Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Hiện tại đau đớn

Thân thể của Tiêu Lăng Thiên vốn luôn rất tốt, nhưng trận ốm này lại kéo dài hơn một tháng, đến lúc chàng khỏi bệnh hoàn toàn thì đã vào thu.

Tiết trời se se lạnh, trong cung lại tổ chức yến tiệc.

Lần này, Mạc Bắc Vương mang nhi nữ đến, ý đồ không cần nói ra cũng biết.

Hơn nữa, ta nghe nói, nữ nhân đó còn đặc biệt quyến rũ động lòng người.

Đại triều Phù Nguyên đã bước vào năm thứ ba, hậu cung ba ngàn vẫn còn vắng vẻ quạnh hiu. Các đại thần văn võ nhiều lần dâng tấu sớ khuyên chàng tuyển tú nạp phi, lại vì một lời quốc sự bận rộn mà bị chối bỏ.

Ta đứng đằng sau chàng, nhìn bóng lưng cô độc bước ra khỏi Chính Hy cung, thốt nhiên cúi đầu.

Lần này là nữ nhi của Mạc Bắc Vương, bên đó dạo đây đang xuất hiện giặc cỏ, liên miên gây hấn. Nếu lo nghĩ cho thiên hạ, hẳn là chàng sẽ đồng ý nạp người kia vào hậu cung, mượn sức của phụ thân nàng.

Phù Tang không còn giá trị cho chàng, có phải, có phải ta cũng nên rời đi rồi?

Cũng tốt, nếu ta cứ bám chàng thế này, thọ mệnh của chàng sẽ giảm mất.

Ta quyết định sau khi nữ nhân kia được đón vào cung, ta sẽ đi tìm Tiểu Lạc, tìm đứa con của chàng và ta, rời xa chốn thâm cung lạnh lẽo này.

Đêm Trung thu, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, bên trong đèn hoa lấp lánh.

Ta đứng trên nóc Đông cung môn, nhìn về hai phía bức tường, trong lòng tự giễu, nhún chân đi nhanh về phía yến tiệc.

Mạc Bắc Vương ngồi trên ghế lót thảm lông, trên người là loại trang phục đặc trưng, lông cừu vàng bạc đan xen, thêm chiếc vòng răng hổ khảm đá quý.

Mặc dù trên người toàn là những vật dụng cao sang, nhưng đắp trên người lão ta... Ta thật sự thấy thẩm mỹ của lão có vấn đề.

Mà thôi, người ta là vương một nước, thẩm mỹ thế nào ai dám phán xét chứ?

Đương lúc nén cười trong lòng, ta tìm một chỗ thoải mái trong hoa viên, ngồi xuống nhâm nhi cái làn gió se lạnh, lại nghe được tiếng cười sang sảng của lão: "Hoàng thượng, nhi nữ của tiểu vương có một điệu vũ muốn gửi tới ngài."

Tiêu Lăng Thiên cười nhạt: "Đã nghe nói công chúa Mạc Bắc dung mạo vô song, lại chưa nghe qua tài múa này. Bây giờ trẫm cũng muốn xem một lần."

Lão cười đắc ý, ra hiệu cho người đằng sau, rất nhanh, một nữ nhân mặc y phục bằng lụa mỏng, trên mặt đeo khăn bước ra. Nàng đi rất nhanh, tựa như một cơn gió thoảng, lại mang mùi hương mê người, càng làm cho dáng người yểu điệu thướt tha được tôn lên mấy phần.

Ta nhìn nàng, không khỏi hâm mộ.

Từ nhỏ ta chỉ được phụ thân dạy nào là cách cầm kiếm, cách dụng binh, hoàn toàn không có được loại yểu điệu thục nữ này, ngay cả cách để khiến Lăng Thiên chú ý tới ta cũng chỉ có mang kiếm ra đánh người.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Chàng là quân tử, phải đi cùng với thục nữ như này mới đúng. Hơn nữa, ta và nàng đều đến từ Mạc Bắc, đều dùng tài múa để thu hút chàng, đều là loại người mong muốn chiếm được vị trí bên cạnh chàng. Nếu chàng vẫn còn lưu luyến ta, hẳn chàng sẽ chọn người này vào hậu cung.

Nàng ta múa không quá xuất sắc, nhưng dung mạo mỹ lệ lại bù đắp cho phần thiếu sót ấy, cuốn hút tầm mắt mọi người.

Nhưng ta ích kỉ, chỉ có thể đứng bên cạnh chàng, càu nhàu.

"Chỗ này nàng ta phải uốn hai lần mới đúng."

"Không được, nàng ấy múa không bằng ta, Tiêu Lăng Thiên, chàng đừng đánh đồng tài múa của ta với nàng nhé, ta múa đẹp hơn nàng ấy nhiều."

Đương lải nhải, ta thấy chàng khẽ cười, dường như còn gật đầu đồng ý.

Ta ngẩn ngơ, không thể nào rời mắt khỏi nụ cười của chàng.

Điệu vũ kết thúc bằng một cái xoay vòng duyên dáng. Nàng ta cúi người về phía chàng, không hiểu sao lại để cho chiếc khăn lụa che mặt rơi mất, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn về phía Hoàng đế, lộ ra vẻ luyến lưu khó rời.

Vẻ mặt này, sợ là tất cả nam nhân trong thiên hạ đều muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương che chở, cũng là vẻ mặt mà ta không thể nào bắt chước được.

Xung quanh hoa viên rộng lớn lúc này bỗng chốc im lặng một mảnh, Tiêu Dao đế lại chỉ ngồi yên lặng, thần tình không rõ hướng về phía giai nhân yêu kiều.

Mạc Bắc Vương thấy vậy, hơi híp mắt, lại không hề tức giận mà còn cười sang sảng: "Nữ nhi là đệ nhất mỹ nhân của Mạc Bắc, tiểu vương lại thấy từ khi lập quốc tới nay Hoàng thượng chưa từng nạp phi, mà thiên hạ xã tắc lại không thể nào thiếu một vị mẫu nghi,..."

Lão còn chưa nói hết, chàng đã giơ tay ngắt lời: "Mạc Bắc Vương có biết Hoàng hậu của trẫm?"

Sắc mặt lão đột nhiên cứng lại, nhưng vẫn hết mực cung kính: "Tiểu vương đương nhiên biết, Tiên Hoàng hậu vì nghĩa diệt thân, chính là kỳ nữ vang danh thiên hạ."

"Hoàng hậu vì nghĩa diệt thân, từ khi lập quốc tới nay, trẫm chưa từng thôi nghĩ về nàng, cũng không có tâm tư để ý tới người khác. Công chúa tới Trung Nguyên đã là một nỗi khổ, vào hậu cung của trẫm, chỉ sợ sẽ ủy khuất người."

Lúc chàng nói câu này, sắc mặt thản nhiên như thể đang nói hôm nay sẽ đến ngự hoa viên vậy, các đại thần dường như cũng đã quá quen với việc này, im lặng vùi đầu vào mỹ tửu, không dám tham gia vào.

Ta đứng sau chàng, không kìm được mà nhào tới ôm lấy người. Mặc dù ta không có da thịt, cũng phải rất cố gắng để tay ta không chọc vào trong cổ chàng, nhưng thế này cũng đủ cảm động rồi.

Đó là lời cự tuyệt, ta biết. Chàng không nạp nữ nhân kia vào hậu cung, dù nàng có tám chín phần giống ta.

Lúc này, Mạc Bắc Vương sắc mặt đã nửa đen nửa xanh, quay lại phía nhi nữ của mình: "Yến Nhi, ngươi có cảm thấy ủy khuất không?"

Yến Nhi? Oanh oanh yến yến, đúng là một cái tên hay.

Ta thấy nàng mím môi đứng lên, trong mắt long lanh sắc nước: "Yến Nhi sẽ không ủy khuất."

Lão tặc vương nghe thấy câu này thì mỉm cười nhìn chàng, tựa như đã nhìn thấy một người con rể giàu có.

Bất quá, Tiêu Lăng Thiên trầm sắc mặt, buông ly rượu trong tay xuống, đạm mạc lên tiếng: "Điệu vũ của ngươi quá nhàm chán, trẫm sợ ủy khuất Hoàng hậu."

Sắc mặt mọi người biến trắng, Mạc Bắc Vương nghiến răng, hung hăng nhìn chàng, nữ nhân kia thì mềm nhũn người ngã vào lòng thị nữ, trong mắt sánh lệ.

"Thiên hạ này là Hoàng hậu dùng mạng đổi lấy, trẫm ngồi trên long ỷ là nhờ ân tình của nàng. Muốn vào hậu cung, trước tiên phải theo ý Hoàng hậu."

Rốt cuộc, đêm Trung thu kết thúc trong xấu hổ và khó xử. Mạc Bắc Vương phẩy tay áo bỏ về, chúng thần ồn ào trong triều bỗng hóa người câm, Hoàng đế thưởng trăng một lúc rồi cũng giải tán yến tiệc.

Đại Phúc đem áo choàng lông thú đến, lại nghe được chàng thì thầm: "Ngươi có thấy dung mạo của công chúa kia không?"

Vị tổng quản đại nội run rẩy im lặng, không dám đoán thánh ý của Hoàng thượng, lại nghe chàng tiếp tục nói, như thể tự nói cho chính mình nghe vậy.

"Dung mạo rất giống nàng, nhưng đôi mắt lại không. Nàng rất kiêu ngạo, có sự quật cường của riêng mình, tuyệt đối không có vẻ yếu đuối thảm hại như vậy."

"Trước kia nàng từng hỏi trẫm thích nàng ở chỗ nào, trẫm không đáp được. Lúc đó trẫm nghĩ do mình không thích nàng, giờ ngẫm lại, hóa ra là do trẫm yêu nàng, toàn bộ, đậm sâu."

"Chỉ là, nàng vĩnh viễn không biết được, ta yêu nàng nhiều đến mức nào."

Ta đứng lặng người ở chỗ cũ, cảm thấy trái tim đau đớn đến khó thở.

Không, Lăng Thiên, ta biết được rồi, nhưng sự thật này làm toàn thân ta đau đớn, kể cả linh hồn.

Một kiếp này, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, thậm chí bỏ qua nhau.

Ta thất hồn lạc phách đi theo chàng đến Chính Hy cung, lại thấy đèn vẫn còn đang sáng, bèn trèo lên chạc cây ngô đồng, từ đó nhìn qua cánh cửa sổ hướng vào thiên điện, ngẩn ngơ cả đêm.

Chàng triệu kiến vài vị trọng thần vào đêm hôm thế này, chắc hẳn vẫn chưa kịp ăn uống gì. Bữa tiệc lúc nãy, chàng cũng chỉ uống rượu thay cơm. Ta lo lắng, nhưng chỉ có thể nhìn Đại Phúc cẩn thận bưng thức ăn ấm nóng vào trong khi các vị đại thần đã rời đi, lại ảo não mang ra, thở dài.

Ta nhảy xuống đất, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp cửa cung được canh gác nghiêm ngặt như đi giữa chốn không người, đến lúc vào trong rồi, lại không ngoài ý muốn nhìn thấy chàng đang phê duyệt tấu chương, sắc mặt trắng bệch, một tay còn đang ấn bụng.

Cảnh tượng này trong ba năm qua xuất hiện ngày càng nhiều.

Chàng chịu đau khổ, còn ta đau khổ đứng nhìn chàng.

Cũng không biết đã đứng như thế bao lâu, Đại Phúc ở bên ngoài khẽ khàng gõ cửa, thông báo đã đến giờ lâm triều.

Tiêu Lăng Thiên đứng dậy, sắc mặt vẫn trắng như trước, bước chân có phần hơi lảo đảo, phải dựa vào cột trụ mới miễn cưỡng đứng vững được, im lặng để cung thị thay đổi y phục, mang một thân khí tức mệt mỏi vào triều.

Điều kì lạ là, hôm nay các đại thần thi nhau tấu sớ, không để vạch tội nhau, mà là ngợi ca Phù Dung Hoàng hậu vì nghĩa diệt thân, Hoàng đế luôn nhớ nhung trăn trở, nên quyết định vĩnh viễn không tái lập hậu.

Những tờ tấu chương hoang đường, vậy mà chàng lại rất vui vẻ, còn ban thưởng cho bọn họ ngàn lượng vàng.

Nhìn thế cục đã đến bước này, các đại thần dường như cũng không ai dám đứngra nhắc lại chuyện tuyển tú nạp phi với Hoàng thượng nữa, mọi chuyện cứ thế điqua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top