Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Tương quan



Không thể không nói, xoa bóp bằng dầu thuốc thế này có hiệu quả tương đối tốt.

Tuy rằng khí lực Triệu Ninh hơi lớn, đè đến mức Lô Lịch ứa nước mắt ra, gào rú gọi, bị y hung hăng nhấn một trận, eo thần kỳ không đau nữa... Mí mắt càng ngày càng mỏi, càng ngày càng mềm, dần dần trùng xuống, Lô Lịch ngủ.

Không biết có phải vì mới vừa nghiệm thi, hiện trường lại chẳng mỹ lệ vào đâu hay không, Lô Lịch bắt đầu nằm mơ. Trong mộng, cảnh tượng rất khủng bố, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nguyệt hàn như sương, trong bầu không khí ngột ngạt tràn ngập huyết tinh này, có một đôi nam nữ trẻ tuổi cầm tay nhau, cùng cười.

Nam nhân mày kiếm mắt sao, đẹp trai đòi mạng, một tay nắm tay nữ tử, tay còn lại vỗ về khuôn mặt nàng, dù là cau mày, trình độ tuấn tú cũng không bị ảnh hưởng mảy may. Hắn như là có chút lo lắng, không biết nữ nhân nói câu gì, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, bóp bóp mũi nàng.

Nữ nhân hướng hắn làm ngáo ộp, nụ cười trên mặt xán lạn đến thiên địa thất sắc, xinh đẹp khó mà tin nổi, nàng như là đang làm nũng nói cái gì, nam nhân không cho, nàng liền tiến lên trước dường như muốn hôn môi nam nhân.

Nam nhân bất đắc dĩ, "Tiếu Tiếu..."

Sau đó, hai bóng người bị biển máu và sương mù lạnh lẽo nhấn chìm, biến mất giữa thiên địa phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Tiếu Tiếu...

Lô Lịch đột nhiên mở mắt, hắn nhớ ra, mẫu thân của hắn tên là Miêu Hồng Tiếu!

Nhưng đoạn ký ức quá ngắn, trừ cái tên, hắn không biết gì khác về nàng, điều duy nhất khắc sâu là nụ cười trên mặt nàng, long lanh rực rỡ, tựa như có thể thắp sáng cả thế giới.

Lô Lịch nghiêng đầu nhìn sắc trời, thấy Triệu Ninh ngồi ở một bên, "Ta ngủ bao lâu?"

"Chưa tới hai khắc." Triệu Ninh nhìn cửa, phỏng chừng Thẩm Vạn Sa rất nhanh sẽ quay về.

Lô Lịch chậm rãi ngồi xuống, người trong mộng xuất hiện quá chói mắt, chỉ bằng nụ cười kia, hắn liền biết Miêu Hồng Tiếu đại khái sẽ có tính cách như thế nào, không quản nàng hiện tại sống hay chết, lưu lạc ở đâu, vẫn sẽ hi vọng nhi tử mình vui vẻ hạnh phúc, tình huống gì đến có thể thoải mái hưởng thụ nhân sinh, giống như nàng.

Lô Lịch cảm giác tim mình nhảy lên thình thịch, chậm rãi vuốt ngực... Hắn sẽ thay người nọ sống thật tốt.

Nghiệm thi xong quả thật mệt đến thở không được, ăn cũng không thấy ngon miệng, tỉnh ngủ xong, bụng đói ục ục gọi, dịch tiêu hóa bắt đầu khoét dạ dày, Lô Lịch cảm giác hắn sắp không chịu đựng nổi... Đúng lúc này, giọng Thẩm Vạn Sa từ xa truyền đến, cậu mang cơm về rồi!

Lô Lịch cao hứng nhảy phốc ra sau đó cứng ngắc dừng lại, hắn nhớ tới cái eo ——

Nhắm mắt nắm quyền chờ đợi một hồi lâu, đau đớn trong dự đoán lại không tới, hắn ngạc nhiên nâng người lên thử đi về phía trước hai bước... Không đau! Không đau tí nào!

Triệu Ninh vẫn nhìn Lô Lịch bán xuẩn, chờ hắn phản ứng lại, đến khi khóe miệng hắn gần như ngoác đến mang tai nói cảm ơn thì y mới xì một tiếng, "Ngu xuẩn."

Lô Lịch tiếp tục bệ vệ đi về phía trước vài bước, phát hiện thật sự là một điểm ảnh hưởng cũng không có. Hắn quay người nhìn Triệu Ninh, thần sắc rõ ràng vô cùng thành khẩn, "Ta nghĩ ngươi cố ý hung hăng dằn vặt ta, thì ra đều là muốn tốt cho ta cả..." Hắn nhe răng nanh nhỏ cười đến là xán lạn, "Cảm ơn nhé!"

Vừa vặn Thẩm Vạn Sa xách theo cơm nước vào cửa, Lô Lịch quay đầu lại nhào tới, "Thứ gì thế, thơm vậy!"

Thẩm Vạn Sa thần bí cười hắc hắc, trước tiên đóng cửa lại rồi mở hộp cơm ra, "Là ta hối lộ đại sư phụ ở trai thiện phòng bảo hắn đặc biệt làm... Huyện lệnh đại nhân chỗ ấy mơ cũng không có đâu."

Lô Lịch giúp cậu bày ra bàn, gà vịt đều có, nước miếng đều sắp chảy ra, "Sư chùa cũng có thể hối lộ? Nơi này là Phật môn thanh tĩnh đấy!"

"Rượu thịt xuyên tràng, còn Phật Tổ trong lòng là được, nơi có người thì có giang hồ..." Thẩm Vạn Sa gầm gầm gừ gừ nói một trận, "Lại nói, ngồi đọc kinh trong miếu có thể là sư, chứ phòng bếp thì không nhất định."

Hai người nhanh tay nhanh chân bày ra thức ăn, bát đũa nọ kia, rồi quay sang kêu Triệu Ninh tới dùng cơm.

Triệu Ninh bưng bát lên, thấy Lô Lịch ăn đến vui vẻ thì câm lặng. Mới vừa rồi y đương nhiên là cố ý đè ấn, Lô Lịch rõ ràng là cảm thấy được, vậy mà còn cảm tạ y, người đâu mà ngu đến mức này... Quá ngây thơ.

Bọn họ đều đói, gió cuốn mây tan cơm nước xong xuôi mới có tinh lực uống trà nói chuyện.

Thẩm Vạn Sa kéo ống tay áo Lô Lịch, nháy mắt cầu hắn, "Biên bản nghiệm thi đưa đi rồi, đại khái một lát nữa Hoàng huyện lệnh có vài lời muốn hỏi, ta là người phát hiện cái xác thứ nhất, hẳn phải đi một chuyến, ngươi đi cùng ta đi..."

Lô Lịch biết cậu sợ, rất thẳng thắn gật đầu, "Được."

Thẩm Vạn Sa híp mắt cười thỏa mãn, lôi kéo ghế dịch lên phía trước, gần Lô Lịch hơn chút, "Trước đó không phải ngươi buồn bực Hoàng huyện lệnh tại sao tới nhanh như vậy sao? Ta nghe được. Lão bà Hoàng huyện lệnh hàng năm đều phải tới nơi này mấy lần thắp hương lễ Phật, ba ngày trước đã tới rồi, ngụ ở hương viện Đông Bắc, Hoàng huyện lệnh sáng sớm tới đây là để đón nàng trở lại. Về phần tại sao có Vương Đắc Hưng, bởi vì gần đây Hoàng huyện lệnh đang thanh tra qua lại hồ sơ, thường thường sẽ có chút nghi vấn, Vương Đắc Hưng liền một tấc cũng không rời, liền Hoàng huyện lệnh lên núi đón lão bà, lão cũng đi theo..."

Thẩm Vạn Sa nói tới chỗ này che miệng cười trộm, "Ta xem lão là tính nịnh hót muốn điên rồi, nhân gia đón tức phụ liên quan quái gì tới lão..."

"Huyện lệnh phu nhân ở hương viện Đông Bắc?" Lô Lịch suy nghĩ một chút vị trí, đây chẳng phải là cách hiện trường rất gần hả?!

"Mặc xác nàng nghỉ ở đâu, " Thẩm Vạn Sa vung vung tay, "Ngược lại còn có một chuyện, ngươi tới cùng ta nói một chút, tại sao ngươi suy đoán trình tự tử vong lại hoàn toàn không như Vương lão đầu nha?"

Lô Lịch cười cười, "Nhớ biên bản nghiệm thi người viết không?"

"Đương nhiên nhớ chứ!"

"Vết thương khi còn sống khác lúc đã chết, ta đã nóitại thời điểm nghiệm thi, phán đoán trình tự tử vong tương tự đạo lý này." Lô Lịch chỉ thân thể mình, "Cơ thể chúng ta rất kỳ diệu, chỉ cần còn sống sẽ có công năng tự lành, bị thương khi còn sống, tỷ như vết cắt, da thịt sẽ tự lành, sẽ co rút lại, sẽ có máu tụ, mà chết rồi, da thịt không có công năng này, vết thương bằng phẳng, sau khi rửa bằng nước cũng sẽ không phát hiện máu đông."

"Thương tổn do bị đánh, đặc biệt là đánh mà không xuất huyết sẽ có máu ứ đọng, sung huyết, sưng. Không quản dạng vết thương gì, thời điểm ban đầu, sau một nén hương, hai khắc đồng hồ, hay một canh giờ, biểu hiện đều sẽ có điểm khác nhau, chỉ cần nắm giữ trình độ biến hóa của vết thương theo thời gian thì sẽ đoán ra được nơi nào bị thương trước tiên, tổn thương đã bao lâu. Mấy người chết lần này mang rất nhiều vết thương, phán đoán cũng không quá phức tạp."

Lô Lịch giải thích xong, cau mày, "Bọn họ trúng độc, nhưng đáng tiếc ta không biết là độc gì. Trong miệng nhăn nheo, có mùi rượu rất nồng, phỏng chừng hung thủ đem độc bỏ vào rượu. Còn có đoản kiếm kia, ta nhìn rất đặc biệt..."

Hắn đang nghĩ thì nghe Triệu Ninh nói, "Bọn họ là người Tây Hạ."

"Người Tây Hạ?" Lô Lịch suy nghĩ một chút, Tây Hạ... là ở phương Bắc?

"Thanh đoản kiếm này có mũi như mâu, nhiều lưỡi, vô cùng sắc bén, là 'Hạ quốc kiếm' nổi danh. Tướng mạo bọn họ khác chúng ta khá nhiều, thân hình cao to, mũi cao mắt sâu, xương hàm lộ rõ, rõ ràng là dị tộc."

Lô Lịch kinh ngạc nhìn Triệu Ninh, "Làm sao ngươi biết?"

Triệu Ninh dừng một chút mới lầu bầu đáp, "Sách trong phòng ngươi."

Lô Lịch ngoẹo cổ hồi tưởng, trong sách của hắn, hình như là cũng có giới thiệu thần binh lợi khí gì đó đi... Dạng như Triệu Ninh, có hứng thú đối với binh khí là chuyện rất bình thường. Nhận ra Hạ quốc kiếm, lại căn cứ vào đặc thù khuôn mặt mà nghĩ đến người Tây Hạ, thuận lý thành chương.

Ngoại tộc đại đa số đều mang thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, nhưng cũng không thể nói chỉ vậy đã có thể kết luận là người ngoại tộc, Triệu Ninh không phải cũng cường tráng to con, ngũ quan tương tự đấy à, được cái là có thanh kiếm kia...

"Người Tây Hạ đến Đại An chúng ta làm cái gì?" Lô - thuyết âm mưu - Lịch lập tức nghĩ tới cái gì mà gián điệp nội tặc cấu kết, chiến loạn sắp nổi lên.

Triệu Ninh đưa tầm mắt lướt qua cửa sổ nhìn về phương xa, đại khái là vì... thứ đó đi.

Thẩm Vạn Sa không tham dự đề tài binh khí này, cậu càng cảm thấy độc dược thú vị hơn, "Độc gì lợi hại như vậy, làm cho bọn họ ăn phát liền thành bé ngoan chờ giết?"

"Chịu." Lô Lịch nghĩ, thật đáng tiếc, không có thiết bị đo lường, không thể xác định.

Ba người ngồi thảo luận một hồi, bên ngoài có người đến mời Thẩm Vạn Sa, nói là Huyện thái gia có vài lời muốn hỏi.

Ba người liền đồng thời đi ra ngoài.

Dọc đường đi không gặp phải nửa cái tăng nhân nào, rõ ràng là giữa chiều sáng sủa lại yên tĩnh như nửa đêm, bốn phía không một tiếng động, chỉ mơ hồ nghe được âm thanh các tăng nhân ở tiền điện tụng kinh, thương xót, thê lương.

Thẩm Vạn Sa có chút sợ, càng ngày càng nhích lại gần Lô Lịch thêm chút.

Đuôi lông mày Triệu Ninh khẽ nhấc, thấy bên tường lóe lên ánh bạc... Có người!

Y không chút suy nghĩ xoay cổ tay một cái, một lưỡi nhận mỏng tối màu đã bay qua.

Lưỡi nhận màu đen, quanh thân không phản sáng, tốc độ rất nhanh, rất khó phát hiện. Triệu Ninh ung dung như một chút cũng không chú ý, đi sau hai thiếu niên đang trò chuyện vui vẻ, lỗ tai lại dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh bốn phía.

Trên tường truyền tới tiếng vang khẽ, rất nhẹ, như là lưỡi dao chạm vào vách ngăn cứng...

Không trúng?

Triệu Ninh khẽ nhíu mày, người có thể trốn được ám khí của y không nhiều... Tay đưa ra sau lưng làm thủ hiệu.

Hình Tỷ và Hồng Hữu xa xa nhìn thấy, rất là buồn bực, "Có người ở ngoài rình?"

"Điều tra đi."

...

Đi tới sân Hoàng huyện lệnh lâm thời làm việc, Lô Lịch thấy một tăng nhân tuổi còn trẻ, chừng hai mươi, rất gầy, mặt mày có phần hoảng loạn, nhìn thấy Thẩm Vạn Sa thì có vẻ rất cao hứng, hai tay chắp trước ngực chào một cái.

Thẩm Vạn Sa cũng dùng tư thế đồng dạng đáp lễ, hai người không ai nói lời nào.

Lô Lịch túm túm ống tay áo Thẩm Vạn Sa, "Ngươi quen?"

Thẩm Vạn Sa nhỏ giọng nói, "Chính là người đồng thời cùng ta phát hiện cái thi thể ngoài bìa rừng."

Vào cửa, Hoàng huyện lệnh cùng Vương ngỗ tác đều tại.

Hoàng huyện lệnh vẫy tay để Lô Lịch đến ngồi, "Bản quan nhìn biên bản khám nghiệm rồi, vô cùng cẩn thận, rất nhiều suy đoán có lý, có thứ này, thời điểm phá được án không xa rồi." Hắn thái độ khiêm hòa, "Bản quan nhìn ra Lô công tử đây không chỉ có kỹ thuật nghiệm thi xuất sắc mà cân nhắc xử án cũng có chân tài thực học, vụ án này nghiêm trọng, nói ra thật xấu hổ, bản quan đến đó cũng không truy ra đầu mối gì, Lô công tử nếu không vội, chi bằng giúp bản quan một tay?"

Lô Lịch mỉm cười, "Nếu đại nhân chịu tin tại hạ, tại hạ tất đem hết toàn lực."

"Lô công tử khiêm tốn... Vậy chúng ta liền bắt đầu đi." Hoàng huyện lệnh hỏi Thẩm Vạn Sa trước tiên, "Làm sao nhìn thấy thi thể? Nói rõ quá trình."

Thẩm Vạn Sa đã sớm đem quá trình nói cho Lô Lịch một lượt, đến khi Hoàng huyện lệnh hỏi, cậu đã không còn sợ nữa, lời ra rất vững vàng.

Lô Lịch vừa nhấp trà vừa lắng nghe, thấy Triệu Ninh đứng chếch ngoài cửa thì ngoắc ngoắc tay bảo y lại đây, vỗ vỗ lên cái ghế bên người, ra hiệu y ngồi xuống.

"... Toàn bộ quá trình là như vậy."

Hoàng huyện lệnh 'Ừ' một tiếng, hắn biết Thẩm Vạn Sa và Lô Lịch là một nhóm, lại hỏi thêm vài vấn đề rồi bảo cậu ngồi ra phía sau Lô Lịch —— bởi vì hắn nhìn thấy Lô Lịch cố ý bảo Triệu Ninh ngồi cạnh mình.

Sau đó, mời tăng nhân trẻ tuổi lại hỏi.

"Tiểu tăng Hoằng Nhiên, trực ban tháng này, phụ trách vẩy nước quét nhà ở ngoài điện," tăng nhân trẻ tuổi hai tay chắp trước ngực, âm thanh hơi thấp, dường như có chút ngượng ngùng, "Sáng nay tiểu tăng dậy trễ nên tính đi đường tắt phía ngoài tự, không nghĩ sẽ gặp... gặp vị đã chết kia."

Thẩm Vạn Sa nhấc tay, "Cái này ta có thể làm chứng, thời điểm ta thấy hắn, hắn còn ôm cái chổi đây, kết quả bị cái xác hù cho lui về phía sau vài bước, đến chổi cũng quăng."

Hoằng Nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Vạn Sa một cái, rõ ràng mang cảm kích, "Chính như vị thí chủ này nói, khi tiểu tăng nhìn thấy người chết, vị thí chủ này chắc cũng là mới đến, tiểu tăng không bằng hắn mà sợ hãi đến mất lễ nghi."

Hoàng huyện lệnh quét mắt ra ngoài cửa, bộ khoái ở đó lặng lẽ gật gật đầu thì biết, hai người này mới vừa rồi không hề gặp nhau, không tồn tại khả năng thông cung*.

(*thông đồng lời khai)

"Ngươi thường ngày ở trong chùa, có thể nhận ra người chết chứ?"

Hoằng Nhiên yên tĩnh chốc lát mới nói, "Nhận ra được. Tiểu tăng từng gặp qua bọn họ, mấy người này ở cùng nhau, năm ngày trước có đến chùa dâng hương, tính khí hơi khó ở chung, chưởng sự an bài cho bọn họ ở phần sân phía Đông Bắc."

Khi nói chuyện, giữa hai đầu lông mày Hoằng Nhiên biểu hiện tựa như không thích, Lô Lịch liền hỏi, "Mấy người này đến từ nơi nào, thường biểu hiện làm sao? Tính tình?"

"Bọn họ hình như là dị tộc, đôi khi nói bằng ngôn ngữ chúng ta nghe không hiểu, tính cách cũng không quá tốt, thường mua rượu thịt bên ngoài về ăn. Các sư huynh từng thiện ý nhắc nhở, bọn họ không những không nghe còn uy hiếp..." Hoằng Nhiên niệm câu A Di Đà Phật, "Đệ tử cửa Phật thanh tâm quả dục, các sư huynh mặc dù có bất mãn nhưng mấy người này không thể độ, liền không can thiệp quá nhiều, dù sao bọn họ ở không được mấy ngày sẽ đi."

"Các ngươi làm sao biết bọn họ ở không lâu?"

Hoằng Nhiên đáp, "Chính bọn hắn nói, nhiều nhất ở chỗ này lưu năm ngày."

Hoàng huyện lệnh lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi để Hoằng Nhiên đi ra ngoài, "Nếu có nghi vấn, bản quan có thể sẽ phái người hỏi."

"Sư phụ đã dặn dò, tiểu tăng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ quan phủ phá án, đại nhân có việc cứ cho người gọi tiểu tăng một tiếng là được."

Sau đó, Hoàng huyện lệnh tiếp tục bảo bộ khoái đi mời người.

"Lần này là công tử Mạnh gia, hào phú bổn huyện." Hoàng huyện lệnh giải thích cho Lô Lịch, "Ở bên trái viện tử của người chết chính là vị công tử này, hắn đến vì làm bảy ngày cúng bái hành lễ cho mẹ ruột, còn bên phải... Nói ra thật xấu hổ, là gia quyến của bản quan."

Hoàng huyện lệnh thở dài, "Vì xảy ra án mạng, bất kỳ chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua, bản quan đã tỉ mỉ hỏi qua tiện nội*. Nàng là nữ tử, vì tránh hiềm nghi nên ít ra vào để đỡ gặp phải nam tử, mọi người làm việc và nghỉ ngơi bất đồng thời gian nên nàng chưa từng thấy những người này, nhưng muội muội đi cùng nàng thì lại gặp một lần. Thê muội nói, năm người này tầm mắt vô lễ, ngôn từ vô dạng, nàng từng ầm ĩ cùng bọn họ vài câu, mấy người này cười đùa xong cũng thôi, không có tìm chuyện thêm, song phương tường an vô sự. Hôm qua tiện nội và muội muội nàng nghe xong bài niệm kinh buổi sáng thì trở về nội thất thành tâm lễ Phật, không xuất môn, ngủ rất sớm, cũng không biết sát vách xảy ra chuyện gì."

(*vợ)

Ánh mắt Lô Lịch lóe lóe, "Ta đương nhiên tin tưởng gia quyến nhà đại nhân, nhưng chỗ này có án mạng, càng sớm nói rõ ràng, thoát khỏi hiềm nghi càng tốt. Ta đoán đại nhân hỏi riêng vẫn chưa viết thành bản cung, đại nhân vẫn là nhanh chóng mời phu nhân lại đây, viết một cái chính thức mới tốt."

"Bản quan cũng là có ý đó mới cố ý thỉnh Lô công tử lại đây, thuận tiện giám sát một chút quá trình phá án, sẽ không phát sinh bất kỳ thiên vị nào."

"Đại nhân nói đùa rồi, tại hạ tài cán gì tới giám sát phá án chứ?" Lô Lịch nhanh chóng chối từ.

Hoàng huyện lệnh lại cười, "Dùng thân phận Lô công tử, tự nhiên gánh vác được."

Lô Lịch nghĩ thầm, hắn có thân phận quần gì? Eo tự nhiên bị chọt hai phát, hắn nghe Thẩm Vạn Sa cười khẽ thì lập tức nhớ, đúng rồi, thân phận hôn thê Bình vương.

Không nghĩ là hữu dụng như vậy nha...

Triệu Ninh quét mắt qua Hoàng huyện lệnh một cái, lại liếc nhìn Lô Lịch, thần sắc y dường như là thoả mãn.

"Tiện nội nghe nói có án mạng nên sợ hãi, phụ nhân đều là như vậy, nhát gan. Chúng ta trước tiên tra hỏi người bên ngoài rồi hãy để cho nàng lại đây." Lời Hoàng huyện lệnh mang ý thương xót, Lô Lịch cảm thấy cũng chẳng có gì không được, mỉm cười nói, "Không vội."

Công tử nhà họ Mạnh tới rất nhanh, biết là hỏi về án mạng thì lập tức nở nụ cười, "Chết tốt lắm a... Chết tốt lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top