Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4. Quá khứ bi thương

Giặc cỏ phía Bắc lại bắt đầu hoành hành.

Chuyện hôn ước lần trước với Mạc Bắc Vương không thành, lão ta đã sốt sắng nhăm nhe ý định làm phản. Chiến trận liên miên suốt ba tháng, chớp mắt đã đến tháng Chạp, khắp mọi nơi đều chìm trong tuyết trắng.

Cũng may, trong thời tiết khắc nghiệt này, có vẻ Mạc Bắc Vương muốn rút lui, chỉ đánh cướp số lương thực của hai thành rồi trở lại Mạc Bắc. Dân số hai thành đó không nhiều, cũng không tạo nên thương vong gì quá lớn, chiến sự tạm thời được dẹp yên.

Ta đứng bên cạnh chàng, nhìn quầng thâm dưới mắt do lâu ngày thức trắng, lại không thể làm gì được.

Có lẽ đọc được thư báo an toàn, chàng thở phào một hơi, sắc mặt mờ mịt nhìn ra bầu trời tối om bên ngoài. Một lúc sau, chàng đứng dậy, khoác thêm một chiếc áo choàng, tự mình cầm dù bước đi, cũng không để bất kì ai theo hầu.

Chàng đi rất chậm, tưởng như chàng chỉ đang tản bộ không có mục đích. Trên tán ô cũng vì thế mà đọng một lớp tuyết dày, ngay cả cổ áo chàng cũng dính chút tuyết tan.

Khắp mọi nơi đất trời đều là màu trắng, ngẫu nhiên có một vài ánh lửa từ đèn lồng tỏa ra, nhưng yếu ớt đến lạ.

Ta không thấy lạnh, nhưng vẫn cố tình chen đến bên chàng, đi dưới tán ô. Ta cảm thấy, nếu được như này mãi thì quá tốt.

Đi một đoạn đường không ngắn, chàng bỗng dừng lại. Ta nhận ra trước mắt là Phượng Nghi cung, nơi cuối cùng ta ở lại.

Trước kia ta làm con tin, được trao cho cái danh mẫu nghi thiên hạ, tuy chỉ là danh hão nhưng cũng được ở lại Phượng Nghi cung.

Thời gian sống ở đây quá cô độc, ta mang thai, đi lại không tiện, cả ngày chỉ có Vân Hương bầu bạn, đôi lúc sẽ nhận được thư mật của chàng, nhưng rồi cũng phải tiêu hủy đi, khiến ta đau lòng không thôi.

Cái đoạn thời gian đau khổ ấy, ta thực sự không muốn nhớ lại.

Chàng đẩy cánh cửa lớn nặng nề, do dự một chút rồi mới bước vào. Chàng bước đi thật khẽ, tựa như sợ đánh thức người nào.

Cảnh tượng tan hoang trong sân viện khiến chàng giật mình.

Phải rồi, khi ta bị đám binh lính áp giải ra tường thành, chúng đã đạp đổ không ít đồ. Mà sau khi chàng lên làm Hoàng đế lại không có một bóng phi tần nào, cung nhân làm sao có thể để tâm dọn dẹp nơi này.

Tuyết trong sân đọng thành một lớp thật dày, che đi những vết ô uế trên mặt đất, ghi lại dấu chân của chàng thành những vết thật sâu, ngăn trở bước đi.

Chàng đi chầm chậm đến trước cửa, khẽ đưa tay miết tấm gỗ lỏng lẻo, quay người lại nhìn ra sân, lên tiếng gọi tên ta. Ta muốn đáp lời, nhưng chợt ngẫm lại chàng làm sao có thể nghe thấy nữa.

Chàng không nghe được câu trả lời, có chút run rẩy cúi đầu, thì thầm: "Trước kia, nàng có từng gọi tên ta không?"

Ta gọi nhiều lắm, đếm không xuể đâu. Ngày nào ta cũng thức dậy trong ác mộng, đau đớn khóc lên, gọi chàng, nhưng lại không thấy người. Mỗi lần chàng đánh bại hoàng đế, hắn lại đến đây nhục mạ ta, còn muốn phá bỏ đứa bé trong bụng, sau khi sinh lại lấy tính mạng của Tiểu Lạc ra đe dọa, lần nào ta cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, sau đó gọi tên chàng trong vô thức.

Những lúc ấy, khi nhớ tới Tô Châu mềm mại tựa nước, nhớ tới tiết trời mưa bụi mịt mù, đau đớn trong lòng ta bỗng giảm đi rất nhiều.

Chàng đẩy cửa bước vào phòng, tìm một ngọn nến thắp lên, soi sáng cảnh tượng đổ vỡ xung quanh.

Hôm ấy, ta ép buộc tùy tùng thân cận là Dư Quân đưa Vân Hương cùng Tiểu Lạc rời khỏi nơi này, chỉ có các thị nữ khác là không được.

Lúc ta vẽ mày xong, binh lính ập vào, loạn côn đánh chết các cung nữ ngay trước mặt ta, máu tươi lênh láng, đồ đạc đổ vỡ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Tiêu Lăng Thiên ngồi vào chiếc giường gỗ, hai tay nắm chặt, ta loáng thoáng thấy tia máu rỉ ra từ lòng bàn tay chàng, cảm giác bất lực lại trào về như nước lũ. Đột nhiên chàng luống cuống, giấu tay vào trong lớp hoàng bào rực rỡ, như thể không muốn máu mình vấy bẩn nơi này, dù nó vốn dĩ nhuộm đầy máu khô.

Chàng mơ màng nhìn vào một điểm dưới đất, cười khổ: "Phù Tang, nàng chắc hẳn rất hận ta. Mỗi lần chiếm được thành, ta đều nhận được tin nàng bị giày vò. Tuyên Đế còn nói, nàng đã sinh hạ một đứa trẻ cho hắn."

Ta ngẩn người. Tuyên Đế chưa bao giờ động vào ta, hắn cùng lắm chỉ đánh ta mà thôi. Tiểu Lạc rõ ràng là con của ta cùng chàng! Tên khốn nạn đó chỉ vì khích chàng mà dám bôi nhọ tình cảm của ta!

"Nàng vì ta mà chấp nhận bị hành hạ. Nhưng lần duy nhất thực sự ở bên nàng, ta lại đối xử thô bạo, thậm chí còn bỏ đi để nàng lại một mình..."

Chàng chống tay lên bàn, co cụm cả người lại: "Nhưng Phù Tang à, ta không hối hận. Chiến tranh đã khơi mào, chỉ có tiếp tục mới có hi vọng. Nếu dừng lại, ngay cả một tia hi vọng cũng sẽ không còn."

"Ta không thể hi sinh cả đội quân hàng vạn người chỉ vì tình cảm riêng của mình. Ta bắt buộc phải hi sinh, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ hi sinh... nàng."

Chàng ngừng một lúc, đưa tay lên che mặt, giọng nói đã run rẩy không thể kiềm chế: "Ta âm thầm hạ độc Tuyên Đế, chỉ cần kéo dài vài ngày, hắn chắc chắn sẽ chết. Khi thấy bộ giá y kia, ta đã nghĩ nàng biết hết tất cả rồi, ta thậm chí còn mong chờ vào sau này. Nhưng chỉ không ngờ... Lúc đó, nàng lại bướng bỉnh không cho ta cơ hội."

"Nàng thành toàn cho giấc mộng của ta, nhưng không hề quan tâm đến bản thân mình. Sao nàng có thể như thế?" Chàng run rẩy, vung tay gạt hết tất cả mọi thứ xuống đất, những âm thanh đổ vỡ cứ vang vọng trong điện, hoang vắng lại điêu tàn.

Ta đứng yên lặng ở cửa, đáy lòng ngổn ngang, vừa xót xa lại vừa ấm áp, sự phẫn nộ với Tuyên Đế cũng không hề giảm bớt. Ta nghe chàng tự trách mình, nhìn chàng rơi lệ, từ từ ngủ thiếp đi.

Chàng hẳn là rất mệt mỏi, quầng thâm dưới ánh nến chập chùng lại càng thêm rõ nét. Ta ngồi bên giường, chăm chú ngắm kỹ diện mạo của chàng.

Thời gian trôi qua khiến tóc chàng đã điểm bạc, những sợi tóc trắng xen lẫn vào mái tóc đen khiến người ta không thể phủ nhận sự tồn tại của thời gian. Ai... Đã bao năm rồi nhỉ? Ta gặp chàng năm mười ba tuổi, tính đến giờ cũng đã hai mươi bảy rồi.

Ấy vậy mà đã mười lăm năm. Mười lăm năm, đời người được mấy cái mười lăm năm chứ? Ta chỉ có một lần, nhưng sự đánh đổi của ta sẽ để chàng có thêm nhiều lần như thế nữa.

Ta cũng không hối hận.

Ngồi như thế không biết bao lâu, ánh nắng ban mai đã đi qua cánh cửa đổ nát, xuyên thấu người ta, chiếu rọi lên khuôn mặt chàng.

Chàng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng làm ta bật cười, trêu đùa: "Chàng vẫn tức giận khi phải dậy sớm à?"

"Ta không..." Bất chợt, chàng mở mắt ra, thần sắc mơ màng, quyến luyến, có chút không dám tin: "Phù Tang?"

"Là ta."

Chàng lập tức chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ta, cảm xúc trong con ngươi đen láy biến đổi liên tục, làm ta không thể nào bắt kịp suy nghĩ của chàng: "Phù Tang, nàng..."

"Ta ở đây." Ta mỉm cười: "Vẫn luôn ở đây."

Hô hấp chàng như nghẹn lại, sắc mặt trở nên vô cùng dịu dàng: "Đêm Thất tịch, đúng là nàng phải không? Ta đã thả hoa đăng cho nàng rồi đấy."

Ta gật đầu, chạm nhẹ vào bàn tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh của chàng: "Ta thấy rồi."

"Cả yến tiệc Trung thu, ta cũng nghe thấy nàng." Chàng bật cười, nhưng trong mắt lại sóng sánh: "Phù Tang, nàng trở về đón ta ư? Nàng hãy dẫn ta đi đi."

Ta nhìn chàng, chầm chậm lắc đầu. Ngay cả bản thân ta còn không đi được, làm sao có thể dẫn theo chàng?

Chàng thấy ta lắc đầu, thần sắc hơi trùng xuống, trở nên bối rối nhưng vẫn kiên trì nắm lấy tay ta: "Tại sao? Nàng vẫn còn giận ta ư? Nàng hận ta không tới sớm hơn? Nàng hận ta không cứu được nàng? Phù Tang, ngày hôm đó..."

"Lăng Thiên." Ta mỉm cười, đưa bàn tay còn lại phủ lên hai tay chàng đang nắm chặt lấy giá y của ta: "Ta không giận chàng."

Chàng bối rối, trong mắt toàn là sương mù mờ mịt: "Vậy..."

"Chàng thật ngốc." Ta bật cười, trong lòng ẩn ẩn đau: "Ta đã mất công chờ chàng mười hai năm, chàng chỉ ba năm đã không muốn tiếp tục rồi? Tiêu Lăng Thiên, nếu chàng không chờ đủ mười hai năm, ta sẽ không ở bên chàng nữa."

"Lâu thế ư?" Chàng lẩm bẩm: "Thời gian còn lại, nàng sẽ luôn ở đây chứ?"

Ta gật đầu. Ta sẽ cố hết sức.

"Mới chỉ ba năm mà ta đã như sống trong địa ngục, vậy mười hai năm... Ta sẽ biến thành quỷ mất." Chàng cười khổ, áp mặt chàng vào tay ta: "Lúc đó, nàng nhớ không được bỏ lại ta đâu đấy."

"Nhớ rồi." Ta mỉm cười, chạm nhẹ ngón tay vào chóp mũi chàng.

Chàng nhìn ta đăm đăm, cẩn thận hỏi: "Phù Tang, hài tử của nàng..."

Ta ngắt lời chàng: "Không phải hài tử của ta, mà là của chúng ta."

Đôi mắt chàng bỗng chợt mở to, chăm chăm nhìn vào ta như sợ ta chỉ đang nói đùa, run rẩy hỏi lại: "Của... chúng ta?"

Ta gật đầu thật nhẹ, nhưng dường như điều mỏng manh ấy đã cứu vớt cả cuộc đời bi kịch dài đằng đẵng của chàng.

"Ta để Vân Hương đưa nó đi, muốn Tiểu Lạc được hưởng cuộc sống bình thường vui vẻ, nhưng ta cũng không nỡ để chàng phải vĩnh viễn mất đi quyền được làm cha." Ta nhẹ giọng.

Chàng run rẩy ôm ta, rúc đầu vào trong lòng ta, liên tục nhắc lại mấy từ "của chúng ta", "của chúng ta".

Ta nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên trên đường chân trời, dương khí đã bắt đầu thay thế cho âm khí, cũng báo hiệu thời gian ta biến mất.

Ta đặt tay lên đầu chàng, khẽ vuốt theo những sợi tóc bạc: "Ta phải đi rồi."

Chàng run lên, hỏi ta bằng giọng khô khốc: "Nàng có quay trở lại không?"

Ta không biết nữa. Ta im lặng, cảm thấy ánh nắng chiếu vào cơ thể mình, cảm thấy bản thân dần biến mất.

Khóe mắt chàng đỏ bừng, lặng im rơi lệ, nhưng trên mặt lại là nụ cười thỏamãn: "Ta đợi nàng. Vĩnh viễn đợi nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top