Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2. Rời

HOÀI NIỆM :

Đúng như người ta hay nói, khi ta lo sợ điều gì, thì y như rằng điều đó sẽ đến.

1 tháng sau...

Mối quan hệ của 2 người vẫn thế, hàng ngày luôn nhắn tin những lúc rảnh rỗi, trêu chọc nhau nhưng lúc gặp mặt, sự thật là chỉ có Thúy Ngân lém lỉnh cười toe toét làm đủ trò ngố xít để lấy lòng Lan Ngọc, làm cô ấy vui là sở thích của Thúy Ngân. Trước khi gặp được cô gái này, Thúy Ngân cũng không biết thì ra thích một người sẽ khiến người ta quên đi bản thân mình làm những điều ngốc nghếch, chỉ vì muốn đối phương được vui vẻ. Chỉ cần mỗi khi đêm về cầm điện thoại nhắn tin với cô ấy, chọc cô ấy đến khi nổi giận đùng đùng thì xuống nước xin lỗi, nhờ có Lan Ngọc, Thúy Ngân đã ít đi chơi đêm hay đàn đúm với bạn bè, chăm học hơn trước rất nhiều chỉ mỗi tội học Toán vẫn dở đều đều, cậu thật sự rất rất ghét toán, thứ cậu giỏi nhất chính là ngoại ngữ, còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Lan Ngọc và Thúy Ngân chính là nam châm trái chiều nên cứ hút nhau mãi, nhưng Lan Ngọc trong lòng chỉ nghĩ họ là bạn thân, cũng đúng thôi, làm sao cô ấy có thể có cùng cảm giác với cậu được, cả hai đều là con gái, cậu còn là người ăn chơi lêu lổng thì lấy tư cách gì nói tiếng yêu cô, cậu thấy mình thật sự không xứng với cô, hai người thuộc hai Thế Giới khác nhau làm sao có thể ở bên nhau được, là cậu tự mình huyễn hoặc thôi.

Hoặc có chăng là:

Có người bởi vì quá quan trọng, cho nên đã lựa chọn chỉ là bạn bè. Bởi vì so với làm người yêu, một người bạn vĩnh viễn sẽ không rời xa

Hôm nay là ngày ngoại khóa Anh ngữ của khối 12 nên dĩ nhiên Thúy Ngân là người vui nhất, vì sao ư? Vì cậu chính là học trò cưng của giáo sư Tiến Luật, ai ai cũng biết Thúy Ngân là người giỏi ngoại ngữ nhất trường, nhưng với cậu hôm nay được trổ tài cho cô ấy thấy mới là niềm vui thật sự, vì còn đến 15p nữa buổi ngoại khoá mới bắt đầu nên Thúy Ngân muốn tìm gì đó bỏ vào bụng thú mỏ vịt vì quá vui nên quên cho nó ăn, bây giờ mới thấy đói la liệt, đường xuống canteen sẽ đi ngang qua lớp Thúy Ngân liếc trộm một chút chắc không sao đâu nhỉ? Nhưng đập vào mắt cậu là tấm lưng của hai người đang ngồi ôm nhau, người nam thì một tay cầm lá bài một tay ôm nữ nhân bên cạnh , vì không thấy mặt nên Thúy Ngân chỉ tặc lưỡi bỏ đi không quên nói thầm vài câu

- Học sinh bây giờ thoáng thật, thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi, sao lớp Lan Ngọc lại có người như thế chứ, èo!

Đang loay hoay ăn vội mấy cái bánh gạo "cứu đói mùa thi" trên đường đến hội trường thì ông anh họ chuyên gia xỏ lá xọt dưa của cậu nhảy bổ vào hét lên khiến Thúy Ngân suýt rơi cả bánh, nổi khùng kẹp cổ nó lại nghiến răng:

- What the f*ck are you doing, Thành Dương ?

- Ắc.. Ách.. Ậc.. Buông.. Buông ra ... Coi, có tin HO..ot

- Tớ không quan tâm, chỉ có cậu mới nhiều chuyện như vậy, còn tớ thì không

Thúy Ngân dợm bước quay đi thì khựng lại khi nghe đến Lan Ngọc

- Có liên quan đến Lan Ngọc thì sao?

Thành Dương lém lỉnh

- NÓI
cảm giác bất an

- Cô ấy có bạn trai rồi, là một tên trong lớp tên Chi Dân, hai người đang ngồi ôm ấp trong lớp kìa sao! Tin này nghe được chứ? Cậu có quan tâm không, cô ấy là bạn thân của cậu mà
Thành Dương cười đắc chí đùa cợt

- Tôi không quan tâm

Ngữ điệu nghe rất bình thường, giấu giếm thái độ xem như không có gì ngạc nhiên ,Thúy Ngân giỏi, giỏi nhất là khoảng này, lòng đau như cắt nhưng nước mắt không hề rơi, chỉ quay mặt bước từng bước thật chậm cảm nhận nỗi đau đang đong đầy trong tim, lan toả qua từng ngóc ngách trong cơ thể, ngấm qua từng dây thần kinh ,mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo, là thật sao? Lan Ngọc à Sao cậu vội thế... Mình với theo không kịp... Lan Ngọc à ... Mình biết nó sẽ xảy ra nhưng sao lại nhanh như thế... TẠI SAO!? CẬU LẠI KHÔNG NÓI CHO MÌNH BIẾT HẢ ? TẠI SAO CẬU DỐI MÌNH? Đi ngang qua lớp học đó , nhìn những hình ảnh đó, những khuôn mặt đó, sao mà giả tạo quá, sao mà dối gian nhiều quá, hôm nay cậu thật sự đánh mất lí trí đem niềm đau mà trút giận lên mọi người, cậu biết mình vô lý nhưng trên đời này không ai là hoàn hảo cả, cậu không phải thánh nhân, cậu càng không phải là thần không thể trong phút chốc kiềm chế được cảm giác đau đớn đến tận xương tuỷ của mình. Chỉ là một buổi ngoại khóa nhưng cậu lại biến nó trở thành cuộc chiến, gây thù chuốc oán với rất nhiều người, đặc biệt là con bé lớp Lan Ngọc nghe nói là em của tên đó, cậu thật sự rất tài giỏi .... trong chuyện chọc điên người khác, cậu cứ luôn miệng khiêu khích khiến cả 2 bên xung đột, con bé kia cứ lao vào Thúy Ngân xốc luôn cả áo cậu lên trong khi cậu ấy cứ nhếch mép cười cợt, phải, khi cậu nổi giận thật sự chính là như vậy phớt lờ đe dọa, cười đùa cợt nhã đối phương :

- Sao, tao nói đúng quá nên mày thẹn quá hóa giận à Đồ NGU Không có bản lĩnh thì đừng khoe khoang.

Thúy Ngân bây giờ đôi mắt đỏ ngầu, chất giọng trầm khàn nghe rất đáng sợ, tất cả tất cả đều truyền đến tầm mắt của Lan Ngọc, điều này chưa bao giờ xảy ra?

- MÀY.. ĐỒ KHỐN...

Con nhỏ đó mạnh thật, đánh đến môi cậu bật máu , tất cả mọi người đều ra sức ngăn cản kể cả giáo sư Tiêns Luật nhưng Thúy Ngân cứ như một con thú dữ

- Hahaha Chỉ có những kẻ yếu hèn mới dùng nắm đấm thôi, đồ ngu!

- THÚY NGÂN, một kẻ như mày vậy mà bạn gái của anh tao lại chọn làm bạn thân, thật không xứng đáng.

Từng lời, từng chữ mỉa mai được thốt ra và chủ nhân của nó ngay lập tức nhận được một sự đau nhói ở bụng rồi sau đó liên tiếp những cú đấm giáng xuống mặt, những cú đánh mạnh đến nỗi tay Thúy Ngân cũng chảy máu, tiếng la hét, giận dữ, hốt hoảng làm cả một không gian chìm trong bát nháo cho tới khi cô giáo chủ nhiệm của Thúy Ngân xuất hiện, hét lớn:

- LÊ HUỲNH THÚY NGÂN, EM BỊ ĐÌNH CHỈ HỌC 1 TUẦN, CÚT RA KHỎI ĐÂY CHO TÔI

- ĐƯỢC, TÔI ĐI , CÔ LÀ CÔ GIÁO KHÔNG PHẢI MẸ TÔI, CÂM MIỆNG LẠI

Thúy Ngân đứng trước mặt bà ấy nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh rồi bước đi nhưng lần này cậu bị thằng khốn đó chặn lại

- KHỐN KIẾP, MÀY DÁM ĐÁNH EM GÁI TAO, MÀY CHÁN SỐNG RỒI

Tên Chi Dân tức giận, còn Lan Ngọc muốn lên tiếng ngăn cản nhưng không biết phải bênh vực ai nên đành im lặng chờ đợi

- Muốn thì nhào vào một thể đi, giọng cậu rất bình tĩnh

- ĐỦ RỒI THÚY NGÂN, cậu đang làm gì vậy hả?

Lan Ngọc? Là cô ấy, lên tiếng rồi, nhưng lên tiếng để bảo vệ anh ta, hahaha ông trời đúng là một đạo diễn tồi trong cuộc đời của Thúy Ngân, lại có thể khiến một người chỉ gặp mặt trong vài ngày trở nên quan trọng hơn cả người quen thân nửa năm, từng cùng cô trải qua bao nhiêu vui buồn

- CẬU KHÔNG CÓ QUYỀN GÌ NÓI TÔI HẾT

Lần đầu tiên cậu lớn tiếng với cô ấy, lần đầu tiên cậu cho phép mình không nhường nhịn cô ấy, lần đầu tiên cậu nặng lời với người cậu yêu như thế, là lần đầu và cũng sẽ là lần cuối, vội quay đi vì cậu không muốn ở lại nơi này một phút nào nữa, cái không khí này ngột ngạt quá, nó không giành cho cậu, sự bảo vệ này không phải là bảo vệ cậu, cả sự lo lắng này cũng không phải hướng về cậu

- THÚY NGÂN , TAO SẼ KHÔNG BỎ QUA ĐÂU.

- Vậy thì đừng bỏ qua

Không một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt đó, không một chút yêu thương nào trong ánh mắt đó, chỉ đơn thuần là cái xác không hồn. Lan Ngọc quá sửng sờ trước những gì vừa diễn ra, Thúy Ngân? Đó là Thúy Ngân cô quen biết sao? Cậu ấy, cậu ấy sao lại thế?

Bước ra khỏi nơi đó, Thúy Ngân về thẳng nhà, hôm nay đủ mệt rồi,cậu muốn về, về với thế giới của riêng cậu, dù có bị ba cậu trách mắng như thế nào thì nơi duy nhất để Thúy Ngân cảm thấy tin tưởng nhất chỉ có NHÀ, đúng như cậu nghĩ, ba cậu đang rất tức giận

- Con đã làm cái gì ở trường thế ha?

Ba cậu gằn giọng

- Đánh nhau

- Nói, vì lí do gì mà con trở nên như thế?

Một bên nóng, một bên lạnh như thế này sớm muộn cũng sẽ có chuyện thôi

- Không gì cả, muốn đánh thì con đánh thôi

- Quỳ xuống, con đúng là phá gia chi tử, con chưa bị phạt nên chưa sợ , đúng không?

Sắc mặt ba cậu đỏ ray, chứng tỏ 1 điều, cơn giận đang đến, hai cha con nhà này là di truyền gen lặn rồi, nóng tính như nhau

- ba không cần làm đâu, con sẽ tự mình chịu phạt.

Thúy Ngân với lấy cây roi da được để ngay ngắn trên bàn thờ ông nội quất liên tiếp vào người cho đến khi máu nhuộm ướt cả lưng áo trắng đồng phục nhưng cậu không hề khóc, không hề, không có nỗi đau nào có thể đau hơn việc Lan Ngọc đã làm khi nãy cả, vứt roi da xuống nền nhà bước khập khiễng lên lầu...vô hồn, vô cảm...

Bước vào phòng, không làm gì cả cứ để những vết thương chảy máu, cứ chảy đi, cuộn trào đi, mang theo tất cả những điều khốn nạn trên đời này đi đi, đi hết đi, cậu không cần ai cả, nằm co ro trên trường kỹ, an giấc mộng không lành, ngày mai cậu sẽ phải đến trường làm tường trình nếu không muốn bị đuổi học, nếu không muốn làm người phụ nữ cậu yêu nhất phải buồn lòng- người mà hiện giờ đang chăm sóc từng vết rách trên lưng cậu, tay cậu, cả người của cậu với một sự im lặng đến đau lòng

- Mẹ... Con xin lỗi..

- Vì điều gì?

Mẹ cậu nhẹ giọng

- Vì đã đánh nhau, nhưng.. Mẹ hiểu con mà, phải không?

Cậu ngoái đầu lại nhà bà, người đàn bà phúc hậu đã luôn đặt trọn yêu thương cho cuộc đời cậu.


.............
Không có nỗi đau nào bằng nổi đau này😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top