Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Dạ Tiệc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày đã trôi qua kể từ khi gia tộc Malfoy gửi thiệp mời, và đó cũng là hai ngày "đáng nhớ" nhất trong cuộc đời Martina.

Nếu phải dùng một từ duy nhất để miêu tả khung cảnh của buổi sáng định mệnh ấy, thì cô sẽ không ngần ngại mà chọn ngay từ "hỗn loạn".

Ngay từ lúc bình minh vừa ló dạng, khi Martina vẫn đang thảnh thơi thưởng thức bữa sáng cùng gia đình tại phòng ăn thì một cơn bão bất ngờ ập đến. Và cơn bão này không phải là bão gió hay bão mưa mà là một trận bão "cú". Đúng vậy, cả một đàn cú khổng lồ với số lượng gần như không thể đếm nổi đã đột nhiên ập thẳng vào dinh thự Rosier.

Hàng trăm, hàng ngàn con cú đen lớn nhỏ không chút kiêng dè lao vào qua những cánh cửa sổ rộng mở, sải cánh xà xuống như những cơn gió đen mù mịt. Chúng đua nhau thả những lá thư và thiệp mời xuống, biến toàn bộ bàn ăn của gia đình Rosier thành một biển giấy. Từng chiếc phong bì đủ màu sắc, đủ kích cỡ phủ kín mặt bàn, đè bẹp cả những món ngon đang bốc khói nghi ngút.

Martina trừng mắt nhìn món súp bào ngư yêu thích của mình bị nhuốm đầy lông chim và phân cú, ngay lập tức bị bọn chúng làm bắn tung tóe khắp nơi, văng thẳng lên chiếc váy mới tinh mà cô vừa mặc. Khuôn mặt cô tối sầm lại, gương mặt vốn xinh đẹp nhưng giờ lại giống như một bức tượng đá bị ai đó đổ mực lên.

Và không chỉ riêng gì cô, tất cả các thành viên trong gia đình cũng đều bị cuốn vào cơn bão cú này mà không kịp trở tay. Món bánh mì bơ của Lynna bị nện thẳng bởi một phong thư dày cộp, khiến cô chị cả chỉ còn biết trố mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi. Bà Helen đang cầm tách trà định nhấp một ngụm thì chợt một con cú lớn sà xuống ngay trước mặt, khiến bà theo phản xạ buông tay, làm rơi luôn tách trà sứ đắt tiền xuống đất. Tiếng ly vỡ cùng tiếng cánh chim đập loạn xạ vang khắp căn phòng, biến không gian vốn yên tĩnh và ấm cúng của gia đình trở thành một mớ hỗn độn và ồn ào chưa từng có.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?" Martina thốt lên, mắt mở lớn nhìn cơn bão giấy đang vây lấy mình.

Và rồi, ngay khi đám cú vừa bay đi, phòng ăn liền trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Chỉ còn lại tiếng lá thư và thiệp mời lạo xạo rơi xuống đất, hòa lẫn với tiếng thở phì phò giận dữ của ông Victor — gia chủ của gia tộc Rosier. Ông, người đàn ông luôn được biết đến với vẻ ngoài điềm tĩnh và uy nghiêm, giờ đây đang đứng giữa biển giấy hỗn loạn, khuôn mặt tái xanh vì giận dữ, đôi mắt ánh lên một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

“Chết tiệt!” Ông gầm lên, đấm mạnh xuống bàn khiến chiếc bàn rung lên một cái. “Ai đã dám làm trò điên rồ này?!!”

Martina chưa bao giờ thấy cha mình nổi điên đến vậy. Ông lập tức xé toang phong thư đầu tiên gần đó và chỉ đọc thoáng qua vài dòng, mắt ông đã rực lên như sẵn sàng thiêu cháy tất cả.

“Lucius Malfoy!” Ông gầm lên, đôi mắt hằn tia đỏ.

Cả gia đình đều sững sờ trước tiếng hét bất ngờ của ông Victor. Không cần thêm lời giải thích, họ cũng đoán được nguồn cơn của sự việc này. Đám cú điên loạn kia, hàng ngàn lá thư và thiệp mời phủ kín cả dinh thự… Tất cả đều là một trò đùa của nhà Malfoy.

Lucius Malfoy! Cái tên ấy vang lên như một lời nguyền rủa.

---

Mãi đến tận chiều hôm đó, gia đình Rosier mới biết rõ toàn bộ câu chuyện.

Ngay sau khi nhận được sự đồng ý của ông Victor về việc sẽ tham dự buổi tiệc, Lucius đã không bỏ lỡ một giây nào để biến sự xuất hiện của gia tộc Rosier trở thành tâm điểm bàn tán của cả giới phù thủy. Chỉ trong một đêm, bằng cách nào đó, ông ta đã lan truyền khắp mọi nơi tin tức về sự trở lại của gia tộc Rosier.

"Thật là một niềm vui khôn xiết khi nhận được thông báo chính thức rằng gia tộc Rosier đã đồng ý tham dự buổi dạ tiệc mừng năm mới của chúng tôi. Đây sẽ là sự kiện đánh dấu một bước ngoặt lớn cho cả hai gia tộc và mang lại niềm vinh hạnh lớn cho gia đình chúng tôi."

Lời phỏng vấn ấy được trích dẫn trên tờ Wizarding Weekly vào đúng sáng hôm sau, do nhà báo nổi tiếng Rita Skeeter ghi nhận. Và tiêu đề của bài viết thì rực rỡ và chói lóa đến nỗi bất cứ ai đọc qua cũng phải để tâm:

“CUỐI CÙNG GIA TỘC ROSIER CŨNG CHẤM DỨT CHUỖI NGÀY Ở ẨN, ĐANG DỤC DỊCH LÊN KẾ HOẠCH ĐỂ QUAY TRỞ LẠI THẾ GIỚI THƯỢNG LƯU.”

Bài viết ấy, cùng hàng trăm bức thư và lời mời từ các gia tộc khác, đã dội thẳng xuống gia đình Rosier như một cơn sóng thần không báo trước. Không một ai trong số họ ngờ được rằng chỉ một lời nhận lời mời đến dự tiệc lại có thể dẫn đến sự hỗn loạn đến mức này.

Kể từ đó, ông Victor Rosier đã phải vật lộn với đống thư từ dồn dập kéo đến mỗi ngày, mỗi lá thư đều là một lời mời xã giao hoặc một câu hỏi khéo léo, thậm chí là những lời đề nghị đầy ẩn ý từ các gia tộc khác nhau. Và chỉ vì những mớ giấy tờ này mà lịch trình nghỉ lễ vốn yên bình của ông bị đảo lộn hoàn toàn, kéo theo sự bực dọc và bối rối của toàn bộ gia đình.

Martina đứng nhìn cha mình, lòng không khỏi cảm thấy buồn cười trước tình cảnh tréo ngoe này. Một người đàn ông uy quyền như ông, người luôn được biết đến là "bức tường thành bất khả xâm phạm" của gia tộc Rosier, giờ đây lại đang điên đầu vì một bài báo.


Thì một cô bé non tơ như cô bị tên nhóc đó chọc cho suýt phát điên mất mấy lần, âu cũng là điều hết sức dễ hiểu.

Dù trong lòng Victor vẫn còn sôi sục cơn giận vì những gì nhà Malfoy đã gây ra, ông vẫn không thể lấy hận thù cá nhân mà để ảnh hưởng đến quyết định của cả gia tộc. Với tư cách người đứng đầu, Victor Rosier buộc phải nuốt trôi cục tức này và cùng vợ con tham dự buổi tiệc mừng năm mới tại lâu đài nhà Malfoy.

Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, và cả hai chị em nhà Rosier đều buộc phải chuẩn bị chỉnh tề trước khi sự kiện diễn ra. Lynna, người chị cả, đang lật tung đống váy áo trong tủ đồ, hết sức lo lắng chọn ra trang phục hoàn hảo nhất. Còn Martina thì thản nhiên, chẳng chút bận tâm. Cô nàng đang thảnh thơi nằm dài trên ghế nhung, nhấm nháp từng miếng bánh ngọt, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, tựa như bản thân hoàn toàn tách biệt khỏi không khí hối hả xung quanh.

Nhìn chị gái rối rít thử hết bộ này đến bộ khác, Martina khẽ nhếch môi cười:

"Em cứ tưởng chị Lynn sẽ lại trốn đâu đó trong thư phòng để đọc sách như mọi lần cơ. Ai ngờ hôm nay lại hào hứng với váy áo đến vậy. Chị định gây ấn tượng với ai à?" Câu hỏi đùa cợt của cô nhanh chóng chọc trúng vào điểm yếu của Lynna.

Lynna đỏ mặt, giả vờ chỉnh lại vạt áo cho đỡ lúng túng. “Đừng nói linh tinh! Chị chỉ muốn mình trông đàng hoàng một chút, vì hôm nay là tiệc lớn thôi.”

"Vậy sao?" Martina nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh lấp lánh ánh lên sự trêu ghẹo. "Có phải vì gia đình Maximilian cũng được mời không nhỉ? Em nghe nói gia đình họ khá thân thiết với nhà Malfoy mà."

Lynna vội quay lưng lại, giả vờ không nghe thấy, nhưng hai má đã ửng đỏ. Martina chỉ khẽ cười mũi trước phản ứng của chị mình. Đúng là những người đang rơi vào lưới tình thì luôn hành xử hết sức dễ đoán.

Nhưng trước khi cô kịp buông thêm lời trêu chọc nào, một giọng nói lanh lảnh đã cắt ngang cuộc đối thoại.

“Chị Lynn! Chị Mia!” Một cậu nhóc mặc bộ tuxedo nhỏ xíu chạy ào vào phòng. Henry — em trai út của hai chị em — trông như một cục bột dễ thương trong bộ đồ trắng tinh khôi, trên cổ còn thắt một chiếc nơ màu xanh nhạt. Cậu nhóc hào hứng nhào vào vòng tay của Martina, dụi đầu vào người cô như một chú mèo nhỏ tìm kiếm sự chú ý.

“Em làm gì ở đây vậy? Đây là phòng thay đồ của con gái, không sợ bị mắng à?” Martina vừa bật cười vừa đẩy đứa em nghịch ngợm ra, nhưng vẫn không nén nổi sự dịu dàng trong giọng nói.

Henry liền bật dậy, vươn thẳng lưng, đôi mắt đen sáng lên đầy nghiêm túc. “Không, không! Em vào là có lý do chính đáng!” Cậu hít một hơi thật sâu, rồi cúi người chào thật trang trọng như một quý ông nhỏ thực thụ. “Em đã thất lễ khi xông vào đây, mong các vị tiểu thư xinh đẹp rộng lòng bỏ qua!”

Lynna khẽ phì cười, còn Martina thì buồn cười đến mức xoa đầu cậu nhóc mạnh đến nỗi tóc của Henry rối bù lên. “Được rồi, được rồi! Tiểu quý ngài lịch thiệp nhất Anh Quốc, em có chuyện gì mà chạy vào tận đây thế?”

Henry liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng rực đầy phấn khích.

“Em nghe nói tối nay có khiêu vũ. Chị Mia này, chị chưa có bạn nhảy, đúng không? Em có thể làm bạn nhảy của chị được không?”

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Martina bằng đôi mắt to tròn, ánh lên vẻ mong đợi đầy trẻ con.

“Em biết khiêu vũ?” Martina nhướng mày, nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Đương nhiên rồi!” Henry hất mặt, ra vẻ đắc ý, đôi tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm để chứng minh sự tự tin của mình. Martina bật cười, nhéo nhẹ má cậu.

“Vậy thì nhảy thử vài bước cho chị xem nào, nếu em làm tốt, chị sẽ nhận lời.”

Cậu nhóc liền nhảy dựng lên, chân đạp mạnh một cái rồi xoay tròn, từng động tác đều rất mượt mà và dứt khoát, biểu diễn một màn khiêu vũ ngắn nhưng vô cùng ấn tượng. Lynna và Martina cùng tròn mắt ngạc nhiên trước sự thành thạo của cậu bé, còn Henry thì nở nụ cười đắc thắng, cúi đầu hành lễ như một diễn viên vừa kết thúc màn biểu diễn của mình.

“Ồ, giỏi lắm!” Martina vỗ tay, khuôn mặt ánh lên vẻ tự hào. “Em làm tốt hơn chị tưởng đấy.”

“Vậy… tiểu thư đây có sẵn lòng chấp nhận lời mời của em không?” Henry cúi người, đưa một tay ra, bắt chước y hệt những quý ông lịch lãm mà cậu thường thấy trên phim.

Martina bật cười khanh khách, nắm lấy tay cậu rồi cúi đầu đáp lễ.

“Rất hân hạnh!”

Từ lúc đó, Henry coi như đã nắm được cơ hội, bắt đầu ra sức ép buộc chị mình phải chọn bộ trang phục “xứng đôi” với bộ lễ phục của cậu. Cậu nhóc nhất quyết yêu cầu một bộ váy màu xanh nhạt, khiến Martina đau đầu lựa chọn. Sau một hồi lục tung tủ đồ, cô cũng nhớ ra chiếc váy màu xanh mà Pansy đã tặng vào Giáng sinh — một chiếc váy dài với phần eo thắt nơ to bản, hoàn toàn tương xứng với bộ tuxedo của Henry.

Thấy chị mình đã chọn được đồ, cậu nhóc liền nhoẻn miệng cười mãn nguyện, không quên nhấn nhá rằng mình sẽ là bạn nhảy xuất sắc nhất mà Martina từng có. Cô chỉ khẽ lắc đầu, vừa buồn cười vừa cảm thấy thật ấm áp.

Đúng bảy giờ tối, gia đình Rosier đứng trước cổng lâu đài Malfoy.

Đây là lần đầu tiên Martina được nhìn ngắm dinh thự của gia tộc danh tiếng này từ khoảng cách gần như vậy. Lâu đài nhà Malfoy nổi bật giữa không gian rộng lớn như một tác phẩm nghệ thuật được tạc nên từ ánh sáng và bóng tối. Những cột đá cẩm thạch trắng muốt vươn cao, uốn lượn như những mạch suối trong veo giữa trời đêm, chạm trổ tinh xảo từng chi tiết bằng vàng ánh kim, lấp lánh dưới ánh đèn ma thuật lung linh. Từng cửa sổ đều rực sáng, phản chiếu một thứ ánh sáng mờ ảo dịu kỳ, khiến tòa lâu đài trông như một viên ngọc khổng lồ đang ngự trị giữa màn đêm.

Martina hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trước sự choáng ngợp này. Là con gái của một gia đình phù thủy lâu đời, cô đã được tiếp xúc với không ít những buổi tiệc sang trọng và lộng lẫy. Nhưng không có nơi nào mà cô từng đến lại có thể sánh ngang với sự lộng lẫy của nhà Malfoy.

Lối đi trải dài bằng đá cẩm thạch trắng, rộng thênh thang và dẫn thẳng vào sảnh chính, được trang trí bởi những hàng cây xanh cắt tỉa cầu kỳ và tượng đá mang hình dáng của các sinh vật huyền bí. Mỗi một khối đá đều được khắc chạm tỉ mỉ, như thể từng chi tiết đều kể lại một câu chuyện cổ xưa nào đó mà chỉ những người có con mắt tinh tường mới có thể nhận ra. Những bức tượng thần Slytherin to lớn vươn mình giữa dòng suối trong vắt, mang vẻ kiêu hãnh và uy nghiêm, bảo hộ toàn bộ khu vườn. Ánh đèn vàng nhạt trải dài khắp con đường, dẫn dắt các vị khách như những ngọn đuốc chỉ lối trong đêm đen.

Martina nhẹ nhàng nâng tà váy lên, bước từng bước về phía cánh cửa lớn của lâu đài. Tiếng đế giày va nhẹ xuống nền đá, tạo ra âm thanh vang vọng nhịp nhàng và thanh thoát. Cánh cửa gỗ sồi khổng lồ chạm trổ phù hiệu gia tộc Malfoy mở ra, để lộ một không gian hoàn toàn khác biệt. Sảnh chính rộng lớn với trần nhà cao vút được vẽ tay tỉ mỉ, những bức tranh mô tả các trận chiến lịch sử của dòng họ Malfoy treo dọc hai bên tường, xen lẫn với các tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật treo lơ lửng trên không trung.

Giữa sảnh, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ buông xuống từ trần nhà như một thác nước lung linh, hàng ngàn viên pha lê nhỏ xíu đính kết với nhau tạo thành những đường cong mềm mại, phản chiếu ánh sáng thành vô vàn màu sắc khác nhau, như những tia sáng bảy sắc cầu vồng tỏa ra khắp không gian.

Martina đứng lặng một lúc, không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn lên, dõi theo ánh sáng từ những viên pha lê đang nhảy múa trước mắt. Có một thứ gì đó thật ma mị và quyến rũ trong không khí, như thể nơi đây đang cất lên một bản hòa ca vô hình, kể lại những câu chuyện thăng trầm của gia tộc Malfoy qua từng chi tiết trang trí xa hoa.

Thế mới thấy cái biệt danh "Bạch kim vương tử" mọi người đặt cho nó quả thực không ngoa chút nào mà!

Đến lúc này Martina mới hiểu tại sao tên lông bạc kia lại cao ngạo và hợm hĩnh đến thế!

Sau khi đưa thiệp mời cho gia tinh gác cổng, ông bà Rosier và cùng các con bước vào khu vực Đại Sảnh trước sự bàn tán xôn xao của rất nhiều người.

Việc gia tộc Rosier xuất hiện trong bữa tiệc lần này đã tạo ra một chấn động không nhỏ đối với giới thượng lưu Anh Quốc.

Họ từng là một trong những gia tộc quyền lực và thần bí nhất, nhưng rồi lại biến mất không dấu vết sau Thế chiến. Chẳng ai ngờ rằng, sau nhiều năm ẩn mình, cuối cùng họ lại tái xuất tại một buổi dạ tiệc của gia tộc Malfoy. Sự hiện diện của gia đình Rosier đã khơi dậy sự tò mò vô hạn trong lòng những kẻ luôn khao khát khám phá bí mật của giới thượng lưu.

Những lời thì thầm, những tiếng xì xào bàn tán vang lên mỗi khi Martina và gia đình cô bước qua. Dù không cố ý nghe trộm, nhưng các cuộc trò chuyện rì rầm ấy cứ vô tình lọt vào tai, khiến cô không thể làm ngơ.

“Thật không ngờ gia tộc Rosier lại xuất hiện sau bao nhiêu năm ẩn dật! Đúng là một tin chấn động!”

Một người phụ nữ mặc chiếc đầm lộng lẫy lấy tay che miệng, ánh mắt sáng lên vì kích động.

“Chắc mình cũng nên ra làm quen. Thiết lập quan hệ với họ sẽ là một bước tiến lớn!” Một người đàn ông khác giơ cao ly rượu, khuôn mặt rạng rỡ đầy hy vọng.

“Nghe nói sau khi Thế chiến kết thúc, họ chuyển đến sống ở đâu đó cùng với lũ Muggle bẩn thỉu! Thật không hiểu nổi một gia tộc cổ xưa như vậy sao lại hạ mình đến mức ấy!” Một bà cô già với bộ váy đỏ sặc sỡ nhăn nhó, giọng chanh chua đầy khinh bỉ.

“Im miệng đi, kẻo họ nghe thấy thì rắc rối đấy! Dù đã rời xa giới thượng lưu, nhưng gia tộc Rosier vẫn có tầm ảnh hưởng rất lớn. Không ai dám đùa với họ đâu.” Một người khác vội bịt miệng bà ta, lo lắng liếc nhìn xung quanh.

“Đúng đấy, đúng đấy...” Những kẻ xung quanh vội vàng gật đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Dù nghe hết từng lời bàn tán, Martina vẫn giữ vẻ thản nhiên, không để lộ một chút cảm xúc. Cô đứng nép mình sau lưng bà Helen, chiếc váy xanh dương dài lộng lẫy càng khiến cô trở nên nổi bật. Không phải vì cô sợ hãi hay nhút nhát, mà bởi vì Martina không muốn bị cuốn vào những mối quan hệ phức tạp của giới thượng lưu.

Thế nhưng, dù cố gắng mờ nhạt đến thế nào, sự hiện diện của cô vẫn như một ngọn đèn thu hút mọi ánh nhìn. Ngay từ lúc bước vào đại sảnh, Martina và gia đình đã vô tình trở thành tâm điểm của buổi tiệc. Mọi người hoàn toàn quên mất ai là chủ nhân thực sự của bữa dạ yến này, mà chỉ chăm chăm quan sát từng hành động của gia tộc Rosier.

Đứng trên ban công đại sảnh, một cậu thiếu niên với mái tóc bạch kim đang chăm chú dõi theo gia đình Rosier. Đôi mắt xám của Draco Malfoy lóe lên vẻ bực tức khi chứng kiến sự chú ý mà đáng lẽ ra phải thuộc về mình lại bị chiếm đoạt một cách trắng trợn như vậy. Cậu mím chặt môi, đôi tay siết chặt vào lan can đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

“Dám ngang nhiên chiếm hết sự chú ý của người khác. Mày giỏi lắm, Rosier!” Draco nghiến răng, thầm lẩm bẩm.

Khi cơn giận của cậu sắp bùng nổ, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau khiến cậu giật bắn:

“Draco, sao con vẫn đứng đây? Ta đã bảo con phải xuống tiếp đón khách quý rồi cơ mà.”

Draco cứng đờ, quay đầu lại. Ánh mắt cậu gặp ngay đôi mắt sắc lạnh của ông Lucius và vẻ mặt nghiêm nghị của bà Narcissa. Đôi vai nhỏ run lên nhè nhẹ, cậu vội cúi đầu, cố giữ vẻ mặt ngoan ngoãn:

“Thưa cha, con nghĩ sẽ tốt hơn nếu cả gia đình chúng ta cùng nhau xuất hiện. Vì vậy, con đã quyết định đợi hai người.”

“Ồ, vậy sao?” Lucius nhếch môi, đôi mắt sắc bén lướt qua đám quý tộc phía dưới. Chỉ một cái liếc mắt, ông lập tức nhận ra sự việc. Với tư cách là cha của Draco, ông thừa hiểu tâm tư của thằng bé này.

Vừa vài phút trước, nó còn háo hức đòi xuống trước để nổi bật, vậy mà giờ đây lại viện cớ đứng đây đợi.

Nghe mà không cảm thấy buồn cười sao? Nếu không phải bị con bé nhà Rosier cướp mất hào quang, thì giờ này chắc chắn Draco đã ra mặt ba hoa với đám quý tộc trẻ khác rồi.

Dưới ánh mắt sắc lạnh của cha, Draco cảm thấy như bị lột trần. Nó khẽ liếc nhìn về phía mẹ, hy vọng bà sẽ cứu mình khỏi tình huống ngột ngạt này.

“Thôi nào, Lucius. Khách khứa đã đông đủ, chúng ta không nên để họ phải chờ thêm nữa.” Narcissa nhẹ nhàng khoác tay chồng, nở một nụ cười dịu dàng, cố gắng xoa dịu không khí.

Lucius hít sâu một hơi, ánh mắt dịu đi phần nào. Ông không truy vấn thêm, chỉ vỗ nhẹ lên vai Draco rồi nói:

“Giữ thể diện của gia đình. Đừng làm ta phải xấu hổ.”

“Con hiểu rồi, thưa cha.” Draco cúi đầu, cảm giác như vừa thoát được một tai kiếp. Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi cùng cha mẹ bước xuống đại sảnh, dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Đây mới là thứ hào quang mà Draco muốn. Cậu muốn tất cả mọi người đều phải chú ý đến mình, giống như cách mà các học sinh trong trường vẫn chăm chú dõi theo Harry Potter vậy.

Nhưng ngay lúc này, cậu lại cảm thấy có một đôi mắt khác, lạnh lùng và dửng dưng, không hề hướng về phía mình. Ánh mắt ấy thuộc về một cô gái nhỏ đang đứng cạnh gia đình Rosier. Chiếc váy xanh của cô lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng nụ cười lại nhạt nhẽo như một sự mỉa mai vô hình.

“Bông hồng Anh Quốc?” Draco khẽ cười nhạt trong lòng. “Chỉ là cái danh hão huyền mà thôi.”

Cậu bước xuống, giữ nụ cười xã giao trên môi. Khi tới gần gia đình Rosier, cậu cúi người lịch thiệp, giọng nói đầy vẻ lịch sự:

“Gia đình Rosier, thật vinh hạnh khi được đón tiếp các vị tại buổi tiệc của gia tộc Malfoy. Mong rằng sau buổi dạ tiệc này, chúng ta sẽ có thêm nhiều kỷ niệm đáng nhớ.”

“À, kính chào cậu Malfoy.” Martina nhún nhẹ đầu gối, nở một nụ cười ngọt ngào nhưng không che giấu được ý chế nhạo. “Được đích thân cậu chủ Malfoy ra tiếp đón thế này, chị em tôi lại lấy làm vinh hạnh. Hy vọng sau buổi tiệc, chúng ta sẽ có thêm nhiều ký ức… tốt đẹp, chứ không phải những ác mộng còn vương lại từ thời ở trường.”

Nụ cười trên môi Draco thoáng cứng lại. Cậu khẽ nghiến răng, nhưng vẫn cố duy trì vẻ ngoài lịch lãm:

“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Quý cô cứ thoải mái như ở nhà.”"

Draco cũng giống như cô, cố gắng nặn ra một nụ cười lịch sự và nhã nhặn, dù trong lòng đã băm vằm Martina thành ngàn mảnh.

Dám mỉa mai cậu giữa nơi công cộng? Nếu không vì cha mẹ còn đang đứng ở đây, Draco đã chẳng ngại ngần gì mà rút đũa phép ra và thách thức một trận tay đôi ngay tại chỗ. Ánh mắt cậu thoáng hiện lên vẻ căm phẫn, nhưng lại nhanh chóng bị che giấu bởi lớp mặt nạ xã giao hoàn hảo. Đáng tiếc, Martina lại biết thừa cậu đang âm thầm nuốt cục tức như thế nào. Cô chỉ cần nhìn cái cách đôi môi cậu mím chặt đến tái nhợt và ánh mắt long sòng sọc là đủ để cảm nhận được ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt cậu.

Màn chào hỏi gượng gạo giữa bông hồng nhỏ và "bạch kim vương tử" nhanh chóng kết thúc, nhưng ngay lập tức, màn giao đấu ngầm giữa hai vị gia chủ chính thức được khơi mào.

Vừa thấy gia đình Rosier, ông Lucius đã nở một nụ cười niềm nở và bước tới bắt chuyện với ông Victor Rosier, người đứng đầu gia tộc. Có lẽ trong thâm tâm, Lucius đang nghĩ rằng mình vừa lập một công lớn khi lôi kéo được gia tộc danh giá này ra khỏi ẩn dật, một hành động mà ông cho rằng gia đình Rosier chắc hẳn phải mang ơn ông rất nhiều.

Thế nhưng, điều khiến ông Malfoy cảm thấy khó hiểu là từ lúc bước vào đến giờ, gương mặt của Victor Rosier luôn mang một vẻ cau có khó chịu. Như thể sự xuất hiện trong buổi tiệc này chẳng khác gì một sự tra tấn đối với ông.

“Ngài Rosier, gặp được ngài là vinh hạnh của chúng tôi. Nếu có điều gì không vừa ý trong bữa tiệc, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho,” Lucius lên tiếng trước, nụ cười nhã nhặn và giọng điệu xã giao hoàn hảo.

“Ồ, ngài Malfoy đừng nói vậy.” Giọng ông Victor trầm ổn nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai khó phát hiện. “Được mời đến một buổi yến tiệc long trọng thế này, lại còn xuất hiện trên khắp mặt báo toàn quốc, ân huệ này nhà Rosier chúng tôi thật chẳng biết lấy gì để báo đáp cho xứng đáng.”

Đôi mắt sắc sảo của Victor bất chợt dừng lại trên người Draco, ánh nhìn đầy soi mói. Ngay lập tức, trong mắt ông hiện lên một tia khó chịu xen lẫn căm ghét. Mặc dù đây là lần đầu tiên Victor gặp Draco, nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi cũng đủ khiến ông hiểu tại sao con gái mình lại tỏ ra ác cảm với cậu quý tử nhà Malfoy đến thế. Với khuôn mặt nhọn hoắt, làn da trắng nhợt nhạt, và điệu bộ hống hách y hệt cha mình, thằng nhóc này thực sự khiến người khác chỉ muốn ghét bỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Ha ha, ngài Rosier quá lời rồi.” Lucius khẽ nhếch môi, nhưng đôi mắt sắc lạnh lộ rõ sự cảnh giác. Ông hất đầu chỉ về phía sảnh chính, lịch thiệp mời gia đình Rosier. “Xin mời ngài và phu nhân cùng các tiểu thư công tử tiến vào bên trong. Bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn rồi, mời các ngài theo lối này.”

Victor chỉ khẽ hừ nhẹ, không nói thêm lời nào mà dẫn vợ con thong thả bước theo sau. Nhìn bóng lưng gia đình Rosier tiến vào, Lucius chỉ có thể siết chặt tay, cố nén cảm xúc bất an đang dâng lên trong lòng. Không giống như những gia tộc khác bị ông điều khiển dễ dàng, Rosier mang đến một cảm giác khó lường. Mặc dù đã mời họ đến đây, ông vẫn không thể chắc chắn được rằng nhà Rosier sẽ đứng về phía nào trong cuộc chơi quyền lực này.

Martina giờ đã có cơ hội tách khỏi vòng tay bảo vệ của mẹ, cô bé nhẹ nhàng thoát ra, tranh thủ cơ hội tự mình khám phá khắp nơi trong sảnh tiệc lộng lẫy này. Tuy nhiên, chưa kịp đi xa, cô đã vô tình đụng phải Draco một lần nữa. Cả hai đứa nhỏ trao cho nhau một ánh nhìn “đầy tình cảm,” đôi mắt ánh lên những tia lửa như muốn thiêu rụi đối phương.

“Hứ!” Martina khẽ hứ một tiếng đầy khinh thường, cái cách cô đảo mắt đi chẳng khác nào coi cậu như không khí. Draco nghiến răng, nhưng vẫn cố giữ nguyên nụ cười nhã nhặn trên môi. Bầu không khí giữa hai đứa nhỏ như đóng băng trong khoảnh khắc, cho đến khi Lynna phải bước tới kéo em gái đi, để lại Draco với cơn tức giận bị dồn nén trong lòng.

“Martina, Martina!”

Tiếng gọi nhỏ nhẹ vang lên từ một góc khuất. Martina nhíu mày, quay đầu nhìn xung quanh cho đến khi bắt gặp Pansy Parkinson đang vẫy tay gọi cô. Nụ cười trên môi cô bé lập tức bừng sáng, vui vẻ xin phép mẹ rồi chạy ngay về phía đám bạn.

“Bông hồng nhỏ của mình, không ngờ lại gặp cậu ở đây!” Pansy kêu lên đầy phấn khích, lao đến ôm chầm lấy Martina. Nhưng ngay khi vòng tay vừa buông lỏng, cô bé hơi đẩy bạn ra, đôi mắt dò xét lướt qua bộ lễ phục mà Martina đang mặc.

“Bộ lễ phục này… Đừng nói là bộ váy Giáng Sinh mình tặng cậu đấy nhé?” Pansy nhướng mày nghi hoặc.

“Chính xác đó, Pansy yêu dấu!” Martina cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong đầy thích thú.

“Ôi trời, không ngờ cậu lại mặc đẹp như vậy!” Pansy không giấu được sự hào hứng, xoay người cô một vòng rồi bật cười tự hào. “Đúng là mình có mắt nhìn tốt mà!”

Martina bật cười, hai cô bé mải mê trò chuyện rôm rả đến nỗi quên luôn sự hiện diện của đám con trai đứng cạnh.

“Cậu định cứ bám lấy nhau như thế đến bao giờ?” Blaise lên tiếng, cau mày khó chịu. “Hai người mới chỉ xa nhau có vài hôm thôi mà làm như lâu lắm không gặp ấy.”

“Hứ! Thì sao nào? Cậu không thấy tụi mình đang trò chuyện à?” Pansy trừng mắt nhìn Blaise, khẽ xua tay đuổi khéo. “Mau đi tìm Draco mà quấy rối đi, đừng có phá đám tụi mình!”

Blaise cười khẩy, nhún vai:

“Đừng mơ. Tên đó còn đang bận tối mắt tối mũi tiếp khách kìa, không có thời gian để tiếp đón chúng ta đâu!"

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu quay sang Martina, ánh mắt lấp lánh ý cười:

“À này, Mia, nghe nói gần đây gia tộc cậu đang định quay trở lại giới thượng lưu hả? Cậu nổi tiếng lắm nha, phủ kín khắp các mặt báo. Đến cả mấy phù thủy vô danh ở hẻm Knockturn cũng phải biết đến tin này đấy!”

Blaise cười gian xảo, giọng nói đầy khiêu khích. “Tớ nghĩ chẳng mấy mà ...”

“Thôi ngay!” Martina gằn giọng, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu. “Cậu sẽ không hiểu được cảm giác của mình sau khi cái tin lá cải đó bị thổi phồng đâu!”

Cô bé rùng mình khi nghĩ lại chuỗi ngày khủng hoảng vừa qua. “Đó đúng là một cơn ác mộng!”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Kể cho bọn mình nghe xem nào!” Pansy kéo tay cô, ánh mắt lo lắng.

Martina hít một hơi thật sâu, rồi không nghĩ ngợi nhiều, tuôn ra hết những ấm ức mình phải chịu đựng. Nhưng trái ngược với sự mong đợi, cả Blaise và Ocil đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, chẳng hề có ý đồng cảm.

“Đúng là hết chịu nổi!” Martina tức đến mức muốn cầm đũa phép gõ vào đầu bọn họ. Cả hai cậu nhóc vội vàng xin lỗi, cố nén cười khi nhìn thấy đôi mắt long lanh tức tối của cô bé.

“Thôi được rồi, tụi này sai rồi, không chọc cậu nữa.” Blaise giơ tay đầu hàng, khóe môi vẫn còn cong lên thích thú. “Nhưng cậu phải công nhận, nhìn cậu như thế này thật là thú vị!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top