Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 - Chương 21: Chùa miếu




           

Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng bây giờ chúng ta đi Sơn Dương huyện đi!

Thời điểm nói câu này, đôi mắt Thẩm Vạn Sa quả thực tỏa ra ánh sáng, tràn đầy mong đợi, như đại cẩu dựng lỗ tai, ngoắt ngoắt cái đuôi, khiến người rất không đành lòng từ chối.

Nhưng Lô Lịch không chút lưu tình cự tuyệt hắn, "Không được."

Hai tai Thẩm Vạn Sa trong nháy mắt tiu nghỉu xuống, đôi mắt cũng mất đi thần thái, tội nghiệp hỏi, "Tại sao nha..."

"Ngươi xuất môn không thu dọn đồ đạc, không sợ trộm đến thăm à?" Lô Lịch thở dài, "Trên đường đi, chung quy phải có quần áo để thay, vật phẩm thường dùng, hơn nữa đã giờ này rồi, huyện bên cạnh tuy gần nhưng mất cả một buổi chiều để đi vẫn có chút miễn cưỡng, ngươi là chuẩn bị ngủ đêm nơi hoang dã sao?"

Thẩm Vạn Sa vừa nghe, tâm tình lập tức khôi phục, tay nhỏ vung lên, "Ta còn tưởng gì chứ, này tính là chuyện gì! Chẳng cần thu thập gì hết, thiếu gia có tiền, mua trên đường là được rồi!"

Ánh mắt cậu quét qua, chỉ vào rìa đường, "Bên kia có cửa hàng thợ may, xem trang trí thì đẳng cấp cũng không quá thấp, sát bên cạnh có hàng bánh ngọt, giờ chúng ta mua đủ là được nha? Về phần ngủ đêm chỗ hoang dã, Trương Mãnh nói biết xa mã hành ở chỗ nào, chúng ta lại đi mua mấy chiếc xe tốt..."

Thẩm Vạn Sa chỉ vào từng cái cửa hàng rìa đường, nói có thể ở đây mua cái gì ở đó mua cái gì, cuối cùng vỗ tay một cái, "Xong! Không cần nửa canh giờ, chúng ta có thể xuất phát, ta còn có thể mua cho ngươi một tiểu nha hoàn, bảo đảm đem ngươi hầu hạ tốt!"

Lô Lịch chỉ chỉ valy Triệu Ninh nhấc trên tay, "Vật này..."

"Này có vấn đề gì, ta mua cái hòm báu cho ngươi khoá vào, còn tìm người trông coi, nếu mất, ta đền cho ngươi hai bộ mới bằng vàng!" Thẩm Vạn Sa lắc ống tay áo Lô Lịch, "Ngươi xem, hết thảy khó khăn thiếu gia đều giải quyết cho ngươi, chúng ta đi Sơn Dương huyện đi, nha?"

Lô Lịch nhìn hắn, sắc mặt do dự.

Đầu Trương Mãnh hơi cúi, ngay từ lúc bắt đầu đã không lên tiếng, như là có chút không vui.

Thẩm Vạn Sa chú ý tới, sợ Lô Lịch bị ảnh hưởng, lập tức hỏi, "Tiểu Mãnh làm sao vậy?"

Trương Mãnh yếu ớt thở dài, "Các ngươi đều đi Sơn Dương, lưu ta một người..."

"Há, đúng, cha ngươi không cho ngươi đi." Con ngươi Thẩm Vạn Sa chuyển động, "Nhưng mà tại sao cha ngươi không cho ngươi đi vậy? Lo lắng cho ngươi không hiểu chuyện hay nơi đó có nguy hiểm? Cha ngươi tuy rằng lợi hại nhưng dù sao đó cũng là huyện khác, không có người của chúng ta... Nếu như ta và Lô Lịch cùng đi, không chừng có thể giúp ngươi cha đấy!"

Trương Mãnh sùng bái nhất cha hắn, Thẩm Vạn Sa nói lập tức dọa sợ hắn, càng nghĩ càng lo lắng, muốn cùng đi nhưng lại không yên lòng mẫu thân, cha nói rất đúng, mẫu thân ở nhà một mình không an toàn, nhưng an toàn của cha thì làm sao bây giờ!

Hắn biết Thẩm Vạn Sa có tiền, có thể nhờ rất nhiều giúp đỡ, người đúng bên cạnh Lịch ca rất giỏi võ công, nếu như bọn họ đi...

Trương Mãnh khẽ cắn răng, kéo ống tay áo Lô Lịch, "Lịch ca, ca đi giúp cha ta một chút đi!"

Ánh mắt Lô Lịch phức tạp nhìn Trương Mãnh, hài tử ngươi đến cùng bổ não cái gì rồi...

Hắn trừng Thẩm Vạn Sa một cái, không thể nói ra là cậu cố ý lừa Trương Mãnh, sờ sờ đầu thằng nhỏ, "Tiểu Mãnh, ngươi yên tâm, Trương thúc không có việc gì. Ta đích xác là có việc muốn đi Sơn Dương một chuyến, nếu cần thiết, đương nhiên sẽ giúp ngươi trông chừng."

Trương Mãnh không biết thế nào, chỉ là đặc biệt tín nhiệm Lô Lịch, giống như Lô Lịch đều có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, nụ cười của hắn có chút ngượng ngùng, đẩy tay Lô Lịch, "Ca, ta lớn rồi, ngươi đừng mò đầu ta..."

Lô Lịch cười cười, nhìn về phía Thẩm Vạn Sa, "Đại thiếu gia nhiệt tình như vậy, xem ra ta không thể làm gì khác hơn là nhờ ơn."

Thẩm Vạn Sa vỗ ngực, "Tất cả cứ để ta lo!"

Ba thiếu niên chụm đầu cùng nhau, thảo luận xem phải mua thứ gì.

Trong thời gian này, Triệu Ninh từ đầu đến cuối đứng bên người Lô Lịch, tầm mắt chưa cách hắn nửa phân.

Vị hôn thê này của y, thực sự rất kỳ diệu.

Tính cách có chút lạ lùng, nói chuyện cũng có chút quái, như một người không thông thế tục vậy. Không biết những năm qua đọc loại sách gì, chán ghét xuất môn đến độ nào, mà giờ gần như thoát ly ngoại giới.

Nhưng hắn chẳng hề chọc người chán ghét. Ngược lại, rất gây dục vọng xui người tìm kiếm.

Mới vừa rồi ở bên trong cửa hàng, người này nhìn đống dụng cụ cắt gọt hình dáng kỳ quái đó, ánh mắt rất ôn nhu, phảng phất xuyên thấu qua chúng nó nhìn thấy gì, thân hình nhất thời trở nên mông lung, suýt chút nữa y đã tiến lên giữ lấy hắn, sợ hắn biến mất.

Thân là vương gia Đại An, một đường mưa gió trưởng thành, y tự nhận kiến thức không ít, nhưng số dụng cụ cắt gọt này y không lại biết chút gì, nghe ý tứ người kia thì đều là dùng để khám nghiệm thi thể.

Khám nghiệm thi thể cần nhiều công cụ như vậy? Y chưa từng nghe nói. Giải phẫu tử thi, càng là chưa từng gặp qua.

Vị hôn thê này của y, bên trong thên thể đơn bạc gầy yếu dường như ẩn giấu rất nhiều thứ, nụ cười sáng lạn cũng tựa chôn sâu tâm tình khó giải thích được. Thực phiền toái, nhưng nếu có thể từng tầng từng tầng xé ra, khẳng định vô cùng thú vị...

Chỉ có điều, quá không đứng đắn!

Triệu Ninh thấy mấy người nói chuyện còn nắm tay nhau, mặt lạnh xuống, nhanh chân đi tới túm Lô Lịch lại, nhét hộp sắt mỏng vào tay hắn, "Ta mệt mỏi."

Thái dương Lô Lịch nhảy lên, có quỷ mới tin ngươi! Người cao hơn một mét chín, tay dài chân dài nhìn chỗ nào cũng toàn cơ bắp, xách cái hộp sắt như thế không tới mười phút đã bảo mệt, lừa quỷ đó à! Lười biếng mode-on là cái chắc!

Tuyệt không cho phép lười biếng có dụng ý xấu, Lô Lịch hơi híp mắt, tay nâng lên một đầu valy, một đầu khác đập ầm ầm trên bàn tay Triệu Ninh, "Ta cũng mệt mỏi! Mỗi người một bên, không được kêu khổ!"

Valy không hề lớn, hai người lại đồng thời nâng sẽ phải đứng rất gần, Triệu Ninh lòng nói Lô Lịch làm nũng, đến là quấn người. Ấy nhưng mà Lô Lịch thế này sẽ không thể đứng quá gần người khác, miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của y.

Triệu Ninh vô cùng hảo tâm đưa tay đến đoạn giữa rương để hơn nửa sức nặng rơi về bên mình, cảm thấy bản thân thật là một Vương gia tốt vô cùng rộng lượng vô cùng yêu dân.

Thẩm Vạn Sa mua đồ cực nhanh, quả thực có thể xưng tụng mấy chữ ổn, chuẩn, ngoan*. Ánh mắt cậu vô cùng sắc bén, nhìn qua một phát là biết cái nào cần đến, sau đó cấp tốc cò kè mặc cả, trả tiền, quả nhiên không tới nửa canh giờ, hết thảy đã chuẩn bị chỉnh tề.

(*độc, hung ác, tàn nhẫn, dữ tợn,... Từ này chắc chẳng lạ gì nữa, lần sau có sẽ không tích sao.)

Lô Lịch trợn mắt ngoác mồm nhìn, quả nhiên thổ hào dễ làm, nhân gia có bản lĩnh chuyên nghiệp riêng...

Thẩm Vạn Sa còn thật mua một rương tinh xảo, đem dụng cụ của Lô Lịch thả vào. Cái rương được đánh bóng cẩn thận, chạm trổ hoa văn tinh mỹ, dùng loại gỗ thượng thừa, Lô Lịch cảm thấy hai mắt sâu sắc tổn thương... Thẩm Vạn Sa lại không để ý, dưới cái nhìn của cậu, thứ gì hữu dụng thì là đồ tốt, đáng giá mua về.

Dưới sự yêu cầu cảu Lô Lịch, Thẩm Vạn Sa cuối cùng chỉ mua hai chiếc xe lớn, thuê hai phu xe kiêm trợ thủ, không có mua nô bộc. Ba người xuất hành, thứ cần thiết không nhiều, hơn nửa đều chứa trong một chiếc xe, ba người cùng ngồi ở một chiếc khác.

Thẩm Vạn Sa kiểm tra một lượt cuối, dặn dò xuất phát, lúc lên xe phát hiện Triệu Ninh bệ vệ ngồi đối diện cửa xe, Lô Lịch dựa vào bên cửa sổ, tướng mạo hai người đều rất phát triển, phải nói là nhân trung long phượng, một bạo ngược ngồi nghiêm trang, một mỉm cười đầy tùy tính, hình ảnh cực kỳ hài hòa, rất xứng đ--...

Thẩm Vạn Sa dùng sức lắc đầu một cái để mình tỉnh táo lại không nghĩ loạn nữa, ngồi vào chỗ đối diện Lô Lịch, cười híp mắt nói, "Ta hỏi qua phu xe, theo đường chúng ta muốn đi có thể đến huyệnSơn Dương, nhưng e là không vào được thành. Vừa vặn ngoại ô Sơn Dương có cái gọi là Từ Quang tự, chúng ta có thể tá túc một đêm."

Triệu Ninh trước sau như một toả ra khí tức cao lãnh, không nói gì, Lô Lịch thở dài trong lòng, "Sao cũng được, ta không có ý kiến."

Hắn liếm môi ba lần nhìn Triệu Ninh, Thẩm Vạn Sa cũng vậy, lúc mua đồ có nghe bụng kêu hai tiếng, nhất định là đói rồi. Thế nhưng sau khi lên xe, hai người ngồi ổn định, lại không động một chút, rõ ràng trên bàn có để ấm trà, nhiệt độ vừa vặn vừa miệng, trong ngăn kéo dưới bàn có bánh nhân thịt có mấy món kho, hai người vẫn bất động!

Đây là được hầu hạ quen rồi đi...

Rõ ràng lúc nên làm việc thì rất chịu khó, bây giờ lại lười y như heo...

Lô Lịch lại yên lặng than thở một tiếng ở đáy lòng, nhận mệnh cầm lấy ấm trà rót một chén nước cho Triệu Ninh, nhét vào trong tay y, rồi mở ra ngăn kéo nhỏ dưới bàn, "Đại thiếu gia, ngươi muốn ăn cái gì? Có bánh thịt bò nhỏ nhắn bánh bột mì bánh đậu xanh ngàn tầng xốp giòn... Ồ, bên trong bánh đậu xanh là nhân đậu đỏ nha, ăn cái này đi!"

Hai ngón tay Lô Lịch lấy viên đậu đỏ kia ra, vô cùng ngạc nhiên đưa về phía Thẩm Vạn Sa, "Mau ăn, khẳng định có vận may!"

Thẩm Vạn Sa cũng vui vẻ, "Khà khà, thiếu gia ta chính là tốt số, nhanh, Tiểu Lịch Tử ngươi đút ta!"

Nhưng bánh còn chưa đưa đến trước người Thẩm Vạn Sa đã bị chặn đứng.

Triệu Ninh vững vàng nắm cổ tay Lô Lịch, mâu sắc hơi đậm, "Ta muốn."

Lô Lịch trừng mắt nhìn, "Ngươi không phải thích ăn thịt à?"

Đuôi mắt Triệu Ninh hơi rủ xuống, lẳng lặng nhìn Lô Lịch, "Ta đói."

Lô Lịch:...

Đói thì đói, giả bộ đáng thương cái gì... To con đến một mét chín mà làm vẻ mặt như thế rất đáng sợ có biết không!

Lực tay Lô Lịch không so được với Triệu Ninh, y thoáng dùng lực một chút, tay Lô Lịch chuyển hướng, đem bánh đậu đỏ đút tới miệng Triệu Ninh.

Thẩm Vạn Sa vẫn luôn há miệng, khởi điểm là vì muốn Lô Lịch đút cho ăn, còn sau đó... là cả kinh không khép lại được.

Vị Triệu đại ca này... Quá có khí thế, ngay cả cậu kiến thức rộng rãi như vậy đều phát sợ! Nhưng người này, hình như là có hơi... không biết xấu hổ? Y đây là đang quấn lấy Lô Lịch? Vừa ý Lô Lịch rồi?

Vậy cậu có nên lén lút nhắc nhở Lô Lịch hay không? Cái khác không nói, Lô Lịch còn có hôn ước với Bình vương đây này! Tuy rằng Lô Lịch từng nói muốn từ hôn, nhưng Bình vương không phải dễ trêu, nếu như Lô Lịch thật sự muốn cùng người này...

Thẩm Vạn Sa thực xoắn quẩy.

Lô Lịch nhìn cậu hơi ủ rũ thì cho là đói bụng, nhanh chóng lấy ra một cái bánh thịt bò đưa tới, "Ngươi nói thích cái này phải không."

"Ồ." Thẩm Vạn Sa nhìn nhìn sang Triệu Ninh, Triệu Ninh nghiêng mắt liếc cậu một cái, trong mắt ẩn sát khí. Thẩm Vạn Sa rụt cổ lại, quyết định giả trang chim cút, sự tình thật ra cũng không quá gay go, bản thân mình cũng tính là có chút thân phận, Tiểu Lịch Tử thật gặp phiền phức không giải quyết được, cậu lén lút phụ một tay là được rồi...

Đêm xuống, xe ngựa cũng tới Từ Quang tự, phu xe vội vàng nhảy xuống gõ cửa, tăng nhân trong chùa rất hòa thuận, cho bọn họ mỗi người một phòng nhỏ.

Lô Lịch đi cùng mọi người, phát hiện nhiều phòng nhỏ đã có khách nhân dùng, ở khá xa các đại điện, hương viện trong chùa, cửa viện toàn bộ đều khóa lại, không cho người ta tùy ý đi lại.

Nửa ngày ngồi xe rất mệt, ban đêm lại lạnh, mọi người rửa mặt sơ sơ rồi đi ngủ.

Hình Tỷ và Hồng Hữu ngồi xổm ở đầu tường, nhỏ giọng thầm thì, "Sao Vương gia còn ra ngoài?"

"Có lẽ là có lời muốn nói với Lô công tử."

"Đèn trong phòng Lô công tử đều tắt rồi, làm sao có khả năng!" Hình Tỷ đưa cổ dài ra xa hóng, vừa nhìn vừa thở dài, "Ta tưởng Vương gia nhất thời hứng lên chơi lớn, quên mất chính sự đấy, không nghĩ tới thành ra người đã sớm biết Lô thiếu gia muốn đến đây, vừa vặn nhân cơ hội..."

"Vương gia hùng tài đại lược, ngươi và ta há có thể đoán."

...

Lô Lịch cho là thân thể mệt mỏi sẽ ngủ rất ngon, thế mà giấc ngủ này của hắn rất không ổn định, luôn cảm thấy có người nào đó đang theo dõi hắn, hình như là quỷ... Mộng cảnh thiên kỳ bách quái, doạ quả tim nhỏ run lên không ngừng.

Lúc tỉnh lại, Lô Lịch suýt chút nữa gọi ra tiếng, quỷ trong mộng lớn lên quá hù người! Một khối da nguyện vẹn cũng không có!

Sau đó càng làm cho hắn kinh hãi là tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Vạn Sa, "A a a Lô Lịch chết người rồi có thi thể thật là đáng sợ a a a a —— "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top