Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy biết Phong không phải là người nói mà không làm, Ly cũng tin là sau khi nói chuyện điện thoại xong vói cô, nó sẽ sắp xếp mọi thứ để về nghỉ ngơi ngay, nhưng cô vẫn gọi điện để đảm bảo rằng người cô yêu đã về đến nhà, nhưng thay vào đó, nó lại trả lời rằng mới đưa cô thư ký về đến nhà. Vậy đấy, cô bảo Phong đến đón cô, mời hắn ăn bữa sáng tại nhà cô thì không chịu nhưng lại còn tận tình đưa thư ký về tận nhà, rồi còn đỗ lại nói chuyện nữa, không biết 2 người đó còn làm gì mà khi nghe điện thoại Phong còn có vẻ ấp úng nữa.

_ Thật là... Ly đập hẳn cây bút mình đang cầm xuống bàn, dòng ghi chú mà cô đánh dấu phân liệu bệnh nhân giờ dày đặc cái tên Triệu Đông Phong.

_ Sao thế? Tú Anh bước vào, lâu lắm rồi cô chưa thấy Ly có thái độ như thế.

Ly kể lại chuyện cho Tú Anh nghe, nghe xong bạn cô bật cười thành tiếng nói:

_ Ôi tưởng bạn tôi thế nào chứ? Trước đây mày trêu tao với Minh cho lắm vào, giờ đã biết thế nào là đau đầu chưa? Mà trước tao có thấy mày bực mình vì ai đâu mà bé Phong mới đi cùng với thư ký vài phút đã loạn cả lên thế?

_ Kệ tao. Sao không về ôm chồng yêu quý đi ở đây mà trêu ngươi thế? Ly bực quay sang trút hết lên Tú Anh.

_ Lại đi Đà Lạt rồi, chắc sang năm cái chi nhánh trên đấy mới tự hoạt động được, nên giờ Minh với Kiên phải lên đấy giám sát. Tú Anh buồn ra mặt.

_ Vậy thôi, mày qua đây nằm nghỉ chung với tao, rồi mai đi ăn sáng cùng luôn thể.

_ Thôi. Không làm phiền mày với Phong đâu, tao qua đưa mày đồ ăn đêm. Rồi về nhà ba mẹ nghỉ, dạo này mẹ Hà ốm suốt.

_ Uh. Đi cẩn thận đấy.

_ Ok. Nghỉ đi đấy. Mai còn xinh tươi đón "em".

Số là khi Tú Anh yêu Minh, Ly có lỡ lời vài lần trêu Tú Anh yêu em bé, nên giờ bị Tú Anh báo thù mà không nói được gì. Ly thấy mình cũng lạ, cho dù bị mọi người gán ghép nhưng Phong và cô đâu chính thức là gì của nhau mà cô lại ghen như vậy chứ. Thôi kệ, làm chút việc rồi nghỉ thôi, công việc đã đủ chết rồi hơi đâu mà nghĩ lung tung nhiều nữa.

Tắm xong, Phong gieo mình lên giường, nó nghĩ lại về cuộc điện thoại lúc đó, không biết sao nó lại ấp úng nữa. Nó không muốn Ly hiểu lầm gì nữa nó và Thuận, nhưng rồi lại tự cười nhạt, 'người ta có là gì của mày đâu mà mày cần lo lắng như thế?' Nghĩ vậy nhưng Phong vẫn nhắn tin báo cho Ly là nó đã về đến nhà để Ly an tâm, rồi ngủ mất, công việc của nhiều ngày nay đã kéo đôi mắt của nó xuống 1 cách nhanh chóng, để nghỉ ngơi và lấy lại sức lực để tiếp tục cho những ngày sắp tới.

Đúng như lời hẹn, Phong đứng đợi Ly ở trước cổng bệnh viện, Ly chỉ gật đầu chào Phong thay lời chào, dù biết cô không lý do gì để giận Phong khi chở cô thư ký về nhưng cô vẫn không thấy thoải mái vì thế mà chẳng thế nói lời nào. Phong cũng im lặng chờ đợi vì nó nghĩ mình là người có lỗi khi để Ly phải suy nghĩ. Mãi cho đến lúc cả 2 cùng ngồi đợi đồ ăn sáng thì Ly mới mở lời:

_ Tôi qua, Phong ngủ được luôn chứ?

_ Vâng. Còn Ly, ngủ luôn hay vẫn làm tiếp?

_ Làm thêm 1 chút rồi ngủ. Ly vừa nói nhưng cũng cố nhìn theo cử chỉ của Phong để xem phản ứng của nó.

Giống như đứa trẻ mới bị mắc lỗi, Phong không nhìn thẳng vào Ly mà ngó nghiêng xung quanh tránh ánh mắt của cô.

_ Sao thế làm gì có lỗi mà không dám nhìn thẳng Ly à? Ly thích thú dò hỏi.

_ Không chỉ là thời tiết hình như hơi khó chịu. Phong áp dụng đúng lý thuyết khi không biết phải nói gì hay nói như thế nào nó sẽ chuyển sang thời tiết hoặc không khí để né tránh.

_ Ừ. Vậy ăn thôi. Ly nói khi thấy đồ ăn đã được mang ra.

Trạng thái im lặng lại được tái diễn trong bữa ăn, nhưng lần này người không chịu được im lặng là Phong và nó lần đầu tiên phá vỡ bầu không khí ấy, tuy hơi ngập ngừng nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ cứng cỏi như mọi khi :

_ Tối qua, chị Thuận cũng làm việc ở lại muộn, nên Phong mới đưa chị ý về, rồi về nhà ngay. Nên ...

_ Nên sao ? Ly vẫn khá kiên trì trong việc chờ đợi Phong.

_ Nên Ly đừng hiểu lầm. Giữa Phong và Thuận chỉ là đồng nghiệp thôi. Thật đấy.

Ly bật cười, gương mặt lúc này của Phong không khác gì 1 đứa trẻ đang chứng minh rằng nó không phải là đứa bày đồ chơi ra mà là 1 đứa trẻ khác.

_ Ly cười gì? Phong lấy lại vẻ mặt thường ngày khi bị người khác cười, chân mày hơi kéo lại gần nhau hơn.

_ À. Chỉ là gương mặt ban nãy hợp với tuổi của Phong hơn là cái mặt như cho từ tủ đá thế kia, vậy thôi.

Chân mày dần giãn ra, Phong gật gật như vẻ hiểu rồi cắm đầu vào ăn khi thấy Ly vẫn nhìn nó cười. Thực chất nó không ngại khi bị Ly cười mà nó sợ, nó sợ nếu như nhìn thấy Ly cười nó sẽ lại nhìn như bị thôi miên và chẳng mấy Ly sẽ biết nó có tình cảm với cô.

_ Mà tết chắc Phong về nhà ăn tết với gia đình chứ? Ly biết Phong có vẻ ngại nên tránh sang chuyện khác.

_ Chắc chỉ có sáng mùng 1 là phải có mặt đông đủ thôi ạ. Còn chiều Phong lái xe vào Đà Nẵng.

_ Sao lại vào đấy, đừng bảo mùng 1 có người muốn mua đất nên mới chui vào đấy nha?

_ Không. Vẫn trong kỳ nghỉ lễ mà có ai đi làm đâu. Phong chỉ trốn ra biển chơi thôi. Còn Ly có qua với ba mẹ không?

_ Từ trước đến nay có hợp nhau đâu mà qua. Haizzz, năm nay Tú Anh có Minh rồi không biết Ly nên đi đâu đây. Ly chán nản than.

_ Hay Ly đi biển cùng Phong. Biển mùa đông vắng lắm, không khí lại thoáng nữa.

_Chỉ sợ làm phiền Phong đi nghỉ thôi, tại Ly lắm lời mà.

_ Đâu có. Dù gì cũng chỉ có 1 mình thôi, ra hóng gió biển cho bớt đau đầu vì công việc rồi lại quay về thôi. Phong thành thật nói.

_ Cũng được, đến lúc đấy thì đừng bảo Ly lắm lời rồi đuổi về nhá. Ly lườm qua Phong.

_ Ok. Nhất định như vậy nhé, cứ chuẩn bị mọi thứ đi, chiều mùng 1 Phong qua đón đấy.

Ly mỉm cười, cô vốn nghĩ Phong chỉ nhiệt tình mời cô vì thấy có lỗi vụ tối qua nhưng xem ra Phong thực sự nghĩ sẽ đưa cô ra biển thật. Có lẽ đây cũng là cơ hội tốt để cô có thể biết được tình cảm của 2 người có đến mức có thể vượt qua tình cảnh như hiện nay không.

Sau buổi họp đến gần trưa, Phong lại quay về cắm đầu vào bàn làm việc. Thuận gõ cửa đi vào, mang thêm cho nó đồ ăn trưa và café, cô cũng không quên nhắc nhở:

_ Ban nãy trên tống gọi, cuối tuần là họp báo cáo cuối năm. Tổng giám đốc gọi đích danh giám đốc phải lên gặp ông ấy trước 1 ngày.

_ Tôi biết rồi. Cô cứ đi ăn trưa đi.

_ Vâng. Sếp cũng nhớ ăn trưa rồi hãy làm việc ạ.

_ Tôi biết rồi. Cảm ơn cô.

Vẫn cắm đầu vào đống sổ sách mà Phong thậm chí không để ý xem Thuận đang dán mắt vào quan sát nó như chỉ muốn lôi nó ra khỏi công việc và ở cạnh bên cô. Đã không ít lần Thuận muốn bỏ cuộc, cô không biết liệu có bao giờ Phong chịu dừng lại để nhận ra rằng cô luôn ở bên cạnh nó, luôn sẵn sàng chấp nhận mọi thứ để được ở bên nó hay cô vẫn chỉ có thể là 1 cô thư ký tận tụy với công việc, trung thành với chủ của mình mà thôi. Mỗi lần muốn buông xuôi thì những hành động ân cần, quan tâm dù biết chỉ là sự cảm kích của Phong với cô nhưng chính những điều đó lại khiến cô nuôi thêm hy vọng một cách đầy tuyệt vọng.

Về phần Ly, vẫn đang vui ra mặt về lời đề nghị của Phong và ngồi kể lại cho Tú Anh nghe. Sau khi kết thúc câu chuyện của bữa ăn sáng, Ly kết luận:

_ Coi như đây là một cơ hội tốt, tao muốn khẳng định tình cảm của cả 2. Mày thấy thế nào?

_ Ừ. Tùy mày, dù kết quả thế nào cũng phải báo cho tao biết đấy nhá.

_ Biết rồi. Sẽ báo, nhưng lát đi ngó nghiêng mua đồ để còn mặc lúc đi nữa chứ.

_ Ok. Vậy giải quyết nhanh đống giấy tờ nốt rồi về nào.

Đúng lúc này, Ly nhận được tin nhắc của Phong báo về ngày giờ đi, một cảm giác lâng lâng đang khiến cho Ly nhận ra rằng hôm nay là ngày đẹp trời nhất mà cô từng biết.

Những ngày tiếp theo, Phong và Ly không thể có thời gian gặp nhau. Vì khi nó rảnh thì cô bận họp, còn khi cô rảnh thì nó phải tiếp khách hay giải quyết đến 1 đống giấy tờ chồng chất mà không thể bỏ đi được. Đến cả lời nói chúc mừng năm mới cả hai cũng chỉ có thể nói vội vàng vì Phong phải dự một bữa tiệc của tổng công ty. Chiều mùng 1 như lịch hẹn, Phong vẫn là kẻ đúng giờ, nó đến sớm, giúp Ly mang đồ lên xe, cả 2 cùng đi ăn nhẹ trước khi đi.

Tuy gương mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, lạnh lẽo nhưng Phong của năm mới có đôi chút hốc hác, vầng mắt thâm cho thấy nó đã có vài đêm không ngủ. Có lẽ công việc cuối năm quá bận và nặng nhọc cho nó, cô chợt hiểu tại sao gương mặt của Phong luôn mang vẻ gì đó u uất, có lẽ vì nó không có đủ thời gian chăm lo chính bản thân mình nữa. Thành công ở tuổi 23 xem ra cũng phải trả 1 cái giá khá đắt. Nhưng không sao khoảng thời gian này cô sẽ cố gắng vỗ béo cho nó, để lại sáng sủa như lần đầu tiên cô gặp. Giờ đây cô chỉ muốn mau được nhìn thấy biển, thấy nơi mà Phong muốn đến để gạt hết ưu phiền, để cô và nó được ở bên nhau mà thôi.

_ Ly nhìn gì thế?

Phong biết Ly đang nhìn nó, so với lần gặp nhau vài ngày trước, trông Ly có vẻ có da có thịt hơn. Có lẽ đã tẩm bổ ở nhà đầy đủ sau 1 vụ tổng kết cuối năm chứ không như nó, đến đêm 30 vẫn chẳng thể được ngủ nổi vài tiếng yên giấc. Thực sự rất mệt mỏi, nhưng khi gặp Ly thì mệt mỏi ấy dường như chạy biến, giờ nó chỉ muốn lái xe thật nhanh để được thấy biển, để được thả hết mọi âu lo của 1 năm và được ở bên Ly mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop