Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chuyện hằng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đã hơn chín giờ sáng,và tôi vẫn chưa dậy.Thông thường,nếu tôi không tự học thì cũng sẽ đọc sách đến trưa,sau đó lại đọc tiếp và cứ thế đến tối lại vùi đầu bào mớ bài tập hoặc ôn luyện cho kiểm tra 15 phút ở lớp.Tớ còn đi học thêm nên tối mệt lắm
-Dậy,nhanh đi nè-Usagi
mắt nhắm mắt mở vì còn say ke
-mấy giờ rồi vậy Usagi?

-Nắng lên rồi,nắng gắt rồi ấy.Cậu thay đồ nhé,nếu không có đồ thì cứ mặc đồ tớ-Usagi
Từ từ mở mắt dậy,mắt tôi vẫn còn đau,vì trận khóc tối qua.Bụng thì đói,mắt thì đau,sáng nào cũng thế.Nhìn bản thân mình chán thật ấy chứ
-Cũng vừa chứ đùa

-đây,của cậu.Sáng nay tớ định đi lấy đồ ăn,để trưa và tối.Cậu muốn đi không?-Usagi

-Tớ cũng đang muốn làm gì đó nên chắc là muốn đi ấy

-Được thôi.Bây giờ,cậu muốn làm gì thì làm,tớ không cấm đâu-Usagi
Nói xòn,cậu ấy đi ra ngoài vườn và chăm cây cối,hoa.Còn tôi,thì lại và phòng mà đọc sách để giết thời gian.Vừa được kiến thức,mà lại giết thời gian trong ngày,thì còn gì bằng.Và,ai mà biết được,tớ có thể lạ hay gặp cái gì đó kì lạ hay vật thể gì thì sao?
Được rồi,để tớ kể một xíu ở đây nào.Ánh nắng ở đây thì không gắt,nhưng tớ nghĩ,đối với Usagi là gắt rồi.Nhưng trên mặt đất thì còn gấp mười lần thế này cơ.Giữa khu rừng này,không có ai cả ngoài tớ và Usagi cả.Tớ nhớ,nếu còn người không nói hay gặp đồng loại với mình,thì họ có thể phát điên lên,nhưng chắc là không có vì cậu ấy rất tích cực,chẳng lo toang hay lo lắng cả.Khâm phục cậu ấy thật!
-Nèeee,đến giờ rồi đấy-Usagi
Tôi chạy ngay ra phía vườn rồi di cùng cậu ấy trến chỗ nhận đồ ăn thường ngày của cậu ấy
-Ùmm,từ lúc đến đây tớ chảng nhớ gì về lúc nhỏ.Nhưng thực sự là,lúc tớ như muốn chết vì đói thì cái mày to đùng này lại ở đây.Nó không thú vị nhưng lại khá dị,đúng không?-Usagi

-Đúng thật
Ánh nắng hoà quyền với gió nhè nhẹ nhưng trong tranh vậy.Chẳng dám mà mơ tới.Đằng kia là là một nhà kho bằng gỗ đã cũ kĩ và bám đầy bụi.Từ trong nhà kho cũ kĩ ấy,cậu ấy lấy ra cái xô.Nhưng liên quan gì đến việc lấy đồ ăn á?,thế thì chút nữa sẽ biết thôi(hoặc rồi).Đến nơi có một cái cầu trượt to tướng.Chẳng thấy nơi bắt đầu ở đâu.Mặc dù được làm từ nhựa trong suốt.Nhấn vào cái nút ấy,rau củ quả,thịt thì được trong một cái hộp nhựa
-Xong rồi ấy-Usagi

-thế thôi á?Ở trên mặt đất á,không như thế đâu.Phải đi ra chợ hay siêu thị cơ.Trời nắng,còn phải nghe cái tiếng ồn ào thì phiền,nhưng chợ mà

-Trên mặt đất cũng phiền phức nhỉ?-Usagi
Đã là trưa rồi,vẫn không có gì để ăn cả,khiến tôi đau bụng kinh khủng.Đúng là bệnh,phiền phức thật.Đến căn nhà hình cái nấm ấy,cậu bắt đầu sơ chế và trổ tài nghiệp dư,nhưng thành quả đúng là hơn tôi mong đợi.Tầm tối,Usagi lại rủ lên mái nhà để
ngắm mấy vì sao trên đó
-Đi-Usagi

-Hả?Ừ đi
trên đó.Chúng tôi nói chuyện với nhau.Cười khúc khích cùng nhau.Cho đến đến nửa đêm,Usagi bắt đầu ngháp lên ngháp xuống
-buồn ngủ à?Xuống ngủ nhé
Được rồi,lúc đau mắt và mệt mỏi đây rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top