Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó đi qua đi lại trong phòng vài lần rồi quyết định hôm nay sẽ nghỉ làm sớm. Thuận lại một lần nữa bất ngờ, thấy Phong nói nghỉ sớm. Phong chầm chậm lái xe, đến bệnh viện nơi Ly làm việc, rồi gọi cho cô._ Em đang ở dưới bệnh viện. Chị nghỉ sớm được không?_ Được. Phong chờ chút nha. Ly mỉm cười vô thức rồi ghé qua Tú Anh nhờ khám nốt bệnh nhanh sau đó nhanh chóng xuống chỗ Phong đang chờ._ Em không làm phiền giữa giờ làm việc của chị chứ ạ? Phong hơi áy náy._ Không sao đâu. Có Tú Anh lo rồi. Giờ lo việc hai cụ ở nhà trước đã. Phong gật gật đầu, rồi mở cửa cho Ly vào xe. _ Em cứ nghĩ là sang tuần bố mẹ chị mới về nên việc thích nghi cứ để từ từ nhưng giờ thế này thì trong 1 chiều chúng ta nên học cách thích ứng nhanh chóng vậy. Phong nói khi quay vào xe._ Ừ. Ly cũng đang suy nghĩ xem có cách nào mà 2 người chưa có gì với nhau có thể hòa hợp một cách hoàn hảo trước bố mẹ cô._ Cách ăn mặc thế này có hợp chưa ạ? Hay phải thay đổi để em còn về nhà thay cho kịp. _ Linh nói em mặc sơ mi đen cà vạt trắng đẹp lắm phải không? Hay hôm nay em mặc thử chị xem thế nào? Ly nhớ lại lần Linh nói về Phong._ Nhưng mà lần đó em vẫn để tóc ngắn kiểu như chị Minh chứ có phải là tóc dài thế này đâu. _ Vẫn còn kịp mà, chị cũng tính định đi làm tóc 1 chút._ Vậy mình đi cắt tóc, rồi qua nhà em thay đồ, sau đó đón bố mẹ chị đi ăn. Phong lên lịch._ Ok. Trong quãng thời gian này phải cố gắng thích ứng với nhau 1 cách nhanh nhất. Ly đồng tình._ Vâng. Phong gật đầu đồng ý, đã lâu rồi kể từ khi về Việt Nam nó không để tóc ngắn, nhân tiện đây cũng thử xem cái tóc ngắn ngày xưa còn hợp với kẻ tẻ nhạt như mình không. 2 tiếng sau, vẫn gương mặt không chút gợn sóng cho dù có chuyện gì xảy ra ngay trước mắt, nhưng kiểu tóc thì đã đổi, người trước mắt Ly bây giờ là 1 Đông Phong thực sự lạ lẫm thậm chí còn cuốn hút hơn cả trước. Thấy Ly đứng lặng 1 chỗ, Phong lo lắng tiến lên hỏi:_ Chị không được khỏe ạ?_ Ơ. Không sao? Ly định thần lại được nhanh chóng._ Vậy giờ qua nhà em thay đồ rồi mình còn đón bố mẹ chị đi ăn tối nữa._ Ừ. Ly lẽo đẽo đi theo mà không bình luận gì hơn. Diện mạo mà lâu lắm Phong mới thấy từ chính mình, năm nay nó mới 23 tuổi, vậy mà những bộ đồ nó mặc trên người không khác gì 1 người đã bước sang 30 cả. Cái tội này là tội làm sếp khi còn quá trẻ đây mà, công việc đối tác làm nó phải tự làm mình già trước tuổi, bỏ mặc cái độ tuổi thanh xuân rực rỡ nó lao đầu vào công việc như 1 con thiêu thân lao vào lửa mặc kệ đời ra sao. Nhìn mình trước gương sau khi mái tóc đã cắt ngắn, bất giác lại nhớ về thời gian sống ở nước ngoài 1 cách tiếc nuối, lúc ấy vô tư vô lo biết bao. Cơ hội đóng giả làm người yêu của Ly lại làm nó có thể trở về diện mạo xưa, xem ra âu cũng là số phận. Ly thi thoảng lại liếc nhìn sang Phong rồi lại quay đi, Phong đang chìm vào 1 nơi nào đó không xác định được. _ Bố mẹ chị thích ăn đồ ăn Việt không ? Phong quay ra hỏi Ly khi đã đến gần căn hộ của nó._ Có. Yên tâm chị nghĩ ra quán ăn rồi. Phong cứ thay đồ đi là được._ Vâng. Phong gật đầu bấm thang máy. Mùi nước hoa quen thuộc ấy lại xuất hiện khi Ly bước vào căn hộ của Phong. 'Quen quá. Không lẽ...' Ly giật mình, nhận ra căn phòng mình đã ở sau lần say rượu ấy. Tìm hoài tìm mãi hóa ra người ấy lại ở ngay đây, luôn bên cạnh cô mà cô không nhận ra._ Chị uống gì để em lấy cho? Phong nhỏ nhẹ hỏi._ Thôi Phong cứ thay đồ đi chị không cần gì đâu._ Vậy chị đợi chút nhá. Em rũ tóc lại 1 lần nữa đã tại vẫn cảm thấy tóc dính vào người. Phong tỏ vẻ hơi ngại khi bỏ khách ngồi 1 mình._ Ừ. Không sao đâu. Ly cười vui vẻ, gật đầu hiểu ý. Lưỡng lự 1 chút thì Phong cũng đành để cho Ly muốn làm gì thì làm còn nó thì chui vào phòng ngủ để thay đồ. Ly đi đi lại lại qua các phòng để xác định chắc chắn 1 lần nữa cho đến khi tiếng cửa phòng ngủ của Phong được mở ra._ Xin lỗi đẫ để chị đợi. Phong vừa nói vừa thắt nút cho cà vạt._ Lệch rồi. Ly tiến sát về phía Phong chỉnh lại cà vạt cho nó._ Cảm ơn chị. Phong nhếch mép cố tạo ra 1 nụ cười nhưng dường như khuôn mặt ấy lại không muốn cho chủ nhân thể hiện chút cảm xúc cho riêng mình. Ly tháo hẳn cà vạt của Phong ra vừa thắt lại vừa nói:_ Sao Phong không nói?_ Nói gì ạ? _ Phong là người đã đưa Ly về đêm đó. _ Cần phải nói sao? _ Đương nhiên rồi. Không lẽ Phong không muốn Ly cảm ơn sao?_ Giờ nói cũng được mà._ Cảm ơn Phong. Ly vừa nói vừa vòng tay qua ôm chặt lấy Phong._ Vì cái gì? Phong có cảm giác như nó đang chìm vào 1 vũng lầy lớn nhưng không hiểu sao nó không vùng vẫy để thoát thân hay gào thét để có người biết mà nó cứ lẳng lặng chấp nhận._ Vì đã xuất hiện bên Ly. Ly mỉm cười nhìn vào mắt Phong rồi nhanh chóng hôn phớt lên môi nó 1 cái thật nhanh, rồi kéo tay Phong nói: _ Đi nhanh thôi, bố mẹ chờ cũng lâu rồi._ Ừ. Phong siết chặt lấy bàn tay ấy như thể sẽ biến mất nếu nó không nắm chắc._ Phong này? Ly vẫn đang nắm chặt lấy tay Phong ngay cả khi hai người đang ở trong xe._ Dạ. Phong quay ra nhìn cô nhanh chóng rồi lại quay ra nhìn đường._ Sao Phong lại cứu Ly lúc đấy?_ Không biết nữa. Phong nói nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào đường đi vì đang là giờ tan tầm nên đường xá khá đông đúc. Ly im lặng chỉ nhìn Phong, lần đầu tiên thấy Phong nói trống không với cô nhưng không chỉ có vậy mà còn cả vẻ mặt của Phong bây giờ, có cảm giác thấy ấm áp hơn như thể tảng băng ấy vừa đi qua 1 vùng trời đấy nắng ấm. 'Liệu đây có phải là người mà mình chờ đợi hay cũng chỉ xuất hiện rồi biến mất như những người khác mà thôi.' Ly tự nhủ khi nhìn Phong._ Chuyện gì thế? Phong không quay ra nhìn Ly nhưng bàn tay đang nắm tay cô được siết chặt thêm._ À. Đang thắc mắc xem Phong mùi nước hoa Phong dùng là hoa gì?_ Là hoa ngọc lan. Loài hoa mà Phong rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop