Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Quyển thứ nhất: Xác chết trôi sông] Chương 1: Thi thể

Tháng 11, nhiều mưa. Suốt hai mươi hai ngày đêm, mãi đến khi trăng nhàn nhạt xuất hiện mưa mới dần dần ngưng. Nước con sông đào bảo vệ thành lẳng lặng chảy xuôi dưới nguyệt quang, hiện ra ánh bạc ôn nhu, dường như không khác gì hôm qua.

Dân trong thành sinh sống nhàn nhã, khí trời rét lạnh, ít có người muốn dậy sớm, mấy cửa hàng buôn bán điểm tâm đều chưa mở cửa, xuất hiện trên đường ngoại trừ tuần tra ban đêm thì chỉ có phu canh.

Trương Quý làm phu canh đã ba năm, mỗi lần đến giờ này đều bắt đầu ngáp. Sau canh năm* lại gõ một hồi là hắn có thể nghỉ ngơi. Hắn đem cái dùi gỗ giấu trong ngực, gác mõ ở trên vai, hai tay thụt sâu vào trong ống tay áo, bước lộn bước xộn từ từ đánh võng, suy nghĩ một hồi xem đi đâu tìm đồ ăn.

(Canh năm*: Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng, tức giờ Dần)

Quán cháo ở phố Đông hơi xa một chút; cửa hàng bánh bao Tây Nhai thì đáng tiếc, quá lười, không chờ hắn gõ canh năm thì không rời giường, cửa hàng điểm tâm mà lười biếng thành ra như vậy sớm muộn cũng đóng cửa!

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, không để ý giẫm vào một vũng bùn, chân trượt đi, người đổ về phía trước, trực tiếp quăng thân ngã đánh phịch. Trương Quý hùng hùng hổ hổ tay chống đất bò lên, tầm mắt không hẹn mà rơi xuống mặt sông, lập tức sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch.

Trên mặt sông lềnh bềnh một cỗ thi thể!

Thi thể nằm sấp, quần áo nổi trên mặt nước, không thấy rõ nam hay nữ, tay chân đầy đủ, rõ ràng là hình người!

Trương Quý kinh sợ đến mức lập tức gõ cái mõ liên tục, "Có người chết —— "

...

Lô Lịch đầu đầy mồ hôi thức tỉnh, ngơ ngẩn một chút rồi ngồi dậy.

Hô hấp dồn dập mà nhìn một chút hai tay của chính mình, sờ sờ chân, rồi vội vàng sờ lên mặt.

37 độ, tốt...

Hắn thở phào một hơi, tháo lỏng khí lực, dựa vào tường.

Còn sống, thật tốt.

Hết thảy đều không phải là mộng.

Lô Lịch sinh ra đã bị xác nhận có bệnh tim bẩm sinh, trị không hết. Cha là cảnh sát, mẹ là giáo sư, anh trai làm pháp y, mẹ hắn hơn bốn mươi tuổi mới sinh hắn, trong nhà đều rất chờ mong, nhưng đáng tiếc theo cái tin vui này mà đến, lại là một cái hắc động to oạch.

Bệnh của hắn khiến trong nhà như bịt kín một tầng bóng tối, gia đình khá giả chẳng thèm tiếc, chẳng sợ nghèo mà tìm mọi cách chữa trị.

Theo một cách nhìn nào đó, Lô Lịch số tốt, sống rất vui vẻ, người nhà cho hắn ấm áp vô tận, hắn không một chút nào tiếc nuối. Bởi vì bệnh có chút nghiêm trọng, hắn không thể đi học giống những đứa trẻ bình thường, mà cha mẹ và anh trai thay phiên mang theo trông nom. Mụ mụ dạy hắn tri thức cần thiết học sinh nên có, ba ba dạy hắn làm sao bắt người xấu, ca ca... không dạy hắn cái gì, chỉ mang theo hắn cho nhìn giải phẫu thi thể.

Lịch công tác của anh trai hắn rất bận, công việc lại yên tĩnh, rất thích hợp mang trẻ con theo cho nên thời gian Lô Lịch ở cùng anh là nhiều nhất. Cũng kỳ quái, hắn trời sinh gan lớn, thời điểm lần đầu thấy anh giải phẫu cũng không sợ sệt, lão ca thở phào nhẹ nhõm, từ đó mới dám đem hắn mang tới phòng giải phẫu, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái bảo đảm hắn ở trong tầm mắt.

Lô Lịch gập ghềnh trắc trở sống đến hai mươi ba tuổi, thân thể càng ngày càng kém. Một lần cùng anh ra ngoài kiểm tra thi thể, bất ngờ gặp phần tử tội phạm trở về hiện trường, xảy ra xô xát, mà vị trí anh hắn đứng lại rất nguy hiểm, có người lặng lẽ lấy ra lựu đạn hướng anh hắn mà quăng...

Hắn không chút suy nghĩ liền nhào tới.

Trong nhà vì hắn mà tiêu tốn rất nhiều. Kết quả kiểm tra nửa tháng trước, bác sĩ nói với cha mẹ hắn nhiều nhất hắn chỉ có thể sống thêm nửa năm. Người nhà cho là hắn không biết, kỳ thực hắn đều nghe được.

Đều phải chết, nếu như có thể bảo vệ anh trai một lần, quá đáng giá...

Ai biết hắn còn có thể tỉnh, tại gian phòng này!

Lô Lịch thần sắc phức tạp nhìn chung quanh.

Cạnh cửa dựa vào tường phía đông có một cái bàn bát tiên, kèm ba cái ghế dài, trên bàn đặt một bộ đồ uống trà bằng sứ đế trắng hoa văn thô màu lam. Tường đối diện mặt nam trổ một khung cửa sổ, hình vuông, dài rộng khoảng chừng 1 mét, cửa sổ là kiểu hình thoi cổ điển đan xen đủ dạng hoa văn, mặt trên dán giấy thiển màu vàng nhạt, khi gió thổi tới xoát xoát kêu vang. Dưới cửa sổ có một cái kệ màu nâu đậm, bốn chân trường đều có, đặt vài đồ đạc linh tinh. Tường phía tây có kê một cái tủ, có lẽ là đã qua nhiều năm, bốn chân đều có vết rạn nứt.

Một gian phòng bày trí cực đơn giản.

Hay nói đúng ra, đây là một cái nhà cổ, cực kỳ mộc mạc.

Lô Lịch thở dài một tiếng, nghèo rồi. Hôm qua đột nhiên tỉnh lại trong căn phòng này, hắn sợ hãi, tâm thần bất định, tưởng mình mộng du, ngày hôm nay tiếp tục tỉnh lại vẫn thấy là phòng này thì hắn liền mơ hồ biết, không trở về được nữa.

Uy lực của lựu đạn không bằng bom chính quy nhưng cũng sẽ không yếu hơn là mấy, thân thể của hắn... nhất định không còn nguyên rồi.

Cái chữ 'Tử' này, từ lúc hắn sinh ra, ba, mẹ, anh trai đã sớm biết sẽ có một ngày như thế. Bọn họ sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, nhưng mà thời gian chậm rãi trôi qua, sẽ có một ngày vết thương lành lại.

Bọn họ vẫn luôn hi vọng hắn có thể có thân thể khỏe mạnh, sống tốt, bây giờ cũng coi như là giấc mộng chu toàn.

Chính hắn... cũng muốn sống thật tốt.

Mỗi giờ, mỗi phút đều mong!

Nhưng cái thân phận mới này, cũng không tốt cho lắm.

Lô Lịch khẽ nhíu mày.

Đột nhiên thay đổi thân thể, hắn sợ hãi là không tránh được, bây giờ mới có thể chú ý đến đồ vật xung quanh. Hắn không biết tiền thân chết như thế nào, chút ký ức lúc ẩn lúc hiện, tỉnh lại lần nữa sau giấc ngủ, ký ức vốn không thuộc về hắn ào ào đổ về, nhận được những tin tức khó tin.

Nguyên thân cũng gọi là Lô Lịch, không hơn không kém một con mọt sách.

Chỉ cần trong tay cầm sách, hắn có thể không ra khỏi cửa.

Đáng tiếc... Dì không thích hắn đọc sách.

Lô Lịch này là cô nhi, năm 5 tuổi cha mẹ bị sơn tặc giết chết, tỉnh tỉnh mê mê bị đưa tới giao cho người dì là Phùng thị nuôi nấng, Phùng thị lúc đầu đối với hắn vô cùng thân thiết, bởi hắn có một vị hôn phu cực kỳ ghê gớm.

Vị hôn phu này của hắn trước kia là Bình vương Thế tử, sau này lão Bình vương lui về nghỉ hưu, hắn bây giờ không hơn không kém quyền Vương gia. Nghe nói thân cao chín thước, mặt xanh nanh vàng, tàn khốc lãnh huyết, tay tàn sát tám vạn người, nói tên ra dọa trẻ con nín khóc, là một nhân vật siêu lợi hại.

Nghĩ nhảm cũng có thể biết, bám chân được một vị đại nhân như vậy, tiền đồ kiểu gì cũng đến phồn hoa như gấm.

Đáng tiếc, vị hôn phu này mười năm chưa từng một lần đến gặp hắn.

Phùng thị đối với hắn cũng dần dần phai nhạt.

Lô Lịch suy đoán, Phùng thị vẫn chầm chậm 'khoản đãi' hắn, chưa đem hắn đuổi ra khỏi nhà, chắc là vì Bình vương phủ hàng năm vẫn đều đều đưa lễ tới.

Cũng không biết Bình vương phủ đánh ngọn gió nào, vị hôn phu một lần chưa từng tới này lại hàng năm hai lần lễ, cực kỳ đúng giờ, mười năm qua cũng chưa từng đứt đoạn một lần.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lô Lịch bắt đầu đau đầu.

Sâu trong não tìm mãi không ra ký ức có ích nào, hắn cảm thấy... vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, hàn khí thấu xương, trong phòng không có chậu than, Lô Lịch chùm kín người trong chăn. Đã đến rồi thì nên ở lại, suy nghĩ thật kỹ càng về sau làm sao sống.

...

Cửa 'kẹt kẹt' vang lên, có người đi vào.

Lô Lịch nâng mắt nhìn lại, là một bà vú hơn bốn mươi tuổi.

Ngày hôm qua người này cũng có đến, Lô Lịch biết, là Vương mụ mụ.

Vương mụ mụ tầm vóc có hơi thấp, dáng người phổ thông, búi tóc sau đầu chải cẩn thận tỉ mỉ, cài trâm đồng. Không biết có phải hay không do không thích cười mà ngũ quan rất sâu, nhìn tướng mạo cự kỳ hung ác.

Vương mụ mụ bưng bát thuốc đi vào, trực tiếp đặt lên bàn, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn, "Thiếu gia uống lúc còn nóng, nô tỳ lát nữa đến dọn bát." Nói xong không hề liếc mắt nhìn Lô Lịch một cái, vén rèm đi ra ngoài.

Lô Lịch lại một lần nữa trợn mắt ngoác mồm.

Hôm qua phụ nhân này cũng là bộ dáng đấy.

Hạ nhân thời xưa ký giấy bán thân, mua qua bán lại, không phải nên một mực cung kính với chủ nhân sao? Nàng thất lễ như thế không sợ hắn chỉnh hả... À phải, nàng là hạ nhân của Lưu gia, không phải hạ nhân của Lô Lịch hắn.

Ánh mắt Lô Lịch hơi lóe lên, yên lặng thở dài.

Đây là thế giới xưa, một triều đại thậm chí không tồn tại trong lịch sử, không phải thời hiện đại đã quen sống mà hắn biết.

Hắn bần cùng, ăn nhờ ở đậu, không chỗ nương tựa, có khả năng còn bị người làm hành hạ.

Còn chưa ra khỏi cửa phòng xem xét cái thế giới xa lạ này, Lô Lịch đã có cảm giác thất bại sâu sắc, hắn thật có thể sống thật thoải mái ở đây sao?

Cái Vương mụ mụ này, nhớ tới đưa thuốc cho hắn mà lại không đưa cơm... Nô tài bắt nạt chủ, mấy từ này, Lô Lịch sâu sắc lý giải.

Hắn không nhớ rõ tiền thân bị bệnh gì, nhưng đời này đã có thân thể mới, hắn cũng không muốn tiếp tục bị bệnh, tóm lại là phải chữa... Hắn từ trên giường bò dậy, tìm y phục mặc.

Tìm mãi trong bốn góc cuối cùng cũng thấy một bọc quần áo, cũng có vài quyển sách mà tiền thân lén lút giấu đi. Lô Lịch giật giật bao quần áo xem, một quyển sách rơi xuống, rất cũ kỹ, mép giấy cong queo, chữ viết có chút tàn tạ, màu cũng bắt đầu ố vàng. Hắn cẩn thận nâng lên, là một quyển khám nghiệm thi thể tổng thể.

Khám nghiệm thi thể...?

Lô Lịch xoa trán cố nhớ lại, Phùng thị không thích hắn đọc sách, vậy sách này... Hình như là mượn hàng xóm nha?

Gian phòng hơi tối, Lô Lịch đem sách đặt lên bàn, đẩy cửa sổ, một dải sáng trườn vào.

Trong phòng không có chậu than, trong ngoài nhiệt độ như nhau.

Hắn nắm thật chặt vạt áo, một tay lật sách, một tay mò chén thuốc, còn chưa kịp ngồi xuống, trong phòng đột nhiên có tiếng vang. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tảng đá lớn ở góc tường đột nhiên giật giật.

Lô Lịch để sách xuống, xoa xoa mắt, coi mình có nhìn lộn hay không, xem đi xem lại, cục đá đúng là đang lắc ngày càng mạnh.

Sau đó, từ sau cục đá lặng lẽ chui ra một cái đầu nhỏ...

Là một thiếu niên, mười một mười hai tuổi, người rất gầy, da dẻ hơi đen, một đôi mắt to phi thường lanh lợi. Con ngươi thiếu niên lanh lợi đảo một vòng thấy không có người, khóe miệng nứt ra một nụ cười thật to vui vẻ hướng phía cửa phòng chạy tới.

Lô Lịch ngạc nhiên.

Người này... nhìn nhìn rất quen mắt a.

Thiếu niên không một chút nào khách khí, căn bản không thèm gõ mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn, "Lịch ca ca! Trên sông đào bảo vệ thành phát hiện một bộ thi thể, chúng ta cùng đi xem đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top