồ ăn nằm gục la liệt, số còn lại thì cầu nguyện cho cô dừng lại. Lục Nhĩ nãy giờ ngồi một chỗ quan sát mà lạnh sống lưng bây giờ mới tiến đến bên cạnh Tiểu Thủy, lần trước hắn đã ăn cơm cô nấu đâu đến nỗi nào a~
- Tiểu Thủy một năm trước ở ngôi nhà của Tử Y, bữa cơm đó là ngài nấu.
Tiểu Thủy lục lọi trí nhớ sau đó "A" lên một tiếng, xấu hổ xoa đầu:
- Là Ngộ Không nấu đó! Nhưng...Lục Nhĩ mau thử hộ ta món này, nếu còn thất bại ta sẽ từ bỏ.
Tiểu Thủy vừa nói vừa dí chiếc đĩa tròn trước mặt hắn, một bên là rau một bên là đậu trắng bị cắt méo mó. Hắn nhìn đĩa đồ ăn đầy cảnh giác,lại nhìn vẻ mặt mong chờ của người đối diện, tặc lưỡi nuốt nước bọt nhón tay cầm một miếng đậu cho vào miệng. Xa xa hai kẻ đang ngồi trên ghế cùng chung suy nghĩ: " Lục Nhĩ lần này ngươi xong rồi ", bên này Lục Nhĩ từ tốn nhai miếng đậu hai mắt mở to. Tiểu Thủy nhìn biểu cảm của Lục Nhĩ đoán rằng mình lại thất bại rồi vẻ mặt bỗng chốc trở nên ủ rũ, lại bỗng thấy Lục Nhĩ lấy tay bốc miếng rau cho vào miệng nhai:
- Không tệ, bỏ qua hình thức có thể ăn đươc.
Tiểu Thủy hai mắt sáng rực, gương mặt không dấu được nét vui mừng:
- Thật sao!? Vậy ta liền cho vào giỏ, Lục Nhĩ mau đưa ta đi.
Hai kẻ ngồi trên ghế, một rồng một vampire kia miệng há hốc cùng chung một câu hỏi: "thật sự có thể ăn được?". Đám lâu la trong vườn thì khỏi nói mừng muốn rơi nước mắt, chúng không phải làm chuột bạch nữa rồi. Tiểu Thủy bên này không quan tâm đến biểu cảm của đám người xung quanh vẫn luôn chân luôn tay sắp xếp mấy đĩa đồ ăn vào trong gió rồi quay lại cười tươi với Lục Nhĩ:
- Lên đường thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top