Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Vị thần tính trẻ con (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yu

Lại đến mùa thanh minh, Trầm Giác trở lại núi La phù , trong núi chim muông đều có linh tính, dù chưa biến hóa hình người, nhưng cũng nhận ra y. Chúng nó nhìn nhân loại này mỗi năm đều tới, ở trong trí nhớ của bọn nó, y mỗi lần trở về, đều trở lại tiểu viện kia, đem chân bàn đã mục nát đổi mới, quét dọn sân vườn, mưa xối xả rơi, y xông than để hưởng thụ một chút ấm áp trong ngôi nhà này, trường mãn rêu xanh được y cọ rửa sạch sẽ, một lần nữa dòng suối trong veo chảy róc rách....Mặc dù như thế, tòa tiểu viện kia vẫn không thể giấu đi sự suy tàn theo năm tháng, thế nhưng y không quan tâm, trong mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc xế chiều, trong mảnh sân nhỏ ống khói toát ra khói xanh, trong không khí hiện lên mùi thức ăn thơm phức, rượu ngon ấm áp được rót vào bầu rượu tinh xảo. Tất cả mọi thứ, cuối cùng đều đặt ở trước mộ phần lạnh lẽo.

Một đôi chim bay cá nhảy nhìn y quỳ lạy, nhìn y dập đầu, nhìn y yên lặng không nói, tựa vào tấm bia đá mà ngủ.

Cho dù người thân đã mất , nơi đây vẫn là quê hương trong lòng y.

Mỗi lần thanh minh y trở về, tiến hành một hồi nghỉ ngơi tế điện, sau đó vác lên bao vải, lần nữa ly khai. Hàng năm lại hàng tháng.

Cuộc đời của hắn ngắn gọn thành hai điểm đến, một điểm là núi La phù chứa mộ phần người thân yêu nhất của hắn, một điểm khác mây mờ mù mịt đi mãi không biết nên tới đâu, hắn chỉ đến đây mỗi tiết thanh minh, mây xanh nước biếc chuyển dời,điểm về xác định duy nhất hắn biết chỉ có hai tấm bia mộ ấy, sau đó thời gian lại kéo dài đến vô cùng vô tận.

Quá trình này không ngừng nhiều lần lặp lại, hắn không có nói khổ, cũng không có kêu mệt. Chẳng qua là cảm thấy uể oải.

Uể oải đến mức tận cùng , tốc độ chạy của hắn thật nhanh, bên tai không ngừng nghe tiếng gió gào thét , trước mắt tự nhiên hiện ra mặt của người kia.

Đó là một đế vương, thừa kế huyết mạch của mẫu phi tuyệt sắc,được sinh ra với dung mạo không tầm thường. Nhưng không có từ nào có thể hình dung rõ mỹ mạo của người đó.

Bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên đến tột cùng dáng dấp có được hay không, cũng sẽ không có một ai dám nghị luận. Người nào dám bàn tán chuyện đế vương? Đối với thần tử mà nói, đó là quân chủ, không thể không ngưỡng mộ. Đối với bách tính mà nói "hoàng đế" chỉ là một danh từ, một cái xưng hô, đại khái có thể kính ngưỡng, cũng không thể nào tưởng tượng ra được. Đối với mọi người mà nói, hắn là chủ nhân thiên hạ, tuyệt đỉnh vô song.

Thế nhưng Trầm Giác biết, hắn kỳ thực dáng dấp rất tốt. Cho dù bản tính âm trầm, nhưng dung mạo vô cùng lãnh nhuận anh tuấn. Y đầu tiên nhìn gương mặt của hắn sau đó mới tiếp nhận thân phận hoàng đế của hắn.

Nhưng lúc đó bọn họ đứng đầu thiên hạ, ngạo mạn phi thường, hô một tiếng có thể bóp chết phàm nhân yêu vật, tính tình kiêu ngạo tự phụ. Cho nên bọn họ bên cạnh nhau luôn là đấu sức không ai nhường ai , cạnh tranh đấu đá thường tự làm nhau tức giận.

Vì vậy hắn liền giả bệnh không huyên giảm, mười ngày cũng tốt, nửa tháng cũng được, lâu nhất một lần hắn ước chừng "bệnh" gần nửa năm ; hoàng đế tức giận kiên quyết cự tuyệt triệu kiến y, cho dù biết rõ trước mắt bao quân thần, y ở ngoài ngự thư phòng quỳ trên một ngày, cũng không có một câu làm cho y đứng dậy.

Triều đình bắt đầu truyền miệng nhau những lưu ngôn phỉ ngữ(1), đại đô nói y cùng luyến đồng hoàng đế nuôi là cùng một dạng . Cũng có chính trực quan văn trước mặt châm chọc khiêu khích Trầm Giác. Nhưng một cái liếc mắt y cũng không thèm để ý , cuối cùng có người phải trả giá bằng máu. Khi đó bọn họ vẫn còn hờn giận lẫn nhau, hơn hai tháng đều chưa từng gặp mặt, y ở trong phủ tướng quân luyện kiếm, hạ nhân vội vã chạy đến báo tin - hoàng đế sáng nay trị tội những quan viên dám buông lời gièm pha y, tống vào lao ngục.

(1) lưu ngôn phỉ ngữ 流言蜚语: Ý của câu này là chỉ những lời nói vô căn cứ được lưu truyền trong xã hội, mà phần lớn là những lời gièm pha vu vạ, gây xích mích với người khác.

Mặc dù Trầm Giác biết, người nọ vốn là hoàng đế muốn trừ bỏ những cái đinh trong mắt, lại không ngờ tới hắn có thể xuất thủ như vậy. Lưu ngôn phỉ ngữ này Trầm Giác thật sự không lưu tâm, y là nhi tử của Trầm Thanh Hiên, sẽ không sợ hãi vài lời gièm pha đơm đặt .

Có quan hệ gì đâu? Lời độc ác mắng ra cũng như gió thoảng qua tai, cuối cùng những người mắng y rồi sẽ chết đi, mà y sẽ còn sống. Y là yêu nhân, lười cùng người phàm tính toán.

Thế nhưng quân vương vô tình, vừa ra tay chính là máu chảy thành sông. Không có ai biết hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngay cả Trầm Giác cũng không rõ ràng. Tuyệt nhiên sẽ không lấy được đáp án trên người đế vương.

Đó cũng không phải một lần duy nhất , khi y trở thành đại tướng quân tay cầm quân quyền , triều đình lại không có người dám đối với y nghị luận. Hay là do thời gian dài trôi , các đại thần cũng quen rồi, tập mãi thành thói quen, không ai đối với việc y ngủ qua đêm trên long sàng có bất kỳ ý kiến gì. Còn việc hoàng đế cùng tướng quân giằng co nhau ai trên ai dưới đến khi không giải quyết được liền phạt y không được diện thánh, dây dưa với nhau thật lâu cũng chẳng còn người nào dám để ý buôn chuyện(2).

Thời gian lúc đầu yên ả, trôi đi năm tháng lại bại lộ chân tướng, so với Trầm Giác vào triều sau, các quan viên đều đã thái dương hoa râm, đại tướng quân lại thủy chung dung nhan không thay đổi, lời đồn yêu tà xâm nhập triều ca lại bắt đầu truyền tai nhau, điên cuồng lan tràn.

Lời đồn ngày càng rộng rãi lan truyền khắp nhân gian, trở thành câu chuyện trà dư tửu lậu, rốt cục có một ngày trên triều, có người nói "đại tướng quân Trầm Giác yêu tà hoặc chủ".

Hoàng đế ngồi trên long ỷ hỏi đại tướng quân như không có chuyện gì xảy ra: "ngươi là yêu tà?"

Đại tướng quân ra khỏi hàng lễ bái, đáp: "thần không biết. Cũng không biết cái gì gọi là ' yêu tà '."

Trầm Giác không muốn vì việc này khiến nhiều người đổ máu. Dù sao chuyện như vậy, hoàng đế nếu kiên quyết không rảnh để ý, các thần tử cũng sẽ không dám nửa chữ nhiều lời.

Nhưng hôm nay trên triều đình, hoàng đế lại chợt tức giận đứng lên, như cơn lốc cuốn qua. Vì vậy người kia họa sát thân không thể tránh khỏi.

Vẫn không có nguyên nhân, không có lý do gì, không có đáp án.

Thế nhân đều nói gần vua như gần cọp, y ở bên người kia nhiều năm, tâm tình đế vương như trên tảng đá lưu sa hay thay đổi, thế nhưng y an an ổn ổn làm đại tướng quân hơn bốn mươi năm. Trong tay y cầm thiên quân vạn mã, cùng hắn giữ vững giang sơn. Nhưng mà tranh đấu giữa bọn họ, lại không có một lần bởi vì giang sơn này.

Tiếng gió lẳng lặng bên tai Trầm Giác như biết nói: chúng ta nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cùng lợi và hại không quan hệ.

Không quan hệ quyền lợi, không quan hệ quyền thế, không quan hệ tài phú, không quan hệ danh dự.

Có lẽ do y là yêu quái, cũng có thể bởi vì y là Trầm Giác. Nghĩ tới đây, cước bộ của y từng bước chậm lại, cuối cùng dừng lại, như là đột nhiên vô lực từ từ ngồi xuống, sau đó ngửa ra sau, nằm dưới đất không biết là nơi nào, y nhìn bầu trời mây tụ tản mác, an tĩnh nghĩ tìm kiếm người ấy nơi đâu.

Y tưởng niệm những kí ức không có bất kỳ cuộn sóng phập phồng nào, chỉ là một ly nước lạnh, vô sắc cũng vô vị nhưng không thể thiếu.

Nằm rất lâu sau đó, Trầm Giác ngồi thẳng dậy quan sát bốn phía, cảnh sắc mơ hồ là quen thuộc, thiên hạ cảnh sắc không thiếu xa lạ với y, quen thuộc rất nhiều, những nơi này hắn đã đi lại rất nhiều lần, hầu như mỗi chỗ đều đi qua, thậm chí đi đi lại lại rất nhiều lần. Nhưng chỗ này, lại không quen mắt lắm, cũng không biết đang ở chỗ nào.

Trầm Giác nghi ngờ nhìn khung cảnh bốn phía, lại theo như trí nhớ mơ hồ, đi một đoạn đường về phía tây nam, xa xa thấy được một ngọn núi, cao vút trong mây, phân nửa mây trôi vờn quanh, phân nửa tuyết trắng mênh mang. Hắn đột nhiên nghĩ tới, nơi đó chính là nơi lão tiên nhân chôn rượu quý.

Đứng đó một lúc lâu, y hướng núi kia đi tới. Mặc dù đó là tiên gia nhưng cũng có vài lần duyên gặp gỡ, nói bạn cũ cũng chưa chắc không thích hợp. Trầm Giác muốn đi gặp một lần trên đời này-người duy nhất hắn còn quen thuộc.

Trên đời này, người y quen biết chỉ còn xót lại duy nhất vị tiên gia này. Y đã từng rất lâu rồi vẫn chưa gặp qua ai quen thuộc với mình.

Núi kia cực kỳ cao, từ chân núi tới sườn núi đều là cỏ cây xanh mượt, chim hót hoa nở, bước vào nơi này Trầm Giác liền cảm nhận được dư thừa linh lực đến dị thường, mơ hồ nghe được tiếng người, Trầm Giác trong lòng hiếu kỳ, liền men theo thanh âm đi tìm, qua thời gian uống cạn một chung trà, thanh âm kia phảng phất như đang ở bên tai nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, Trầm Giác có lẽ là gặp phải đồng loại. Vị trí vừa đứng ban nãy bỗng thủng ra một cái hố , trong hố xuất hiện một cái tháp(3). Trầm Giác ngẩng đầu, nhìn thấy một con sóc ở trên thân cây, không thể tin rằng cái tháp này là do nó thả xuống.

(3)tháp này giống như một chiếc giường nhỏ bình thường người ta hay ngồi dựa lên á

"Ngươi tìm ta sao?" Sóc nói.

Trầm Giác mí mắt nhảy một cái, thần tình trấn định nói: "đi ngang qua chợt nghe tiếng người, đến đây tìm hiểu ngọn ngành." Nói đoạn y chắp tay: "làm phiền."

"Thanh âm của ngươi thật khó nghe." Sóc nói, nói xong đột nhiên không nhìn thấy con sóc đâu nữa thì ra biến hình thành một khuê nữ áo lam, nàng bước qua hỏi: "ngươi muốn lên đỉnh núi có phải hay không?"

Trầm Giác gật đầu, sóc cô nương nói: "ta dẫn ngươi đi."

Nói xong liền xung phong đi trước, chỉ là một đường vui mừng hớn hở, nhảy về phía trước không ngớt, gặp "người" đều bắt chuyện, vô luận là hồ điệp hay là ong rừng, không xót một ai, ngay cả con ếch trong vũng nước cũng không buông tha, có vẻ như trên núi này ai cũng đã tu luyện thành yêu. Trên thực tế Trầm Giác phân biệt rõ, những con thú hoang hấp thụ chút tiên khí của lão tiên gia mà thành yêu quái, trong lòng không nói ra.

Đi tới sườn núi, đi lên trước nữa một bước chính là đỉnh tuyết mù sương, sóc cô nương dừng lại nói: "phía trên thật lạnh, ta mới vừa thay đổi kiểu tóc nên ngươi đi lên đó một mình đi."

Trầm Giác vốn định nói lời cảm tạ, kết quả cô nương ba nhảy hai nhảy, nhảy xa mất rồi. Y không thể làm gì khác hơn là quay đầu, đối với tiểu cô nương khôi phục nguyên hình cuộn mình lăn xuống núi coi như không thấy.

Đạp lên mặt đất đầy tuyết, Trầm Giác cũng không vội mà bước đi, lần đầu tiên nhìn thấy đỉnh núi đầy tuyết mây vờn lững lờ của tiên gia, phân nửa nước biếc núi xanh, phân nửa băng tuyết phủ trắng, cảnh đẹp thiên nhiên như vậy thật hiếm thấy. Hiếm khi nổi lên hai phần hứng thú, liền từng bước một chậm rãi leo lên, một bên leo một bên nhớ lại năm ấy lúc cùng phụ thân lên ngọn núi này hình như nào có sóc cô nương dẫn đường. Càng nghĩ thì thật sự không có, chắc có lẽ lão già kia vẫn đợi y tìm đến để tu đạo nên mới sắp xếp người dẫn đường. Lại nói núi này linh khí dư thừa, thật là một địa phương tốt để tu hành, trách không được lão tiên gia đem rượu quý chôn ở nơi này, cứ như vậy bình tĩnh nghĩ, bất tri bất giác đã lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi cũng có tiếng người, chợt gần chợt xa, có chút quen tai. Trầm Giác sửng sốt một chút, lập tức minh bạch lão tiên đây đang có khách, có lẽ đang cùng nhau uống rượu. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, Trầm Giác đã khắc sâu minh bạch vị tiên nhân này có bao nhiêu yêu rượu, lại luôn khoe khoang với mọi người mình đã ủ được bao nhiêu vò rượu. Thong dong bước đi, rất nhanh y đã tới nơi cao nhất của ngọn núi.

Xa xa thoạt nhìn thấy một ngôi miếu toạ trên đất đai bằng phẳng. Trên mặt đất đọng một lớp tuyết dày, đạp xuống lớp tuyết có thể sâu tới thắt lưng. Mà trên lớp tuyết dày đặc đó có hai người đang ngồi đối diện nhau. Một người tất nhiên là lão tiên nhân, tên còn lại chỉ nhìn thấy bóng lưng. Hai người bọn họ ở giữa đặt một bàn cờ, không biết là vật gì tạo hình thành quân cờ, ở trong sương tuyết ánh lên tia sáng. Bên cạnh bàn cờ có một bóng lưng của một tiểu đồng, đang ủ rượu nóng, pha trà.

Ba người đều biết có khách từ phương xa tới nhưng không một ai ngẩng đầu liếc nhìn y!

Trầm Giác chờ giây lát, không thể làm gì khác hơn là bước đến gần. Còn chưa tới gần, tiểu đồng ban nãy đang ủ rượu tay cầm chung trà nóng, xoay người lại.

"Đi đường cực khổ , giải khát một chút."

Thanh âm quen thuộc, dung nhan thanh tú, đó không phải là tiểu Tùng tinh ở núi La Phù sao?

Y vẫn ngẩn ngơ, tiểu Tùng tinh tay vẫn dâng trà, đến khi Trầm Giác hoàn hồn nhận lấy chung trà, tiểu Tùng tinh mới nhợt nhạt cười nói: "Lúc sư phụ dẫn đệ đi quá vội vàng, cũng không kịp cùng huynh cáo biệt. Sau này lại nghe nói huynh gặp rất nhiều chuyện, sợ cho huynh thêm phiền não nên không có đi tìm huynh, cho nên lời ' cảm tạ ' vẫn không có cơ hội nói ra. Bây giờ huynh đã đến rồi...... vậy cho đệ được nói ra điều này."

Tiểu Tùng Tinh nói xong khom người xuống, hướng y hành lễ: "Năm ấy dốt nát vô tri, may mắn có bọn huynh chiếu cố khoan dung, sau lại còn giúp đệ có cơ duyên, giúp đệ đắc đạo thành tiên , bây giờ đệ đã có chút thành tựu. Hết thảy đều phải đa tạ."

Trầm Giác nhìn hắn, đúng là xa lạ, trong trí nhớ của y tiểu Tùng tinh khi nào lại có bộ dáng đạm bạc xa cách lại lễ độ như vậy nhưng trên mặt y bất lộ thanh sắc, bởi vì y biết đối phương nói lời cảm tạ là thật tâm, đạm bạc xa cách cũng là thật tình, thụ yêu vô tâm, khó tu luyện nhất nếu một ngày thành công, đó chính là duyên kiếp. Vì vậy y uống xong chung trà nóng, cũng không đem chung trà trả lại, thản nhiên nói: "không cần cảm tạ ta, đệ thiên phú dị bẩm, vốn nên như vậy."

Phụng trà, uống trà, giữa bọn họ lại không còn gì liên quan.

Tiểu Tùng Tinh thu hồi chung trà, đối với lão tiên nói: "nhận được chiếu cố, cuối cùng cũng cảm tạ xong, đồ nhi xin phép được trở về."

Lão tiên tâm trí đều đang đặt trong ván cờ, chỉ gật nhẹ đầu một chút. Tiểu Tùng Tinh thân hình đã không thấy tăm hơi.

Trên bàn cờ thật yên lặng, không người nào nắm thế chủ động, quân cờ phảng phất vô hình trong bàn tay, tiến một nước, lùi một nước, mỗi một nước cờ đều cần thật lâu mới có thể hạ xuống. Có vẻ như hai người đang âm thầm đấu sức nhưng nét mặt tỏ ra thật nhàn hạ.

Rốt cục như có gì kích thích, quân cờ trắng của người kia rơi xuống, lão tiên mở mắt ra, giọng nói bất mãn cực kì: "đế quân tâm thần bất định, còn chơi cờ chi nữa, ta chính là thắng cũng không được vẻ vang, mà thôi đi."

Trần Giác vẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng người kia, có chút gì đó thân quen.

"Đế quân à cố nhân tới thăm, tốt xấu gì cũng nên hàn huyên đôi câu đi." Lão tiên vung tay áo, thu lại bàn cờ, chính mình bưng rượu nóng không nhanh không chậm rót đầy ly rượu cho người kia, lại tự rót cho chính mình: "Làm thần tiên, chúng sinh bình đẳng, cho dù nhân gia chỉ là một tiểu yêu tinh, nhưng y luôn chú ý tới lễ nghĩa."

Trầm Giác nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt đang đặt trên ngọn đèn lưu ly trên đỉnh miếu, y chậm rãi dời đi tầm mắt hướng tới bóng lưng người nọ. Lúc trước y đã cảm thấy tấm lưng kia hơi khác thường, lại không suy nghĩ nhiều, dù sao có thể cùng lão tiên ở chỗ này uống rượu ngoại trừ thần tiên sẽ không có người nào khác. Y không nghĩ tới nơi này đây, sự tình luôn ngoài ý muốn mà phát triển.

"Ngươi tới tìm ta nếm rượu, thì ra là vì chuyện này." Đến bây giờ vị thần tiên một thân trường bào nguyệt sắc đã có chút rung động, hắn vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, mới nhìn chỉ là một trường bào trắng trong thuần khiết nhưng nhìn kĩ trên y phục của hắn mơ hồ nổi lên du long cùng đóa hoa sen tinh khiết, cực kỳ đẹp đẽ quý giá, lại phi thường khiêm tốn. Hắn xoay người, nhìn về phía Trầm Giác. Âm thanh quen thuộc đó làm y kinh ngạc, bán tín bán nghi, bây giờ thấy hắn quay sang, mới thật sự khiếp sợ.

"Trầm Giác."

Một tiếng này là lão tiên gia gọi hắn, "lúc nãy tập trung vào ván cờ không thoát ra được, ngươi đã đến lâu như vậy, ta còn chưa mời ngươi ngồi, thực sự có thất đạo đãi khách."

Lão tiên bưng một ly rượu, tự mình dâng nói:

"Ta mời ngươi uống rượu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top