Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 Hai Người đã chia tay rồi


    Ngôn Tĩnh ngay lập tức kinh ngạc sau đó như nhớ đến điều gì đó, gương mặt ngượng ngùng hỏi: " Anh ba sao anh ra đây?"

  ( Bên Trung gọi "anh hai" là " Anh lớn " Hán Việt là " Đại Ca" cho nên " Anh Hai " bên đó là " Anh Ba " bên mình )  

     Hoặc là ngay từ lúc đầu anh đã thấy Ninh Vô Song.

     Chỉ là cô và Ngôn Cẩn Hòa đến để giải quyết bữa ăn tối trên đường đi đến nhà vệ sinh thấy Ninh Vô Song và đuổi theo đến đây, không nghĩ đến Ngôn Cẩn Hòa cũng ra đến ngoài này.

     Người kia không lên tiếng, đôi mắt đen hẹp dài sâu không thấy đấy lẳng lặng nhìn Ninh Vô Song.

    Ninh Vô Song rủ mắt xuống ngón trỏ vuốt tóc mai ra sau tai, không xoay người chỉ là hơi hơi nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Ngôn Tĩnh mở miệng: " Không còn sớm, tôi đi trước đây."

    " Vô Song.... " Ngôn Tĩnh gần như còn muốn nói gì nữa nhưng Ninh Vô Song đã lên xe taxi

                             **********........**********


 Cho đến nay Ninh Vô Song vẫn nhớ như in năm ấy mùa hoa anh đào nở ở Đại Học A, cô ôm chồng sách đi trên con đường nhỏ trong sân trường, bởi vì xuất thân xem đôi tình nhân ngồi bên ghế đá rất ôm hôn nhiệt tình mà đâm sầm vào người con trai đang lái xe đạp.

  "Rất đáng để xem?" anh ta ngồi xổm xuống lượm sách lên đưa cho cô, Ninh Vô Song dời tầm mắt từ đôi tình nhân sang trước mặt xuất hiện một nửa khuôn mặt đẹp vô cùng, thanh âm trầm thấp dễ nghe như đàn Cello 

   (Cello (Xen-lô) hay Violoncelle (Vi-ô-lông-xen), còn được gọi trung hồ cầm, là một loại cùng họ với . Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một có căng lông đuôi kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.      Nguồn Wikipedia ) 

   Cô lấy lại tinh thần, nhận lấy sách từ anh ta nghiêm túc lắc đầu: " Không, tôi chỉ thấy tò mò họ hôn lâu như vậy không cần thở sao?"

 " Cô không biết sao?" anh ta không thể tin được một câu hỏi đơn giản như vậy cô ấy dùng biểu cảm không thể hiểu nổi để nhìn anh.

   " Anh có lẽ biết" trong ánh mắt đẹp của anh ta phản chiếu hình bóng người con gái đối diện, trên khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi lộ ra nụ cười.

    Đó là lần đầu hai người gặp nhau.

  Sau này vì cô quá quấn lấy anh, anh đỏ mặt bất đắc dĩ nói cho cô biết, hôm đó hỏi cô như vậy chỉ là muốn biết cô đã có bạn trai hay chưa, anh nói đối với cô là nhất kiến chung tình.

 Lúc đó tâm trạng cô rất ngọt ngào nên vì muốn biểu đạt tâm ý của mình mà hào phóng nói cho anh biết, thật ra cô cũng là nhất kiến chung tình.

 Nhưng mà trên thế giới này làm gì có nhiều cuộc tình vừa gặp đã yêu như thế, tất cả đều là lừa đảo.

Ninh Vô Song cũng không biết bản thân làm sao về được nhà, Ninh Tử Dực từ phòng bếp bước ra nhìn thấy bộ dạng mất hồn của cô có phần ngoài ý muốn mà nhướng mày: " Bình dấm lần trước anh mua để ở phòng bếp đâu?"

Ninh Vô Song đối với việc Ninh Tử Dực xuất hiện ở phòng bếp nhà mình là chuyện bình thường không có gì lạ, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cả người mềm oặt ghé vào trên bàn, một bộ dáng sống không còn gì để lưu luyến: " Ném đi rồi, bạn gái còn không có ăn ghen làm gì?"                            ( Dấm bên Trung  còn có thể hiểu là ghen )

Ninh Tử Dực cười mỉm vỡ vài cái lên áo khoác Ninh Vô Song cho tuyết tan đi:" Xem bộ dạng hiện tại của em đi, ai lại chọc em rồi."

Ninh Vô Song lười nhác nâng mí mắt lên nhìn trừng Ninh Tử Dực một cái nhăn đầu mày, nội tâm đấu tranh một lúc mới chậm rãi hỏi: " Anh đoán xem em vừa thấy ai."

"Ngôn Cẩn Hòa" Ninh Tử Dực nhẹ giọng nói ra một cái tên xoay người quay về phòng bếp bưng sủi cảo nóng hầm hập ra bàn. " Mấy ngày trước anh có nghe tin anh ta trở về."

Mấy ngày trước đã nghe nói qua?

Ninh Vô Song ngay lập tức đứng dậy, không thể tin được mà mở to đôi mắt: " Anh Tư sao không nói cho em?"

Cô thừa nhận trừ bỏ quan hệ anh em với Ninh Tử Dực còn có ngoài ra còn một tình nghĩa nữa là tình cách mạng tại sao chuyện quan trọng như vậy mà anh ấy không đề cập với cô, thật sự muốn nhảy qua cào mặt anh.

Đối mặt với sự chất vấn của Ninh Vô Song, Ninh Tử Dực không mặc không nhạt ngữ khí cho là đúng đáp: "Vì sao phải nói cho em biết, làm sao chuyện đã qua nhiều năm rồi vẫn nhớ mãi không quên?"

Ninh Vô Song theo bản năng muốn phủ nhận nhưng tiếc là Ninh Tử Dực không cho cô cơ hội dứt khoác nói ra một sự thật: " Hai người đã chia tay."

Dừng lại một lúc  ngại chưa đủ lại cho thêm một câu " Đừng quên anh ta đá em."

Ninh Vô Song đang giương năng múa vuốt lập tức yên tĩnh.

Đúng vậy, năm đó Ngôn Cẩn Hòa không lời mà biệt xuất ngoại, cũng chỉ có mình cô là lặng lẽ không một tiếng động."

Chỉ là "lặng lẽ không một tiếng động" cũng chỉ có một mình cô mà thôi, bởi vì toàn bộ Đại Học A đều biết chỉ là cô không biết mà thôi.

"Hơn nữa đừng quên" âm thanh Ninh Tử Dực rất nhỏ vừa vặn truyền vào tai Ninh Vô Song " Em đã kết hôn"

Căn hộ Văn Cảnh Uyến này sớm mấy năm trước đã mua, Ngôn Cẩn Hòa vừa về nước vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp nên chỉ đành dọn qua đây ở.

"Không nghĩ đến vừa trở về nước đã gặp Ninh Vô Song, đã qua nhiều năm như vậy mà tính cách cô ấy vẫn không thay đổi."  giọng Ngôn Tĩnh đột nhiên hét lên một tiếng, cùng lúc đèn hành lang sáng lên khi có âm thanh. "Giá nhà ở đây không thấp, Vô Song cô ấy làm sao có thể ở đây, không lẽ....."

Ngôn Tĩnh không nói tiếp chỉ cẩn thận nhìn sắc mặt Ngôn Cẩn Hòa.

Ninh Vô Song lên taxi một lúc họ cũng không ở trong nhà hàng Tây nữa, Ngôn Tĩnh kéo Ngôn Cẩn Hòa lên xe taxi theo sau Ninh Vô Song tận mắt nhìn thấy cô vào tiểu khu nhà mình.

Tiểu khu rất gần Đại Học A, giá nhà cao cho nên tiền thuê nhà cũng không rẻ, người bình thường không thể ở nổi, cho nên phần lớn những căn nhà này đều là nhà cuả người có tiền ở còn không thì là sinh viên được bao nuôi. Cho nên đại học A ngầm đặc cho tiểu khu này là "Khu Nhị Nãi "

Theo cô biết Ninh Vô Song không có bối cảnh người nhà cũng chưa bao giờ lộ diện phần thông tin cha mẹ học sinh luôn luôn để trống, trước giờ tiền học ở Đại Học A đều là nhờ phần học bổng, đương nhiên không thể ở được tiểu khu này. Nhưng lúc nãy lại thấy Ninh Vô Song khó trách làm Ngôn Tĩnh nghĩ nhiều.

Ngôn Cẩn Hòa không quản cô ta tháo cà vạt bước vào phòng bếp.

Ngôn Tĩnh không từ bỏ ý định hướng vào nhà bếp mà lớn tiếng:" Anh Ba chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao?"

Một lúc sau Ngôn Cẩn Hòa không nóng không lạnh tiếng nước chảy từ phòng bếp truyền ra: " Em nghĩ anh đối với vấn đề của bạn gái cũ mà tò mò?"

Ngôn Tĩnh biểu môi, cũng không tiếp tục hỏi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh