Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3/4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ NGỌC NÁT, TÌNH TAN*] - Phần 3/4
(* tên truyện gốc là Ngọc nát, tui thêm vế sau cho hợp )
Tác giả : 小饶
Đề cử : Blog của Quả Quýt và Hạt Đậu
Editor : Língg
_________________________
14.
Sở Thư Doanh là nữ nhân phụ thân dùng tam thư lục lễ rước về, dù chưa vào động phòng, nhưng trong thời gian phụ thân mất trí nhớ phải dưỡng bệnh, người trong phủ vẫn coi bà ta là nữ chủ nhân, mọi chuyện lớn nhỏ đều do bà ta tạm thời xử lí.

Ngày thứ tư phụ thân tỉnh lại, ta lặng lẽ tới tìm người.

Mặc dù người không nhớ rõ ta, nhưng từ lời nói của người ngoài, người đã biết ta là con gái của người và mẫu thân. Đối xử với ta cực kỳ khoan dung.

Như là phụ thân lịch sự tao nhã trước kia của ta.

Đẩy cửa ra, phụ thân đang vẽ tranh trên thư án. Người gầy đi không ít, dáng vẻ thêm phần ác liệt. Đáy lòng ta sợ sệt, nhưng vẫn nhắm mắt gọi người: "Phụ thân."

Người vẫn chưa ngừng bút: "Chờ chút,ta sắp vẽ xong rồi."

Ta liền ở một bên chờ người.

Quả nhiên rất nhanh người đã dừng bút, trên mặt người có ý cười, cầm lấy bức tranh cho ta xem: "Con xem, giống nương con không?"

Không giống .

Nhưng giống Sở Thư Doanh.

Phụ thân, vì người vẽ Sở Thư Doanh quá nhiều, thế nên dù người cố gắng mô phỏng dáng vẻ mẫu thân, nhưng vẫn theo thói quen mà vẽ thành Sở Thư Doanh sao ?

Nhưng ta chỉ là gật đầu nói: "Giống ."

Giống như trước ta kia ta cũng gật đầu. Đúng, bà ta đẹp hơn mẫu thân nhiều.

Nhưng ý cười trên mặt người vụt tắt. Phụ thân nhìn người trong bức tranh hồi lâu, bỗng vò bức tranh thành một cục.

Phụ thân nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì?"

Ta hít sâu một cái, quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái mới dám mở miệng nói: "Phụ thân, nương nên chôn cất rồi."

Bảy ngày rồi.

Xác mẫu thân vẫn còn lẳng lặng mà nằm trong mật thất.

Khí trời mặc dù không nóng, nhưng đã bắt đầu có mùi lạ, thi th.ể cũng bắt đầu trở nên dọa người.

Thực ra mẫu thân là người rất thích chưng diện.

Người nhất định sẽ không muốn những người khác thấy dáng vẻ đó của mình.

Bầu không khí trong phòng bỗng cứng lại.

Cơn giận trong dự đoán cũng không phát sinh, chỉ là phụ thân bắt đầu vẽ tranh, sắc mặt như thường, thậm chí còn khẽ cười một tiếng nói: "Doanh nhi bị hồ đồ rồi? Nương con vẫnkhỏe mạnh, an táng cái gì?"

"Con lại nói lung tung như vậy, phụ thân sẽ cho ngươi gọi cái đại phu nhìn một chút."

Người ngừng ngòi bút lại chút: "Doanh nhi."

"Danh tự này không tốt."

"Đổi cái tên khác đi."

"Gọi. . . . . . Tư Dao?"

Hoài Doanh.

Tư Dao.

Ta nghĩ tới lúc nương nói về tên ta, con ngươi óng ánh: "Một đời viên mãn vui vẻ, là Doanh. Phụ thân con đó, lấy cho con cái tên tốt."

Mẫu thân, sau đó người biết tên Sở Thư Doanh, người đã nghĩ gì ?

15

Cha không chôn mẫu thân, không ai dám đem thi thể người đi liệm.

Ta không cách nào, chỉ có thể đi tìm Sở Thư Doanh.

Sở Thư Doanh nghe xong ý đồ của ta, không hề trả lời, chỉ nâng ta đứng dậy.

"Nghe nói phụ thân sửa lại tên cho ngươi, gọi là Tư Dao?"

"Thật buồn cười."

Ta nắm thật chặc góc áo, lại nghe bà ta tiếp tục nói:

"Lẽ nào sự tồn tại của ngươi không có ý nghĩa à? Lúc nào cũng trở thành nơi chàng ký thác tình cảm, ngươi cũng chẳng phải đồ vật."

Giọng bà ta trào phúng, cong cong khóe mắt, rõ ràng là dung mạo giống nhau, thế nhưng ta lại thấy được linh hồn khác nhau hoàn toàn.

Phụ thân, người coi mẫu thân là thế thân của bà ta.

Thế nhưng hai người khác nhau tới vậy.

Hay là thứ người yêu, chỉ là khuôn mặt giống nhau này ?

16

Sở Thư Doanh đồng ý chôn cất mẫu thân ta, nhưng vì trông quá dọa người, người hầu cũng không tình nguyện làm.

Ta không muốn làm khó bọn họ, cuối cùng ta và mama tới làm.

Mama không đành lòng, cố ý ngăn ta ở bên ngoài: "Tiểu thư, người đừng xem, sẽ gặp ác mộng đó ."

Ta không cảm xúc nói "Gặp ác mộng cũng tốt."

"Chính là ta sợ, ta không còn được gặp lại mẫu thân nữa."

Mama ôm ta, thấp giọng khóc nức nở: "Tiểu thư của chúng ta lớn rồi."

Khuôn mặt mẫu thân đã hư tới nỗi không còn thấy được dáng vẻ ban đầu.

Quần dài trên người nương cũng đã bẩn tới nỗi không tả được.

Chỉ có tấm vải trắng dùng để tự s.á.t kia, vẫn như trước đây, trắng tinh tươm.

Mẫu thân à, cuối cùng cũng coi như người được mặc màu quần áo mà người thích rồi..

Sau đó ch.ế.t trên một sợi vải trắng.

Mẫu thân, ngươi biết không, phụ thân biết người thích mặc y phục màu vàng.

Chỉ là người không thèm để ý mà thôi.

17
Không biết vì sao, phụ thân lại biết chuyện này.

Đây là lần đầu tiên người dùng gia pháp với ta, cây roi mây đánh vào người ta, da tróc thịt bong. Ta đau tới mức khóc to: "Phụ thân, con sai rồi, con sai rồi."

Ta không có cốt khí, ta sợ đau, ta nhát gan nhát gan: "Là con ngớ ngẩn, là con vụng về. Phụ thân, đừng đánh nữa, con đau quá, con đau quá!"

Nhưng phụ thân lại lạnh lùng nói: "Tư Dao, nương ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, nhưng ngươi cứ nhất quyết nói nàng ch.ết rồi."

"Lòng lang dạ sói, còn không bằng chế.t rồi."

Ta bị lời này dọa tới mức sững người tại chỗ, cây roi mây hạ xuống, ta cũng không tránh, ngơ ngác nói: "Phụ thân,  con là con gái người mà."

Phụ thân, lúc trước người ôm ta vào lòng, mặc ta xé loạn y phục người. Lúc ta ném hỏng nghiên mực người thích, người cũng không oán trách ta dù chỉ một câu.

Sao có thể vì ta đem mẫu thân đã ch.ế.t nhiều ngày đi chôn cất, mà muốn gi.ế.t ta cơ chứ ?

Tình phụ tử, cũng chỉ vậy thôi sao ?

Ngày ta mất mẫu thân, hóa ra phụ thân ta cũng đã ch.ế.t.

Bỗng nhiên ta không muốn tránh, ch.ế.t thì ch.ế.t thôi.

Ta nhớ mẫu thân rồi.

Thế nhưng cây roi mây này không rơi xuống người ta.

Ta sững sờ nhìn Sở Thư Doanh đang chắn trước mặt ta.

Cây roi mây lưu lại vết đỏ trên tay bà.

Bà trợn mắt nhìn phụ thân: "Hoắc Ninh, chàng còn muốn điên tới lúc nào? Nó là con gái chàng!"

Phụ thân hơi ngừng lại, bỗng đỡ trán,nghiêm mặt nói: "Dao Nương?"

Thân hình người bất ổn, người chống bàn, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ta không cố ý làm nàng bị thương."

"Không đúng, bọn họ nói Dao Nương chết rồi."

Sắc mặt người lại dâng lên lệ khí, giơ cây roi mây lên: "Không cho các ngươi nói Dao Nương chế.t rồi!"

"Không cho phép!"

Điên rồi, phụ thân thật sự điên rồi.

Mắt thấy cây roi mây sắp hạ xuống.

Sở Thư Doanh bỗng nhẹ giọng nói: "Hoắc Ninh, ta là Dao Nương."

"Đúng vậy, ta là Dao Nương."

"Ta không chết."

"Đừng thương tổn Doanh nhi, được không?"

Trong nháy mắt, không chỉ có phụ thân ngây ngẩn cả người, ta cũng ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt bà nhu hòa, bà mềm giọng, khẽ nhíu mày.

Là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Ta thả lỏng, viền mắt ê ẩm, không ngừng rơi lệ, ôm chân nàng, ta nói: "Mẫu thân, phụ thân đánh ta, phụ thân muốn gi.ế.t ta."

"Mẫu thân, ta đau quá."

Người trước mặt cứng người, nhưng lại vươn tay, chậm rãi vỗ lưng của ta.

Cây roi mây trong tay cha rơi xuống bên chân, mù quáng cười: "Đúng vậy, nàng là Dao Nương."

Từ đây, Sở Thư Doanh vì tôi, trở thành Vệ Dao.

18
Lúc Sở Thư Doanh bôi thuốc cho ta, ánh nến hắt lên người bà, khuôn mặt trắng như tuyết, đột nhiên thêm chút mềm mại.

Ta hơi thất thần.

Một lúc lâu, ta lên tiếng nói: "Tại sao người cứu con?"

Từ trước tới giờ, bà tự phụ lãnh đạm, kiêu ngạo như trăng, giờ khắc này lại vì ta, tự nhận mình là thế thân.

Ta không hiểu.

Bà không phải người xấu sao?

Sở Thư Doanh không ngừng lại động tác: "Suýt chút nữa, ta đã có một hài tử."

"Ta nghĩ, nếu đứa bé lớn rồi, cũng sẽ rất giống ngươi."

"Của phụ thân sao?"

"Không phải."

Từ trước tới giờ, Sở Thư Doanh đều ít nói, nhưng hôm đó, bà nói rất nhiều.

Bà nói bà tới từ một nơi khác.

Có một thứ gọi là hệ thống, không ngừng khiến bà cứu vãn người công lược ở các thế giới.

Ban đầu bà không muốn, bị phạt rất nhiều.

Sau đó, bà bắt đầu công lược người khác.

Lúc mới bắt đầu, bà không khống chế được trái tim của chính mình. Lúc người kia thật lòng với bà, bà cũng giao nộp trái tim mình cho họ.

Thậm chí bà còn đồng ý sinh con cho người đó.

Nhưng hệ thống không đồng ý.

Thế nên lúc bà mang thai tới tháng thứ 8, bà ch.ế.t ở thế giới đó.

Ánh mắt Sở Thư Doanh mông lung nhìn về phía hư không: "Nỗi đau khoét tim, cũng chỉ vậy mà thôi."

Sau đó bà học được cách quản lý trái tim mình.

Phụ thân là mục tiêu ở thế giới thứ 15 của bà.

Lúc nhỏ hai người quen nhau, bà giúp ông thăng quan tiến chức.

Hai người trải qua âm mưu quỷ kế, đếm không xuể. Lúc nâng đỡ lẫn nhau, bà đã từng vì phụ thân mà còng lưng, quỳ lạy rập đầu với người khác trong đêm mưa bão

Bọn họ ưng thuận thề non hẹn biển, nói hết lời ngon tiếng ngọt, ước định cẩn thận, nói đợi tới khi công thành danh toại, liền bên nhau một đời.

Ngày phụ thân thành thái phó trẻ nhất Đại Chu.

Người vui mừng quyết định cầu xin cưới Sở Thư Doanh.

Nhưng người không thấy Sở Thư Doanh đâu.

Bà biến mất.

Lúc đó Sở Thư Doanh đã hoàn thành nhiệm vụ, đi tới thế giới khác.

"Sau đó. . . . . ."

Sau đó, để ta tới nói đi.

Mẫu thân đã nói về lần gặp đầu tiên rất nhiều lần, ta đã thuộc từ lâu.

Phụ thân tương tư, trải qua ngày qua ngày vô vọng chờ đợi, cuối cùng lựa chọn mẫu thân.

Mẫu thân là con gái của một người nghiện bài bạc.

Ngày phụ thân gặp mẫu thân lần đầu, là lúc mẫu thân bị người phụ thân nghiện bài bạc túm tóc, kéo tới thanh lâu bán.

Mẫu thân tuyệt vọng, cầu cứu người qua đường.

Người ngã xuống đất, gắt gao lôi kéo góc áo người nọ, liều lĩnh cầu xin một con đường sống.

Người kia đúng lúc là phụ thân.

Cha mua lại mẫu thân.

Đúng, không phải cứu.

Là mua lại.

Mục đích của phụ thân từ đầu đã rõ ràng, cái người cần chỉ là khuôn mặt đó mà thôi.

Phụ thân chưa từng có bất kỳ ý nào khác với mẫu thân.

Thế nhưng mẫu thân chỉ có khuôn mặt tương tự, còn tính tình thì khác biệt.

Thế nên người mới muốn mẫu thân không nói lời nào, không cười, mặc áo trắng.

Người muốn nương lạnh nhạt, như tượng điêu khắc, dâng lên mọi tình yêu cho người.

Mẫu thân cũng không có quyền được lựa chọn, người bần cùng, thấp hèn. Vất vả lắp mới gặp được công tử như tùng như nguyệt, cũng không phải tới cứu rỗi người.

Mà là tới làm ác mộng của người.

Chỉ là không biết từ lúc nào, phụ thân bắt đầu yêu mẫu thân.

Thực ra nếu chuyện cũ chỉ dừng ở đây, cũng sẽ không quá mức lúng túng.

Chí ít mẫu thân có thể còn sống.

Bọn họ cứ như yêu nhau, thật giống tương kính như tân. Vậy thì cũng có thể nhắm mắt cho qua.

Có lẽ có một ngày, phụ thân sẽ dần phát hiện, cũng có thể bắt đầu tiếp thu, người là một người đàn ông hư, di tình biệt luyến.

Trong lúc vô tình, người đã xé bỏ lời thề, không thể kháng mà yêu một cô nương nhỏ thích cười.

Đáng tiếc.

Sở Thư Doanh lại trở về.

Bà dùng vòng quay thưởng của 16 thế giới, đổi lấy cơ hội được sống hết một đời ở thế giới này.

Đáng tiếc, bà cược sai rồi.

Thời gian mười năm, bà lại trở lại thế giới này, đã là cảnh còn người mất.

Nam nhân bà tưởng sẽ chờ bà cả đời, chỉ chờ bà một năm, đã có nữ nhân khác.

Làm gì có một người sẽ mãi ở đó, chờ mình quay đầu lại chứ ?

Lời thề trong miệng nam nhân, đâu đáng để tin ?

Lúc mẫu thân nhìn tới Sở Thư Doanh rồi chạy trối chế.t, thực ra Sở Thư Doanh cũng muốn quay đầu rời đi.

Nhưng phụ thân lại ôm bà rất chặt.

Bà không quay đầu lại được.

Bà không có chỗ để đi.

Phụ thân sợ bà lại vô thanh vô thức rời đi, nên muốn thành hôn với bà.

Bà hơi chần chờ, phụ thân lại chủ động đưa ra ý định đuổi mẫu thân đi.

Sở Thư Doanh không từ chối.

Bà không có lý do gì để từ chối.

Đây là thứ bà nên có được.

Đây là phần thưởng sau hành trình khó khăn của bà.

Nhưng phụ thân lại lừa bà.

Người lừa gạt tất cả mọi người, nhốt mẫu thân trong mật thất.

Một bên muốn liều chế.t triền miên với mẫu thân, một bên lại muốn ngọt ngào với Sở Thư Doanh.

Phụ thân ta, nhìn hai gương mặt tương tự nhau, thực sự có thể phân rõ ai với ai à ?

Ngày đó, ta hỏi Sở Thư Doanh: "Tại sao người lại nói con biết những này?"

Tuy rằng ta nghe được, nhưng cũng không phải rất hiểu.

Sở Thư Doanh bỗng cười lên: "Bởi vì con còn nhỏ. Nếu con nói ra, người khác cũng không tin con."

"Có lúc đi quá xa rồi, cũng muốn có người biết một đời của ta."

Đó là ta lần đầu tiên ta thấy Sở Thư Doanh cười.

Đẹp đẽ, sinh động.

Ánh trăng lạnh lùng dưới nhân gian, hóa ra cũng sẽ ấm áp nhu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top