Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

          "Dậy đi đồ lười này, anh đây trở lại rồi còn ngủ lăn quay ra đó." Dũng giật mình tỉnh lại bởi cú đánh của Nhân, cậu không khỏi than phiền trong đầu anh ta là đồ phiền phức, đánh nhẽ cậu không nên đồng ý để Nhân ở lại cùng mình.

"Biến đi dùm!" Dũng giận giữ ném cái gối vào thẳng mặt anh ta, Nhân không để tâm đến thái độ của cậu mà lại chú ý đến thứ ẩn dưới áo Dũng. Anh ta vén tay áo của cậu lên để lộ vết thương tím bầm hơn trước.

"Để nặng đến thế rồi vẫn còn ngủ được, anh chịu mày rồi đó. Nằm yên đấy để anh băng bó cho."

"Phiền quá đó." Dũng muốn kéo tay lại nhưng Nhân đã giữ chặt cậu. Hết cách Dũng đành để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Nói vậy nhưng khi Nhân khử trùng vết thương cho Dũng, cậu vẫn phải hét lớn vì đau,

"Nhóc còn yếu đuối hơn cả con chó nhà anh, lúc anh đưa nó đi thiến còn không kêu ca gì. Chú mày mới có sát tí thuốc đã kêu như sắp chết."

Không kêu mới là lạ đấy! Dũng hậm hực nhìn Nhân cuốn băng cho mình, anh ta vừa phiền phức vừa khó ưa.

"Đó, xong xuôi hết rồi. Có gì đâu mà cứ phải làm quá lên." Dũng chẳng thèm đáp Nhân, cậu nằm phịch xuống giường đánh thêm một giấc nữa. Vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu anh ta đã nằm xuống bên cạnh cậu và bắt đầu hỏi luyên thuyên.

"Nhóc cho anh biết sao lại để mình bị thương như vậy được không?"

"Đi làm anh hùng cứu trai đẹp."

Nhân đột nhiên bật cười. "Ai lại may mắn được người đẹp đây cứu thế? Chắc hẳn là một người đẹp trai y hệt anh đây nhỉ, chứ không sao Dũng đẹp trai lại ra tay cứu người ta được."

"Người tôi cứu giàu và giỏi hơn anh nhiều, nhưng đương nhiên vẫn không đẹp bằng tôi. Anh biết ở trường tôi người ta gọi tên đó là gì không?"

"Nói anh nghe thử xem."

"Tên đó được mệnh danh là 'nam chính ngôn tình' của trường tôi. Khỏi nói cũng biết tên đó được yêu thích đến đâu."

"Ồ, nam chính được nữ chính ngôn tình cứu kìa. Thật lãng mạn quá đi, anh cũng muốn được Dũng đẹp trai cứu." Nói rồi anh ta sà vào lòng Dũng, cọ cọ cái đầu lên vai cậu. Nhưng chưa được bao lâu Nhân đã bị Dũng đạp xuống giường không thương tiếc. Cậu còn bồi cho anh ta thêm một cú đấm vào vai nữa vì cái tội chọc vào vết thương của cậu.

"Cút ra ngoài dùm tôi, tôi cúp học không phải để lãng phí thời gian với anh."

"Rồi rồi anh đi, nhóc chỉ cần nói là được, động chân động tay làm gì."

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng cậu không thể quay lại giấc ngủ ban nãy được nữa. Dũng nằm trên chiếc giường và chìm trong chính suy nghĩ đang chạy trong đầu. Hôm nay là thứ bảy nên ca làm tối nay sẽ rất đông, chắc chắn ông chú sẽ bắt cậu chạy vòng quanh để kiểm soát trật tự của quán, nhưng với cái tay thế này thì sao cậu có thể làm gì ra hồn. Còn bài tập trên trường nữa, cậu đang nợ cô Luyện mấy tờ chép phạt, nếu để nợ bà cô đó sẽ ghim cậu mất. Dũng vẫn viết được nhưng cậu để Sơn làm thay, vì cậu lười làm.

Dũng bấm máy định gọi cho Sơn để bảo nó làm luôn, nhưng màn hình điện thoại bỗng hiện dòng tin nhắn của số lạ.

'Đến gặp tôi.'

Cậu không quen ai với đầu số như này, tốt nhất là bơ nó đi.

"Lô, đang làm gì đấy cu?" Thằng Sơn ở đầu dây bên kia nói mà không ra hơi, nó cứ nói một câu lại thở dốc một lần, mãi nó mới nói xong là đang học thể dục. Dũng còn chưa kịp nói gì thêm Sơn đã nói một tràng dài rồi cúp máy luôn, cậu không nghe được một nửa nó đang nói gì nhưng cậu nghe khá rõ câu cuối.

Nó nói sau khi học xong cả lớp sẽ đến thăm Dũng. Cả lớp?

Không biết thằng Sơn lôi kéo thế nào, nhưng nó đã dẫn được cả lớp đến cái căn hộ bé tí của cậu. Nói là hỏi thăm nhưng mục đích cuối cùng của tụ nó vẫn là đến điều tra về vụ đánh nhau sáng nay. Cũng nhanh thật, vừa mới buổi sáng đi đánh nhau chưa gì đã đến tai mọi người trong trường.

"Ôi bạn ơi, tại sao bạn không gọi tôi. Bạn gọi tôi để tôi gọi anh em ra giúp bạn thì bạn đâu đến nông nỗi này."

"Bạn ơi sao bạn khờ thế, anh em phải có nhau chứ."

"Mày khôn, sáng kiểm tra Sinh mà trốn, phát này thầy gõ đầu mày chết." Tụ nó luyên thuyên đủ điều mà chẳng ai thật sự quan tâm đến vết thương của Dũng, thậm chí tụ nó còn chọc vào nữa, nhất là Vy lớp trưởng, nó ra sức bấu vết thương của Dũng như muốn giết chết cậu.

"Mày có biết vì mày, lớp mình rớt xuống đáy trường không? Cả tháng thi đua được mỗi đúng tuần điểm cao, nhờ có mày đi gây gổ lớp mình trở lại đáy xã hội rồi đấy? Vui chưa, đứng bét mãi không thích lên cao à?"

Cũng may con lớp phó kéo nhỏ lớp trưởng ra chứ cứ để nó tiếp tục Dũng sẽ chết thật chứ đùa gì.

"Cần gì gắt thế! Có phải riêng lớp mình đâu." Dũng mới nói lại một câu Vy đã quát.

"Lớp bị phạt lao động 2 tuần liền chỉ vì mày với Sơn đi đánh người ta đó. Không phải do tụ mày thì ai, nói có não dùm tôi."

"Làm gì phải. Rõ ràng tao đi bảo vệ người ta, sao lại thành đi gây sự?"

Vy bắt đầu giận đỏ mặt nên nó đã đi tìm một góc để bình tĩnh lại, lớp phó mới vào giải thích cho Dũng biết. "Mấy thằng tụ mày đánh ở lớp B, đó là lớp chọn đó cha nội. Nhà trường có bao giờ để lớp chọn chịu thiệt đâu, đương nhiên lớp mình sẽ phải chịu. Tụ bị mày đánh còn đang nằm viện, nhà trường đang chờ tụ nó khỏe lại để cho tụ nó kỷ luật mày kìa."

Lớp phó thể hiện rõ sự bất mãn ra mặt, cậu ta luồn tay qua tóc một cách thô bạo nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh. "Mấy thằng đó rõ ràng là du côn mà còn đòi công bằng, nhà trường còn cố tình đẩy trách nhiệm sang cho mình."

Dũng chẳng còn ngạc nhiên nữa, nhà trường vốn đã không công bằng, một lớp bình thường như của Dũng thì làm gì có quyền lên tiếng. Mọi người chỉ có thể vỗ vai an ủi nhau nhận hình phạt.

"Ông hiệu trưởng ăn tiền mấy ăn nay rồi, mấy đứa đừng ngạc nhiên thế chứ." Nhân bước vào với bình trà đá trên tay và cả chục cốc, nhà Dũng lấy đâu ra chỗ cốc đó nhỉ?

"Ê Sơn, quen ông này không?"

"Tao chịu, mấy hôm trước thấy trong nhà Dũng tưởng là anh em họ hàng. Hóa ra không phải."

Nhân khẽ mỉm cười lịch sự, làm mấy đứa con gái đỏ mặt. "Anh là ôsin nhà này."

"Anh là cựu học sinh của trường em ạ?"

Nhân đưa cho Dũng một cốc nước lọc, anh vẫn tiếp tục với điều mình đang nói. "Mấy nhóc còn nhỏ, vẫn được bố mẹ nuôi nên tiền chưa là gì với mấy đứa. Phải lớn mấy đứa sẽ biết, tiền là thứ quyết định nhân cách con người."

"Thế không có tiền là phải chịu đựng sao?" Dũng nói.

"Anh không hề nói vậy, vẫn luôn có cách để đối phó với những người như thế."

"Anh tính giúp như thế nào?"

"Rồi nhóc sẽ biết." Nhân chỉ cười mà không giải thích gì thêm, anh ta luôn tỏ vẻ bí ẩn không biết cho ai xem nữa.

Vy bây giờ đã quay lại, nhỏ trông bình tĩnh hơn trước. Nó chỉ bảo Dũng giữ sức khỏe trước khi kéo cả lớp về hết để cậu được nghỉ ngơi. Nhân tiễn mấy đứa đi rồi vào bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn tụ nó bày ra.

Để một mình anh ta dọn như thế cũng tội nên Dũng quyết định sẽ giúp một tay.

"Đi nghỉ ngơi đi, nhóc đang bị thương mà."

"Tôi ổn, tôi không thích nhà bừa bộn."

Nhân như nhận ra điều gì đó, đột nhiên hỏi. "Nhóc còn làm ca tối không?"

"Vẫn phải đi, không đi tôi không có tiền ở nhà thế này đâu." Dũng đã đi làm từ khi bắt đầu cấp 3, cậu đã vẫn luôn đi làm và học cho tới tận bây giờ. Mặc dù đã tích góp được một chút nhưng Dũng vẫn luôn đi làm để kiếm được nhiều hơn, như vậy ngay sau khi học xong Dũng có thể kinh doanh một chút.

"Anh sẽ đi cùng nhóc."

"Đi cùng làm gì?"

"Anh thích đi cùng nhóc, có vấn đề gì sao?"

"Có đó, anh là đồ bám đuôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top