Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Nhiều thi thể

Khớp hàm Thẩm Vạn Sa run lên, giọng đáng thương vô cùng, "Lô Lịch..."

Lô Lịch nắm chặt tay cậu, "Không cần phải sợ, không có chuyện gì... Không có chuyện gì." Ánh mắt hắn nhìn về phía Thẩm Vạn Sa có chút phức tạp, tiểu thổ hào chưa từng trải qua những chuyện như thế này, một ngày hai lần thấy thi thể, đều là cậu phát hiện đầu tiên, lại còn lần sau thảm hơn lần trước, có đổi sang người khác đi nữa cũng không chịu được.

Đứng ngoài cửa phòng nhìn tình huống bên trong, Lô Lịch không có quá nhiều thời gian an ủi Thẩm Vạn Sa, hắn phải đi vào xem qua tình trạng thi thể.

Lô Lịch đem tay Thẩm Vạn Sa đưa cho Triệu Ninh, "Hắn bị dọa, ngươi hỗ trợ chăm nom."

Triệu Ninh ôm cánh tay, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí quét qua Thẩm Vạn Sa ——

Thẩm bảo bảo lập tức rụt cổ, thu tay về, trên mặt miễn cưỡng trưng ra một nụ cười tái nhợt, "Ta, ta không sợ... Tiểu Lịch Tử ngươi đi xem chút đi..."

Lô Lịch cau lông mày hồ nghi nhìn hắn, "Thật không sợ?"

Thẩm Vạn Sa cấp tốc liếc nhìn Triệu Ninh, đầu lắc nguầy nguậy, "Thật không sợ!"

Đùa gì vậy, cậu chỉ là nhìn thấy xác người thôi mà, nếu thật sự nghe theo Lô Lịch, cậu liền trực tiếp trở thành một cái xác mịa luôn!

So sánh như vậy xong, cậu đột nhiên cảm thấy không sợ nữa. 'Triệu đại ca' là sát thần không thể cãi, khí thế này có thể mang đi kết nghĩa huynh đệ với Diêm vương, có y ở đây, đầu trâu mặt ngựa tất nhiên không dám tới gần, sợ cái rắm!

Cậu cẩn thận đi theo bên người Triệu Ninh, vươn cổ hóng xem động tác của Lô Lịch.

Trong phòng có bốn cái xác, đều là nam.

Gian này tọa Bắc triêu Nam*, bố trí đơn giản thanh lịch, dụng cụ uống trà đặt trên bàn, mấy món trang sức nhỏ, mọi thứ thoạt nhìn rất tinh tế, nhưng bây giờ chúng nó hỏng bét, nát tan trên đất, triệt để bị phá hoại.

(*quay lưng về phía Bắc, nhìn về phương Nam)

Gần cạnh cửa có một bộ thi thể, vóc người cao gầy, nằm sấp, không nhìn thấy mặt, sau gáy cắm một cây chủy thủ, sâu đến gần như xuyên hẳn qua.

Vị trí phía nam dựa vào cửa sổ có một thi thể, da đen, nằm ngửa, cuống họng bị cắt vỡ.

Giữa phòng có một cái, mặt chữ điền, nằm ngửa, ngực phá toác, vạt áo bị máu thấm đẫm, chắc chắn thời điểm thụ thương xuất huyết rất nhiều.

Cái xác cuối cùng ngồi trên giường La hán nhỏ hướng Bắc. Trên giường có gối, đệm dựa, đều thêu hoa văn Phật, tay trái thi thể khoác lên gối, cả người dựa vào đệm dựa, nhìn lướt qua không khác tư thế người thường ngồi ngay ngắn. Tay phải cầm đoản kiếm, mũi kiếm đâm vào buồng tim, tư thế như vậy... Rất giống tự sát.

Người này tướng mạo đoan chính, có loại khí chất âm trầm, dù thần sắc vặn vẹo cũng có thể nhìn ra là một người rất có chủ ý.

Lô Lịch vừa quan sát vừa chú ý không ngăn cản tầm mắt bọn bộ khoái.

Ghi chép hiện trường ban đầu quan trọng nhất, thời này không có camera, chỉ có thể dựa vào sức miêu tả của câu chữ, lúc cần thiết có khi còn gọi thêm họa sĩ đến.

Hiện trường án mạng hỗn độn, ngột ngạt, mùi máu tanh đặc quánh, bốn người chết đều là nam tử tráng niên, xem quần áo và phối sức, vóc người, đặc điểmtay chân thì không phải là bách tính bình thường, khả năng còn là thân mang võ công. Ngoại trừ một người nằm sấp không thấy rõ mặt, ba người còn lại  mắtđều trợn to, khóe mắt sung huyết, cực kỳ khủng bố.

Hoàng huyện lệnh dừng lại ở cửa, hít một hơi thật sâu mới vén áo đi vào, "Tình huống thế nào?"

Bộ khoái phụ trách ghi chép hiện trường bước nhanh về phía trước, "Bẩm đại nhân, vẫn cần chút thời gian."

Hoàng huyện lệnh 'ừ' một tiếng, chỉ chỉ Vương Đắc Hưng, "Ngươi đi xem xem, chờ bọn hắn ghi chép hiện trường xong xuôi là có thể dời thi thể kiểm nghiệm."

Xong, hắn nghiêng người thở dài với tăng nhân cùng tiến vào, "Lần này sợ phải phiền phức Giới Viên đại sư."

Giới Viên đại sư chắp hai tay trước ngực niệm A di đà, sắc mặt thương xót, "Phật môn yên tĩnh ta lại xuất hiện chuyện ác cỡ này, chính là nghiệt nợ, phàm là cần gì, đại nhân cứ dặn dò, bản tự tất sẽ dốc toàn lực hỗ trợ."

Lúc Vương Đắc Hưng kiểm tra thi thể bốn phía, Lô Lịch ngoắc ngoắc ngón tay bảo Triệu Ninh cúi thấp xuống chút.

Hết cách, thân thể này còn chưa trưởng thành, hơi lùn, phỏng chừng vừa mét bảy, mà Triệu Ninh hơn một mét chín, cao hơn hắn tận một cái đầu, muốn nói mấy lời chỉ ta biết ngươi biết trời đất không biết, đành làm vậy.

Triệu Ninh hơi nghiêng người lại, giương đuôi lông mày lên, "Hả?"

Lô Lịch lấy tay che môi, trầm thấp ghé vào lỗ tai y nói một câu.

Triệu Ninh gật đầu đáp ứng, sau khi đứng thẳng lại không nhịn được móc móc lỗ tai —— thật là nhột!

Vương Đắc Hưng xem xong thi thể, đi tới trước mặt Hoàng huyện lệnh, "Thuộc hạ đã có suy đoán bước đầu."

"Ồ?"

Hoàng huyện lệnh đặc biệt hi vọng án kiện mau chóng giải quyết, nghe nói thế đương nhiên cao hứng, "Nói nghe một chút."

"Bốn cái xác có thể hình và tuổi tác tương đương, quần áo mặc trên người dù khác nhau nhưng thủ pháp may lại giống hệt, bọn họ là một đoàn thể nhỏ." Vương Đắc Hưng vừa nói vừa đắc ý nhìn Lô Lịch một cái.

Lô Lịch tự nhiên nhìn thấu điểm ấy, không để ý tới Vương Đắc Hưng khiêu khích, mỉm cười dùng ánh mắt ra hiệu: Mời tiếp tục.

Vương Đắc Hưng đi tới bên cạnh thi thể trên giường la hán, "Nhìn phục sức của người này, khí chất, thần sắc, hắn có thể là thủ lĩnh." Vương Đắc Hưng mò chòm râu dưới cằm, né vết máu ở trong phòng mà đi, "Lại nhìn tư thế mấy người trên đất, bọn họ phỏng chừng là bị sát hại bởi cùng một người, chính giữa phần gáy thi thể ở cửa có cắm dao găm, có khả năng đây cũng chính là hung khí cắt đứt cuống họng thi thể bên cửa sổ. Sau đó, hung thủ lại giết người này, " lão chỉ vào thi thể đang nằm ngửa giữa phòng, "Rồi tự sát."

Dừng một chút, "Có thể đoán, vì nguyên nhân nào đó phát sinh nội chiến, thủ lĩnh trong cơn tức giận giết thủ hạ, sau khi lý trí khôi phục thì hối hận tự sát."

Vương Đắc Hưng nói xong, hướng Hoàng huyện lệnh chắp tay hành lễ, "Thuộc hạ suy đoán chính là như thế, đại nhân."

Hoàng huyện lệnh gật đầu, nhìn Lô Lịch một chút, "Lô công tử có gì kiến giải?"

"Ta không suy đoán lung tung ở thời điểm chứng cứ không đồng đều, sự thực thế nào, nghiệm thi xong thì biết, thi thể sẽ nói cho chúng ta tất cả." Lô Lịch hơi khép con ngươi, sắc mặt ngưng lại.

Vương Đắc Hưng chắp tay sau lưng, "Hung án không phải cải trắng ngoài đường năm bước lại gặp, kẻ chưa đủ kinh nghiệm quả thực không thể suy đoán được gì, đại nhân không cần làm khó dễ tiểu hài tử đâu ạ..."

Thẩm Vạn Sa không vừa mắt tí nào bộ dáng kẻ cả của Vương Đắc Hưng, đạp lên người khác để nâng lên bản thân, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Lô Lịch.

Lô Lịch vốn là không có tâm tư đâu cãi lộn này nọ, bởi vì hết thảy suy đoán không dựa vào chứng cứ đều vô dụng, Thẩm Vạn Sa túm một cái, thấy hắn không để ý tới liền chọt thật mạnh vào lưng...

Hắn quay đầu lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Vạn Sa: Làm sao, hết sợ rồi?

Thẩm Vạn Sa nhe nanh liếc phía Vương Đắc Hưng, thiếu gia hiện tại khó chịu người này, không có thời gian sợ!

Lại nhìn sang Triệu Ninh, lông mày y nhíu chặt có thể kẹp chết ruồi, rõ ràng cũng đang không cao hứng.

Lô Lịch thở dài trong lòng, tiến lên một bước, nghiêm mặt nói, "Lời ấy của Vương đại gia sai rồi." Kỳ thực tâm tình hắn cũng không tốt được vào đâu, chẳng ai thích mình bị người giẫm, hơn nữa nếu muốn khám nghiệm thi thể, cũng phải chờ bọn bộ khoái hết bận cái đã.

Hắn vừa mở lời, Thẩm Vạn Sa liền "Phốc" một tiếng, che miệng ôm bụng cười.

Triệu Ninh cũng khẽ mím môi.

Vương Đắc Hưng suýt chút nữa nhảy dựng, râu mép đều vểnh lên, "Ngươi gọi lão phu là gì!"

"Ngươi có tuổi, gọi 'đại gia' cho thân thiết, đầu thôn nhà ta một đống đại gia, nhân gia nghe được đều cười híp mắt rất vui vẻ, sao ngươi... Mà không gọi 'đại gia', chẳng lẽ gọi 'đại ca'?" Lô Lịch hơi nhíu lông mày, ra chiều khó nghĩ, "Không chịu nhận mình già cũng không phải vấn đề gì, ngươi không chê cùng chúng ta đồng lứa, ta cũng có thể theo như ngươi mong muốn... Vương đại ca, ta nói ngươi đại khái đã đoán sai."

"Ngươi ——" Vương Đắc Hưng tức giận khiến nét mặt già nua trướng hồng, cắn răng rống, "Ngươi gọi tên ta là được!"

"Tiểu bối nào dám vô lễ?" Lô Lịch nghiêm mặt nói, "Nếu ngươi không muốn thân cận tiểu bối, vậy ta liền gọi ngươi một tiếng 'tiên sinh' là được. Vương tiên sinh, ngươi mới vừa suy đoán, ta không đồng ý."

Vương Đắc Hưng bị hắn dằn mặt, nghẹ mãi không ra câu, ngươi sớm gọi như vậy không phải xong sao! Sắc mặt lão tái xanh, giọng nói như ngậm băng, "Ngươi có cao kiến gì? Lão phu nguyện nghe rõ ràng."

"Vương tiên sinh nói đây là nội chiến, hắc ăn hắc, giết người rồi hối hận tự sát, thoạt nhìn vô cùng viên mãn, hợp lý, chỉ là, tiên sinh có hay không quên mất cái gì?" Lô Lịch câu khóe môi, tròng mắt mang ý cười kèm chút giảo hoạt, khí chất cả người cực kỳ linh động, với tuổi thiếu niên này của hắn, có mấy phần tinh khiết rất đáng yêu.

"Hừ, còn có cái gì đáng để lão phu nhớ đến sao?"

"Đương nhiên, " Lô Lịch chỉ ra ngoài cửa sổ phía Tây Nam, "Cái xác ngoài rừng kia, tiên sinh quên mất? Tiên sinh có thể nhìn ra được mấy người này là một đoàn thể, lẽ nào không nhìn ra, thi thể hoang dã cùng mấy vị này có đặc thù thân thể tương tự, khả năng cũng là người quen?"

Thân thể Vương Đắc Hưng cứng đờ, lão đích xác là... Nhất thời không nhớ ra được, đang vân vê tay tìm lý do, Lô Lịch lại nói.

"Đại nhân mời xem, " hắn gọi Hoàng huyện lệnh, đi đến bên người cái xác ngực bị phá toác nằm ngửa giữa gian phòng, chỉ vào giọt máu trên đất, "Nếu thật như Vương tiên sinh nói, người trên tiểu tháp dùng đoản kiếm đâm chết người này, ngồi lại trên giường rồi tự sát, thì hướng bắn ra của số máu này không đúng!"

Hoàng huyện lệnh tới gần vài bước, nghiêm túc nhìn.

"Vết máu có hình tròn dẹp, một đầu tù một đầu có dạng răng cưa, đây là dấu vết lưu lại bởi hung khí, răng cưa chỉ phía nào, phía đó là nơi hung thủ đứng!"

Hoàng huyện lệnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì phương hướng răng cưa là hướng về phía người chết, không có một giọt hướng về phía giường!

"Cho nên, không quản sự thật là gì, trình tự tử vong của hai người này không phải như Vương tiên sinh đoán." Lô Lịch chỉ chỉ hai bộ thi thể, "Nhất định là hung thủ cố ý sắp xếp hiện trường thành như vậy, nỗ lực vu oan giá họa."

Vương Đắc Hưng đúng lúc hừ lạnh, "Không phải ngươi cũng là chỉ bằng một điểm suy đoán liền chắc chắn sao!"

"Căn cứ của ta tất nhiên là không giống tiên sinh rồi, " Lô Lịch không vết tích liếc nhìn Triệu Ninh, y đứng ở cửa nhìn hắn gật gật đầu, ánh mắt của hắn khẽ dời biểu thị đã biết, "Ngươi xem trong phòng này, ngổn ngang, vết máu khắp nơi, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện một, hai quy luật, chân chính khi đánh nhau sẽ hủy đồ vật, nhưng sẽ không triệt để nát bét toàn bộ như thế, nhất định là có người cố ý làm ra. Ngươi nói người trên tiểu tháp kia đoan chính, khí chất trầm ổn, là đầu lĩnh đám người, khả năng thật ra không phải như vậy, trong bốn người này, có võ công cao nhất là người chếtcạnh cửa. Hơn nữa bọn họ đều có dấu hiệu trúng độc, sâu cạn không đồng đều, trên thân thể cũng có vết thâm ứ... Điều này nói rõ có kẻ chế phục bọn họ, giết chết từng người từng người một, trong lúc đó, thi thể hoang dã kia có khả năng tìm được cơ hội chạy ra ngoài..."

Lô Lịch sâu sắc than một tiếng, hướng Hoàng huyện lệnh hành lễ, "Chưa khám nghiệm thi thể, điều tra, trước khi có được chứng cứ cụ thể, bất kỳ suy đoán đều không hữu dụng, xin đại nhân mau chóng an bài, để ta và Vương tiên sinh nghiệm thi đi."

"Lời ấy có lý, " Hoàng huyện lệnh đứng thẳng, "Bộ khoái ghi chép còn cần một ít thời gian, không bằng mọi người trước tiên tản ra, sau đó chuẩn bị xong phòng nghiệm thi, ta tái phái người đi mời Lô công tử."

"Vừa vặn, ta cũng cần chuẩn bị một vài thứ." Lô Lịch gật gật đầu, mang theo Triệu Ninh, Thẩm Vạn Sa rời đi.

Hắn mang theo bên người là bộ dụng cụ giải phẫu cơ bản, điều kiện ở cổ đại không đủ, còn phải dùng chút kỹ thuật mới được. Hắn rất hối hận không có mang giương đồ của mình theo, liên tục thở dài, những thứ đó chuẩn bị cũng chẳng dễ dàng...

Thẩm Vạn Sa hiếu kỳ dò hỏi, Lô Lịch vừa nói vừa sầu, nghĩ phải đến nhà bếp trong chùa một chuyến, mượn chút rượu, dấm chua các loại... Nhưng là, trong chốn chùa miếu này có rượu hả?

"Ôi giời, ta tưởng chuyện gì chứ! Ngươi chờ, ta lập tức đem cho ngươi!" Thẩm Vạn Sa nói xong xoay người chạy.

Lô Lịch ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Vạn Sa chạy như điên rất nhanh chỉ còn một cái bóng lưng, ngẩn người. Vị thổ hào này đại khái là lại dùng tiền tài vạn nằng của cậu đi làm việc rồi... Hắn đột nhiên cảm thấy, loại trả giá không chút yêu cầu hồi báo này có chút không được, mới quen nhau không lâu, người này đã nguyện ý tin tưởng mình như thế...

Triệu Ninh không thích ánh mắt Lô Lịch nhìn Thẩm Vạn Sa, mạnh mẽ nhéo cánh tay của hắn, "Hắn phải."

Lô Lịch trợn tròn đôi mắt, bất khả tư nghị nhìn y, cái gì gọi là 'phải'! Loại này hy sinh của nhân gia rất vĩ đại có được hay không!

Triệu Ninh bạo ngược hừ lạnh, không cho tiểu tử kia đi lẽ nào để ta đi! Ta chính là Vương gia!

Lô Lịch càng ngày càng cảm thấy không thể lí giải được người có đầu óc bị nát thành đậu hủ, dứt khoát không để ý tới y, lẳng lặng ngồi ở một bên uống trà, dưỡng thể lực chuẩn bị nghiệm thi, đồng thời rà soát lại trong đầu từng cảnh tượng đã thấy, tính kĩ các loại khả năng.

Thời gian qua rất lâu, Lô Lịch cùng Thẩm Vạn Sa lượn một vòng đã về, Triệu Ninh đồng thời ăn một bữa điểm tâm no căng, lại uống xong một bình nước chè xanh, chờ đến khi người Thẩm Vạn Sa sai đi mua đồ trở lại, Huyện lệnh bên kia mới truyền tin đến, mời hắn qua khám nghiệm thi thể.

Lô Lịch đem những thứ có thể phải dùng đến bỏ vào một cái rương, bọc lại, để Triệu Ninh nhấc theo, xách kèm Thẩm Vạn Sa, ba người đồng thời cùng người truyền tin đi tới một phần sân hẻo lánh.

Ngày đông trên núi rất lạnh, nhiệt độ có khả năng xuống dưới 0 độ, vì bảo tồn thi thể nên gian phòng không đặt chậu than, lộ vẻ đặc biệt âm lãnh.

Lô Lịch đi vào, phát hiện Trương Dũng cũng tại, "Trương thúc!"

Trương Dũng cười cùng hắn chào hỏi, "Ngươi tới Sơn Dương chơi cũng không nói với ta một tiếng!"

"Lo lắng quấy rối đến vông việc của Trương thúc mà." Lô Lịch cùng Trương Dũng hàn huyên vài câu, thuận tiện không dấu vết nhìn Hoàng huyện lệnh một chút. Thái độ Hoàng huyện lệnh càng thêm chân thành, tư thái thả càng thấp hơn, rõ ràng đối với hắn có thêm tôn kính... Hẳn là Trương Dũng đã chứng thực thân phận của hắn.

Dễ làm rồi.

Chính sự còn ở phía trước, Lô Lịch và Trương Dũng đều không có ý tứ hàn huyên lâu, nói mấy câu xong, việc khám nghiệm thi thể cũng đã không còn người ngăn cản, Lô Lịch rất nhanh bắt đầu chuẩn bị.

Hắn tìm tăng nhân mượn một cái chậu, đem thương thuật xà phòng ném vào nhen lửa, sạch sẽ hơ qua tay, từ trong rương tìm ra muốn dùng công cụ, đi hướng thi thể.

Nhìn Vương Đắc Hưng đứng ở một bên, "Vương tiên sinh cũng đồng thời nghiệm đi."

"Đó là tự nhiên." Vương Đắc Hưng cũng đã nghe thân phận Lô Lịch từ Trương Dũng, nghe cả biểu hiện lúc nghiệm thi trong án chết chìm ở Quán huyện, tâm lý nhiều hơn mấy phần suy nghĩ. Lô Lịch đối với việc nghiệm thi có hứng thú, Huyện lệnh đại nhân ý muốn tác thành, cũng được thôi, nhưng Sơn Dương huyện này là địa bàn của Vương Đắc Hưng lão, hết thảy đều phải là lão định đoạt, nghĩ vậy, rồi rửa sạch tay tiến lại.

"Người trẻ tuổi có hứng thú, hiểu phần nhiều là chuyện tốt, nhưng có chút kinh nghiệm không phải cứ đọc sách là có thể lĩnh hội, lần này lão phu cùng ngươi nghiệm. Người chết không thể nói cho ngươi ai là hung thủ, ngươi xấu mặt là chuyện nhỏ, bẻ cong sự thực không thể vì người chết giải oan mới là chuyện lớn nhất."

Lô Lịch mỉm cười, "Vương tiên sinh lời này sai rồi, người chết... sẽ nói."

Vương Đắc Hưng cười lạnh một tiếng, tiểu hài tử còn đòi ham hố chơi chữ, nếu thi thể thật biết nói, còn không hù chết ngươi!

Lô Lịch đem giấy và bút mực, đưa cho Triệu Ninh.

Triệu Ninh nhếch đuôi lông mày lên, "Hả?" Có ý gì?

"Giúp ta viết biên bản nghiệm thi." Ánh nhìn Lô Lịch lặng xuống, "Ta nói cái gì, ngươi viết cái đó, một câu cũng không cho lệch."

Triệu Ninh hơi nghiêng cằm, có chút không muốn.

Lô Lịch mất hứng, lông mày khiêu lên cao: Ngươi đã nói phải giúp ta một tay cơ mà!

Thẩm Vạn Sa thấy bầu không khí không đúng lắm, lập tức nhận lấy giấy bút, "Ta đến! Chữ ta đẹp lắm luôn!"

Triệu Ninh gật đầu biểu thị thoả mãn, Lô Lịch trừng Triệu Ninh một cái, ra hiệu chuyện này chúng ta tính toán sau!

Tổng cộng năm bộ thi thể, thân phận không rõ, để tránh lẫn lộn, bọn bộ khoái dùng mấy chữ trong Thiên can* Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu làm hiệu. Ngoài ra, bọn họ còn dựa vào khoảng cách xa gần mà sắp xếp, Giáp là nam nhân có tướng mạo đoan chính, khí chất trầm ổn, hư hư thực thực tự sát trên tiểu tháp; Ất là người mặt chữ điền nằm ngửa giữa phòng, lồng ngực toác ra, nghi ngờ là bị đâm trúng tim mà chết; Bính nằm ngửa dựa vào cửa sổ, yết hầu bị cắt, màu da thâm đen; Đinh là người nằm sấp cạnh cửa, vóc dáng cao gầy.

(*10 can Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.
12 chi Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.)

Mậu, chính là cái xác đầu tiên được phát hiện trong rừng, ổ bụng bị thú hoang cắn.

Lô Lịch hít sâu một cái, bắt đầu.

"Nghiệm —— nam thi thể kí hiệu Giáp, tuổi từ ba mươi đến bốn mươi, cơ thể tráng kiện, vạt áo tán loạn, ngực trái có vết thương gây nên bởi vũ khí trơn nhẵn, dài ba phân, rộng hai phân, sâu ba tấc*, khớp với đoản kiếm phát hiện tại hiện trường. Miệng vết thương không thấy co rút lại, ẩn có vết máu, dùng nước ấm cọ rửa thì biến mất, trở nên trắng, nghi ngờ là chết rồi mới thương tổn..."

(*Mấy cái đơn vị đo lường này thì nghỉ đi, não đều lùng bùng thành một nùi)

Lô Lịch đi tới phía đầu cái xác, "Mặt người chết xanh tím, môi tím hồng, móng tay tím đậm, giác mạc vẩn đục không rõ ràng, kết mô có điểm xuất huyết, vân máu hình mũi kim... Là nghẹt thở mà chết. Thân thể cứng ngắc, mông, đùi có vết tụ máu đỏ sẫm..."

Lô Lịch hơi khom người, ngón tay thon dài trắng như ngọc chậm rãi rà soát thi thể, ánh mắt trầm tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị, hết sức chăm chú. Động tác của hắn rất nhẹ, giống như lo lắng quấy rầy đến giấc ngủ của người chết, lại cũng cực tỉ mỉ, tranh thủ mỗi nơi đều phải nhìn rõ rõ ràng ràng, không để lọt bất kỳ một tia vết tích.

Từng câu từ miệng hắn nói ra trôi chảy, cụ thể, như là người chết chính mồm nói cho hắn.

Triệu Ninh lẳng lặng nhìn, càng xem càng thấy vị hôn thê này không tầm thường.

Thiếu niên chưa trưởng thành, thân hình còn rất ngây ngô, âm thanh mang trong trẻo đặc hữu ở thời kỳ này, mặt có hơi gầy lộ nét nhu hòa, tướng mạo dù phát triển nhưng lại không giống nam tử trưởng thành.

Thời điểm hắn nghiệm thi lại như biến thành người khác, thận trọng, đáng tin cậy, quyền uy, quanh thân tản ra khí tức chính trực, lại như... lại như minh nguyệt sáng trong rọi cả bầu trời, đặc biệt có một loại đẹp đến kinh tâm động phách.

Tim Triệu Ninh run lên một cái.

Y lắc lắc đầu quên đi phần tâm tình bị ảnh hưởng, nghĩ rằng có lẽ sau khi khúc mắc trong lòng đã sáng tỏ rồi, y có thể theo ý nguyện của Hoàng thượng, thay người đi khắp thiên hạ này. Lại nói hiện tại biên quan yên ổn, y cơ hồ không có việc gì làm, Lô Lịch lại yêu thích việc khám nghiệm tử thi như thế...

Thẩm Vạn Sa một bên nhìn Lô Lịch nghiệm thi, một bên múa bút như bay, một đôi mắt đều không đủ dùng...

Cậu biết, cậu biết mà!

Thật nóng lòng muốn thử, cậu liền ghé sát vào chút, ở khoảng cách gần xem Lô Lịch khám nghiệm. Từ nhỏ cậu đã tràn đầy lòng hiếu kỳ, luôn muốn xem đủ loại phong cảnh khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau, từ khi đụng trúng Lô Lịch, cậu liền nghĩ, chỉ muốn đi theo hắn, nhất định có thể gặp phải chuyện mà mười mấy năm trước đây chưa từng thấy qua, hiện tại, quả nhiên là vậy!

Trước đây cậu rất ít nhìn thấy xác chết, coi như nhìn thấy cũng không phải dọa người như vậy, cậu biết rằng khi chân chính đối mặt nhất định sẽ sợ sệt, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng, quá trình rất kích thích!

Lô Lịch thật là lợi hại! Chỉ đi vòng quanh thi thể một vòng đã có thể nhìn ra nhiều như vậy! Hắn còn có thể từ đó tìm ra hung thủ, bá cháy con bọ chét!

Hoàng huyện lệnh đứng ở đằng xa vẫn chưa tới gần, nhưng hắn cũng có chút ngạc nhiên. Bản lĩnh khám nghiệm tử thi có bao nhiêu, bắt đầu nghiệm liền biết, Lô Lịch này rõ ràng là cao thủ a... Hắn vẫy tay gọi Trương Dũng lại đây, thấp giọng hỏi, "Lô công tử... Có sư phụ không?"

Trương Dũng có chút ngượng ngùng, "Nói ra thật xấu hổ, tổ phụ thuộc hạ khi qua đời để lại một phòng toàn sách liên quanh khám nghiệm tử thi, thuộc hạ lẫn nhi tử vô dụng lại không có thiên phú, ngược lại là Tiểu Lịch rất yêu thích, những năm gần đây đã xem xong sạch sẽ rồi."

"Tổ phụ ngươi là..."

"Trương Thành."

"Thì là là hắn..." Mâu sắc Hoàng huyện lệnh hơi đổi, khẽ gật đầu, nếu là đồ đệ của vị kia, có bản lĩnh bậc này cũng không kỳ quái.

Xưa nay quan phủ phá án đều là việc khó, phải dựa vào người làm quan thanh chánh, hạ nhân không dám cẩu thả, dân chúng đại ác không nhiều, phá án mới có thể thuận lợi. Nghề khám nghiệm tử thi này thời gian xuất hiện quá ngắn, có người có bản lãnh quá ít, có thể nổi danh triều đại, danh tự lan truyền tứ phương, trên dưới tôn kính thì chỉ có hai người, Trương Thành chính là một trong số đó.

Trương Thành cực có bản lĩnh, nghiên cứu thi thể cực thấu triệt, nhân cách vô cùng chính trực, nghe nói vừa đến hiện trường đã biết người nọ chết như thế nào, chết ở thời điểm nào, nghi phạm là ai, có ông tại, phá án đặc biệt nhanh. Đáng tiếc, vì tuổi thơ khốn khổ, chân ông có tích tật, không tiện di chuyển, nếu không, thành tựu của ông chắc chắn sẽ không dừng lại ở Quán huyện nho nhỏ, nghe nói có mấy vị đại nhân từ Kinh thành lại đây mời, ông đều không đi.

Trước mắt, vị này nếu quả thật là Trương Thành dạy ra, không chừng là thần khám nghiệm tử thi, chỉ cần tâm tính hắn đủ cường, thủ đoạn đủ cứng...

Lô Lịch nghiệm thi, Vương Đắc Hưng cũng nghiệm, cũng có kết luận của mình, lão rất không đồng ý với phán đoán của Lô Lịch, "Giác mạc là vật gì? Cái gì gọi là kết mô hạ xuất huyết điểm? Ngươi chỗ nào nhìn ra người nọ là nghẹt thở chết? Đây rõ ràng là bị đâm trúng chỗ yếu hại mà chết!"

"Giác mạc..." Lô Lịch chậc lưỡi một tiếng, hối hận đã dũng danh từ hiện đại ở đây, nhưng mà nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay hắn sẽ thường xuyên khám nghiệm thi thể, trạng thái đôi mắt là căn cứ xác định thời gian tử vong, không bằng cứ khai mở kiến thức lúc này cũng tốt.

"Vương tiên sinh mời xem, chỗ này —— phần có hình bầu dục này chính là giác mạc. Giác mạc người bình thường là trong suốt, còn người chết thì sẽ theo thời gian trở nên vẩn đục, thậm chí bóc ra, như cái xác này, giác mạc cơ bản không vẩn đục, hắn chết chưa vượt quá bốn canh giờ. Lại nói kết mô..."

Lô Lịch lật mí mắt người chết, để Vương Đắc Hưng nhìn thấy điểm xuất huyết hình mũi kim, "Chỉ cần là nghẹt thở mà chết, bất kể là thắt cổ, ghìm chết, bóp chết, đều sẽ xuất hiện loại vết tích này, mặt khác, chỉ cần xuất hiện loại dấu hiệu này, người chết chắc chắn là nghẹt thở mà chết."

Vương Đắc Hưng mang tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, trên mặt lại không đồng ý, "Ta làm sao biết ngươi có hiểu thật hay không, biên lý do lung tung lừa người đi! Cứ để ngươi tìm hung thủ, há sẽ không làm thương tổn người vô tội?"

Mặt Lô Lịch lập tức lạnh xuống, "Vương đại gia, trên đời này chuyện chúng ta không biết nhiều lắm đấy, ngươi vô tri cũng không thể nói rằng người khác cũng thế, không hiểu thì khiêm tốn chút, bổn thiếu gia có lòng tốt dạy dỗ ngươi, không hiểu cũng không muốn học, trái lại hoài nghi người khác như ngươi, phỏng chừng chết già vẫn sẽ không thể tiến thêm bước nào."

Vương Đắc Hưng bị hắn mắng cho nghẹn họng, vừa hung hăng chỉ ngón tay vào hắn vừa run rẩy, một hồi lâu nói không ra lời.

Lô Lịch lại nói, "Nếu ngươi không tin, khi gặp thi thể khác thì tự mình quan sát kỹ một chút liền biết ta nói thật hay giả."

Nói xong, hắn không để đến Vương Đắc Hưng nữa, dùng rượu dấm lau qua vị trí hoài nghi có vết thương, lót giấy đằng liên, dùng vải bông quấn lại*.

(*Không nên quá tin và thử tại nhà nghe không, có thể mò AXN xem CSI, mà giờ hình như hết chiếu series đó rồi?)

Thẩm Vạn Sa lại gần, "Ngươi đây là... Đang làm gì?"

"Ta hoài nghi trên người hắn có thương tích, dùng phương pháp này có thể khiến vết thương hiện ra."

"Oa..." Thật là lợi hại! Mắt Thẩm Vạn Sa như gắn sao, đầy mặt sùng bái nhìn Lô Lịch.

Lô Lịch làm xong, thấy ánh mắt chó con của Thẩm Vạn Sa, "Nhìn ta như vậy làm cái gì?" Hắn ghé sát lại xem biên bản Thẩm Vạn Sa viết một chút, chữ rất đẹp!

Hắn vỗ vỗ đầu Thẩm Vạn Sa, yên lòng đi đến bên cạnh Ất, "Chúng ta tiếp tục nghiệm."

Thẩm Vạn Sa hớn hở, "Ừ! Tiểu Lịch Tử ngươi yên tâm, ta bảo đảm viết rõ rõ ràng ràng, một chút xíu cũng không chừa!"

Lô Lịch cười cười, khom người bắt đầu, "Nghiệm, nam thi thể kí hiệu Ất, tuổi chừng ba mươi, ngực trái có vết thương..."

Khám nghiệm thi thể là việc tốn sức, đặc biệt là ở cổ đại, nếu muốn nghiệm thật cẩn thận càng cần thời gian. Tổng cộng năm bộ thi thể, tình huống tử thương khác nhau, từng bộ từng bộ, gần hai canh giờ vẫn chưa nghiệm xong.

Trong chùa không có nơi chuyên môn đặt thi thể, chiếu theo quan phủ yêu cầu cuối cùng đành tìm năm cái giường trúc, rất cứng, đủ thẳng, chỉ là cao độ không đủ, Lô Lịch vẫn luôn phải khom người, hắn cảm thấy eo sắp đứt đoạn đến nơi.

Nhưng hắn không lên tiếng, thắng lợi trong tầm mắt, thừa thế xông lên nghiệm xong là tốt rồi!

Ban đầu, Hoàng huyện lệnh còn ở đó vây xem, chờ bọn bộ khoái đến báo cáo sự tình, hắn liền đi ra ngoài. Vương Đắc Hưng rướn mày lạnh mắt trêu chọc chán, đến cuối cùng dứt khoát không làm nữa, quá mệt, ngồi nhìn Lô Lịch nghiệm.

Cánh tay Thẩm Vạn Sa có chút đau, nhưng từ nhỏ cậu đã bị mẹ véo tai ép ngồi luyện chữ, sớm thành thói quen, nói chung vẫn còn có thể nhịn.

Sắc mặt tối nhất chính là Triệu Ninh.

Y ôm cánh tay đứng giữa phòng, ánh mắt sắc bén hung hăng khoét trên lưng Lô Lịch, sát khí càng ngày càng đậm, Lô Lịch lại như một điểm cũng không phát hiện, không thèm để ý!

Thẩm Vạn Sa ở đáy lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái, thật dũng cảm a! Nếu không sao lại nói Lô Lịch lợi hại đây, chịu được ánh mắt sắc bén của người này, còn có thể làm như người ta không tồn tại, phỏng chừng chỉ có hắn!

Thấy Lô Lịch lại một lần nữa theo bản năng vò eo, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, Triệu Ninh rốt cục không nhịn được, bước nhanh tới kéo tay Lô Lịch đi ra ngoài.

Lô Lịch rất không cao hứng, dùng sức hất tay của y ra, "Ngươi làm gì!"

Triệu Ninh nhìn đôi mắt trong vắt giấu cơn giận của Lô Lịch, khóe mắt nhếch lên, lông mày đè xuống, đồng mâu tối om om, có cỗ khí thầnđặc biệt, không biết thế nào, tâm lý vốn đang bốc lửa cứ thế tắt ngóm, y hơi hạ mắt, "Ta đói."

Lô Lịch xoa cổ tay mình, "Cũng đúng, ngươi theo ta đứng lâu như vậy... Nếu không thì ngươi đi ăn cơm trước đi? Ta đây còn phải một lúc nữa mới có thể xong."

"Bao lâu?" Triệu Ninh không đi, bình tĩnh nhìn hắn, phảng phất rất cần một đáp án.

Lô Lịch liếc nhìn thi thể Mậu, còn sau lưng vẫn chưa quan sát, "Đại khái... Một nén hương đi."

"Được." Triệu Ninh nói xong, lui về phía sau hai bước, lần thứ hai như môn thần đứng một bên.

Lô Lịch trở lại nghiêm túc kiểm tra lưng người chết... Sau đó tháo vải bông ở mấy bộ thi thể trước, gọi Thẩm Vạn Sa lại ghi chép tình huống ứ vết.

Thẩm Vạn Sa lần thứ hai hô to gọi nhỏ, "Số vết tích này thật là dọa người!"

Lô Lịch thở dài, sắc mặt nghiêm nghị, "Điều này nói rõ, bọn họ trước khi chết trải qua ngược đãi... Đến, ghi đi. Thi thể Giáp, cánh tay có mảng lớn thanh ứ, nghi là thương tổn vì phòng hộ..."

Hai người cứ thế mỗi người một việc, một nén hương rất nhanh trôi qua.

Triệu Ninh vô cùng không cao hứng, y cảm thấy một người ngay cả ý thức thời gian cũng không có, thực sự không thể nói nhân phẩm ra sao, thấy Lô Lịch rõ ràng hết bận còn muốn mặc quần áo cho thi thể mặc, chỉnh lý dung nhan, nhịn thêm một chút cũng không nổi, trực tiếp đi qua ôm lấy eo, khiêng người lên vai rồi đi ra ngoài.

Lô Lịch sợ đến hồn đều bay ra ngoài, "Ngươi làm gì! ! !"

Giọng Triệu Ninh băng lãnh, "Nghỉ ngơi, ăn cơm."

"Ta vẫn chưa xong mà!"

"Còn lại giao cho người khác là được rồi."

Lần này Thẩm Vạn Sa nhất trí với ý kiến của Triệu Ninh, "Tiểu Lịch Tử ngươi bận rộn lâu như vậy nhất định rất mệt, đi về nghỉ ngơi trước đi..."

Lô Lịch nói không lại bọn hắn, đành phải đi theo, "Vậy lát nữa ta trở lại xem... Họ Triệu, không thể cứ như vậy xuất môn!" Hắn gấp giọng gọi Thẩm Vạn Sa, "Đem rượu giấm còn thừa bỏ vào chậu đốt, chúng ta đều phải nhảy qua!"

Thẩm Vạn Sa theo Lô Lịch chỉ thị, cầm bình nhỏ tưới vào chậu, khói trắng nồng đậm nổi lên, cậu nhảy tới trước tiên, "Thương thuật xà phòng này đốt đủ lâu a!"

Triệu Ninh không thả Lô Lịch xuống, trực tiếp gánh hắn đồng thời vọt qua chậu.

"Ngươi thả ta xuống!" Lô Lịch một bên đẩy Triệu Ninh, một bên hướng Thẩm Vạn Sa gọi, "Ta biết việc ngày hôm nay sẽ rất lâu nên lấy rất nhiều..."

Triệu Ninh thầm nghĩ, nếu không phải ta hỗ trợ, ngươi căn bản không còn gì mà đốt nói chi vượt chậu! Người uốn tới ẹo lui quá biệt nữu, Triệu Ninh vỗ xuống mông Lô Lịch, "Ngoan một chút."

Lô Lịch trợn tròn mắt, hắn bị đánh cái mông!

Hắn thế mà lại bị đánh đòn!

Luôn luôn đặc biệt hiểu chuyện, xưa nay chưa từng bị đánh mông qua!

Triệu Ninh hắn làm sao dám!

"Thả ta xuống! ! ! ! ! ! !" Lô Lịch rống đến đất rung núi chuyển.

Triệu Ninh như thể bị điếc, một điểm phản ứng cũng không có.

Điếc tinh tế thế.

Lô Lịch vô cùng tức giận, cuối cùng chẳng biết làm sao, há miệng lấy ra răng nhỏ, hung hăng cắn một cái vào hông Triệu Ninh...

Lúc này Vương Đắc Hưng cũng đang chậm rãi đi ra ngoài, quái gở trào phúng Lô Lịch, "Quả nhiên là tiểu hài tử, chỉ là vọt cái chậu than, nhân gia giúp không cao hứng lại còn cắn người ta một cái, lại nói, lão phu khám nghiệm thi thể nhiều năm, sớm biết vọt chậu lửa hay không cũng không đáng kể a..."

Lô Lịch vừa vặn thiếu người xả giận, nghe lời này lập tức mắng, "Đó là số ngươi may mắn! Bằng không, sớm muộn cũng ốm chết trong đám thi độc!"

"Ngươi cái thằng nhóc này, dám nguyền rủa lão phu!" Vương Đắc Hưng tức giận thổi râu trừng mắt.

"Nguyền rủa ngươi là vì muốn tốt cho ngươi! Từ nay phải nghe lời chút, còn có thể sống thêm mấy năm!"

Thấy Vương Đắc Hưng tức giận, Lô Lịch cười híp mắt hướng lão phất tay, bực mình cũng tản đi rất nhiều.

Trở về phòng, Lô Lịch mới thấy mệt mỏi sâu sắc, eo như thể không phải của mình, mỏi nhừ, tê dại, vừa đau vừa nặng nề, ngồi không cũng không yên, thật là tư vị gì đều có...

Triệu Ninh bảo Thẩm Vạn Sa đi thu xếp cơm nước, bản thân y thì không biết từ đâu móc ra một bình thuốc, "Cởi quần ra."

Đôi mắt Lô Lịch trợn lên tròn xoe, "Ngươi nói cái gì?" Hắn không nghe lầm chứ, bảo hắn cởi quần? Triệu Ninh muốn làm gì?

Vẻ mặt của hắn quá có hàm nghĩa, Triệu Ninh lạnh lùng xì một tiếng, thần thái cực kỳ kiêu ngạo, "Muốn câu dẫn ta? Thân thể gầy nhom này của ngươi, ta một chút hứng thú cũng không có."

"Ai muốn câu dẫn ngươi!" Lô Lịch biểu tình sợ hãi, bổ não vừa vừa chứ cái người này!

"Ngươi muốn câu dẫn ta cũng không sao, rất nhiều người đều muốn làm thế." Đại thủ Triệu Ninh nhấc Lô Lịch lên ép hắn vươn mình, xốc ngược áo, víu thấp quần xuống, phần lưng kéo xuống đến xương cụt lộ ra, "Chỉ có điều ta không phải người tùy tiện, không thể tùy ý miêu cẩu gì lại đây quyến rũ cũng cho mặt mũi."

"Ngươi ——" Nhất thời cạn ngôn, Lô Lịch đột nhiên cảm thấy nghèo nàn vốn từ, không biết mắng thế nào mới tốt!

Tay Triệu Ninh xoa một cái, dầu thuốc nóng ấm trải đều lên eo Lô Lịch.

Khá nóng, có chút cay, lại có loại sảng khoái không rõ tên, Lô Lịch rất nhanh không còn tâm tư cãi lộn với Triệu Ninh, thoải mái thở ra một hơi.

Triệu Ninh hôm nay không trầm mặc giống thường ngày, một bên xoa, một bên nói chuyện với Lô Lịch, "Ngươi như vậy là không được, nam tử hán dám làm dám nhận, câu dẫn thì câu dẫn, ta sẽ không nói cho người ngoài."

Lô Lịch coi như minh bạch, mạch não người này quá kỳ ba, không giống người bình thường, có vài thứ càng nói càng tắc, tốt nhất là không tranh luận, nó sẽ xuôi theo chiều gió tiêu tán...

Triệu Ninh thấy Lô Lịch ngầm thừa nhận... Thì không lại trách móc nặng nề nữa, chỉ cần tiểu tử từ nay có thể nhớ kỹ là tốt rồi.

Lực tay Triệu Ninh hơi lớn, lại không ám muội chút nào, vô cùng bình thường xoa bóp, Lô Lịch thả tâm, bệ vệ nằm úp sấp, mặc cho Triệu Ninh ấn, hoàn thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng, "Bên trái, bên trái một chút... Phía dưới, xuống dưới nữa... Ngao... Chính là chỗ này!"

Nhìn hắn rất nhanh thả lỏng, còn rất hưởng thụ, Triệu Ninh đột nhiên lại mất hứng. Lô Lịch ngượng ngùng còn được, bởi vì người bình thường đều sẽ ngượng ngùng, vậy mà đảo mắt đã dâm đãng lên... Vẫn là quá không xấu hổ rồi!

Lực tay Triệu Ninh gia tăng.

Thanh âm Lô Lịch liền từ hừ hừ nha nha hưởng thụ biến thành rít gào, "Ngaooooooo o o o o đau quá đau khốn nạn Triệu Ninh nhẹ một chút đau quá á á á á á —— "

Triệu Ninh câu khóe miệng, tay thoáng nhẹ một chút, lực đạo không làm tổn thương đến Lô Lịch mà vẫn khiến hắn bị đau.

Lô Lịch bi thương kêu thảm thiết, nghe qua còn có giọng mũi, tâm Triệu Ninh  một mảnh sáng trong.

Ngươi không thoải mái, bản vương liền thư thái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top