Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, Lý Hàn Y thức dậy phát hiện mình có chỗ nào không đúng lắm.

Cánh tay như củ sen, bụng tròn nhỏ mềm mại và đôi chân ngắn ngủn, chẳng lẽ..nàng biến thành hình hài lúc mới ba tuổi sao?

"Triệu Ngọc Chân..." Nàng gọi người bên cạnh, nhưng bây giờ lại thay bằng giọng nói mềm mại, đáng yêu vô cùng.

Triệu Ngọc Chân theo bản năng vươn tay muốn ôm Lý Hàn Y, lại phát hiện bên trong cái ôm trống không, sững sờ mở to hai mắt nhìn tiểu cô nương cũng mang đôi mắt tròn xoe nhìn mình: "Tiểu tiên nữ?"

Hắn liền nhanh chóng tỉnh táo lại, rồi đưa tay ôm lấy Lý Hàn Y, "Tiểu tiên nữ, cơ thể có chỗ không thoải mái sao?"

Lý Hàn Y lắc đầu.

Triệu Ngọc Chân thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Thì ra tiểu tiên nữ khi còn bé nhìn rất dễ thương." Nói xong, hắn không nhịn được mà hôn lên má nàng một cái.

Hai người rời giường, phát hiện ở Thương Sơn không có quần áo nào phù hợp để Lý Hàn Y có thể mặc. Triệu Ngọc Chân vội vàng xuống núi đi mua mấy bộ quần áo nho nhỏ cho nàng.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Hàn Y định lên núi luyện kiếm như thường lệ. Nhưng phát hiện bây giờ nàng còn không cao bằng một thanh kiếm?!! Thấy nàng tức giận hồng hộc nhìn Thiết Mã Băng Hà, Triệu Ngọc Chân nhịn không được mà cười ra tiếng. Lý Hàn Y ửng đỏ mặt, bất mãn quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.

Bị nàng lườm, hắn giả bộ bình tĩnh lại.

"Không được cười." Lý Hàn Y trông như con búp bê bằng sứ nhỏ xíu, đôi mắt to tròn lấp lánh, khi nàng bực tức nhìn càng đáng yêu hơn.

Triệu Ngọc Chân nhịn cười, đi làm cho nàng một thanh kiếm gỗ đào nho nhỏ. Sau đó một lớn một nhỏ luyện kiếm trong Thương Sơn.

"Tiểu tiên nữ, chúng ta xuống núi đi dạo một chút được không?" Triệu Ngọc Chân dỗ dành tiểu cô nương bên cạnh, cho dù nàng có lạnh lùng đến đâu, nếu mang bộ dáng này thì người ta chỉ nàng nàng cực kỳ dễ thương mà thôi.

"Xuống núi làm gì?"

Triệu Ngọc Chân ôm nàng vào trong ngực, xoa xoa đầu nàng, "Tất nhiên là mua cho nàng một ít đồ dùng, mặc dù không biết nàng sẽ như vậy trong bao lâu. Những thứ đó là những món đồ cần thiết cần phải sử dụng hôm nay."

"Được rồi."

Kết quả là, Triệu Ngọc Chân liền ôm tiểu cô nương Lý Hàn Y xuống núi. Triệu Ngọc Chân mua kẹo hồ lô cho nàng, lại đến nơi mua trang phục mua rất nhiều đồ trẻ con cho nàng, còn mua thêm các loại dây buộc tóc khác nữa. Tóm lại, hắn đã mua rất nhiều món đồ cho nàng.

Rất nhanh, đám người Tư Không Trường Phong liền nhận được tin tức nói: Triệu Ngọc Chân ôm một đứa bé đi khắp nơi trong chợ, bọn họ liền vội vàng bỏ lại công việc đang làm rồi chạy đến xem náo nhiệt.

Lý Hàn Y không thích ồn ào, vì vậy Triệu Ngọc Chân bế nàng trở về.

Khi bọn họ vừa mới trở lại Thương Sơn, Tư Không Trường Phong cũng đã đứng đợi ở đó, hắn kinh ngạc nhìn Lý Hàn Y nhỏ bé trước mắt, "Trời ạ? Hàn Y, ngươi làm sao biến thành như vậy rồi?"

Lý Hàn Y mặt không chút thay đổi nhìn hắn, "Ta không biết, lúc thức dậy đã là như thế này rồi."

"Ai có thể nghĩ đến Kiếm Tiên Tuyết Nguyệt khi còn bé lại đáng yêu như vậy chứ." Tư Không Trường Phong trêu ghẹo nói.

"Ngươi chán sống rồi sao?" Lý Hàn Y tức giận muốn đánh hắn một trận, nhưng hiện tại nàng thấp, tay lại ngắn, không có cách nào vươn đến đánh hắn được.

Tư Không Trường Phong vui vẻ nói, "Ngươi nên cư xử giống một đứa bé chứ." Nói xong còn đưa tay xoa má nàng một cái.

"Triệu Ngọc Chân, mau ném hắn ra ngoài đi."

Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân vẫn luôn coi Lý Hàn Y như tiểu sư muội, hiện giờ nhìn thấy nàng trở thành tiểu cô nương như vậy, bộ dáng đáng yêu đến mức hắn nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng mấy câu.

Thấy Lý Hàn Y vẫn giữ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, hắn càng muốn trêu chọc nàng nhiều hơn, cho đến khi thấy nàng thật sự xù lông, lúc này hắn mới tràn đầy hài lòng mà rời đi. Trong lòng còn rất đắc ý, đến lúc đó hắn muốn cùng sư huynh sắt đến đây chọc nàng, ai ngờ, hắn vừa đi, Lôi Vô Kiệt cũng dẫn theo một đám người đến xem náo nhiệt.

Lý Hàn Y tức giận ôm lấy khuôn mặt Triệu Ngọc Chân, "Tất cả là lỗi của ngươi, ngươi mau đuổi bọn họ đi đi."

Triệu Ngọc Chân nhìn Lý Hàn Y chạy vào trong phòng ngủ để trốn đám người kia, hắn đành phải đi ngăn cản đám người Lôi Vô Kiệt.

Buổi tối, Lý Hàn Y được Triệu Ngọc Chân mua thêm cho nàng một cây kẹo hồ lô ngào đường nữa.

Triệu Ngọc Chân nhìn nàng cắn viên kẹo hồ lô, ăn say xưa đến nổi trên miệng dính đầy mảnh đường thủy tinh kia, hắn đưa tay lau đi mảnh đường trên khóe môi nàng.

Có lẽ là do biến thành con nít nên Lý Hàn Y rất dễ bị mệt, Triệu Ngọc Chân thấy thế liền ôm nàng đi vào phòng, còn thấp giọng dỗ dành nàng đi ngủ.

Trở thành một đứa trẻ cũng rất tốt, ít nhất là không phải lo lắng về tên đạo sĩ không biết kiềm chế này, nếu là lúc trước thì tối nay cả hai người họ đều không ngủ được rồi.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, Lý Hàn Y bị nụ hôn của người bên cạnh đánh thức, hơn nữa buổi trưa cũng không thể rời khỏi giường, Hàn Y đã nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

*Hàn Y đã biến trở lại bình thường lúc nửa đêm.

.

---HOÀN---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top