Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Niệu Niệu dù sao cũng mới chỉ là một cô bé mới lớn,trải qua chuyện đó không tránh khỏi ngại ngùng,xấu hổ. Mà để điều chỉnh lại cảm xúc,mấy ngày sau cô liền tránh mặt phu quân của mình.
     Hoắc phu nhân nhận ra tâm sự của cô mà chỉ có thể bất lực cười. Khó trách được, con bé mới lần đầu tiếp xúc.
     Sau hôn lễ một tuần,hoàng đế bệ hạ liền cho mời tân lang tân nương Hoắc gia vào cung một chuyến.
"Nào,mau đứng lên!"
      Phu phụ Hoắc gia tạ ơn rồi yên vị tại vị trí của mình. Niệu Niệu bất giác ngồi cách xa phu quân nhà mình một khoảng, khiến hoàng thượng có chút ngạc nhiên.
"Tử Thạnh,nương tử nhà con thú vị thật đó. Đao to búa lớn ngoài chiến trường không sợ,cưới chồng rồi lại trở về đúng dáng vẻ của một cô gái thực thụ."
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu bên cạnh liền nhắc nhở
"Ây da,ta biết rồi,biết rồi! Thiếu Thương, đừng sợ, nói ta xem Tử Thạnh nó có bắt nạt con không?"
        Bắt nạt? Để cô nhớ lại xem. Từ khi cưới cô về,ngày nào hắn cũng bám dính lấy cô như sam vậy, khiến cô không làm được việc gì hẳn hoi cả. Có nên kể cho hoàng thượng chuyện này không?
"Hoàng thượng làm cô bé sợ rồi kìa!" Việt Phi từ từ tiến vào
        Đây là lần đầu Niệu Niệu gặp mặt Việt Phi. Dù đã ngoài tuổi tứ tuần rồi nhưng trông bà vẫn trẻ đẹp,dường như dòng chảy thời gian không ảnh hưởng mấy tới sắc đẹp của bà.
"Đâu có,ta chỉ muốn hỏi xem để biết đường xử lí tên nhóc Tử Thạnh thôi."
"Nàng xem,ta trở thành con ghẻ rồi." Vô Thượng nói nhỏ bên tai cô
"Chậc,đúng là vợ chồng son,ngay giữa cung mà còn thì thầm to nhỏ với nhau! Ngươi,vào đây ta bàn chút chuyện, tạm giao Thiếu Thương cho hai nàng vậy."
        Lần thứ ba vào cung, Niệu Niệu phải một mình đối mặt với hai nhân vật  đầy uy quyền. Vô Thương,nhanh chóng trở về đi!
"Thả lỏng đi,bọn ta không ăn thịt cô đâu." Việt Phi cười nhẹ,ngồi đối diện cô
"Dạ..."
"Quả là xinh đẹp,Tử Thạnh quả thật có mắt chọn nương tử." Hoàng hậu dịu dàng quan sát cô
"Phải,rất xinh đẹp."
"Hoàng hậu nương nương, Việt Phi nương nương, hai người quá khen rồi."
"Thiếu Thương,ta nghe nói cô một mình ra biên giới giúp Tử Thạnh phát hiện ra thích khách. Quả là một cô nương can đảm."
"Chuyện đó...chỉ là tình cờ thôi. Nếu không có thần thì các tướng quân cũng sớm phát hiện ra thôi. Thần không dám nhận công đâu."
"Dễ thương thật đấy! Tử Thạnh lấy được cô đúng là phúc ba đời."
"Thần nói thật mà,thần ra biên giới là vì...lo cho vết thương của Vô Thương quá thôi"
        Hoàng hậu và Việt Phi nhìn nhau rồi bật cười. Niệu Niệu liền đỏ mặt, biết thế không nói ra.
"Thằng nhóc Tử Thạnh thật là!"
Niệu Niệu:???
"Sao lại thế nhỉ? Tử Thạnh từ khi dẫn quân ra biên giới đều gửi thư về đều đặn,báo cáo mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi."
"Phải,ta còn nghe Ngô tướng quân đi cùng bảo là vết thương của Tử Thạnh chỉ là xước ít da thôi,sao mà...."
Niệu Niệu:....
"Tỉ tỉ, Tử Thạnh từ nhỏ đã mưu sâu kế hiểm,à, nhanh trí hơn người, chắc tên nhóc đó cố tình tung tin ra nhằm đánh đòn tâm lí kẻ địch thôi."
"Cũng đúng."
Niệu Niệu:?!?!?!
        Nếu như cô không hiểu nhầm ý của hai vị nương nương đây thì hóa ra từ đầu là cô bị lừa vào chòng à?
       Trong khi đợi phu quân nhà mình bàn chuyện với hoàng thượng,cô liền kéo A Phi sang một bên hỏi chuyện.
"Thiếu phu nhân...tha cho nô tài đi, nô tài thực sự không biết gì cả"
"Ta chỉ hỏi về chuyện ở biên giới thôi mà,sao ngươi lại hốt hoảng vậy?"
"Thiếu phu nhân cũng ở đó mà,còn hỏi nô tài chuyện gì nữa?"
"Chuyện về vết thương của Vô Thương. Bây giờ ta mới để ý, hồi đó có rất nhiều tướng quân sẵn sàng tiếp ứng cho Vô Thương nhưng tại sao đến cả chuyện vết thương là điều tối kị cấm tiết lộ ra mà lại đến được nhà ta. Dù huynh cả của ta có canh giữ biên giới nhiều năm đi nữa nhưng chuyện đấy cũng không nên nói chi tiết như vậy,viết ám hiệu là xong. Nói,chuyện này là sao? Khi ta đến cũng không cho ta nhìn kĩ vết thương nữa."
"..." Thiếu chủ,cứu nô tài
"A Phi,ngươi cứ nói đi,ta sẽ không tiết lộ cho Vô Thương biết là ngươi nói đâu."
"Người hứa thiệt đó nha..."
"Ta hứa!"
"Chuyện là,vết thương của thiếu chủ vốn không có gì to tát cả, động một tí tới vết thương cũ thôi, bôi thuốc là được. Nhưng...thiếu chủ căn dặn là không chữa vội,bởi ngài ấy biết chỉ cần nghe tin về vết thương nghiêm trọng là thiếu phu nhân sẽ tới đấy...Thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi!"
"Vậy...hôm đó Lâm thái y?"
"Lâm thái y là người mách kế cho thiếu chủ,phải,là ông ấy! Hai người họ thông đồng với nhau,chúng nô tài chỉ đành tuân theo thôi."
         Hoắc Vô Thương,chàng được lắm.
         Trên đường về cô không nhìn lấy Vô Thương dù chỉ một cái. Sắc mặt cô không có gì bất thường nhưng cậu có cảm giác mình hình như bị giận rồi.
"Niệu Niệu,sao thế?"
"Không có gì."
"Nàng giận ta à? Ta có làm gì có lỗi với nàng à?"
"Không,ta sao phải giận chàng?"
"Vậy cười xinh cho ta xem nào"
"🙂"
"..." Như này mà bảo không giận,nhưng cậu không nhớ nổi mình đã làm gì sai: "Hay có ai bắt nạt nàng?"
"Không,ta không sao."
"Nàng nhớ nhà à? Vậy mai ta dẫn nàng về nha?"
"..."
"Phía tây kinh thành có lễ hội,ta dẫn nàng đi nha?"
"Chàng hứa đấy!"
"Được,ta hứa."
         Về phủ cũng đã là tối muộn. Niệu Niệu dùng nhanh bữa tối rồi đi ngủ sớm. Trước khi lên giường cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi đi đến chỗ Vô Thương đang ngồi đọc sách. Cô kéo tay áo cậu tỏ ý muốn ra ngoài. Vô Thương cũng thuận theo,đến khi ra ngoài phòng rồi bỗng cô xoay người lại.
"Tối nay chàng ngủ ở thư phòng đi ha!" Nói rồi cô nhanh chóng chạy về phòng đóng chặt cửa, bỏ lại Vô Thương ngơ ngác một lúc lâu.
"Niệu Niệu!"
          Quan sát được màn vừa rồi,Hắc giáp vệ tự động quay mặt đi chỗ khác.
"Thiếu phu nhân hôm nay làm sao vậy nhỉ?" A Khởi thắc mắc
"Chắc...chắc thay đổi thời tiết chăng?" A Phi thì lại đổ mồ hôi hột bên cạnh.
         Thiếu phu nhân giận thiếu chủ nhưng người khổ sở nhất là A Phi cậu chứ ai. Thật khổ quá mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top