Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hung thủ


Vương Trần thị tư thái thon thả, cằm nhỏ nhắn, lông mày nhàn nhạt, da dẻ trắng tích, dù hơn ba mươi tuổi khóe mắt đã có hoa văn nhưng khi khóc vẫn khiến người đau lòng, hàng xóm láng giềng đa số mắng Vương Phú đã chết, không có ai trách móc Vương Trần thịquá mức nặng nề.

Trương Dũng cho bọn thủ hạ một ánh mắt, tản ra dò hỏi riêng vài người nói chuyện phía sau đám đông.

Riêng hắn thì lại tìm được mấy người lớn tiếng nhất vừa nãy.

Người thứ nhất là quả phụ Tôn thị ở sát vách Vương gia. Nàng xem ra không tới bốn mươi, mặt béo tròn, bán đậu hủ.

"Nói tới Vương Phú kia, thật chẳng ra gì, vợ tốt như vậy mà hắn chỉ biết đánh người ta, ra tay không nhẹ chút nào, mỗi khi nghe tiếng kêu đau đớn của Trần muội muội, ta đều hận không thể vác gậy qua giúp nàng đánh lại!" Tôn thị lúc nói còn phất phất tay làm tư thế đánh người, biểu đạt nội tâm tức giận.

"Có điều, thời điểm Vương Phú tỉnh táo lại rất được, tiền trong nhà chịu giao cho Trần muội muội quản, ban đêm luôn trở về nhà nếu như không uống rượu, cũng biết xót người, không nỡ gõ cửa đánh thức Trần muội muội đến mở, thường thường tự mình nhảy qua tường vào nhà."

"Nhảy qua tường?" Đôi mắt Trương Dũng quét một vòng đầu tường thấp lè tè, chỉ vào sát đường phía này, "Chỗ này?"

"Hình như thế, có vài lần ta đi tiểu đêm, cũng không thấy rõ lắm, nhưng chính là phía đó."

...

Thứ hai Chu lão bản, cách ba nhà, mở tiệm tạp hóa ở đầu hẻm, người gầy, trên mặt mang ba phần hiền lành, nghe Trương Dũng hỏi về việc thu nhập thêm, 'Xì' nở nụ cười, chộp lấy ống tay áo nhìn Vương Trần thị, "Làm sao có khả năng không có khoản thu nhập thêm! Vương Phú chỉ là một tay thợ săn, tay nghề không quá tốt, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy hắn săn được cái gì lớn mang về, mấy năm trước không biết thế nào đột nhiên giàu lên như y tên hắn, mỗi ngày có thịt ăn, muốn rượu có rượu, quần áo làm từ vật liệu tốt, vợ cũng có trang sức trên đầu, nói không có khoản thu nhập thêm, ai tin?"

Chu lão bản nói xong, nhìn hai bên một chút, hạ thấp giọng khều Trương Dũng, "Có người tận mắt thấy Vương Phú say như tửu quỷ mang đồ đi khoe, có khi là lúc săn thú trong núi làm vài chuyện bất nghĩa không chừng..."

Hắn vừa nói vừa nháy nháy mắt với Trương Dũng, đầy mặt ám chỉ 'Rừng sâu núi thẳm, Vương Phú từng mưu tài sát hại tính mệnh'.

Trương Dũng hỏi, "Việc này ai thấy được? Có những ai biết?"

Chu lão bản lắc đầu, "Ai thấy ta không thể nói, lại gây phiền toái cho người ta... Việc này láng giềng không ai không biết, Vương Phú tuyệt đối là có khoản thu nhập thêm, số lượng cũng không ít, người đỏ mắt nhiều lắm đấy! Cửa hàng bé tí kia của ta một tháng giãy giụa mấy lượng bạc, ta cũng ghen tị muốn chết đây. Hai năm qua Vương Phú không hề vào núi, chỉ đàm luận mấy vụ làm ăn vớ vẩn với người ta, lỗ mất chút tiền nhưng vẫn có bạc quay vòng, chà chà, làm ta đau lòng chết đi được! Bạc này mà cho ta, ta mở được chi nhánh ở tỉnh khác luôn rồi!"

...

Người thứ ba là Lữ lão bản của cửa hàng giấy trát ở cuối hẻm. Thân mập, tướng khổ, nói chuyện rất nhanh, "Vương Phú ta có quen, năm ngoái cha hắn chết, mua vàng mã ở chỗ ta. Loại buôn bán này không có ai thích tiếp xúc, nhà Vương Phú trước đây là dạng gì ta không biết, ta chỉ biết hắn gần đây có quan hệ rất tốt với một cô nàng bán rượu, thường đến nhà nàng mua rượu uống, các ngươi hỏi cái khác ta không biết, nhưng cô gái này ở chỗ nào thì biết đấy..."

...

Cuối cùng là một lão giả lớn tuổi, nói chuyện xem như là đúng trọng tâm, "Vương Phú người này tính khí không tốt nhưng tâm địa không xấu, mười năm trước còn giúp một người tha hương bị thương mời đại phu, cuối cùng người kia vẫn chết, là hắn bỏ tiền táng. Nam nhân ai mà chẳng có phần nóng nảy, đánh vợ nhưng không phải cũng đối tốt với nàng đó sao? Về phần tiền tài, nhân gia có bản lãnh làm ra tiền, người khác đỏ mắt thì kệ họ thôi!"

...

Sau lại có đủ loại giọng nói, nói Vương Phú trong núi cứu được quý nhân, có người nói Vương Phú nhận một kẻ có tiền làm cha nuôi, cũng có nói Vương Phú được lão viên ngoại nào vừa ý mời tới cửa làm con rể, dạng gì đều có.

Thôn dân nói tin tức mình nghe được từ đủ loại nguồn, phần nhiều là lời truyền miệng, không phù hợp với thực tế.

Trương Dũng thầm nghĩ trong lòng, xem ra hắn phải đến ngoại thành một chuyến, gặp cái cô gái bán rượu kia.

"Vương Trần thị, chuyện về cái chết của chồng ngươi, ngươi còn có cái gì chưa nói đến không?" Lúc sắp đi, Trương Dũng hỏi thê tử người chết.

Vương Trần thị cúi chào thật sâu một cái, "Chính như Tam thái gia nói, chồng ta tuy có chút tính khí nhưng vẫn vô cùng tốt, hắn hay uống rượu, tửu lượng cũng rất được, ngàn vạn không thể có khả năng chết đuối vì say rượu, xin Bộ gia điều tra rõ chân tướng, giải oan cho chồng ta."

Nói xong, nàng do dự chốc lát, sắc mặt hơi trắng, cắn cắn môi, "Ngày hôm trước Bộ gia tra được một người từng có tranh chấp với chồng ta, người kia mang hiềm nghi lớn nhất, Bộ gia sao không hạn chế hắn, thẩm vấn thật kỹ?"

Nàng vừa mở miệng, trong đám người lập tức có âm thanh chống đỡ, "Đúng vậy, không phải tra được một nghi phạm là người ngoài thôn à?! Người ngoài đến địa bàn thôn chúng ta ngang ngược, làm sao có thể không trị!"

Gần chỗ mình xuất hiện hung án, người người cảm thấy bất an dù không vừa mắt Vương gia hay láng giềng xa lạ không liên quan, nếu là người ngoài thôn gây án, chứng tỏ láng giềng vẫn tốt hơn, bọn họ ở lại đây không có gì để lo lắng, đương nhiên phải ôm một đoàn đến, đánh chết kẻ kia!

Đoàn người nhất thời tâm tình kích động, dọa Thẩm Vạn Sa sợ rụt cổ.

"Không phải ta... Ta không sai... Là hắn cứ khiêu khích nên ta đánh hắn mấy cái, nhưng hắn đánh ta còn nặng hơn đây này..." Thẩm Vạn Sa theo bản năng ôm cánh tay Lô Lịch.

Lô Lịch vỗ vỗ vai hắn, "Không có chuyện gì."

Trương Mãnh cũng an ủi hắn, "Vụ án đến cùng thế nào cũng sẽ chứng minh không phải có người nói thế nào thì là thế đó, ngươi yên tâm, ngươi không có tội, cha ta nhất định có thể bắt được hung phạm."

Nhóm ba người ở một bên cực kì điệu thấp, vốn cho là có thể bình an vượt qua, không nghĩ rằng nhiều người ở đây đối với nhà Trương Dũng tương đối quen thuộc, không biết thế nào chú ý tới ba người, nhận ra con trai của Trương Dũng là Trương Mãnh, "Thì ra tiểu bộ gia cũng ở đây nha!"

Giọng người này lớn, nói một tiếng ra, mọi người đều quay sang phía này, thậm chí người bên cạnh còn chủ động nhường ra chỗ trống, ba người liền không giấu được.

Trương Mãnh lúng túng nhìn cha mình cười cười, "Cha..."

Lô Lịch xoa trán thở dài, "Trương thúc."

Thẩm Vạn Sa còn chưa nói, Vương Trần thị đột nhiên vọt tới, kéo vạt áo cậu rồi quỳ trên mặt đất, hướng Trương Dũng hô to, "Bộ gia, chính là người này hại chồng ta, cầu bộ gia bắt hung thủ, vì chồng ta giải oan ——" Nàng vừa nói vừa rập mạnh đầu lạy khóc, trán và vạt áo đều dính bùn đất, đặc biệt đáng thương.

Trương Dũng còn chưa động, người vây quanh khắp nơi đã kích động, "Thì ra chính là người này!" "Người mang tội giết người!" "Nhỏ như vậy đã giết người, trong nhà dạy thế nào!" "Giết người của chúng ta, không thể bỏ qua!" "Trên mặt toàn nhọ nồi, đây là không muốn người nhận ra nha!" "Không làm chuyện xấu thì sao phải như vậy! Nhất định là hắn giết Vương Phú!"

...

Một đám người như hổ rình mồi, còn tuốt ống tay áo tìm vũ khí, cùng nhau vây lại, Thẩm Vạn Sa sợ đến choáng váng, cậu đã bao giờ gặp loại tình cảnh này đâu, những người này như muốn ăn sống cậu vậy!

Lô Lịch cầm tay cậu đi tới phía trước, đem cậu che chở ở phía sau, ngăn trở tầm mắttất cả mọi người, cười lạnh một tiếng, "Ta hôm nay xem như là minh bạch, cái gì gọi là ba người vi hổ!"

Tay hắn để sau lưng, đuôi lông mày cao cao bốc lên, con ngươi bắn ánh sáng lạnh, "Mạng người quan trọng, há lại là các ngươi một lời có thể đoạt! Mạng Vương Phú là mạng, chả nhẽ mạng người khác không phải là mạng! Vương Phú án, sự thực làm sao tự có quan phủ quyết xử, các ngươi đây là không tin quan phủ, quyết định dùng hình phạt riêng? Các ngươi cũng biết hình phạt riêng cũng có tội!"

Hắn mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, mấy câu nói rơi xuống đất có tiếng, mọi người nhìn hắn một chút, lại nhìn bọn bộ khoái mặt mày tối sầm cầm vũ khí chuẩn bị tiến lên duy trì trật tự, không dám manh động.

Có người gan lớn hô một câu, "Ngươi không phải người nhà người chết, sao có thể tùy tiện ra mặt! Ngươi dựa vào cái gì!"

"Dựa vào thi thể người chết là ta nghiệm!"

Lô Lịch híp mắt, lặng lẽ cho Trương Dũng một ánh nhìn.

Trương Dũng gật gật đầu với người phía sau, bọn bộ khoái tản ra, chạy đến mấy phương vị có   tầm nhìn tốt nhất, tỉ mỉ nhìn chằm chằm đoàn người.

Lô Lịch tiến lên một bước, "Nạn nhân chết đuối, bụng phình nước, biểu tình dữ tợn, tử trạng khá thê thảm. Quanh thân không có vết thương trí mạng, sau gáy có vết đè ép thâm đen." Hắn nhìn đoàn người, chậm rãi mở miệng, "Gần giờ Dậu ngày hai mươi tháng mười một, Vương Phú rời nhà, xuất ngoại xã giao. Bàn chuyện làm ăn đến cao hứng, uống rượu say sưa, xảy ra tranh chấp với vị thiếu gia phía sau ta đây, hai người từng có xô đẩy. Vương Phú không muốn gây chuyện, náo loạn mấy lần rồi rời đi, có khả năng đi nơi khác mua rượu, cũng có thể là trực tiếp về nhà. Trên đường về nhà đi qua sông, hắn uống rượu, ý thức đề phòng không bằng thường ngày, có người liền thừa dịp lúc này đẩy xuống sông, dùng cành cây có hình chữ '丫' đè sau cổ, khiến người không thể nổi lên mặt nước, cho đến khi chết đuối —— "

"Biểu hiện gây án rõ ràng, là người quen gây ra, hung thủ trong đám các ngươi cả thôi!"

Lô Lịch hơi híp mắt lại, nhìn đám người kinh sợ đến mức cùng nhau lui về phía sau một bước còn đang hoang mang nhìn chung quanh, "Là dạng oán hận gì, tích luỹ lâu ngày thành ma làm ngươi hạ thủ? Thời điểm Vương Phú rơi xuống nước có hô tên của ngươi chứ, hay còn mắng ngươi... Hắn muốn thoát, ngươi lại dùng cành cây đè hắn lại, không cho hắn nổi lên? Hắn thống khổ giãy dụa trong nước, ngươi có nổi lên chút lòng trắc ẩn? Lúc tàn nhẫn giết chết một người, ngươi có hối hận không?"

Giọng Lô Lịch đột nhiên tăng lên dữ dội, thả xuống viên bom cuối cùng, "Ngươi cũng biết, chứng cứ ngươi lưu lại ở trên người nạn nhân!"

Trong đám người, tiếng hít thở nặng nề vang khắp nơi, chẳng lẽ... Hung thủ thật sự ở nơi này?

Bọn họ có người cúi đầu, có người nhìn chung quanh, có người nắm thật chặt quyền, thân thể căng thẳng.

Lô Lịch nhìn Trương Dũng, Trương Dũng gật gật đầu, hắn thở ra một hơi, âm thanh lỏng lẻo, "Ngươi đứng ra tự thú, quan phủ có thể mở ra một con đường, nếu như chờ quan phủ đem ngươi tìm ra... Giết người đền mạng, ngươi có thể tự nghĩ."

...

Phen này qua đi, mọi người đều có tâm tư riêng, lại không ai tái bám vào Thẩm Vạn Sa nữa.

Thẩm Vạn Sa vỗ ngực, giơ ngón tay cái với Lô Lịch.

Lô Lịch khẽ mỉm cười, nhìn về phía Trương Dũng, Trương Dũng cùng bọn bộ khoái đã bắt ra mấy người tình nghi.

Hôm nay Trương Dũng hỏi cung, cơ hồ tất cả mọi người phụ cận đều kêu đến, hung thủ rất có thể trong số này, cho nên Lô Lịch mới nói mấy lời, nỗ lực tạo áp lực trong lòng cho hung thủ.

Trương Dũng cùng thủ hạ tinh tế nhìn chằm chằm, tìm ra người có biểu tình không thích hợp, có thể phá án lắm chứ?

Trương Mãnh nhìn cha uy phong, đứng ở chỗ cũ không chịu đi, Lô Lịch cũng muốn biết diến biến tiếp theo nên kéo Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa lui sang một bên, không cho bọn bộ khoái thêm phiền phức.

Ai biết, chỗ hắn lùi tới vừa đúng là tường nhà Vương gia... Lô Lịch nhìn chằm chằm đầu tường, vừa đi, vừa nhìn, thậm chí bảo Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa hỗ trợ vịn giữ để hắn có thể nhìn thấy bên trên đầu tường.

Nửa ngày, hắn lau một ít đất ở đầu tường, nhìn giữa đám người, khóe môi khẽ nhếch, "Ta biết hung thủ là người nào."

"Là ai?"

Không chờ Lô Lịch trả lời, Trương Dũng tới đây, nụ cười nở lớn, "Bọn ta hỏi ra, gia tài của Vương Phú là Miêu Phương cho."

Lô Lịch đột nhiên choáng váng, "Miêu... Phương?"

Đầu lưỡi vừa đọc danh tự này lên, phảng phất từ trong tiềm thức dắt ra một vệt hoài niệm, đầu dường như muốn nổ tung, đau vô cùng.

"Miêu... Phương..." Hắn bưng cái trán, một lần lại một lần đọc thầm danh tự này, "Miêu... Phương..."

"Cha, Lịch ca mới vừa nói biết hung thủ là người nào!" Trương Mãnh vui sướng bắt chuyện với Trương Dũng, không nghĩ phía sau lưng trùng xuống ——

"Lô Lịch!"

Trước khi Lô Lịch mất đi ý thức nghe được Thẩm Vạn Sa hô hoán, vô cùng lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top