Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Thanh my phì cười, mở rộng cửa để mọi người vào nhà. Hóa ra, sau khi quay xong, cậu

đi gọi điện thoại hẹn mọi người đi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Thanh my. Chụp lên đầu Thanh my cái mũ chóp, cậu lại nhăn nhở cười. Dù trong lòng đang nặng trĩu nhưng Thanh my cũng cố gắng gượng cười cho mọi người đỡ lo. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, mọi người thi nhau bày ra nhà y như cái lần mở tiệc tại nhà cậu. Chốc nữa lạu lẩn hết cho coi.

- My à, cười tươi lên đi mà, năn nỉ cậu đó. Mình đã mất bao nhiêu công sức làm bánh cho cậu đấy. - Cậu tự làm bánh sao? - Ừ, vì thế cười lên đi, please please please. cậu chắp tay cầu xin làm Thanh my bật cười thật sự. Mắt cười đã trở lại và nó khiến cho trái tim cậu gần như rớt ra ngoài. Tàn tiệc, mọi người lại trốn về thật, bỏ lại bãi chiến trường cho cậu và Thanh my. - Chơi thì vui mà đến lúc dọn thì... cậu than ngắn thở dài. - Ai bảo cậu bày ra trò này. Cậu đi mà dọn một mình đi. Mình đi tắm đây. - Cái gì? Không phải chứ. Mình làm là vì cậu mà. Yahhhhh... THANH MY. cậu gọi với theo nhưng cánh cửa nhà tắm đã đóng lại và hoàn toàn không có ý định bất ngờ mở ra. cậu đành ngậm ngùi dọn một mình. Coi như vì buổi họp báo ngày mai đi, hi sinh chút cũng đâu có sao. Khoảng nửa tiếng sau, Thanh my từ trong nhà tắm bước ra, thấy cậu vẫn còn đang dọn dẹp. - Vẫn chưa xong nữa sao?

*gật* - Mệt lắm à? *xụ mặt*, *gật* - Thế thì cố mà dọn nhanh đi rồi được về. Mình đi ngủ đây. - Er...hở? cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa phòng ngủ đã đóng sập lại. Đột nhiên Thanh my thò cổ ra. - Về nhớ tắt điện khóa cửa nhá. - Er...My... "Rầm..." Thôi, biết làm thế nào bây giờ. cậu đành cặm cụi dọn hết chỗ còn lại một mình. Xong xuôi, cậu chào Thanh my ra về nhưng không có tiếng đáp trả. Cậu liền rón rén ra tắt điện, khóa cửa rồi chạy ù về nhà. Tắm xong, cậu thấy khoan khoái hơn hẳn. Nhưng khốn nỗi, khoan khoái quá thành ra mất ngủ. Không biết làm gì hơn, cậu đành bật TV và xem bất cứ thứ gì còn phát sóng. "SẸTTTTTTTTTTTTT...BÙMMMMMMMMMM

MMM..." - Ô mô, sắp mưa sao? Nãy đâu thấy gì. cậu vội ra đóng lại cửa kính và cửa sổ. "SẸTTTTTTTTTTTTT...ẦMMMMMMMMMMM

MMM...Phụp" *cúp điện* - Er, khu này mà cũng cúp điện sao? Chắc sét đánh nổ cầu dao quá. cậu mò mẫm trong bóng tối tìm nến. Nhưng tay vừa chạm được vào nến thì "phụp" *điện sáng* - Trêu ngươi mình chắc. cậu đặt nến trở lại chỗ cũ rồi đi ra sofa. Bỗng có tiếng chuông cửa. cậu nhìn vào màn hình camera, thấy một con người hồng từ đầu đến chân. cậu vội phi ra mở cửa.

- My ah, sao thế này? Cả người Thanh my ướt sũng. Không nói không rằng, Thanh my gục đầu lên vai cậu khóc nức nở. Bối rối, cậu đưa Thanh my vào nhà, để Thanh my ngồi xuống sofa. - Cậu ướt hết rồi. Sẽ cảm lạnh mất. Làm sao đây? Thanh my rụt rè đưa một bộ đồ màu hồng khác ra. Ôi trời cái con người này, trong lúc nước sôi nửa bỏng mà cái con người này vẫn còn nhớ ra phải cầm thêm một bộ đồ theo. - Bộ này cũng ướt hết rồi. Thôi, mặc tạm đồ của mình đi. cậu vào phòng, kiếm một bộ pijama đưa cho Thanh my rồi đẩy cô vào nhà tắm. Lát sau Thanh myđi ra, khuôn mặt vẫn thất thần. Cô đi ra sofa và ngồi xuống cạnh cậu. Chép miệng lắc đầu, cậu đi lấy máy sấy sấy tóc cho Thanh my. Sau khi sấy khô tóc, cậu buông người xuống ghế, thở dài. Bộ dạng của Thanh my lúc này làm cậu đau lòng vô cùng. - Cậu không sao chứ? Thay vì trả lời, Thanh my gục mặt vào lòng cậu

khóc ngon lành. Cô khóc cho những dồn nén trong lòng, cho mối tính tưởng như vô cùng đẹp kia. cậu bối rối giây lát rồi vòng tay kéo Thanh my sát vào mình hơn. Đôi vai nhỏ bé của Thanh my rung lên từng hồi. cậu mím môi. Cậu rất muốn dỗ cho Thanh my ngừng khóc, nhưng cậu chọn cách im lặng để Thanh my khóc.

Khóc chán chê, Thanh my bắt đầu nói những câu vô thức. Cô không biết lí do tại sao mình lại bị ruồng bỏ như thế. Cô không hiểu mình có điểm gì đáng chê. - Mình không tốt phải không Tuệ nghi? Không tốt nên nên mới bị ruồng bỏ như vậy. - Đừng nói thế. Cậu rất tốt, cậu không đáng phải làm người tình hờ của hắn. Là hắn không tốt, không xứng với cậu. - Thật vậy ư? cậu liền quỳ một chân xuống trước mặt Thanh my, giữ lấy hai vai Thanh my. - Nghe này. Cậu xinh đẹp, tài năng, giàu ý chí nghị lực, tốt bụng, bao dung, nhân ái... - *liệt kê không cần thở* - mình chẳng biết người ta thì thế nào, nhưng với mình, cậu là người hoàn hảo nhất mình từng biết. Cậu phải nhớ rằng, cậu mất đi một người không thật lòng với cậu thì cậu vẫn còn có cả triệu người sẵn sàng hiến dâng trái tim cho cậu, trong đó chắc chắn có mình. Dù cả thế giới này không cần cậu nữa thì mình vẫn cần cậu. Cậu vẫn quan trọng đối với ít nhất một người. Cậu phải là chỗ dựa tinh thần cho người đó, vậy nên cậu phải mạnh mẽ lên...

- Mạnh mẽ? Nhưng mình không còn được mạnh mẽ nữa. Mình khóc trước mặt người đó mất rồi. - Mạnh mẽ không có nghĩa là không được khóc đâu My ah. Mạnh mẽ cũng không có nghĩa là phải một mình đương đầu với khó khăn. Cậu sẽ tìm lại được ý chí của mình khi cậu ở bên người cậu tin tưởng nhất. Một khi đã mạnh mẽ rồi, cậu sẽ nhận ra cậu tốt đẹp hơn những gì mọi người nghĩ về cậu... - Có...thật vậy không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: