Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí Giáng sinh đang dần tràn ngập khắp các ngóc ngách của trường Hogwarts, mang theo hơi thở của niềm vui và sự mong chờ, biến ngôi trường cổ kính này trở nên sống động hơn bao giờ hết. Mỗi hành lang, mỗi phòng học, và thậm chí cả các khu vườn ngoài sân đều được trang hoàng rực rỡ bởi những phụ kiện lấp lánh nhỏ xinh. Những vòng nguyệt quế bằng lá thông xanh mướt được gắn trên các khung cửa, đan xen cùng dải băng đỏ thẫm và những quả châu vàng bạc rực rỡ, khiến cho toàn bộ ngôi trường như khoác lên mình một bộ cánh hoàn toàn mới.

Trong Đại Sảnh Đường, một cây thông Noel khổng lồ đứng kiêu hãnh ngay giữa trung tâm, các nhánh cây đung đưa nhẹ nhàng như đang chào đón mọi người.

Giáo sư Flitwick, với dáng vẻ nhỏ nhắn đặc trưng, đang hăng say điều khiển phép thuật để treo những món đồ trang trí lên từng nhánh cây. Ông đứng kiễng chân trên một bục gỗ cao, gương mặt ánh lên niềm hân hoan trong khi miệng khe khẽ hát những giai điệu Giáng sinh quen thuộc.

Những quả cầu thủy tinh trong suốt, những ngôi sao vàng lấp lánh, cùng vô số chuỗi đèn ma thuật sáng rực như những tinh tú lần lượt bay lên, tựa như được một bàn tay vô hình xếp đặt, tạo thành một bức tranh lộng lẫy và đầy màu sắc.

Trong không khí nhộn nhịp ấy, sự háo hức của học sinh và cả các bậc phụ huynh đang chờ đợi lễ hội như bùng nổ. Vì hai kỳ nghỉ lớn đều diễn ra cùng thời điểm, tất cả học sinh đều được phép trở về nhà để đoàn tụ với gia đình. Tuy nhiên, nhà trường vẫn rất chu đáo, tạo điều kiện cho những học sinh không thể về nhà bằng cách tổ chức các buổi lễ hội ngay tại trường.

Điển hình như trường hợp của Martina Rosier — cô bé tiểu thư nhà Rosier đang phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn đến từ gia đình. Bắt đầu từ tuần trước, cứ cách một ngày là Martina lại nhận được thư cú từ mẹ mình, bà Helen Rosier. Từng bức thư đều được gửi đến với tần suất dày đặc và chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất:

“Bao giờ con về? Có cần mẹ gửi xe đến đón không? Con có thể xin phép về sớm trước một hai hôm được không?”

Mỗi bức thư đều chất chứa sự mong ngóng và nôn nóng đến phát điên của bà Helen. Martina không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực trước sự nhiệt tình quá mức của mẹ mình.

Dù có lười biếng đến mấy thì cuối cùng cô cũng phải cắn răng đứng dậy thu dọn hành lý, bởi nếu không sớm hoàn tất việc chuẩn bị, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn mưa thư từ giục giã của mẹ.

Sau mấy ngày loay hoay hì hục chuẩn bị, cuối cùng mọi thứ cũng đã đâu vào đấy. Tất cả hành lý đã được sắp xếp gọn gàng, và giờ đây, Martina chỉ cần thong thả chờ nhà trường đưa ra lệnh nghỉ phép chính thức là có thể lên đường trở về nhà.

Ngày nghỉ càng đến gần, các giáo viên chủ nhiệm cũng bắt đầu rục rịch lên danh sách thống kê những học sinh ở lại trường trong kỳ nghỉ lễ. Với một số giáo viên, công việc này có thể là một phần trách nhiệm quan trọng, nhưng với giáo sư Snape, sự nghiêm khắc không đồng nghĩa với chăm chỉ.

Ông thẳng tay ném toàn bộ đống việc vô bổ ấy cho huynh trưởng nhà Slytherin — Gemma Farley — lo liệu.

Gemma, sau khi điểm qua sĩ số một lượt, hài lòng gật đầu khi thấy toàn bộ học sinh nhà Slytherin đều đăng ký về nhà. Trước khi rời đi, anh không quên nán lại vài phút để nhắc nhở mọi người:

"Thật tốt vì không có ai ở lại trường trong dịp lễ này. Tôi sẽ sớm gửi danh sách lên thầy chủ nhiệm. À, còn một tin tốt nữa: theo thông báo từ nhà trường, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu kỳ nghỉ lễ từ ngày mai."

“Hoan hô!”

Tiếng reo hò vang dội khắp phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Đám “rắn con” nhảy cẫng lên ăn mừng, trao nhau những cái ôm nồng nhiệt, rồi nhanh chóng cùng nhau làm một bữa tiệc nhỏ để chia tay trước thềm năm mới. Tiếng cười nói vui vẻ, sự náo nhiệt của bọn trẻ khiến không khí lạnh giá của đêm đông bên ngoài dường như bị đẩy lùi, nhường chỗ cho sự ấm áp và niềm vui lan tỏa.

Đến khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, bữa tiệc kết thúc và mọi người đều lần lượt tản ra, trở về phòng của mình. Martina cũng không ngoại lệ. Cô thong thả bước về phòng, nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ của Pansy Parkinson, cô chợt dừng lại khi thấy ánh đèn bên trong vẫn sáng. Cửa phòng khép hờ, và khi Martina nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bừa bộn đập vào mắt cô.

Pansy đang vật lộn với đống đồ đạc chất cao như núi. Mọi thứ đều ngổn ngang: váy áo, mũ nón, giày dép, và cả những món đồ trang sức lấp lánh, tất cả dường như đang chen chúc nhau trong cái vali nhỏ xíu.

Nhìn thấy bạn thân khổ sở như vậy, Martina không nỡ rời đi. Cô bước tới, nhún vai rồi cúi xuống giúp Pansy sắp xếp lại mọi thứ.

"Bình thường có thấy cậu mang nhiều như thế đâu, sao cứ đến lúc chuẩn bị về thì đồ đạc lại nhiều đến vậy chứ?”

Martina buồn cười lắc đầu khi thấy Pansy vẫn cố nhồi thêm mấy bộ váy dài diêm dúa vào trong vali đã chật cứng.

“Ôi thôi nào, Pansy! Chỉ cần mang những thứ thực sự cần thiết thôi, cái gì cậu cũng ôm hết thì chả mấy chốc hành lý sẽ nổ tung ra mất.” Martina vừa nói vừa kéo mấy bộ lễ phục tốn chỗ ra khỏi vali của Pansy, cố gắng nén cười khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của bạn mình.

Đến khi vừa xếp xong một hòm, Pansy liền thở hắt ra, than thở đầy oán trách:

“Ôi trời ơi, mệt thật đấy! Nghỉ lễ có mỗi vài hôm thôi mà đã có bao nhiêu thứ phải chuẩn bị, lại còn thêm cả tiệc tùng nhà Draco nữa chứ. Nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi!”

“Tiệc nhà Malfoy à? Vì Zabini cũng đi nên cậu lo lắng vậy sao?” Martina ngừng tay, cau mày hỏi.

“Ừ, thì năm nào nhà Draco chả tổ chức những buổi tiệc xa hoa như thế. Có gì lạ đâu. À, nhắc mới nhớ, hình như mình chưa bao giờ thấy gia đình cậu tham dự mấy buổi tiệc như thế cả!”

Pansy nghiêng đầu tò mò. Là một tiểu thư thuộc gia tộc thượng lưu, thật kỳ lạ khi Martina lại hiếm khi xuất hiện trong các sự kiện xã giao của giới quý tộc.

Martina ngẩn người một chút, rồi cố gắng nở nụ cười:

“À thì… ba mẹ mình là dân kinh doanh, họ bận rộn lắm. Có thời gian đâu mà dẫn mình tham gia mấy buổi tiệc như vậy. Với cả, nếu có thật, mình tin chắc cái tên đần đấy sẽ chẳng vui vẻ gì khi thấy mình ở đó đâu.”

“Đừng nói thế, Mia. Mình chắc chắn sau này hai cậu sẽ trở thành bạn tốt thôi!” Pansy đáp, gương mặt nghiêm túc một cách kỳ lạ.

“Dựa vào đâu mà cậu dám chắc chắn như thế?” Martina nghi hoặc nhìn bạn mình.

“Dựa vào đâu à?” Pansy cười ẩn ý. “Mình dựa vào linh cảm của phụ nữ!”

Câu trả lời đầy mơ hồ ấy khiến Martina càng thêm cảm thấy khó hiểu.

Nhưng nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Pansy, cô chỉ biết thở dài và lắc đầu, mặc kệ cái "linh cảm" khó hiểu của cô bạn thân.

***

Buổi sáng hôm đó, khi ánh Mặt Trời vẫn chưa kịp chiếu sáng khắp sân trường, Martina đã bị Pansy lôi dậy khỏi giấc ngủ ấm áp. Dưới sự thúc ép của cô bạn, Martina cố gắng lết ra khỏi giường, xỏ vào đôi dép mềm rồi uể oải theo Pansy bước vào nhà ăn. Đôi mắt còn lờ đờ ngái ngủ, cô nàng ngáp một cái dài, chậm chạp ngồi xuống ghế và chẳng kịp chuẩn bị tinh thần thì đã thấy Pansy nhanh chóng chất đầy đĩa thức ăn trước mặt mình.

“Pansy, thôi đủ rồi, đầy quá rồi!” Martina hoảng hốt chặn tay bạn khi nhìn thấy đĩa của mình gần như ngập tràn thức ăn.

“Cậu phải ăn nhiều vào! Lát nữa lên xe lửa, lỡ đói thì sao? Không có đồ ăn dọc đường đâu!” Pansy đáp lại, kiên quyết không nghe lời can ngăn mà tiếp tục gắp thêm một ít xúc xích và phô mai cho vào đĩa của cô bạn.

Martina thở dài, không cách nào ngăn được Pansy đành chấp nhận số phận, cầm nĩa lên chọc chọc vào miếng ức gà rồi miễn cưỡng nhét vào miệng. Ở phía bên kia nhà ăn, Crabbe và Goyle đang ăn uống như thể đây là bữa cuối cùng trong đời. Hai tên lực lưỡng này càn quét hết thảy món ngon trên bàn, khiến không ít học sinh khác phải trố mắt nhìn theo. Martina ngồi lặng lẽ nhai, không khỏi cảm thán trước sức ăn vô đối của hai người bạn cùng nhà. So với Crabbe và Goyle, việc Pansy cố nhồi nhét thức ăn vào đĩa của cô chẳng còn là gì đáng phàn nàn nữa.

Kết thúc bữa sáng, Martina cùng đám Pansy rời khỏi nhà ăn, định bụng trở về phòng nghỉ ngơi một chút trước khi lên đường. Vừa bước qua dãy hành lang dẫn về phòng sinh hoạt chung, cô bất ngờ đụng mặt với một nhóm học sinh đang tụ tập ồn ào. Đứng giữa đám đông là Draco Malfoy, mái tóc bạch kim bóng mượt của cậu ta sáng lóa dưới ánh đèn hành lang.

Malfoy đang chống nạnh, dựa lưng vào tường, nở một nụ cười đầy mỉa mai khi chĩa mũi nhọn về phía một nhóm học sinh nhà Gryffindor. Cậu ta hất cằm, giọng điệu khinh khỉnh:

“Thật tội nghiệp cho chúng mày khi chẳng có ai đón về ăn mừng Giáng Sinh! Có vẻ như có những kẻ vẫn chưa biết gia đình là gì nhỉ?”

Martina không cần đoán cũng biết nạn nhân lần này của Draco là ai. Cô chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt rực lửa của Ron Weasley là đủ hiểu. Đằng sau giọng điệu cay nghiệt của Draco là tiếng cười khùng khục của Crabbe và Goyle, hai tên luôn nhiệt tình ủng hộ mọi trò trêu chọc của cậu ta. Martina lắc đầu ngán ngẩm, từng nhiều lần khuyên nhủ Draco dừng lại, nhưng có vẻ thói xấu này đã ăn sâu vào tính cách của cậu ta rồi.

Harry Potter đứng cạnh Ron, khuôn mặt điềm tĩnh và không hề tỏ ra bị ảnh hưởng bởi lời nói của Draco. Thấy Draco vẫn còn thao thao bất tuyệt, cậu thở dài, rồi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ, bước thẳng về phía Martina. Một nụ cười thoáng qua trên môi Harry khi cậu nghiêng đầu chào:

“Chào Rosier, nghe nói cậu cũng về nhà đón Giáng Sinh à?”

Martina bất ngờ trước lời chào hỏi của Harry nhưng vẫn lịch sự đáp lại bằng một cái gật đầu. Cô buông cánh tay đang khoác lấy Pansy rồi mỉm cười:

“Ừ, mình và chị gái sẽ về nhà. Còn cậu thì sao?”

Harry nhún vai, hơi gãi đầu vẻ ngượng ngùng:

“À, chắc cậu cũng biết đấy, dượng mình không thích nhìn thấy mình ở nhà lắm đâu. À, cho mình gửi lời hỏi thăm đến hai bác Rosier nhé!”

“Ừ, mình sẽ gửi lời đến họ. Chúc cậu có một kỳ nghỉ Giáng Sinh vui vẻ, Harry!”

Martina đáp lại bằng một nụ cười chân thành. Cuộc trò chuyện giữa hai người không có gì đặc biệt, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để ai đó đứng đằng sau nổi điên. Draco cau có nhìn theo Harry, giọng nói vang lên đầy châm chọc:

“Vui vẻ lắm rồi nhỉ, Potter! Mày thấy mình hèn kém quá nên định bám váy gia tộc Rosier à? Đừng có mà mơ tưởng hão huyền, gia đình mày chẳng đủ tư cách để với tới đâu!”

“Ngậm mồm lại, Malfoy!” Ron gầm lên, không chịu nổi sự trịch thượng của Draco nữa. Cậu nhà Weasley bước lên, mắt tóe lửa, nhìn thẳng vào đối thủ. “Nếu không có cha mày chống lưng, mày chẳng là cái thá gì cả, đồ rắn hổ lốn!”

Draco khẽ nghiêng đầu, đôi mắt màu xám lạnh lẽo lóe lên tia giễu cợt:

“Ồ, Weasley, nếu mày không nhắc, tao cũng quên mất đấy! Nghe nói mày cũng nằm trong danh sách những kẻ khốn khổ phải ở lại trường kỳ nghỉ này? Phải chăng ông bà Weasley đã chán ngấy một đứa con vô dụng như mày, thà bỏ rơi ở trường cho bớt tốn cơm tốn gạo hả?”

Ron lập tức nổi cơn thịnh nộ. Cậu lao đến, nắm cổ áo Draco và giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt cậu ta. Draco cũng không chịu thua, cậu ta đáp trả bằng một cú đấm ngang vào sườn Ron. Hai bên lao vào nhau, xô đẩy, đánh đấm không khoan nhượng. Crabbe và Goyle định nhảy vào giúp chủ nhân nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân của các giáo sư vang lên. Martina vội kéo Pansy lùi lại, nhìn thấy bóng dáng đáng sợ của giáo sư Snape đang tiến nhanh về phía họ. Cô nhanh chóng nắm tay Pansy và cả hai vội vàng chuồn mất, không muốn dính dáng đến cuộc chiến vô nghĩa này.

“Đi thôi, để lại cho bọn họ tự giải quyết!” Martina thì thầm, bước nhanh về phòng sinh hoạt chung trước khi bị giáo sư nào đó bắt gặp.

Khi trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Martina thả mình xuống ghế, vòng tay ôm lấy chú mèo yêu quý đang nằm cuộn tròn trên đùi.

Cô khẽ mỉm cười khi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, ánh mắt nhìn lơ đãng về phía lò sưởi đang bập bùng. Mọi thứ đang yên bình thì cánh cửa phòng sinh hoạt bỗng bật mở, và Draco xuất hiện với bộ dạng vô cùng tức tối.

Mái tóc bạch kim của cậu ta lộn xộn, vài sợi vương vãi trên trán, còn chiếc áo chùng thì nhàu nhĩ sau trận ẩu đả. Đôi mắt xám nhạt của Draco quét khắp phòng, nhanh chóng dừng lại khi nhìn thấy Martina đang ngồi thoải mái trên ghế.

Đôi mắt cậu ta ánh lên tia giận dữ pha lẫn thất vọng, như thể việc nhìn thấy cô vẫn thản nhiên bình tĩnh khiến cơn giận của cậu tăng lên gấp bội.

Draco bước đến gần, gương mặt căng cứng vì tức tối. Chú mèo của Martina hơi căng thẳng, đôi tai dựng đứng khi cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ Draco, nhưng Martina chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nó, đôi mắt không rời khỏi cậu ta.

“Gì vậy, Malfoy?” Cô hỏi, giọng điềm tĩnh. Đôi mắt xanh sapphire đối diện với cặp mắt xám băng giá của cậu, không hề nao núng.

Draco im lặng nhìn cô một lúc, rồi bật ra một tiếng cười ngắn đầy chua chát. Cậu cúi người xuống, gằn giọng:

“Mày ngồi đây thư thái lắm nhỉ? Trong khi tao phải một mình đối mặt với lũ sư tử đó?”

Martina nhướng mày, nhẹ nhàng trả lời:

“Ồ! Tao có nói mày phải lao vào đánh nhau với họ đâu. Với lại, có vẻ như mày cũng không phải người thắng trong trận đó thì phải.”

Lời nói bình thản của cô như thêm dầu vào lửa. Draco siết chặt nắm tay, ánh mắt càng thêm giận dữ. Nhưng thay vì cãi lại, cậu chỉ quay phắt người, bước thẳng về phía phòng ngủ của mình.

Khi đi ngang qua cô, cậu vẫn không rời ánh mắt khỏi khuôn mặt bình thản của Martina, như thể đang muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí.

“Rầm!” Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại với một tiếng vang dội, khiến không ít học sinh trong phòng sinh hoạt chung giật mình.

Pansy và Blaise Zabini, đang ngồi ở góc phòng, nhìn nhau rồi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Mấy màn xung đột ngầm giữa Draco và Martina dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của nhà Slytherin rồi.

***

Tầm khoảng ba giờ chiều, đoàn học sinh bắt đầu tập trung để khởi hành về nhà cho kỳ nghỉ Giáng Sinh.

“Xong chưa, Mia?”

Martina vừa bước ra khỏi ngôi nhà chung thì đã thấy Lynna tươi cười đến đón. Chị gái cô trông nhàn nhã vô cùng, hai tay trống trơn không phải mang theo bất kỳ hành lý nào, vì tất cả đồ đạc cần thiết của chị đã được anh Andy ôm trọn cả rồi.

Lynna tiến lại gần, khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của Martina, mỉm cười nói:

“Nào Mia, em mau chào tạm biệt các bạn đi! Chúng ta sẽ không đi xe lửa cùng mọi người nữa vì ba mẹ đã gửi xe đến đón chị em mình rồi.”

“Chúng ta đi xe riêng ư? Tại sao vậy?” Martina nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc. Từ bao giờ gia đình cô lại thích chơi trội đến mức cử người đến đưa đón riêng như vậy chứ?

“Chị không biết, nhưng đó là ý của ba. Chúng ta nên đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.” Lynna cúi người nhấc một bên hành lý cho cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết.

Martina nhỏ nhẹ gật đầu rồi quay lại tạm biệt đám bạn. Pansy thấy không được đi cùng Martina thì lập tức xụ mặt, vẻ tiếc nuối hiện rõ. Cô nàng phụng phịu, kiên quyết muốn tiễn bạn mình ra tận cửa xe mới chịu.

Crabbe và Goyle cũng nhanh chóng đến giúp Martina mang vác những món đồ lỉnh kỉnh lên xe ngựa. Ngay cả Blaise cũng mặt dày đi theo, chỉ riêng mỗi Draco là đứng khoanh tay, làm bộ lười biếng không thèm để ý gì.

Khi Martina ôm chầm lấy Pansy, hứa hẹn sẽ gửi thư đều đặn trong kỳ nghỉ, Lynna từ xa đã gọi giục: “Đi thôi Mia!” Martina khẽ vẫy tay tạm biệt mọi người, lòng không khỏi dâng lên một chút buồn bã.

Nhưng trái ngược với tâm trạng của cô, Draco đứng cách đó một đoạn lại trông có vẻ vui sướng ra mặt. Cậu ta khoa trương thở phào một hơi, như thể vừa trút được gánh nặng lớn nhất đời mình.

“Rốt cuộc thì con nhỏ phiền phức đó cũng biến đi rồi,” Draco lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười mãn nguyện. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị dập tắt khi ánh mắt cậu vô tình dừng lại ở cuối bãi cỏ, nơi một cỗ xe lớn đang từ từ tiến đến.

Đó không phải là một cỗ xe ngựa bình thường. Chiếc xe được kéo bởi mười hai con ngựa trắng muốt với đôi cánh uy nghi vỗ nhịp giữa không trung, lớp yên da sáng bóng, và những dây cương bằng vàng lấp lánh. Cỗ xe lớn uy nghiêm, mang đậm khí chất quý tộc và vương giả, đến mức mọi học sinh xung quanh đều không thể không ngoái nhìn.

Điều đáng giận hơn cả là chủ nhân của cỗ xe ngựa đó lại không ai khác ngoài Martina Rosier.

Đôi mắt Draco trợn trừng, mặt cậu thoáng chốc tái đi vì tức giận. Nhìn con nhãi ranh đang mỉm cười kênh kiệu từ trong xe, lòng cậu như có lửa đốt. Dù chỉ là một tiểu thư của gia tộc Rosier – một dòng họ mà Malfoy chưa bao giờ coi trọng – mà lại được đưa đón bằng xe ngựa quý hiếm như vậy. Trong khi đó, cậu – đường đường là đại công tử nhà Malfoy – lại phải chen chúc trên chiếc xe lửa đông đúc cùng đám học sinh khác.

Đúng là nhục nhã mà!

Draco nghiến răng, giậm chân thình thịch xuống nền tuyết ẩm, ánh mắt căm tức dõi theo bánh xe đang lăn chầm chậm ra khỏi sân trường.

Trên chiếc xe ngựa, Martina thả mình thoải mái vào chiếc ghế tựa bọc nhung êm ái. Cô nhấc tay đẩy nhẹ cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật Hogwarts thu nhỏ dần từ trên cao. Gió lạnh thổi lướt qua, khiến mái tóc đen mềm mại bay bay theo từng nhịp đập cánh của những con ngựa.

Vậy mà đã tròn bốn tháng kể từ ngày Martina nhập học. Trong quãng thời gian ấy, cô đã trải qua không ít chuyện bất ngờ và cả những biến cố không lường trước. Nhưng tất cả đều là những trải nghiệm quý giá, tô điểm thêm màu sắc cho cuộc đời thứ hai của cô.

Một cuộc đời mới kéo dài hơn hai mươi năm kể từ khi cô sống lại.

Martina hiểu rằng bản thân mình trong thế giới này chẳng qua chỉ là một nhân vật quần chúng mờ nhạt, một nhân vật thậm chí còn không xuất hiện trong nguyên tác. Nhưng việc có cơ hội hồi sinh, được sống lại và cảm nhận tình yêu thương từ gia đình, đối với cô đã là một đặc ân vô cùng lớn lao.

Martina không tham vọng thay đổi thế giới như Harry Potter, cũng không muốn trở thành một anh hùng bất đắc dĩ như Neville Longbottom. Cái cô mong muốn thật đơn giản: một mái ấm nhỏ, một tình yêu thương. Chỉ cần như vậy đã là quá đủ rồi.

Nhưng có lẽ Martina không nhận ra rằng sự xuất hiện của cô trong thế giới này đã đủ để làm xáo trộn vận mệnh của một ai đó, và thay đổi dòng chảy của câu chuyện mà cô tưởng như đã được an bài sẵn.

Sau bốn tiếng ròng rã lăn lộn trên đường, cuối cùng Martina và Lynna cũng dừng chân trước ngôi nhà thân thuộc của gia đình. Tiếp đón chị em cô là sự chào đón nồng hậu từ bà Helen và ông Victor cùng một khuôn mặt miễn cưỡng của Henry.

Bà Helen vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Martina, khẽ xuýt xoa thân thể nhỏ nhắn của cô. Giọng bà nhẹ nhàng trách móc nhưng vẫn không giấu nổi sự xúc động:

“Mia của mẹ, mẹ đã rất nhớ con đấy!”

“Mẹ!” Martina nũng nịu kêu lên, vòng tay ôm lấy bà. “Con cũng nhớ mẹ và mọi người nhiều lắm!”

Bà Helen cười cười, vuốt ve mái tóc đen dài của Martina, tay khẽ lau đi những giọt nước mắt vui mừng rồi dịu dàng dẫn cô vào trong nhà.

“Ba mẹ đã chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ rồi. Hai đứa vào ăn chút gì cho đỡ mệt nhé!”

Martina và Lynna gật đầu, cùng nắm tay bà bước vào ngôi nhà đã xa cách suốt bốn tháng. Mọi cảnh vật vẫn y như trong ký ức của Martina. Những món đồ trang trí, cách bài trí đều không thay đổi chút nào, khiến cô cảm thấy như chưa từng rời xa nơi này.

Henry lúc này đang bám chặt lấy Lynna, mè nheo đòi quà từ làng Hogsmeade:

“Quà của em đâu? Quà của em đâu?”

Lynna mệt mỏi lắc đầu, rồi miễn cưỡng lấy trong túi ra một đống đồ chơi lớn nhỏ, nhét hết vào tay Henry. Chỉ khi nhận được mớ quà thú vị, cậu nhóc mới chịu buông tha, hí hửng ôm chúng về góc nhà để ngồi nghịch.

Hai chị em Martina sau khi thoát khỏi sự quấy rầy của cậu em trai Henry, nhanh chóng theo bà Helen vào ngồi tại bàn ăn, nơi đã được bày sẵn những món điểm tâm thơm ngon. Martina hít một hơi sâu, mùi bánh nướng và trà bạc hà lan tỏa khắp không gian, khiến bao mệt nhọc sau chuyến hành trình dài dường như tan biến. Cô ngồi xuống cạnh Lynna, gật đầu cảm ơn mẹ rồi chậm rãi thưởng thức từng miếng bánh mềm ngọt.

Ngài Rosier, ông Victor, ngồi ở đầu bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cô con gái thân yêu. Thỉnh thoảng, ông gặng hỏi Martina về việc học hành và sinh hoạt tại trường Hogwarts, đặc biệt là về cậu nhóc Malfoy — người mà ông nghe không ít lần nhắc đến trong các bức thư của con gái.

“Thằng nhóc Malfoy đó thế nào? Nó có quấy rầy con không?” Ông hỏi, giọng điệu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng lộ rõ sự quan tâm.

Martina khẽ nhíu mày khi nhắc đến cái tên đáng ghét đó. Cô không ngần ngại đem hết những chuyện mình phải chịu đựng trong suốt mấy tháng qua ra kể, từ những trò chơi khăm vụng về cho đến những lần bị Malfoy cố tình khiêu khích trước mặt bạn bè. Mỗi lần như thế, vị giáo viên chủ nhiệm Severus Snape luôn ra mặt bênh vực, khiến Martina chỉ biết uất ức mà không thể phản kháng lại.

“Ba à, thằng nhóc đó đúng là đồ rắc rối! Nó lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, cứ gặp con là lại kiếm cớ gây chuyện,” Martina bĩu môi, giọng đầy bực dọc. “Đã thế, còn được giáo sư Snape bênh vực hết lần này đến lần khác. Con chưa từng gặp ai phiền phức như nó!”

Ông Victor vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt ông thoáng qua một tia lạnh lẽo khi nghe con gái kể lể. Dù bề ngoài ông tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn lập tức băm vằm cái tên “Malfoy” kia thành từng mảnh vụn. Đứa con gái nhỏ bé của ông phải chịu đựng những trò nghịch ngợm như vậy, há có thể bỏ qua dễ dàng?

Thế mới thấy, một người cha dù có điềm tĩnh đến đâu cũng không thể giữ bình tĩnh khi con gái mình bị bắt nạt. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh này, họ chắc chắn sẽ không ngờ rằng quý ngài Victor Rosier uy nghiêm, lúc nào cũng nghiêm nghị, lại có thể là một “kẻ cuồng con” đến vậy.

“Chỉ là một thằng nhóc Malfoy nghịch ngợm thôi mà,” Lynna xen vào, mỉm cười trấn an Martina. “Em cứ kệ nó, không cần để tâm đâu. Ba mẹ mình đã quen với tính cách của nhà Malfoy từ lâu rồi. Draco không khác gì bản sao của ông Lucius cả.”

Martina thở hắt ra một hơi, đôi mắt xanh sapphire vẫn còn ánh lên sự bực tức. “Nhưng mà chị không hiểu đâu, cái cách nó hất mặt ra vẻ ta đây rồi lại cứ như đang cố trêu ngươi em… Đáng ghét không chịu được!”

Ngài Rosier khẽ nhướng mày, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi lên tiếng: “Nếu nó còn dám gây rắc rối cho con thêm một lần nữa, ta sẽ có cách làm cho Lucius Malfoy phải kiêng dè mà thu xếp lại hành vi của con trai mình.”

Martina giật mình ngẩng đầu lên nhìn cha, thấy ánh mắt nghiêm nghị và cương quyết của ông, cô bỗng cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Ông Victor không nói nhiều, nhưng chỉ một câu ngắn gọn cũng đủ để cô hiểu rằng, cha sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cô.

“Mẹ nghĩ không cần thiết phải để ý đến chuyện đó đâu, Mia à. Thằng nhóc đó chỉ là một tên trẻ con chưa trưởng thành thôi,” bà Helen nhẹ nhàng xen vào, giọng nói đầy ân cần. “Chuyện quan trọng hơn là con phải ăn nhiều một chút, nhìn con gầy hơn lần trước rồi đấy.”

Nói rồi, bà không ngừng gắp những món ngon vào bát Martina, hết bánh nướng đến hoa quả và thịt nguội, như thể muốn dùng đồ ăn để bù đắp hết mọi ấm ức mà con gái phải chịu đựng.

“Ôi mẹ, con ăn không hết được đâu!” Martina kêu lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm đũa, mỉm cười hạnh phúc nhìn từng món đồ được chất đầy vào đĩa. Cảm giác được ba mẹ bảo vệ, được bao bọc trong sự yêu thương vô điều kiện khiến cô dần quên đi những khó chịu và bất mãn đối với Malfoy.

Cô thả lỏng cơ thể, ngồi dựa vào ghế, cảm nhận bầu không khí ấm cúng bao quanh mình. Tất cả những phiền muộn và bực bội bị cô gạt phăng ra khỏi đầu. Martina hiểu rằng chỉ cần còn có gia đình yêu thương, mọi khó khăn đều sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Martina sung sướng nằm trong sự âu yếm chiều chuộng của ba mẹ, liền đem những thứ không vui kia vứt toẹt sang một bên. Cô hạnh phúc mang theo niềm vui phơi phới, sẵn sàng đón kỳ nghỉ lễ dài cùng gia đình thân yêu.

Lynna nhìn em gái mình, khẽ bật cười rồi quay sang trao đổi một cái nhìn đầy hiểu ý với mẹ. Rõ ràng, dù Martina có lớn đến đâu, trong mắt họ, cô bé vẫn mãi là “công chúa nhỏ” đáng yêu cần được bảo vệ và yêu chiều như ngày nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top