Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Hỏi cung



Ngày hôm sau Lô Lịch vừa tỉnh đã thấy Thẩm Vạn Sa.

Hắn mơ mơ màng màng mặc quần áo xuống giường, mở cửa sổ thông khí thì thấy cái đầu to của Thẩm Vạn Sa rướn lên đầu tường trông sang bên này, thấy hắn nhìn sang thì cười híp mắt giơ tay chào hỏi, "Sáng tốt lành, Lô Lịch!"

Chút ngái ngủ sót lại lập tức bị hù hết, mắt Lô Lịch trợn tròn xoe chỉ vào Thẩm Vạn Sa, "Tại sao ngươi lại ở chỗ này???"

Thẩm Vạn Sa bò lên trên tường, tay víu tay vịn xoay người trèo xuống, có chút chật vật rơi xuống đất rồi nhếch môi nhìn Lô Lịch cười. Cậu cũng chẳng ngại mất hình tượng phong độ, phủi mông một rồi chạy thẳng đến phía phòng Lô Lịch, "Ta mua cái nhà sát vách, có thể ở gần ngươi rồi, có cao hứng hay không hả?!"

Lô Lịch: "..."

Đừng bảo vì gần đây không có cái khách điếm nào đi...

Lô Lịch chỉ chỉ một cái ghế bên bàn bát tiên cho cậu ngồi rồi bưng chậu vùng vẫy đập nước rửa mặt rửa mặt.

Thẩm Vạn Sa tò mò nhìn gian nhà đơn sơ, chẹp miệng, "Ta cho là người khám nghiệm tử thi lợi hại đều rất có tiền, không nghĩ ngươi nghèo như vậy."

Lô Lịch lườm một cái, trên mặt ghi 'Thực xin lỗi nhé anh nghèo như vậy thương tổn mắt chú rồi'.

Thẩm Vạn Sa liên tục xua tay, "Ta không có xem thường ngươi a, chỉ là ta nghĩ, ngươi nghèo như vậy sao còn không nhận đồ ta tặng? Ta thành tâm muốn cùng ngươi kết bằng hữu mà!"

Lô Lịch không để ý tới cậu.

Tính cách Thẩm Vạn Sa không phải cố kỵ điều gì nên Lô Lịch trực tiếp bơ cậu, cậu cũng không cảm thấy lúng túng, thậm chí đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, thấy đầu giường có một quyển sách về khám nghiệm thi thể thì cầm lên xem, "Ai nha, viết thật là dọa người! Lô Lịch, ngươi học được những thứ này như thế nào?"

Lô Lịch chuẩn bị xong xuôi, đoạt lấy sách trong tay cậu, "Ăn sáng chưa?"

Thẩm Vạn Sa lắc đầu một cái, có chút ủy khuất sờ bụng, "Lần này ra ngoài không mang theo người."

Là rời nhà trốn đi hả...

Hôm qua Lô Lịch gặp phải vị thổ hào này đã biết hắn một mình xuất hiện ở đây không tầm thường. Hơn nữa người ta nếu chưa nói, hắn cũng không cần thiết hỏi, "Đi, dẫn ngươi đi ăn điểm tâm."

Thẩm Vạn Sa hoan hô một tiếng, đôi mắt sáng long lanh, "Có thật không? Tốt quá!"

Lô Lịch đi tới chỗ bức tường trong viện, dời đi khối đá lớn kia, lộ ra một cái hốc lớn.

Thẩm Vạn Sa sửng sốt một chút.

Lô Lịch nằm sấp xuống, từ chui qua.

Thẩm Vạn Sa câm nín.

Lô Lịch đợi một hồi không thấy ai, "Nếu ngươi không định sang thì giúp ta đặt tảng đá lớn trở lại đi."

Thẩm Vạn Sa cấp tốc nằm sấp xuống chui qua, "Cách này quả thật...ờm, độc đáo."

"Ừ." Lô Lịch quay người đi trước dẫn đường, "Đường tắt."

Thẩm Vạn Sa: "..."

Mới vừa đi tới cửa phòng thì có mùi thơm từ bên trong bay ra, Thẩm Vạn Sa không chút tiền đồ hung hăng nuốt nước miếng, "Đây là cái gì a... Thơm quá!"

"Hôm qua Tào thẩm làm ít mì vằn thắn, vẫn còn, nay ngươi có lộc ăn." Lô Lịch vừa đi vào trong vừa nhiệt tình hô, "Tào thẩm, ta đến..."

"Ngồi đi ngồi đi, mì sắp được rồi..." Tào thị trong bếp đáp lời, lớn tiếng gọi Trương Mãnh lại đãi khách.

Trương Mãnh vui vẻ chạy ra, thấy Thẩm Vạn Sa cũng tới thì chào hỏi xong mới đưa trà lên.

Tào thị bưng mì ra thấy Thẩm Vạn Sa thì sững sờ một chút rồi tiếp tục cười ấm áp, "Bằng hữu của Lịch Nhi hả?"

Trương Mãnh nhanh nhẹn tiếp nhận mì vằn thắn rồi đưa cho Lô Lịch, Thẩm Vạn Sa mỗi người một bát, "Mẹ không biết, vị thiếu gia này họ Thẩm, gọi Thẩm Vạn Sa, là người vô cùng rộng rãi hào phóng!"

Thẩm Vạn Sa đúng lúc giơ tay chào hỏi, "Con chào Tào thẩm!"

Tào thị cười híp mắt lau tay, "Ngoan —— ta lại đi lấy ít bánh ngọt!" Nàng quay đầu nhìn Trương Mãnh, "Nhà bếp còn một bát, chính ngươi lấy đến mà ăn."

"Dạ ——" Trương Mãnh như gió chạy đi.

Thẩm Vạn Sa sáng sớm đã thức dậy, víu đầu tường đợi Lô Lịch một hồi lâu đã đói muốn điên, vừa nhận bát liền ăn liên tiếp mấy miếng lớn, thỏa mãn thở ra, "Tay nghề Tào thẩm quá tuyệt! Ngon khủng khiếp!"

Tào thị đem bánh ngọt phủ phấn đặt lên bàn, "Thích thì ăn nhiều chút, dưới bếp vẫn còn."

"Thẩm không cần vội, chúng ta đều không khách khí đâu, " Lô Lịch nhìn ngó bốn phía, "Trương thúc đâu?"

"Vụ án chưa kết thúc nên ra ngoài làm việc rồi."

Lô Lịch vừa ăn vừa từ vạt áo trước ngực lấy ra một cái bao bố nhỏ, đưa cho Tào thị, "Thím cầm chơi."

Tào thị mở ra, thấy bên trong là đồ trang sức ngọc bích óng ánh mượt mà thì kinh ngạc sững sờ, suýt chút nữa tay chân táy máy đánh rơi, "Đây là —— "

"Bình vương phủ đưa lễ, ta coi cũng không tệ lắm, đưa cho thím chơi." Sự thật là từ tay Lưu Văn Lệ cống ra. Đương nhiên, thứ tốt Lưu Văn Lệ có cũng là từ xe lễ Bình vương phủ cả.

"Ngân phiếu này..."

"Cũng vậy." Lô Lịch vừa vặn ăn xong, cười híp mắt nâng tay lau miệng, "Ta biết thẩm muốn từ chối, còn muốn dạy ta phải thật chú ý vì người bên kia không dễ chọc, thế nhưng thẩm thẩm, ta cũng đã lớn như vậy rồi, chuyện nên hiểu đều hiểu, thẩm coi như thương ta, để ta tự mình quyết định, được không? Ta bảo đảm không có phiền phức."

Nghe xong, Tào thị không biết nên như thế nào cho phải, nam nhân đương gia không có mặt, nàng đành liếc nhìn Trương Mãnh. Kết quả, tiểu tử này vùi đầu vào bát mì, thời gian ngẩng đầu lên cũng không có...

Nàng thở dài, nụ cười trên mặt hơi tản ra, "Ngươi đã nói vậy, thẩm sẽ nhận." Lô Lịch giờ trưởng thành rồi, bằng hữu không có ai nhờ vả được, chờ đương gia trở về hỏi một chút xem tính thế nào.

Còn Lưu gia kia đếm không ra một người tốt, nhìn những năm này Lô Lịch sống kiểu gì đi! Bây giờ có lễ từ vương phủ che chở cho một chút, còn sau này ai biết sẽ là cái dạng gì...

Tào thị nghĩ nghĩ trong lòng, nàng và đương gia phải giúp Lô Lịch tích góp chút tiền bạc, nhất vạn không bằng vạn nhất, Bình vương kìa đâu phải dễ trêu.

Ăn xong Lô Lịch lại muốn đọc sách, Trương Mãnh tất nhiên là không cho, hiện tại lại thêm một người Thẩm Vạn Sa, hai người đồng thời nháo, Lô Lịch căn bản không chống đỡ được. Tào thị thì cho là tháng chạp rồi, đám con nít nên nháo nháo một chút mới tốt, dụ dỗ hắn ra ngoài chơi.

Lô Lịch hết cách, trừng mắt nhìn hai thiếu niên một cái, ra cửa.

Lô Lịch đang ở trạng thái 'Mới vừa xuyên không, hai mắt tối thui, nhất định phải nói ít nghe nhiều' nên cũng chẳng buồn mở miệng, hoàn hảo nhập vai một con mọt sách hai cánh môi dán keo, Trương Mãnh hình như cũng đã quen vậy, lôi lôi kéo kéo Thẩm Vạn Sa mà giới thiệu phong cảnh, phong thổ.

Thẩm Vạn Sa mới tới huyện này, chưa quen thuộc, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, Trương Mãnh vừa đi vừa giới thiệu như vậy rất hợp ý cậu, hai người kề vai sát cánh tán gẫu vô cùng hăng.

Lô Lịch hôm qua đã chiêm ngưỡng qua thuộc tính thổ hào của Thẩm Vạn Sa, tránh cho cậu tiếp tục chà đạp tiền nên không cho Trương Mãnh dẫn đi dạo chợ. Ba người liền hướng phía ít người ở mà đi, cũng không biết đi như thế nào mà đến một đám dân cư.

Chỗ này vô cùng náo nhiệt.

Trương Mãnh tinh mắt lập tức thấy được Trương Dũng, "Cha ta ở nơi đó!"

Ánh mắt Thẩm Vạn Sa cũng không kém, kêu rên, "Nguy rồi, Vương Trần thị kia cũng ở đó! Mau mau, ai có đồ che mặt cho ta mượn dùng —— "

Hai người bọn họ nói xong, Lô Lịch định thần nhìn lại, vui vẻ.

Vận may bạo phát, đi thẳng tới nhà người chết luôn rồi!

Trương Dũng mặc công phục, mang theo một tốp Bộ khoái liên tục đặt câu hỏi cho láng giềng, Lô Lịch liền biết, đây là đang điều tra những người có quan hệ tài sản với người chết.

"Không có gì để ngươi che cả đâu..." Lô Lịch nhìn Thẩm Vạn Sa, "Rời khỏi đây là xong."

Trương Mãnh có chút không muốn đi, chí hướng của hắn là nối nghiệp, làm một Bộ khoái lợi hại hơn phụ thân, giờ Bộ khoái đang phá án, là thời điểm hắn nên học tập! Phải biết cái huyện này bé tí, một năm xảy ra chẳng được mấy cái án giết người!

Sắc mặt Thẩm Vạn Sa có phần do dự.

Kỳ thực hắn không muốn đi chút nào.

Tuy rất chán ghét Vương Trần thị cả ngày quấn lấy muốn cậu đền mạng, nhưng bây giờ có người khám nghiệm tử thi là Lô Lịch ở đây nhé! Hắn hoàn toàn có thể chứng minh cậu không phải là hung thủ! Hơn nữa án giết người a... Coi như là có liên quan đến mình, làm sao có thể không hiếu kỳ!

"Đi... Đi... Nhưng không muốn đi..." Thẩm Vạn Sa nói lắp.

Lô Lịch thở dài, đứa nhỏ này thật sầu người.

Lông mày hắn ngưng lại, nhìn chung quanh một lần, ánh mắt đột nhiên sáng lên, kéo kéo ống tay áo Trương Mãnh, "Ngươi xem cái kia, có phải là cái nồi?"

Trương Mãnh nhìn theo hướng Lô Lịch chỉ, "Đúng rồi... Ai lại quăng lăn lóc thế, không sợ bị xách mất à?"

"Chắc là đi xem trò vui phía trước rồi." Láng giềng ơi là láng giềng, nghĩ mà buồn thay.

Trương Mãnh nhìn cái nồi đen sì một chút, lại nhìn Lô Lịch một chút, Lô Lịch cong cong khóe miệng liếc sang Thẩm Vạn Sa, trong đôi mắt lóe lên hứng thú quỷ quái như mèo con kiếm được đồ chơi.

Trương Mãnh vỗ mạnh cái đùi lớn, "Ta biết rồi! Lịch ca muốn nhọ nồi bôi đen Thẩm thiếu gia cps phải không?"

Lô Lịch gật đầu tán thưởng, "Thật thông minh."

Sau một khắc hắn mang Thẩm Vạn Sa đến chỗ cái nồi, ngón tay cọ một đường, bệ vệ bôi lên mặt Thẩm Vạn Sa, "Ngoan —— ca ca sẽ nhẹ nhàng —— "

Thẩm Vạn Sa thần sắc hoảng sợ nhìn Lô Lịch vươn cái tay đen sì sì đến trước mặt mình, nuốt nước miếng, nâng chân muốn chạy, ai biết Trương Mãnh xông lên ôm lấy eo cậu khiến cậu đi không được. Thằng nhỏ này cùng lắm mười một mười hai tuổi, khí lực lại quá lớn, cậu làm sao cũng không giãy ra được!

"Ngoan —— đứng im, ca ca chỉnh cho ngươi đẹp mắt một chút, ngươi mà động, ta không nói trước được gì đâu..."

Thẩm Vạn Sa thấy khóe miệng Lô Lịch móc nghiêng, cười đặc biệt dọa người, nhất thời choáng váng, thật không dám động. Này cũng là vì muốn tốt cho mình thôi... Không phải chỉ là vẽ hai đường đen đen thôi sao, bổn thiếu gia phong thần tuấn lãng ngọc thụ lâm phong tựa như Phan An, dù trên mặt có đen cũng vẫn đẹp trai!

Lô Lịch dằn vặt người xong, Trương Mãnh nhịn không được, "Phốc" cười ra tiếng. Cười xong, hắn nỗ lực chỉnh cho sắc mặt ngay ngắn trở lại, biểu thị 'Như vậy rất tốt, rất đàn ông, không buồn cười chút nào'.

Thẩm Vạn Sa: "..." Không cần giấu đầu hở đuôi! Ngươi nghĩ gì đều viết lên mặt cả rồi!

Lô Lịch rất bình tĩnh, vỗ tay một cái, "Đi thôi, chúng ta đi xem trò vui."

Ba người đẩy đám đông lách vào, không khí hiện trường lấy khẩu cung lúc náo nhiệt lúc nghiêm túc, rất nhanh dời đi lực chú ý của ba người, bọn họ vai kề vai dướn cổ nhìn vào bên trong.

Trương Dũng trước tiên hỏi thê tử của nạn nhân - Vương Trần thị, người chết có kẻ thù nào không, mấy năm gần đây có thể có khoản thu nhập thêm nào không bình thường, có hay không qua lại đặc biệt thân thiết với ai.

Vương Trần thị đáp từng cái, "Chồng ta tính tình hiền lành, chưa bao giờ có kẻ thù gì. Hắn thường hay săn bắn, thi thoảng săn được thú lớn bán được chút tiền không đáng nói, cũng không thể coi là khoản thu nhập thêm. Còn thân thiết... Chồng ta là thợ săn, săn được gì đều phải bán, hàng xóm láng giềng quen biết một hai, quan hệ đều không tệ."

Vương Trần thị nói xong, Trương Dũng nhìn đám hàng xóm láng giềng tụ tập bên ngoài, "Đúng là như vậy?"

Đám người lập tức bùng nổ, "Đúng chỗ nào chứ, Vương Phú nghiện rượu lại thô bạo, một ngày đánh Vương Trần thị không dưới ba bận, làm sao có thể gọi là tính tình tốt đây!"

"Đúng thế đúng thế! Không có thu nhập thêm làm sao có thể mua được quần áo tốt như vậy, hộ săn bắn nào có áo cổ tay viền lông thỏ hả!"

...

Trong lúc nhất thời chỉ thấy âm thanh ồn ào từ đám người, dạng lời nào cũng có.

Trương Dũng nghiêng đầu nhìn Vương Trần thị một cái, ánh mắt man mát.

Thân thể Vương Trần thị run lên, "Chồng ta là ông trời của ta, mọi thứ của ta ở đây đương nhiên đều tốt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top