Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày mới lại chậm rãi đến bằng những cơn gió giá buốt của mùa đông, Phong vươn vai ngồi dậy, nhớ ra là mình còn phải đón Ly lúc 7h nên nó không chần chừ mà dậy đi tập thể dục luôn rồi về sớm để thay đồ đón cô. Phong đến nhà Ly theo đúng giờ hẹn, vốn định vào chào bố mẹ Ly nhưng nó đã bị cô cản lại nói:_ Mình đi luôn đi. Bố mẹ Ly mới về chưa kịp thích ứng với múi giờ vừa mới ngủ thôi. Nó gật đầu hiểu ý, cả quãng đường đi làm 2 người đều im lặng vì chẳng biết mở lời thế nào với nhau cả._ Hôm nay Phong phải họp buổi trưa nên chiều mới qua đón Ly về được. Nó nói khi mở cửa xe cho Ly ở trước cổng bệnh viện._ Ừ. Vậy cứ như hôm trước mình cùng về nhà ăn tối nha. Ly cười đáp trả nó._ Ok. Phong gật đầu đợi cho Ly đi khuất hẳn rồi mới vào xe phóng đi. Phong đến công ty, trái ngược với ánh mắt của hầu hết mọi người nhìn mình, nó vẫn bình thản trong diện mạo mới. Thuận cũng không khỏi bỡ ngỡ trước sự thay đổi của Phong, cô gần như đứng chôn chân 1 chỗ khi thấy Phong gật đầu chào mình ở ngoài hành lang._ Thuận. Phong nhớ ra việc định nhắc cô thư ký của mình, nhưng thấy cô có vẻ như mất hồn nó gọi lại lần nữa : _ Thuận. Sao thế? Có nghe thấy tôi nói gì không?_ Ơ. Dạ có. Thuận đỏ mặt nhìn Phong._ Hình như cô mệt à? Phong hỏi vẻ quan tâm._ Không ạ. Tại thấy giám đốc hơi lạ nên... _ À. Có ít việc nên thay đổi 1 chút. Từ giờ cô để ý giúp tôi lịch làm việc nhé. Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi sẽ không đi ăn cơm với khách hàng đâu._ Vâng. Tôi sẽ chú ý._ Thôi đi làm việc đi. Phong nói rồi quay vào phòng làm việc của mình. Cùng lúc đó, tại bệnh viện..._ Trông 2 người có vẻ đẹp đôi đấy. Tú Anh mỉm cười khi nhìn thấy Ly._ Sao lại nói thế? Ly mỉm cười._ Vừa nãy thấy 2 người chia tay dưới cổng bệnh viện. Tú Anh hất hàm nói._ Ơ. Thế sao không ra chào hỏi mà giờ mới nói._ Tại không muốn phá khung cảnh lãng mạn của mày chứ sao nữa. _ Giọng mày vói giọng chồng mày bắt đầu như 2 mà 1 rồi đấy._ Vợ chồng mà. Thôi kể lại chuyện ngày hôm qua xem nào. Tối qua định gọi cho mày nhưng sợ 2 bạn bận gọi cho nhau nên mình không dám gọi phá đám. Tú Anh cười ẩn ý._ Vớ vẩn. Ly chau mày rồi kể lại chuyện bữa tối ngày hôm qua._ Mày có biết tại sao ba mẹ mày tự nhiên lại về đây không? Tú Anh hỏi sau khi nghe kể lại câu chuyện tối qua._ Chịu. Tối qua Phong về tao cũng lên phòng nghỉ luôn, chuẩn bị hồ sơ với lại cả chiều qua tao với Phong chạy đi chạy lại làm sao để cho hợp với mắt hai người cũng mệt lắm rồi, hơi đâu ra mà hỏi. _ Ờ. Thôi để bữa trưa nói chuyện tiếp làm việc đi. Ly gật đầu quay về phòng làm việc của mình, tuy không thể hiện ra mức độ tò mò của mình về sự trở về của ba mẹ cô lần này, nhưng thực chất cô đang lo lắng, kể từ khi biết cô les, gần như gia đình đã bỏ rơi cô, mặc cho cô khổ sở trong cơn nghiện ngập mà nếu không có Tú Anh chắc giờ cô đã không ở đây nữa rồi. Vậy mà đùng một cái họ nói muốn về thăm cô, rồi xem mặt người yêu của cô. 'Như vậy là có ý gì chứ ?' Ly lắc đầu xua tan những câu hỏi đang quanh quẩn bên cô để tập trung vào công việc của mình. Phong định sẽ ăn trưa tại văn phòng rồi làm cho hết việc của ngày hôm nay thật sớm để chuẩn bị tinh thần đối mặt với những câu hỏi sắp tới của ba mẹ Ly cho dù là gì đi nữa nó cũng muốn làm cho họ có thiện cảm tốt về mình hơn bữa tối bất thình lình hôm trước. Văn phòng trưa luôn yên tĩnh vắng vẻ vì phần lớn nhân viên đều đi ra ngoài ăn trưa và nghỉ ngơi. Tiếng gõ cửa làm Phong có phần giật mình, vì ban nãy Thuận có nói là sẽ ra ngoài ăn trưa nên giờ chỉ có mình nó ở đây, 'không biết ai lại đến vào lúc này?' Phong thắc mắc rồi đứng dậy mở cửa, nụ cười của người đứng trước cửa có phần biến sắc khi nhìn thấy nó, còn Phong thì hoàn toàn ngạc nhiên khi trông thấy sự xuất hiện của con người này. Quỳnh Anh là 1 cô gái xinh đẹp, tuy đã ngoài 30 nhưng vẻ đẹp của cô không có dấu hiệu phai nhạt theo thời gian mà nó dần mặn mà hơn, không những thế cô là một người khá đa tài, sau khi được học bổng học đại học ở nước ngoài, cô trở về nước ban ngày thì làm nhân viên cao cấp của 1 tập đoàn liên kết với nước ngoài, mỗi tối cô làm bartender cho chính bar mà cô giấu gia đình mở. Cô yêu thích cocktails không chỉ vì những màu sắc lung linh của các thức rượu pha trộn với nhau như Minh – em họ của cô mà còn vì cocktails là thứ mà người cô yêu theo đuổi. Quỳnh Anh gặp người ấy khi lần đầu tiên cô đến bar nơi cô du học, ánh mắt ấm áp trái ngược hẳn với khuôn mặt lạnh lùng làm cô phải chú ý, sau đó người ấy chủ động làm quen với cô qua những trao đổi cô biết người ấy cũng là du học sinh như mình. Từ đó hai người trở thành bạn, 1 tình bạn giữa 1 người con trai và 1 người con gái nơi đất khách quê người. Tình bạn ấy dần dần trở thành 1 tình yêu đẹp như trong mơ, người ấy không chỉ có vẻ ngoài hấp dẫn mà còn có tài, hắn học kinh doanh nhưng nơi căn hộ thuê ở riêng của hắn luôn có những chai rượu lung linh đủ màu, hắn đam mê cocktails nhưng gia đình không muốn hắn tốn thời gian vào những thứ vô bổ ấy mà chỉ muốn chọ thật chăm chỉ để nhanh chóng trở về nắm quyền kinh doanh của gia đình chính vì vậy mà hắn chỉ có thể học lén. Những lần đến chơi ở căn hộ của người ấy, Quỳnh Anh không chỉ hiểu thêm về hắn mà còn ngày càng yêu và khâm phục hắn hơn. Tình yêu của cô luôn làm mọi người xung quanh có phần ghen tỵ vì dường như nó quá hoàn hảo nhưng làm gì có gì là hoàn hảo mãi được, tình yêu của cô cũng vậy. Như thường lệ cứ 3 tháng thì người yêu cô lại về nước 1 tuần để tham gia 1 cuộc họp thường lệ của cổ đông công ty gia đình hắn. Nhưng lần này đã hơn 1 tuần mà vẫn không thấy hắn trở lại, cô đến căn hộ của hắn chờ sau mỗi lần tan học nhưng vẫn không gặp được, điện thoại cũng không thể nào liên lạc được, lúc bấy giờ cô mới nhận ra cô không biết gì về hắn ngoại trừ cái tên – Triệu Xuân Thiên._ Chào chị ạ. Tuy bất ngờ nhưng Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để mở lời chào cũng là lời nói đầu tiên mà nó nói khi gặp Quỳnh Anh lần đầu tiên. Quỳnh Anh thì khác cô vẫn chưa hết bất ngờ với diện mạo này của Đông Phong. Cũng như cô gặp cách đây 8 năm, quãng thời gian sau khi Xuân Thiên mất tích là quãng thời gian mà Quỳnh Anh cảm thấy thật sự nặng nề với cô, Xuân Thiên đã giúp cô tránh khỏi sự bỡ ngỡ của 1 du học sinh xa nhà, giúp cô cảm thấy mình không cô đơn ở nơi đất khách và còn hơn thế nữa đã cho cô biết yêu và được yêu. Nhưng giờ đây khi bỏ lại 1 mình cô lại tự nhủ liệu Xuân Thiên có thực sự yêu cô không nữa. Như 1 thói quen cô lại đến căn hộ của Thiên khi vừa tan giờ học về dù biết rằng cơ hội gặp Thiên rất khó nhưng không biết sao cô vẫn đến. Vừa mới bước chân trước căn hộ, Quỳnh Anh như không tin nổi vào mắt mình, cánh cửa của căn hộ hàng ngày vẫn khóa kín ấy chỉ đang khép hờ 'Thiên đã trở lại.' câu nói vang lên trong đầu Quỳnh Anh cùng với bước chân vội vã của mình, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn qua, căn hộ vẫn giữ nguyên như cũ chỉ khác là có 1 lớp bụi trắng dày đã phủ kín mọi thứ, cô chạy tìm tất cả các phòng nhưng không có ai cả, cô quay trở lại phòng khách với đôi mắt đã ướt đẫm lệ. Cô quỳ hẳn xuống sàn, hy vọng vừa mới được nhen nhóm lên trong cô vụt tắt và lúc ấy 1 giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau lưng cô vang lên :_ Chào chị ạ. Giọng nói ấy làm hy vọng gặp lại Xuân Thiên dù chỉ 1 lần trong Quỳnh Anh lại nhen nhóm, cô quay lại, gương mặt của người có giọng nói ấm áp ấy có đôi nét giống Xuân Thiên cũng với đôi mắt ấm áp, gương mặt lạnh lẽo nhưng nét có phần nhỏ nhắn, gọn gàng và trẻ trung hơn. 'Là con gái.' Quỳnh Anh tự nhủ khi nhìn thấy người đó, trái ngược với đôi mắt tò mò dò xét của cô, thì người đứng trước cô lại có thái độ hoàn toàn khác dường như người ấy chỉ muốn nghe 1 lời chào lại từ cô mà thôi._ Cô là ai? Quỳnh Anh mở lời hỏi._ Tôi là Đông Phong. Rất hân hạnh được gặp chị. _ Cô biết tôi? Quỳnh Anh bắt đầu những thắc mắc vang lên trong đầu bằng 1 câu hỏi muôn thuở nhưng chính ngay lúc đó trong đầu cô lại bắt đầu sự rối loạn._ Anh Thiên có kể về chị mỗi lần gặp em. Phong thành thật nói._ Anh Thiên? Anh ấy đâu? Tại sao anh ấy lại biến mất? Quỳnh Anh bắt đầu hoàng loạt câu hỏi mà cả tháng nay cô chờ đợi có người trả lời cho mình. Trái ngược với những thắc mắc đang tràn ngập của Quỳnh Anh, Phong vẫn giữ nguyên thái độ, nó chờ cho người con gái vừa khóc ấy hỏi hết những thắc mắc của mình mà không ngăn cản, chỉ khi chắc chắn là cô ấy đã nói hết nó mới chậm rãi nói:_ Anh Thiên đã mất cách đây 1 tháng, em đến để thu dọn đồ đạc của anh ấy theo ý của ba mẹ. Xin lỗi chị đã không thể báo cho chị từ sớm vì anh ấy không cho em số điện thoại liên lạc của chị._ Gì cơ? Em nói gì? Tại sao Thiên lại mất, anh ấy đâu có bệnh tật gì phải không? Tại sao chứ? Em nói rõ đi. Quỳnh Anh dường như mất sạch lý trí cô nắm chặt lấy vai của Phong lắc mạnh._ Anh ấy bị bắt cóc, sau đó xe chở bọn bắt cóc và anh ấy gặp tai nạn, xe bị nổ toàn bộ người trong xe đều được kết luận là đã chết._ Không thể thế được. Không thể, không thể... Mỗi câu 'không thể' càng lúc càng nhỏ và thay thế bằng những giọt nước mắt mặn chát. Căn phòng lúc này có 2 người con gái, 1 đang gục hẳn xuống sàn than khóc, còn 1 người đứng im lặng lẽ chờ đơi. Thời gian sau đó, Phong thi thoảng lại đến thăm Quỳnh Anh cho đến khi cô tốt nghiệp về Việt Nam. Nhưng kể từ khi về nước cô chấm dứt hẳn liên lạc với Phong vì cô muốn bắt đầu có một cuộc sống mới không có Xuân Thiên mà hễ mỗi lần nhìn thấy Phong thì cô lại không thể quên được. Phong cũng hiểu được điều đó nên sau khi báo cho Quỳnh Anh địa chỉ và số điện thoại liên lạc của mình, nó cũng không liên lạc gì thêm với cô nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà khi đứng trước Đông Phong của hiện tại Quỳnh Anh vẫn cảm nhận thấy sự hiên diện của Xuân Thiên từ gương mặt ấy._ Em lại cắt tóc đấy à? Những ký ức của quá khứ không mấy yên ả được chặn lại bởi câu hỏi của Quỳnh Anh._ Vâng. Chị vào phòng đi. Phong gật đầu rồi nhường đường để Quỳnh Anh bước vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop