Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Máu chảy thành sông, bi thương hóa thành thực thể

Năm Phù Nguyên thứ tư, Duẫn Đế đích thân ra trận, đánh ròng rã nửa năm trời nơi biên ải, cuối cùng cũng thu phục được giặc cỏ Mạc Bắc. Mạc Bắc Vương bị chém đầu, ba đời bị biếm làm thứ dân, phục dịch đại triều.

Vốn dĩ chuyện này rất đáng mừng, nếu nó không xảy ra một chuyện khác.

Yến Nhi - con gái của Mạc Bắc Vương, đứng trước tế đàn cắt cổ tự tử, trước khi trút hơi thở cuối cùng còn gắng sức nguyền rủa.

Nàng ta nguyền rủa Tiên Hoàng hậu vĩnh viễn không được siêu sinh, bước vào luân hồi. Hóa ra, từ tận buổi yến tiệc hôm trước, ả đã ghi thù ta, cho rằng ta chỉ là một người chết thì có gì hơn ả, khiến cho ả bị bẽ mặt ngay trước toàn bộ quan lại Trung Nguyên.

Chuyện này khiến Tiêu Lăng Thiên nổi trận lôi đình, lập tức tuyên chỉ chém đầu toàn tộc bọn họ, người hầu, trẻ con cũng không được để thoát.

Ta đứng bên cạnh tế đàn, nhìn máu chảy thành sông, lo lắng không thôi.

Đến tối, trong lều trướng Hoàng đế, ta không lấy thực thể xuất hiện nữa, chỉ đứng trong góc nhìn chàng không lên tiếng.

Từ buổi tối ngày hôm đó, thời gian ta xuất hiện ngày càng dài, đến bây giờ thì có thể xuất hiện từ lúc chạng vạng đến tận khi trời sáng.

Chàng đang duyệt tấu sớ, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy canh giờ đã điểm mà chưa thấy ta, chàng có vẻ hoảng hốt, bật dậy nhìn chung quanh, hơi thở dồn dập: "Phù Tang? Phù Tang? Nàng đừng dọa ta. Đừng dọa ta nữa,... có được không?"

"Phù Tang, nàng giận ta sao? Ta... ta biết là không nên làm thế, nhưng ta không kiềm chế được. Ả đàn bà đó đã nguyền rủa nàng, là ả ta sai..."

"Lăng Thiên." Ta hiện thân, cất tiếng gọi, cơ thể lạnh lẽo đột ngột bị ôm siết lấy, chặt đến mức tim ta phát đau.

"Ta có chuyện này cần nói với chàng." Ta ngồi trên giường, bị chàng ôm vào lòng, thổi tắt đèn dầu: "Ta... vốn dĩ là không thể siêu sinh. Ta không thấy quỷ sai, không tìm được Vong Xuyên, cũng không được vào luân hồi."

"Tại sao nàng...?"

"Ta không biết thế nào, nhưng ta nghĩ nếu ở lại quá lâu, ta sẽ dần quên mất mọi thứ, trở thành một du hồn thực sự." Ta cúi gằm mặt: "Ta không muốn thế. Vậy nên..."

"Lăng Thiên, vậy nên, đến lúc chàng đợi ta đủ mười hai năm, hãy tìm cách làm ta biến mất. Siêu thoát cũng được, hồn phi phách tán cũng chẳng sao, ta chỉ không muốn quên đi chàng cùng Tiểu Lạc."

Chàng sững sờ nhìn ta, cảm xúc bi thương dâng tràn trong mắt. Một lúc sau, chàng hạ quyết tâm: "Được, vậy chúng ta cùng đi tìm Tiểu Lạc, cùng nhau ngao du thiên hạ. Rồi khi đến lúc đó, ta bồi nàng."

Chàng dịu dàng hôn lên khóe mắt ta, vụng về an ủi.

Không lâu sau kể từ khi thắng trận trở về, chàng tùy tiện lập nhi tử của anh trai mình làm Thái tử, mặc kệ lời khuyên can của đám đại thần.

Chính sự có người trợ giúp, khí sắc của chàng cũng tốt hơn trước nhiều.

Phù Nguyên năm thứ mười, Duẫn Đế thoái vị, Thái tử lên chấp quyền, tôn làm Khánh Đế, nắm giữ ngôi vị cửu ngũ chí tôn nhưng luôn cung kính với chàng, khiến ta yên tâm.

Theo nguồn tin của chàng, chúng ta rời kinh thành, rong ruổi trên đường, sau hai tháng đã đến được một trấn nhỏ ở phía Nam, gọi là trấn Phượng Hoàng.

Tiểu Lạc đang ở đây. Ta cảm nhận được.

Buổi tối đầu tiên, ta hiện thân, khoác vào một bộ y phục đỏ thắm, cùng chàng tay trong tay dạo phố.

Ta mua một gói khoai lang nướng, đứng bên này cầu nhìn về phía sạp hàng bên kia, thấy một nhà bốn người hòa thuận. Người mẹ có dáng hơi nhỏ nhắn, tháo vát chan nước vào bát canh hoa đào, ngọt ngào mỉm cười với tướng công, ngay lập tức lại tức giận cốc đầu con gái nhỏ, chỉ tay năm ngón.

Đứa con trai bên cạnh thấy vậy liền bảo hộ em gái mình, nói vài câu liền khiến người mẹ nguôi giận, chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Ta bật cười, kéo tay chàng còn đang lơ ngơ qua cầu, ngồi xuống một cái bàn của sạp, mỉm cười: "Bà chủ, cho hai bát canh hoa đào thêm bánh trôi."

"Có đây, có đây." Người mẹ ngay lập tức trả lời, xong khi ngó qua chúng ta thì liền không cười nổi nữa.

Ta bắt gặp ánh mắt của nàng, đưa tay làm động tác im lặng, mỉm cười không nói.

Vân Hương theo ta từ nhỏ, dù có cách xa mười năm cũng chẳng thể nào quên, làm xong canh liền phân phó Tiểu Lạc bưng bát qua.

Từ lúc bước trên cầu chàng đã cứng đờ rồi, đến lúc này thấy Tiểu Lạc đến gần lại càng luống cuống hơn, muốn động nhưng lại không dám, nhìn qua khiến ta thực bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng: "Cậu bạn nhỏ, con mấy tuổi?"

"Con là Tiểu Lạc, năm nay tròn mười tuổi." Đứa nhóc cười xán lạn, để lộ má lúm đáng yêu: "Cô cô và thúc thúc là người từ xa đến sao? Thoạt nhìn rất lạ."

"Ừm, chúng ta tới từ phía Bắc, tới đây du ngoạn." Ta nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nhóc con, mỉm cười: "Ngẫm lại thì, con nhìn giống tướng công của ta thật đấy."

"Con á?" Tiểu Lạc trợn to mắt, nhìn về người đang căng cứng trên ghế, bỗng nhiên áp sát lại, hai khuôn mặt gần kề trong gang tấc: "Như này ấy ạ?"

Ta bật cười: "Đúng vậy, lớn lên chắc chắn sẽ thành mỹ nam tử." Ngừng lại một lát, ta nhìn chàng, cất lời: "Cô cô nghĩ thế này, nếu đã có duyên như vậy, hai người chúng ta muốn nhận Tiểu Lạc làm con nuôi, được không?"

"Con nuôi? Để Tiểu Lạc hỏi mẫu thân được không?" Cậu bé mím môi, dường như đang rất đắn đo điều gì: "Cô cô thúc thúc có thể nhận cả Tiểu Hồng không? Nếu chỉ có con thì em ấy sẽ không vui."

Ta gật đầu: "Mẫu thân con biết chúng ta mà, không sao."

Tiểu Lạc vui vẻ chạy vào trong nhà, ta lại âm thầm đá chàng một cái dưới gầm bàn: "Chàng sao thế? Tại sao không nói gì?"

Chàng nghiến chặt hàm, trong mắt như có thứ gì dâng lên, ngẩng đầu lên nhìn ta: "Đó là... hài tử của chúng ta."

Ta mỉm cười: "Đúng, đó là Tiểu Lạc. Là hài tử của chúng ta."

Tuy chàng đã cố gắng kiềm nén, nhưng ta vẫn tinh mắt nhìn ra được sự run rẩy của chàng. Ta nắm lấy đôi bàn tay chàng, nắm thật chặt.

Đúng lúc này, Tiểu Lạc lại reo hò dẫn cô nhóc Tiểu Hồng chạy tới, mặt đỏ bừng: "Cô cô, mẫu thân đồng ý rồi. Từ nay con sẽ gọi hai người là mẹ nuôi và cha nuôi! Con với Tiểu Hồng từ nay là con của hai người. Tiểu Hồng, mau gọi phụ mẫu đi." Tiểu Lạc cười tươi, kéo tay cô nhóc bên cạnh.

Cô nhóc búi tóc hai bên, đôi mắt to tròn lúng liếng, mỉm cười lộ ra mấy chiếc răng xinh xắn: "Cha! Nương!"

"Được rồi được rồi. Hai đứa cho nương ôm cái nào." Ta bật cười, vòng tay ôm lấy bọn chúng, lại ngoắc chàng: "Tướng công, sang đây nhận con đi."

Chàng đứng tần ngần, khẽ đưa tay ôm lấy ba chúng ta, thở phào nhẹ nhõm.

Ta mỉm cười, liếc mắt thấy Vân Hương đang đứng ở trước sạp, khóe mắt ngấn lệ, lại vội vàng lau đi. Dư Quân ôn tồn ở bên cạnh nàng an ủi.

Tốt quá rồi, mọi người đều khỏe cả.

Thực mãn nguyện.

Hai chúng ta ở lại trấn hơn ba tháng, thưởng thức đủ cảnh sắc nhân gian, cũng làm quen với con người nơi đây, trong lòng đột nhiên thật yên bình.

"Phù Tang? Phù Tang?!" Ta nghe thấy tiếng chàng kinh hỉ gọi tên mình, chầm chậm mở mắt.

A? Ta còn chưa có tan biến? Nhưng trời đã sáng rồi... Ta giật mình, vén chăn lên. Thân thể của ta lúc này không khác gì một cơ thể sống, không chỉ có da thịt, mà còn có cả ôn độ.

Chàng nhận ra điều này trước tiên, ngơ ngác cầm tay ta, tựa như không thể tin được.

Ta nhìn tay mình, cười khổ. Không phải nói trước khi chết con người sẽ hồi quang phản chiếu sao? Ta thế mà lại hồi quang phản chiếu tận hai lần. Nhưng... Lần này, sợ là mãi mãi rồi.

"Lăng Thiên... Đến lúc rồi."

Hôm nay, ta theo chàng tới nhà của Vân Hương, chào tạm biệt gia đình bọn họ, Tiểu Lạc cùng Tiểu Hồng rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy ta, nói ta sớm quay lại. Ta mỉm cười, xoa đầu chúng.

"Nương lúc nào cũng ở bên hai đứa."

Vân Hương luôn rất nhạy cảm, lúc ta rời đi đã thấy mắt nàng đỏ hoe, lại cứng rắn không khóc.

Cám ơn ngươi, Vân Hương. Tiểu Lạc phải nhờ ngươi rồi. Và còn... vĩnh biệt.

Ngồi trên xe ngựa rung lắc đi khỏi trấn Phượng Hoàng, lòng ta đau như cắt, chân tay cũng ê ẩm không thể dùng sức. Ta biết, đến lúc rồi.

Không biết ta mê man bao lâu, chỉ biết, lúc ta mở mắt ra, tất cả những gì mình nhìn thấy là ánh chiều tà chiếu đỏ cả khoảng trời, còn chàng đang cõng ta leo lên đỉnh núi.

A... Phải rồi. Đây là nơi trước kia chúng ta từng một lời định nhân duyên.

Hôm đó, trời hơi se lạnh, Dư Sinh nhai lại yên tĩnh đến lạ. Ta khoác chiếc áo lông màu bạc, ung dung nhận lời cầu thân của chàng, theo chàng lao vào vòng chiến chốn thâm cung.

"Phù Tang, nàng còn nhớ nơi này không?"

Chàng để ta tựa vào lòng chàng, cả hai người ngồi dưới tán cây ngô đồng cao lớn, tán lá xum xuê xanh tốt. So với thời điểm gần hai mươi lăm năm trước, đúng là chẳng thay đổi gì cả.

Ta im lặng gật đầu, nỗ lực chống lại cảm giác mê man đang chực trờ nuốt chửng bản thân mình.

"Từ lần gặp đầu tiên, ta đã nghĩ nàng ngốc." Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc ta, đầu ngón tay mang vết chai sạn của người tập võ lâu năm khiến ta có hơi ngứa.

Chàng nói: "Trong thế giới của ta, không có bất kì người nào thật tâm đối đãi ta cả. Phụ mẫu ta bằng mặt không bằng lòng, một người lo triều chính, một người lo địa vị. Đám hạ nhân trong nhà cũng không muốn đến gần ta."

"Lúc ta mười tám tuổi, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị thu hút. Nàng thật khác biệt, chân thực, đầy sức sống." Chàng mỉm cười: "Có lẽ ta đã thích nàng từ lúc ấy, nhưng lại ngu muội không nhận ra. Thẳng đến khi quá muộn... Đến tận khi nàng ra đi, ta mới biết được tình cảm của mình."

Lòng ta đau như cắt, cố gắng vươn tay lên, xoa nhẹ mi mắt chàng: "Không cần nói nữa. Ta hiểu rồi."

"Đừng... Phù Tang, ta đã bỏ lỡ rất nhiều, lần này hãy để ta nói hết."

"Ta không muốn chàng đau lòng." Ta mỉm cười vô lực, mí mắt nặng trĩu khiến ta không thể nào nhìn rõ hình bóng chàng.

Mắt ta dường như ngày càng mờ đi, ngay cả ánh sáng rực rỡ phía chân trời cũng không thể nào nhìn thấy nữa.

"Lăng Thiên, đừng nói ra." Ta sờ soạng khuôn mặt chàng, hơi thở đã có phần hỗn loạn: "Chẳng nhẽ... đến phút cuối cùng, chàng vẫn muốn nhắc lại những chuyện ấy ư?"

Chàng quả nhiên dừng lại, run rẩy ôm chặt lấy ta: "Ta xin lỗi, Phù Tang, xin lỗi nàng."

"Ta từng nói rồi." Ta nói, giọng đã nhỏ đến mức nghe như tiếng thì thầm: "Đời này của Phù Tang, tuyệt không hối hận."

"Trời cao ban cho ta cơ hội được ở bên chàng, ở bên Tiểu Lạc, dù ngắn ngủi nhưng vẫn là một món quà tuyệt diệu." Ta cố gắng mỉm cười, trước mắt đã biến thành một màu tối đen bất tận.

Chàng run rẩy, giọng khô khốc: "Nàng sắp đi rồi, phải... không?"

Ta thở ra một hơi: "Có lẽ đi. Ta đã không nhìn thấy gì rồi."

Sau đó là một khoảng im lặng. Tiếng lá ngô đồng nương theo gió xào xạc vang lên, có đôi chiếc lìa cành, đáp xuống bên người ta, trên y phục, trên đất, trên những nhánh cỏ lúc chạng vạng.

Ta nghĩ, thế này là đủ rồi. Mười hai năm chờ đợi, đổi lấy mười hai năm bên nhau, đổi lấy một hài tử ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thế là đủ lắm rồi.

Ta mím chặt môi, dồn hết sức ôm lấy người chàng. Ta đã ở lại nhân thế quá lâu, sau lần này cũng chẳng biết có thể đầu thai được nữa không, có thể đây là lần cuối cùng chúng ta được ở bên nhau.

A... Tiêu Lăng Thiên, rốt cục thì ta đã hiểu. Mười hai năm qua ta ở lại nhân thế, cũng chỉ vì chấp niệm cả cuộc đời. Ta khao khát, chờ mong một cuộc đời có chàng bên cạnh, thế nên ta mới không thể tìm thấy Hoàng tuyền địa phủ.

Ta đã hiểu, từ trước tới nay, ta vẫn luôn luyến tiếc chàng.

Lăng Thiên ơi là Lăng Thiên. Từ nay Phù Tang đã không còn chấp niệm, đã không còn luyến tiếc gì nữa. Nếu trời cao còn rộng lượng, ta xin ngài hãy lấy linh hồn ta, lấy đi thân thể đã sớm mục nát này để đổi cho chàng một cuộc đời bình lặng.

Phù Tang, sớm nở tối tàn, có thể làm được điều này, ta cũng không yêu cầu gì hơn.

"Sau khi ta đi, chàng phải sống thật tốt đấy."

Ta chầm chậm mở mắt, lại thấy được tia sáng phía trước, bèn cố hết sức mỉm cười rạng rỡ: "Tiêu Lăng Thiên, ta yêu chàng, vĩnh viễn."

"Phù Tang, ta cũng yêu nàng. Vĩnh viễn." Chàng thì thầm vào tai ta, hônlên mắt ta, khóe môi run rẩy: "Đợi ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top