Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

(Tại một ngôi nhà ven biển) Ngôi nhà dừng lại trước cổng một ngôi nhà kiểu cũ.Chủ tịch cùng Tuệ Nghi bước vào.Dữa sân là một ông già đang ngồi uống trà, chủ tịch liền quỳ xuống hành lễ, thấy vậy Tuệ Nghi cũng làm theo.Ông già phớt lơ không thèm đả động. -Con biết thầy không chấp nhận nhưng con khẩn cầu thầy,hãy dạy dỗ nốt đứa trẻ này thôi. Ông già lắc đầu, chủ tịch Hoàng lại khúm núm trước bật thầy của làng giải trí- thầy Tống Thanh Thiên. Thầy là người đào tạo các nghệ sĩ tài năng cho Việt Nam.Học trò của thầy không nhiều nhưng đều giỏi giang và thành đạt cả, điển hình là ông Hoàng Minh Khoa, cuộc nói chuyện trở nên gay gắt khi ông thầy có vẻ mất bình tĩnh. -Xin thầy hãy nhận đứa nhỏ này- Chủ tịch Hoàng gần như hét lên. -Không dc, ta nói rồi, ta đã giải nghệ cách đây 23 năm , ta nói không- nhận- là- không- nhận.- Thầy Tống cũng gắt lên. Chủ tich bước lại chỗ cô đứng và nói- Được rồi, từ nay cậu sẽ ở lại đây luyện tập.Tuệ Nghi gật đầu, việc được bật thầy như ông Tống nhận là một may mắn quá lớn. -Nhóc con, lại đây. Thầy quát to, tiếng quát tháo vọng cả căn nhà làm Nghi sợ xanh mặt. -Đồ rùa bò- Thầy bực bội- Hát cho ta nghe.

Tuệ Nghi còn ngơ ngác, nhìn ra chủ tịch cầu cứu, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu.Cuối cùng cô đánh liều hát một bài nhạc buồn mà mình yêu thích. Tiếng hát của Tuệ Nghi ngân nga, tuy rằng chưa hoàn toàn mượt mà, chưa được gọt dũa cẩn thận, nhưng tâm tư, tình cảm của bài hát đã được cô lột tả hết.Thầy Thư không nói j nhưng cái cách thầy đang hưởng thụ giọng hát cho thấy thầy đã tin chủ tịch Hoàng.'Tuệ Nghi là một viên kim cương thô'.

-Dừng lại, đủ rồi

Tuệ Nghi im bặt, khép nép cạnh tấm phản, thầy

nhìn Nghi xét nét từ đầu đến chân.

-Con trai j mà bé tí thế này, tóc tai thì lổm chổm, quần áo thì lòe loẹt. Yah.......Hoàng Minh Khoa, cậu kiếm đâu ra tên người lùn này vậy.

Tuệ Nghi hoàn toàn ngỡ ngàng, thoáng chút bối rồi, cô cúi mặt xuống. Trong mắt thầy, Tuệ Nghi thật sự tệ hại đến vậy sao? Mà cô đâu phải con trai. Nghi rất muốn phản bác lại lời thầy,rằng người đứng trước mặt thầy không phải là con trai như thầy nghĩ. Cô đâu có j giống con trai đến mức làm người khác lầm tưởng chứ.

-Bẽn lẽn thế thì nam ca sĩ đình đám cái khỉ j.Nam nhi thì phải ưởng ngực thẳng lên, vênh mặt lên chứ, HOÀNG MINH KHOA cậu không còn bộ đồ nào khác cho người rừng này mặc à.

Giật mình chủ tịch chạy ra xe lấy cho cô một bộ đồ.Thầy Tống không nói j thêm, túm cổ lôi Tuệ Nghi vào một căn phòng.Chẳng biết hai người làm j mà khi bước ra chẳng thấy Tuệ Nghi đâu cả mà chỉ thấy một cậu nhóc đi theo thầy Tống.

Chủ tịch sững sờ, như không tin vào mắt mình, dù ông có tưởng tượng Nghi đóng con trai nhưng cũng không đẹp trai đến mức vậy.Mái tóc ngắn làm lộ khuôn mặt thanh thanh, trắng nõn rất baby.

'Bao nhiêu người sẽ chết trước vẻ đẹp cuả con người này đây'.

Chủ tịch nghĩ thầm, không quên vạch lên trong đầu phong cách của Tuệ Nghi sau này.Thầy Thư cho hai người một khoản thời gian để dặn dò.

(kể từ đây Tuệ Nghi sẽ xưng là cậu )

-Cậu thực sự khiến tôi bất ngờ đấy,từ giờ cố gắng luyện tập cho tốt. Đây được coi là training time của cậu.Ngày nay hai năm sau tôi sẽ quay lại đón cậu.

Chủ tịch đưa Tuệ Nghi một túi quần áo: Tôi đi đây, cố đừng làm ông ấy nổi điên.Đó à câu dặn

dò của chủ tịch trước khi rời khỏi đây.

-VƯƠNG TUỆ NGHI, cậu chết ngoài đó rồi à, mau vào đây.

Cậu hồn bay phách lạc, vội chạy vào trong, khuôn mặt thầy rất khó chịu.

-Đây là lịch làm việc của cậu.

Cậu đưa hai tay đón lấy tờ lịch nhưng ngạc nhiên là nó trống trơn.Rón rén lật trước ngó sau, Tuệ Nghi vấn không tìm thấy dòng chữ 'LỊCH LÀM VIỆC'.Đưa mắt lên nhìn thầy,cậu nuốt nước bọt

-Lịch của con trống ạ.

-Cái đồ chết tiệt này- thầy gần như nổi khùng- Ta đã hạ cố lấy cho cậu tờ lịch rồi mà còn bắt ta viết chi chít nữa sao, lấy bút ra mà tự ghi.

Cậu xanh mặt, đứng lên tìm bút nhưng vì không quen nhà nên không tìm thấy, cầu đành giương đôi mắt cầu cứu nhìn thầy.

-Bút ở đâu ạ.

-Đồ hậu đậu, ngay trên nóc tủ nhà không nhìn thấy sao.

Cậu trèo lên nóc tủ nhưng vẫn không có, cậu gần như phát khóc, rồi mếu máo trả lời:- thưa thầy trên này không có.

-Trời đất ơi, ta phát điên vì cậu mất thôi , ôi tim của ta....

-Thầy-cậu hốt hoảng-Thầy có sao không thầy.

-Ôi bệnh đau tim, bệnh đautim của ta.

Đột nhiên thầy ngừng kêu la, cậu cũng ngồi im re, ngay ngắn.

-Lấy bút rồi viết đi.

-Nhưng.....bút........trong.....túi...áo...thầy.

-ta không có mù, cầm lấy.

Cậu run run nhận bút rồi ngồi chép theo những j thầy nói.

-Buổi sáng và chiều gánh cho ta mười thùng nước biển.

-Để làm j ạ-Cậu tò mò.

-Tắm chứ làm j, không lẽ ta lấy về uống, ta muốn tắm biển.Cậu không định bắt ông già 70 tuổi như ta đi bộ ngần ấy đường để tắm biển đấy chứ.

-Dạ không, con chỉ.......

-Vậy thì đừng hỏi nữa, viết tiếp đi, sáng thứ 2,4,6 lên rừng hái củi,chiều đi nhặc nấm.

-Nhặt nấm làm j ạ, mùa này có nấm khộng ạ?

-Ayoooooo......cậu không biết lễ phép là j à, sao lại ngắt lời người lớn như vậy.Muốn chết à, viết tiếp. Sáng 3,5,7 lên đồi chè và vương cam, chiều đi bê đá.

-Dạ bê đá ấy ạ.

-Yaaaaaa.....cậu không hiểu hay cố tình không

hiểu, cậu muốn ta đâp cho một trận không hả, ta đã nói đừng hỏi nữa, ngậm miệng lại, mỗi buổi tối phải hát cho đến khi ta đi ngủ.

Cậu ngước lên định hỏi 'nếu thầy mất ngủ thì con sẽ hát cả đêm à', nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của thầy thì im lặng vẫn tốt hơn.

-Sẽ có một số việc phát sinh, cậu có j thắt mắt không. Tốt, không còn j thắt mắt thì về phòng đi.

-Nhưng phòng con ở đâu ạ

-Tự mà tìm-thầy nói rồi đóng sầm cửa lại.

'Er...đây là thầy giáo vĩ đại của Việt Nam sao? Cái quái j nữa đây? Đây là lịch làm việc của một ca sĩ đang thực tập sao? Mình chưa bao h thấy ca sĩ nào luyện tập như thế cả, không có phòng thu âm hay phòng nhạc, thôi thì đâm lao thì phải theo lai, có j mai tính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: