Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Người này không hiểu sao có chút quen thuộc

Phạm Duy Thuận chỉ muốn đứng xem, thật sự không hề có suy nghĩ muốn chạy tới giúp nam chính. Đây là đất diễn của nữ chính đó. Nam chính và nữ chính lần đầu gặp nhau chính là ở con hẻm này. Nữ chính đang đi mua kem ngang qua hẻm bắt gặp nam chính bị vây đánh hội đồng. Thuộc tính thánh mẫu, thích lo chuyện bao đồng của nữ chính nổi lên, cô nhanh tay nhấn gọi cho cảnh sát khu vực. Bên này nam chính trạng thái không tốt lắm. Vốn dĩ đang trên đà thắng lợi thì bị một tên cầm dao đâm vào bụng, bước chân có chút lảo đảo. Đại ca bặm trợn thấy vậy tiến đến định dạy dỗ cho hắn một trận. Đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên. Nữ chính cùng nam chính và lũ bặm trợn về đồn lấy lời khai.

Sau đó là cảnh kinh điển trong phim thần tượng chiếu 8 giờ tối: nữ chính bôi thuốc cho nam chính. Tổng tài bá đạo lạnh lùng, ngọn núi băng ngàn năm đã tan chảy trước thiếu nữ thiện lương.

"Các người thả cậu ta đi. Tôi không quen. Đừng có lôi người không liên quan vào." Ngô Kiến Huy nhíu mày nhìn nam sinh trước mặt. Khuôn mặt non nớt, dáng vẻ ngây ngô này xem ra đã bị mình liên lụy.

"Ngô tổng nói gì vậy? Tôi thấy cậu ta đang nóng lòng muốn cứu ngài đó." Một tên tóc vàng trong hội cười ha hả.

"Không nhiều lời nữa, anh em xông lên." Đại ca xăm trổ không đủ kiên nhẫn đấu võ mồm, thét lên một tiếng.

Tiếng hét này lôi kéo Phạm Duy Thuận trở về thực tại. Đột nhiên một bóng lưng vững chãi đứng chắn trước mặt cậu, Ngô Kiến Huy cũng không quay đầu lại chỉ nhàn nhạt nói: "Đứng sau tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Phạm Duy Thuận nhấc chân bước ra, sóng vai cùng với hắn. "Không cần. Tôi tự lo liệu được."

Ngô Kiến Huy có chút ái ngại nhìn dáng vẻ hiền lành của cậu, định nói cậu đừng cậy mạnh thì một nắm đấm tới trước mặt Phạm Duy Thuận. Y nghiêng người tránh, tung một cước thẳng vào bụng gã. Động tác nhìn qua rất nhẹ nhàng lại khiến gã to con gục xuống ôm bụng gào thét đau đớn.

Đám người này thật ra đánh rất chuyên nghiệp, không giống như vẻ ngoài thô lỗ, Phạm Duy Thuận đã tới đai đen Karate cũng có chút mệt mỏi. Nếu không phải có Ngô Kiến Huy e rằng muốn thắng cũng hơi chật vật. Một lúc sau, đám người ngã gục. Ngô Kiến Huy sắc mặt ửng hồng, cánh tay bị chém ra một vết thương. Hắn thở phào nhìn Phạm Duy Thuận.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

"Không có gì, là do tôi tò mò mới dính vào." Thật sự tôi không có ý cứu anh. Anh cảm ơn làm tôi ngại lắm. "Sắc mặt anh trông không tốt lắm."

"Hôm qua dầm mưa với uống chút rượu thôi." Ngô Kiến Huy nở nụ cười nhẹ vô cùng khách sáo. "Nói thế nào cậu cũng đã giúp tôi. Cậu tên là gì? Tôi nhất định sẽ báo đáp." Nói đoạn rút từ trong túi quần một tấm thẻ. "Đây là danh thiếp của tôi."

Phạm Duy Thuận còn chưa lấy được tấm thẻ đã nhìn thấy lấp lóe vạt váy màu trắng lấp ló ở đầu hẻm. Đừng nói là... nữ chính. Y quay sang nhìn nam chính lúc này mới để ý tới cánh tay của người này bị thương. Mình đã đoạt màn cứu anh hùng của nữ chính rồi không thể cướp mất nốt màn bôi thuốc ngọt ngào này được. Vì thế một câu cũng không nói vội vàng bỏ của chạy lấy người. Y chạy ra đầu ngõ rất nhanh, lướt qua nữ chính, chỉ để lại bóng lưng.

Ninh Dương Lan Ngọc khó hiểu nhìn người vừa chạy qua. Tiến vào con hẻm, lũ côn đồ giờ đây đang nằm la liệt trên đất, không đứng dậy nổi. Tình huống này rõ ràng không đúng. Đè lại nghi hoặc trong lòng, cô chạm vào cánh tay người đàn ông tuấn tú trước mặt, giọng điệu lo lắng: "Anh bị thương phải không? Để tôi xem."

Thanh âm rất dễ nghe, thiếu nữ lại rất xinh đẹp, làn váy trắng đung đưa theo gió trông cô như một thiên thần. Đáng tiếc Ngô Kiến Huy chỉ thấy cảm giác ớn lạnh từ nơi cánh tay bị người khác chạm vào. Anh lùi ra phía sau thoát khỏi sự đụng chạm này, cau mày: "Cảm ơn. Không phải việc của cô.".

Ninh Dương Lan Ngọc còn định nói thêm gì thì người trước mặt đã đi xa. Cô nhìn theo bóng lưng người đàn ông nói thầm: "Mọi chuyện rồi cũng sẽ trở lại đúng quỹ đạo thôi."

Ngô Kiến Huy trở về nhà, mệt mỏi nằm dài trên giường hồi tưởng lại cuộc chiến trong hẻm nhỏ. Tối qua tâm trạng không tốt, dầm mưa rồi uống rượu, ra ngoài đi dạo cũng không mang theo bảo tiêu liền bị một đám côn đồ chặn đánh ngoài đường. Xem ra có người bất mãn với hắn. Vậy thì sao chứ, Ngô Kiến Huy khẽ nhếch khóe miệng, thủ đoạn non nớt như vậy không đáng để quan tâm.

Ngược lại... người hôm nay gặp không hiểu sao có chút quen thuộc. Rõ ràng gặp mặt lần đầu lại khiến hắn cảm giác bọn họ đã biết nhau từ rất lâu rồi. Còn chưa kịp hỏi tên người này. Ngô tổng tài thở dài, quên đi. Người ta lương thiện, làm việc tốt không cần báo đáp.

Tiểu kịch trường

Phạm Duy Thuận hắt xì: Ai nói tôi không cần báo đáp?

Ngô Kiến Huy: Tới đây, anh lấy thân báo đáp.

Phạm Duy Thuận: Cút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top