Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngốc Bạch Ngọt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Ức cảm thấy bản thân mình dường như có chút thích bạn cùng bàn...

"Thích" là gì cậu không trả lời được. Bạn cùng bàn Dư Mộc Dương của cậu thích xem phim truyền hình Hàn Quốc, cậu cũng lặng lẽ đi tải app TV phim truyền hình Hàn Quốc mặc dù xem chẳng có tư vị gì.

Ây da, không phải là muốn có chút chủ đề chung hay sao.

Nam nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc yêu nhau như thế nào? Là tâm động, ánh mắt không thể che giấu? Nói thật là lướt Douyin vẫn thú vị hơn. Nhưng thích một người sẽ khiến mình trở nên kỳ kỳ lạ lạ.

Dư Mộc Dương hôm nay không đi học. Haiz, Trì Ức thở dài. Ghế bên cạnh không có người ngồi, trong tim cảm thấy trống trải. Có điều gì muốn chia sẻ quay đầu ngang chẳng có ai, quá buồn chán rồi.

Cả một buổi sáng Trì Ức mày ủ mặt ê, than vắn thở dài. Thậm chí trong tiết học thể dục cũng không thể chơi nổi môn bóng đá yêu thích của mình.

Ây da, Dư Mộc Dương làm sao mà không đi học vậy. Không lẽ bị bệnh rồi sao?

Trì Ức cảm thấy Dư Mộc Dương giống như *bánh bơ đại phúc được trưng bày trong tủ kính tại cửa hàng đồ ngọt, trắng trắng mềm mềm. Cắn một cái, kem bơ ngọt ngào tan chảy trong miệng. Mẹ luôn không cho Trì Ức ăn quá nhiều đồ ngọt, bây giờ cậu ấylại có chút nhớ hương vị của *bánh đại phúc rồi.

🍥(*bánh bơ đại phúc là bánh daifuku của Nhật Bản. Cũng có thể xem là bánh mochi nhưng nhân nó sẽ có đa dạng hơn chẳng hạn như dâu tây, mứt đào, matcha, khoai môn,...)

Buổi chiều Dư Mộc Dương đã đến lớp rồi. Cặp chân mày cau có của Trì Tiểu Ngư cũng giãn ra, đôi mắt to tròn cũng sáng lên vài phần. Trì Ức xoay đầu hỏi người bạn cùng bàn vẫn đang sắp xếp ngăn kéo kia.

"Cá mập, cậu bị bệnh sao? Sáng nay không đi học có chút...... có chút....... lo....... lo lắng cho cậu"

"Không có, mẹ tớ đưa tớ đi kiểm tra răng. Ây da, nhớ tớ đến như vậy sao". Dư Mộc Dương nói xong thì giương lên một nụ cười ở khoé môi.

Gương mặt 'không quá trắng' của Trì Ức phút chốc đỏ bừng, úp úp mở mở không nói nên lời. Cảm thấy có gì đó có chút không đúng, vội lắc đầu. Cũng may Dư Mộc Dương không cảm thấy có gì khác thường, cúi đầu lấy bài tập còn lại vào buổi sáng bắt đầu viết.

Nhưng nhịp tim của Trì Tiểu Ngư bây giờ như trống đánh, tùng tùng tùng. Đầu óc dường như bắn ra pháo hoa, sắp choáng ngả mất rồi! Một buổi chiều hai gò má của Trì Ức lại hơi hơi ửng hồng, thậm chí Dư Mộc Dương còn đến hỏi có phải cậu phát sốt rồi không.

Ây da, phát sốt cái gì chứ. Là cảm nắng, yêu thích!

Sau khi tan học, cả hai vẫn cùng nhau đi về như bình thường. Có điều Trì Ức của hôm nay khác hẳn mọi khi, cúi đầu không nói lời nào rất kỳ lạ. Dư Mộc Dương đưa cho Trì Ức một viên kẹo bơ, sau đó lấy ra viên khác bóc mảnh giấy rồi bỏ vào miệng.

"Trì lão sư, cậu hôm nay làm sao thế?". Dư Mộc Dương vừa ăn kẹo, mập mờ nói không rõ.

Trì lão sư có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Dư Mộc Dương rốt cuộc có biết rằng tôi thích cậu ấy không vậy a?!!

"Tớ...... Tớ...... Cậu...... Cậu chính là một kẻ ngốc bẩm sinh"

"Đó cũng là do ở bên cạnh cậu mỗi ngày, bị cậu truyền nhiễm"

"Tớ có như vậy sao?"

"Tớ sẽ không ở đây nói nhảm với cậu hahaha"

"Cậu đừng dùng câu này để ngắt lời tớ"

Hai bạn nhỏ ấu trĩ tranh cãi không sao hiểu được.

"Dư Mộc Dương". Trì Ức bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

"Hả, cậu giận rồi sao? Được rồi, tớ bẩm sinh đã ngốc. Được chưa?"

Đột nhiên Trì Ức bắt lấy cánh tay của Dư Mộc Dương, nhìn vào mắt của đối phương. Lông mi của Dư Mộc Dương rất dài, cong vút có thể đựng nước. Dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ xinh đẹp, khiến Trì Ức choáng ngợp.

"Dư Mộc Dương"

Thanh giọng của Trì Ức cứng rắn rất có khí phách, như thể đã hạ quyết tâm.

"Tớ... Tớ thích cậu!"

Trì Tiểu Ngư nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Trì Ức sợ không được đáp lại, sợ không nhận được câu trả lời. Nói chung là rất sợ, nhịp tim lại đập loạn như trống đánh.

Môi dưới dường như bị thứ gì đó chạm vào, khẽ mở mắt, là Dư Mộc Dương đang ở rất gần rất gần gương mặt của cậu. Trì Ức cảm thấy như dần thở không nổi nữa.

"Tớ biết". Dư Mộc Dương cười nói.

Cậu ấy biết, cậu ấy biết ư?

Trì Ức luống cuống vội nắm lấy cánh tay của Dư Mộc Dương lần nữa, ghé đầu tiến gần lại hôn lên môi của đối phương.

Thật ngọt, bánh bơ đại phúc rất ngọt.

Dư Mộc Dương vươn tay ôm lấy Trì Ức, đầu kề sát tai, hai người xiết chặt nhau.

“Có nghe không? Nhịp tim của tớ, nó đang nói, tớ cũng thích cậu"

Không phải là ngốc bẩm sinh, mà là ngốc bạch ngọt. Da rất trắng rất trắng, môi rất ngọt rất ngọt. Ngốc, biết mình thích cậu ấy có phải ngốc thật sao? Nhưng cậu ấy chỉ là một chú cá nhỏ ngốc... Trì Ức nghĩ ngợi lung tung.

Ây da, người tôi thích cũng thích tôi.

Vẫn là hai người đi bên nhau, nhưng hai bàn tay nhỏ đã nắm chặt lấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top